Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Thọ yến Từ An thái hậu vẫn rất long trọng, cũng không biết Hoàng thượng có cố ý vì mẹ ruột mình xuất đầu hay không, muốn chèn ép Từ Ninh thái hậu, cho nên thọ yến làm rất long trọng, từ sáng sớm đã bắt đầu.

Lúc trước Trần Mạn Nhu quyết đoán đem cung vụ giao ra, cho nên toàn bộ thọ yến đều là Đức phi cùng Lưu phi cùng Hàn uyển nghi đến làm, ngẫu nhiên Hoàng hậu ra chủ ý.

Từ An thái hậu cùng Từ Ninh thái hậu vốn muốn thừa dịp Trần Mạn Nhu không làm nữa kéo một phần quyền lực về phía mình, chỉ tiếc Hoàng hậu hành động quá nhanh, hôm đó liền an bài Lưu phi cùng Hàn uyển nghi đi qua.

Bất quá, hai người này không có quyền quyết định, chuyện các nàng muốn xen vào, cuối cùng đều phải hỏi hỏi Hoàng hậu trước, vậy tương đương với việc Hoàng hậu an bài hai thư ký.

May mắn toàn bộ thọ yến, Hoàng hậu cùng Trần Mạn Nhu đều chỉ cần đến ngồi là được, hành lễ cũng chỉ cần hai lần, cũng không phải đặc biệt mệt. Từ Ninh thái hậu tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không tìm được lý do phản đối, dù sao, đây chính là lần đầu tiên đại thọ Thái hậu sau khi ra quốc hiếu, ai bảo sinh nhật nàng không đúng dịp đâu?

Qua tháng chín Từ An thái hậu đại thọ, tiếp theo là tháng mười vạn thọ tiết.

Sáng sớm Trần Mạn Nhu rời giường, trước dùng đồ ăn sáng, sau đó bắt đầu tìm y phục, trang điểm, từ giữa ngọ bắt đầu, mãi cho đến buổi tối, đều ở Thái Hòa điện, trước tiên nàng phải chuẩn bị tốt mới được.

"Nương nương, không tốt." Đang lúc Trần Mạn Nhu lo lắng chọn màu hồng nhạt hay màu lam, cái nào đẹp mắt hơn, Bôi Đình bỗng nhiên thở hổn hển tiến vào, vẻ mặt buồn bực cùng bất mãn: "Từ An cung bên kia truyền đến tin tức, nói là Hồ phi bắt đầu phát động."

"Lúc này?" Trần Mạn Nhu kinh hãi: "Không phải mới hơn bảy tháng sao?"

"Nói là Hồ phi muốn đích thân đi dâng thọ lễ cho Hoàng thượng, sau đó xuống giường đi lại, tiếp theo liền động thai khí." Bôi Đình vội giải thích, khóe miệng Trần Mạn Nhu co rút, tuy rằng lúc trước Thành ngự y nói, thân mình Hồ phi rất kém, phỏng chừng là sẽ sinh non, nhưng mà không nghĩ tới, chỉ xuống giường đi đi lại lại, có thể trực tiếp động thai khí.

"Hoàng thượng Hoàng hậu đều đi qua sao?" Trần Mạn Nhu nhíu mày hỏi, bôi Đình gật gật đầu: "Hoàng thượng đã hạ lệnh, bên Thái Hòa điện trước tiên không cho phép chuẩn bị yến hội, chờ buổi tối lại chuẩn bị. Nương nương, Hồ phi dù sao cũng ở phụ cận Từ An cung, mặc kệ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương có đi hay không, chúng ta dù sao cũng phải đi xem mới được."

"Chuẩn bị một chút, chúng ta bây giờ đi qua." Trần Mạn Nhu bỏ lại bộ y phục hồng nhạt trong tay, để Đối Nguyệt hầu hạ nàng thay đổi bộ màu lam, thời tiết đã có chút lạnh, nàng lại thêm một cái áo khoác không tay, mới để Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan đỡ tay ra cửa.

Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi ở trên bên trái, Từ An thái hậu ngồi ở trên bên phải, Từ Ninh thái hậu chưa tới. Trên thực tế, nếu không phải bởi vì Từ An thái hậu ở đây, Hoàng thượng cũng là sẽ không tới.

"Mẫu hậu, Hồ phi là đầu sinh hài tử, phỏng chừng thời gian sẽ không ngắn, ngài tuổi đã lớn, không bằng đi về nghỉ ngơi trước? Chờ Hồ phi sinh xong, thiếp thân lại cho người đi báo cho ngài?" Hoàng hậu rất là ôn hòa quan tâm nói, Hoàng thượng cũng gật đầu: "Mẫu hậu, Hồ phi là một phi tử nho nhỏ, sao có thể để ngài tự mình ở trong này giữ? Nơi này có Hoàng hậu là được."

"Hoàng đế trên triều còn nhiều việc, hãy đi về trước đi, ai gia ở trong cung cũng không có việc làm, ở chỗ này chờ cũng được. Hơn nữa, Hoàng hậu thân mình không tiện, tốt nhất không cần tiếp cận phòng sinh, đợi lát nữa Hoàng hậu cũng đi về trước đi."

Từ An thái hậu cho dù muốn tranh đoạt cung quyền, bất quá là vì bị Từ Ninh ức hiếp vài thập niên, sau đó một khi xoay người, muốn khoe khoe khoang khoang mà thôi. Trong lòng nàng vẫn có vẻ coi trọng Hoàng hậu, càng coi trọng đứa nhỏ trong bụng Hoàng hậu.

Đứa nhỏ không chỉ là đứa nhỏ của Hoàng hậu, còn là cháu ruột của nàng, đích tử của con nàng, nói cái gì đi nữa nàng đều không muốn cháu ruột mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Huống hồ, đã tới coi như là cho mặt mũi. Cho nên, cũng không chờ Hoàng hậu bày tỏ, trực tiếp phân phó: "Các ngươi nhanh đỡ chủ tử nương nương các ngươi trở về nghỉ ngơi, nơi này không cần nàng quản."

"Mẫu hậu thông cảm, thiếp thân vô cùng cảm kích. Chính là, thiếp cũng không thể thị sủng mà kiêu." Hoàng hậu ôn hòa cười nói, cho dù là phải đi, cũng phải ở chỗ này chờ một hai canh giờ mới được. Nàng vạn vạn sẽ không để người khác bắt nhược điểm, chiếu cố hậu phi đúng chỗ, mới là chức trách của Hoàng hậu.

Đang nói, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm, Hồ phi đã phát động, trong viện cung nữ ma ma đều bắt đầu bận rộn. Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, sắc mặt Trần Mạn Nhu có chút trắng, một lát sau, đưa tay nhéo nhéo tay Đối Nguyệt, sau đó mí mắt vừa lật, tựa lưng vào ghế ngồi bất động.

"Nương nương, nương nương ngài làm sao vậy?" Đối Nguyệt hợp thời nói, lập tức sốt ruột hô, ánh mắt Từ An thái hậu, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều tập trung đến trên người Trần Mạn Nhu, Hoàng hậu thấy sắc mặt Trần Mạn Nhu trắng bệch, vội vàng nói: "Huệ phi là lần đầu tiên thấy sinh con đi?"

"Hồi hoàng hậu nương nương, nương nương nhà chúng ta quả thật là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, nương nương còn hoài đứa nhỏ..." Đôi mắt Đối Nguyệt hồng hồng nói, Từ An thái hậu nhăn mặt nhíu mày: "Vậy còn không nhanh đỡ Huệ phi trở về? Không thể để cho Huệ phi bị kinh hách."

Bình thường phụ nhân sinh hài tử, đều không để cho người chưa thành niên ở lại, nhất là nữ hài tử, sợ làm cho các nàng có bóng ma tâm lý, sau đó thời điểm các nàng sinh hài tử sẽ khó sinh.

Cho nên Thái hậu cũng sốt ruột a, đó cũng là một tôn tử a, như thế nào có thể xảy ra ngoài ý muốn đâu?

Thái hậu đã mở miệng, Huệ phi cũng ngất đi rồi, Hoàng hậu cũng vội gật đầu nói: "Mấy người các ngươi, nhanh mang Huệ phi trở về."

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương." Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan lập tức hành lễ với Hoàng hậu, sau đó đỡ Trần Mạn Nhu đứng lên, hai ma ma đến đây, có người nhấc chân, có người xốc nách, Bôi Đình cùng Vi Nhạc ở hai bên giúp đỡ, sợ Trần Mạn Nhu rơi xuống.

Sau khi rối loạn đem Trần Mạn Nhu đỡ lên kiệu, Đối Nguyệt dặn dò nói: "Nâng chậm một chút, không cần hốt hoảng, không thể động đến nương nương, dưới chân đi ổn một ít!"

"Nha đầu Huệ phi thật là một người hiểu chuyện." Thái hậu ở phía sau nói một câu, Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng: "Mẫu hậu, trẫm còn có một số việc muốn xử lý, đi về trước, chỗ Hồ phi này ngài cũng không cần giữ, đợi lát nữa cũng trở về nghỉ ngơi đi."

"Quốc sự quan trọng hơn, hoàng đế nhanh đi thôi. Trong lòng ai gia đều biết, lập tức đi trở về." Từ An thái hậu khoát tay, Hoàng thượng hành lễ bước đi.

Trần Mạn Nhu vẫn kiên trì đến Chung Túy cung mới mở mắt, Đối Nguyệt vột bưng tới một ly nước ấm cho nàng: "Nương nương, ngài vừa rồi hù chết nô tỳ. Lúc này ngài không có chuyện gì đi? Bụng thế nào? Có muốn kêu ngự y?"

"Té xỉu phải có quá trình thôi, đợi lát nữa ngươi đi Thái Y viện một chuyến, nếu là có người ở lại Thái Y viện, mời lại đây, nếu không có, không cần thỉnh." Trần Mạn Nhu nhấp một ngụm nước, đem hoảng sợ trong lòng áp chế.

Niên đại này, ngay cả sinh mổ cũng không có, toàn sinh bằng sức lực bản thân a, vạn nhất khó sinh, tánh mạng bản thân có thể không bảo đảm. Nghĩ một lần, sợ hãi một lần, Đối Nguyệt thấy trên mặt nàng còn sợ hãi, lập tức đoán được nguyên nhân.

Trước tiên kêu Tiểu Đinh Tử đi thỉnh ngự y, tiếp theo trở về an ủi Trần Mạn Nhu: "Nương nương, tình huống Hồ phi có chút đặc thù. Thân thể nàng vốn yếu đuối, sau lại rơi xuống nước, lại đem thân mình làm hỏng rồi, hơn nữa lại sinh non, cho nên mới sinh sản gian nan, nương nương ngài thân mình thật tốt a, lúc trước luôn luôn ở tại Chung Túy cung chúng ta rèn luyện, hàng năm ngay cả ho khan phong hàn cũng không có, trong toàn hoàng cung này cũng không có ai có thân thể tốt như ngài."

"Huống hồ, ngài không tin y thuật của nô tỳ sao? Lúc trước nô tỳ chuyên môn nghiên cứu phụ khoa, học tập rất nhiều năm đâu, chính là sư phụ nô tỳ, cũng nói nô tỳ là trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam, đến lúc đó, nô tỳ khẳng định có thể làm cho ngài thuận thuận lợi lợi sinh sản."

Đối Nguyệt nói đến miệng khô lưỡi khô, sắc mặt Trần Mạn Nhu rốt cục cũng tốt hơn. Đúng vậy a, thân thể mình vô cùng tốt, lại có Đối Nguyệt hỗ trợ, làm sao có thể khó sinh? Hơn nữa, người khó sinh sinh hạ hài tử cũng không phải số ít. Người Thái Y viện cũng không phải bất tài, mình vào lúc này mà chết ở trong cung, đối Hoàng thượng mà nói tuyệt đối không có lợi.

Nghĩ thông suốt, Trần Mạn Nhu liền cảm thấy bụng có chút đói, từ khi vào tháng mười, nàng luôn thực dễ dàng đói, cũng không biết có phải đứa nhỏ trong bụng rất dễ ăn hay không. Quay đầu nhìn Đối Nuyệt: "Ta đói bụng, muốn ăn gà du cuốn."

Đối Nguyệt đang chuẩn bị nói bị nghẹn lại, hơn nữa ngày mới phản ứng lại: "A, đi, nô tỳ đi làm cho ngài." Nói xong, kêu Tẫn Hoan: "Ngươi một bước cũng không được rời đi nương nương, ta đi phòng bếp."

Tới chỗ Minh tổng quản, đã sớm dặn dò, mặc kệ ai tới đều không cần mở cửa.

Lúc này cách ngọ thiện cũng không còn bao lâu, Đối Nguyệt cũng không làm nhiều lắm, còn phải chuẩn bị ngọ thiện đâu, cũng không thể bởi vì ăn điểm tâm mà bỏ qua ngọ thiện.

Cũng không biết có phải Trần Mạn Nhu vận khí tốt hay không, đã ba tháng, một chút phản ứng nôn nghén cũng không có, ăn vô cùng ngon, ngủ vô cùng tốt, trạng thái thật tốt, Trần lão phu nhân tiến cung đến thăm đều cảm thán, Trần Mạn Nhu thật sự là người có phúc khí, đứa nhỏ trong bụng nhất định hiếu thuận.

"Vi Nhạc không phải đi thỉnh ngự y sao?" Cơm nước xong, Trần Mạn Nhu đang chuẩn bị đi ngủ trưa, bỗng nhiên nhớ tới đến vấn đề này. Đối Nguyệt cũng sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày, đã gần một canh giờ, Thái Y viện cũng không chuyển ra ngoài cung đi, tại sao Vi Nhạc còn không trở về?

"Tiểu Hỉ Tử, Tiểu Nhạc Tử, hai người các ngươi đi tìm." Trần Mạn Nhu phân phó nói, hai người ứng tiếng sau đó liền ra Chung Túy cung. Trần Mạn Nhu cũng vô tâm ngủ trưa, mặc kệ Vi Nhạc vì chuyện gì mà chậm trễ, vẫn là đã đi mất, đều là đại sự.

Không nghĩ tới, ôm tâm tình lo lắng đợi nửa canh giờ, Trần Mạn Nhu đang chuẩn bị phái Tiểu Đinh Tử cùng Tiểu Thành Tử đi tìm hiểu tin tức, Vi Nhạc cùng Tiểu Hỉ Tử Tiểu Nhạc Tử đã trở lại, trên mặt ba người đều là một mảnh kinh hoảng sợ hãi.

"Như thế nào, các ngươi gặp rắc rối?" Trần Mạn Nhu đứng dậy thật mạnh hỏi, bên cạnh Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan vội đỡ lấy nàng: "Nương nương, ngài cẩn thận, động tác nhẹ chút, bụng ngài còn có Tiểu hoàng tử đâu."

Trần Mạn Nhu khoát tay, nhìn Vi Nhạc: "Xảy ra chuyện gì?"

"Nương nương, không phải chúng ta gặp rắc rối, là Hoàng hậu nương nương gặp chuyện không may." Vi Nhạc vội vàng nói: "Ngài không biết, hù chết nô tỳ rồi. Vừa rồi, nô tỳ không phải đi Thái Y viện thỉnh ngự y sao? Đến Thái Y viện, phát hiện còn có hai ba thái y ở lại, bất quá cũng không đặc biệt xuất chúng."

Lý ngự y, Thành ngự y cùng Vương ngự y là ngự y y thuật tốt nhất Thái Y viện, Lý ngự y am hiểu phụ khoa, Thành ngự y am hiểu tạp bệnh, Vương ngự y lại am hiểu nhi khoa. Đương nhiên, ba người này không phải đứng đầu, Tống ngự y cùng Hà ngự y đứng đầu đó là ngự y chuyên chúc của Hoàng thượng.

Vi Nhạc khẳng định thỉnh không nổi Tống ngự y cùng Hà ngự y, ba ngự y tốt nhất cũng không ở, cũng chỉ có thể tùy ý chọn hai ngự y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui