Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Huyền Lăng tự mình chấp chính chưa đầy ba năm. Vùng Tái Ngoại không chịu thuần phục, phía Tây Nam rục rịch nổi loạn. Mặc dù hắn đã phái Mộ Dung Thế Tùng đi bình định nhưng lại không thể không dùng tới Miêu Tướng quân. Huyền Lăng đành hạ chỉ, thả Miêu thị ra khỏi Diên Hi cung. Có điều, vị phân của nàng ta vẫn chưa được khôi phục.

“Trời ngày càng nóng bức, xem ra khó mà có mưa. Chúng ta qua Tùng Phong đình bên kia hóng mát đi.” Chu Nghi Tu cười, nói.

“Dân gian có câu Tháng bảy nóng như lửa, quả nhiên rất khó chịu.” Đoan phi lạnh nhạt, nhắc nhở Chu Nghi Tu, “Muội muội nhớ nhắc nhở nhũ mẫu, đừng để Phong nhi ăn đồ quá mát.”

Chu Nghi Tu phe phẩy cây quạt bằng bạch ngọc trong tay, đáp, “Tỷ tỷ so với người làm nương như ta còn yêu thương Phong nhi hơn hẳn. Tỷ yên tâm, ta đã sớm nói với họ rồi. Không có lệnh của ta, không ai được phép cho Phong nhi ăn đồ lạnh.”

Cam Tu nghi thấy Thang Tĩnh Ngôn đeo trên tay một chiếc vòng phỉ thúy trong vắt, chất ngọc tựa hàn băng liền hỏi, “Tiệp dư này, vòng tay này lạ quá, trước giờ không thấy muội đeo.”

Thanh Tĩnh Ngôn ra vẻ ngượng ngùng, vuốt ve cổ tay của mình rồi trả lời, “Đây là đồ Hoàng thượng mới thưởng cho muội, đã khiến tỷ tỷ chê cười rồi.”

“Tiệp dư được Hoàng thượng sủng ái là việc vui, cớ gì mà phải ngại ngùng?” Cam thị hào phóng nói, “Ta còn phải chúc mừng muội muội.”

“Lời của Tu nghi, tần thiếp không dám nhận.” Thang Tĩnh Ngôn khiêm tốn đáp lại.

“Nương nương, trong đình đã có người ngồi trước.” Ánh mắt sắc bén của Tiễn Thu nhìn ra xa rồi bẩm với Chu Nghi Tu.

Quả nhiên, Tùng Phong đình đã có người ngồi trước ở bên trong. Vì ở khá xa nên nhìn không rõ, mọi người chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu. Chu Nghi Tu bảo Tiễn Thu, “Ngươi đi xem thử xem là vị tỷ muội nào?”

Trong giây lát, Tiễn Thu quay về, bẩm lại, “Nương nương, là Miêu Quý nhân của Diên Hi cung.”

Chu Nghi Tu “à” một tiếng rất nhẹ. Sắc mặt Thang Tĩnh Ngôn chợt trở nên cứng đờ, trong mắt hiện ra hận ý rất sâu. Thấy vậy, Chu Nghi Tu nói, “Nếu đã như thế thì cũng đừng kêu nàng lại đây thỉnh an, kẻo khiến người khác mất hứng.”

Đoan phi trầm giọng, nói, “Nghe nói gần đây, Hoàng thượng lại cần dùng đến Miêu Tướng quân, không thể không cho hắn ta chút thể diện, nên mới thả nữ nhi Miêu thị ra để trấn an.”

Thang Tĩnh Ngôn hiểu ý của Đoan phi đây là đang giải thích cho mình. Nàng ta vội thu lại sắc mặt vừa rồi, “Đa tạ Đoan phi tỷ tỷ đã chỉ điểm.”

Đám người vốn định chuyển sang đi đường khác, nào ngờ Miêu thị lại hướng về phía bên này đi tới. Thấy nàng ta làm như không nhìn mọi người, Chu Nghi Tu mở miệng, “Hóa ra là Miêu Quý nhân. Muội muội vừa được Hoàng thượng thả ra, liền muốn đi dạo rồi à?” Miêu thị ăn vận vô cùng xinh đẹp, trang sức cài đầu nổi bật quá mức, nhất là bộ diêu kết hoa phù dung, thứ này vượt quá vị phân của nàng ta.

“Tần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Đoan phi, thỉnh an Tu nghi, thỉnh an... thỉnh... Thỉnh an Thang Tiệp dư.” Miêu thị thấy Thang Tĩnh Ngôn không thèm nhìn đến mình, thậm chí nửa con mắt cũng không liếc tới thì vô cùng buồn bực, mà bản thân lại không thể không quỳ xuống trước nàng ta.

“Đứng dậy đi.” Chu Nghi Tu thấy Miêu thị không cam lòng liền biết nàng ta không chịu nghe lời dạy dỗ, vẫn một bộ dạng cố chấp như lúc trước.

“Tạ nương nương.” Miêu thị bây giờ chỉ là Quý nhân, dĩ nhiên không thể đi đầu, đành lui tới một bên, đợi cho đám người Chu Nghi Tu lướt qua rồi mới bước theo.

“Hoàng thượng thánh ân. Miêu Quý nhân được giải trừ cấm túc, tốt hơn hết nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuân thủ cung quy, không thể hồ đồ như trước.” Chu Nghi Tu nhắc nhở.

Miêu thị nghe mà không hiểu lời của nàng. Trên mặt nàng ta tràn đầy vẻ ngơ ngác, “Thứ cho tần thiếp không hiểu ý của Quý phi nương nương.”

Chu Nghi Tu nhíu mày. Trên đời sao lại có kẻ ngốc như vậy?! Thang Tĩnh Ngôn thì không kiềm chế nổi nữa. Kẻ hại chết con của nàng ta đang đứng rất gần, Miêu thị rõ ràng phạm lỗi còn chẳng biết hối cải, nàng ta thực sự không thể nhịn hơn được, muốn hung hăng nhục nhã kẻ càn rỡ kia một phen mới hả dạ. “Cung quy ghi rõ, bộ diêu phải từ vị phân Quý tần trở lên mới có thể đeo. Chẳng lẽ trước khi vào cung, Quý nhân không được cô cô giáo dưỡng trong cung dạy dỗ à? Hay nói đúng hơn là,” trong lời nói của Thang Tĩnh Ngôn lộ rõ vẻ ác ý, “Quý nhân biết rõ mà còn cố tình phạm vào.”

Miêu thị nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Nàng ta biết Thang Tĩnh Ngôn chẳng có ý tốt gì, nhưng bản thân nàng ta cũng cường ngạnh không chịu thua, lập tức đáp trả, “Tần thiếp nhất thời sơ sẩy, mặc dù có sai đi nữa cũng phải chờ Hoàng hậu xử phạt. Tiệp dư nói như vậy là muốn thay Hoàng hậu ra tay sao?”

“Ngươi... ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy!” Thang Tĩnh Ngôn tức giận đến mức phát run cả người.

“Đủ rồi!” Chu Nghi Tu thấy sắp cãi nhau to, lập tức quát lớn ngăn lại, “Ồn ào như vậy, trước mặt đám nô tài còn ra thể thống gì?! Tiệp dư, ngươi về Lan Tuyền cư trước đi. Bản cung thấy ngươi nóng nảy quá rồi đấy!”

Thang Tĩnh Ngôn định lên tiếng, chợt thấy Chu Nghi Tu khẽ liếc mắt với mình thì liền hiểu ý, “Tần thiếp cáo lui.”

“Miêu Quý nhân, ngôn hành không đúng. Mặc dù ngươi đến trước mặt Hoàng hậu, ta tin tưởng nàng cũng sẽ công tư phân minh.” Chu Nghi Tu thấy Miêu thị đắc ý thì chặn nàng ta lại, nói, “Bản cung không muốn so đo với ngươi. Hôm nay phạt ngươi quay trở về cung, chép cung quy mười lần để hối lỗi.”

“Tạ Quý phi nương nương đã khoan dung. Tần thiếp cáo lui.” Miêu thị được Thải Ngọc đỡ, bộ mặt xám xịt quay lại Diên Hi cung.

“Khó trách Thang Tiệp dư hận như vậy. Nỗi đau mất con, có ai mà chịu được đâu? Chỉ mong lần này Miêu thị chịu thụ giáo.” Cam Tu nghi thở dài, đối với Miêu thị không có chút tia hy vọng.

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bản cung cũng không trông cậy vào nàng ta được.” Chu Nghi Tu thở dài, “Nếu hai người đó làm loạn cả lên, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng ra mặt. Trước mắt người đang cần binh lực, còn phải cậy vào gia tộc Miêu thị, chỉ sợ người khó xử...”

Đoan phi xuất thân con nhà tướng, hiểu được rất nhiều lợi hại trong đó. Nàng ta nói, “Đúng vậy. Chúng ta là phi tần, muội lại phụng chỉ cùng Hoàng hậu san sẻ sự vụ lục cung, tốt hơn hết vẫn nên giúp Hoàng thượng giảm bớt phiền toái.”

“Vẫn là tỷ tỷ hiểu tâm tư của ta nhất.”

Cam Tu nghi nói, “Quý phi một lòng vì Hoàng thượng, nô tì kính phục.”

Chu Nghi Tu cười yếu ớt, “Đừng tâng bốc ta quá. Vừa rồi, chuyện của Miêu Quý nhân đều khiến chúng ta mất vui. Không bằng bây giờ đến điện Chiêu Dương, có lẽ Phong nhi cũng ngủ dậy rồi, hai người thấy thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui