Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Nương nương!" Hội Xuân chạy vào nội điện thật nhanh như một con chim sẻ đang bay nhảy. Tiễn Thu đang hầu hạ chủ tử uống thuốc, thấy vậy thì liếc nàng ta một cái, nói, “Ngươi nhặt được vàng hay sao mà vui quá vậy?”

"So với nhặt được vàng, chuyện này còn vui hơn gấp trăm lần.” Hội Xuân không hề để đến lời châm chọc của Tiễn Thu. 

Chu Nghi Tu cầm khăn, lau đi vệt nước thuốc trên môi rồi nói, “Nói ta nghe một chút.”cầm khăn con lau quệt trên môi  dược nước, nói, "Nói nghe một chút." 

"Lão gia đã tự mình đi cầu xin lão thái gia mở từ đường, xóa tên của Đại Tiểu thư khỏi tộc phổ*!”

*Gia phả

"Cái gì?" Chu Nghi Tu giật mình, hỏi lại, "Ngươi nói thật chứ?" 

Hội Xuân đáp, "Nô tỳ sao dám dối gạt nương nương? Đây chính là sự thật! Đại Tiểu thư, không đúng, phải gọi là Tiền Hoàng hậu, nàng ta có ý đồ hãm hại Hoàng tử và Công chúa trong buổi yến tiệc, lời đồn bên ngoài sớm đã lan truyền rất nhanh. Tất cả hoàng thân quốc thích đều dâng tấu, yêu cầu Hoàng thượng phế bỏ nàng ta. Lão gia biết được, lập tức đến tìm gặp lão thái gia, nói là coi như mình chưa từng sinh ra đứa con này. Vì sợ thanh danh các cô nương khác trong tộc bị ảnh hưởng về sau, lão gia thỉnh cầu lão thái gia làm cho xong chuyện này một cách nhanh nhất.”

"Phía Đại Phu nhân có tin tức gì không?” Chu Nghi Tu thật sự bội phục phụ thân mình. Nói đến nhẫn tâm, nàng quả nhiên kém Chu lão gia, bằng không bản thân cũng chẳng thất bại ở kiếp trước. 

Nhắc tới Chu phu nhân, Hội Xuân càng thêm phần mừng rỡ, hào hứng nói, "Bà ta ấy à? Tường sập thì người cũng đổ theo. Như Phu nhân vạch trần nội tình bao năm qua, phát hiện bà ta dùng thuốc để làm sẩy thai biết bao con nối dòng của lão gia. Lão gia ngại bà ta dạy dỗ nữ nhi không tốt, liền đưa cho bà ta một hưu thư*, đuổi về nhà mẹ đẻ...”

*Thư bỏ vợ 

"A di đà Phật." Tiễn Thu khẽ niệm Phật một câu, trong lòng vô cùng sảng khoái, “Ông trời quả là có mắt, cuối cùng cũng cho bà ta gặp báo ứng!”

Chu Nghi Tu nghe xong thì dựa lưng vào giường, trong lòng ngũ vị tạp trần*, nhịn không được mà rơi nước mắt. Ngày Mạnh thị còn sống, bà phải nhận hết mọi sự khi dễ, chà đạp của Chu phu nhân, thậm chí lúc chết cũng không có được một tang lễ tử tế. Thế gian xoay vần, Chu phu nhân giờ đây lại trở thành kẻ không chốn nương thân, kết cục về sau càng thêm thê thảm.

*Hỗn loạn, buồn vui đan xen.

Bình tĩnh hạ quyết tâm, Chu Nghi Tu phân phó Hội Xuân, “Ngươi tìm cơ hội, đi nói chuyện này cho tỷ tỷ biết. Dù sao họ cũng là mẹ con, lâu ngày không gặp mặt nhau, cho nàng ta biết một chút tin tức cũng tốt.”

"Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định làm tốt chuyện này." Hội Xuân nói chuyện lưu loát. 

Đảo mắt một cái đã hơn một tháng, Chu Nghi Tu khỏe hẳn. Không còn lý do gì để miễn thỉnh an Thái hậu hơn tháng, nàng đàng cùng Tiễn Thu tới Di Ninh cung.

"Nô tì xin thỉnh an Thái hậu." Chu Nghi Tu nhẹ nhàng quỳ xuống.

Thái hậu “ừ” một tiếng, tay vẫn không ngừng cho cá ăn, "Đã bình phục hẳn chưa?”

Chu Nghi Tu cung kính nói, "Phiền Thái hậu quan tâm, nô tì đã khỏe hơn rồi.”

Trúc Tức đưa lên một chiếc khăn tay, Thái hậu cầm lấy rồi lau hai bàn tay của mình, nói tiếp, “Khỏe hẳn thì tốt, ngay cả ai gia cũng muốn chúc mừng ngươi một tiếng đấy.”

"Nô tì ngu dốt, xin Thái hậu dạy bảo.”Chu Nghi Tu nghe ra ý châm chọc trong lời của Thái hậu, nàng càng trở nên khiêm tốn. 

Thái hậu nhìn chằm chằm nàng, sau đó lạnh lùng nói, “Tâm tư của ngươi rất kín đáo, thủ đoạn vô cùng cao thâm, ai gia đều thấy rõ cả. Nhưng mà, rốt cuộc ai gia vẫn phải bội phục cái vẻ ngoan hiền này của ngươi. Vì muốn lật đổ A Nhu, ngươi không tiếc lợi dụng con cái của mình!” 

Chu Nghi Tu lập tức quỳ xuống đất, nói, "Lời này của Thái hậu, nô tì có chết ngàn lần cũng không dám thừa nhận! Nô tì là người làm mẹ, sao dám nhẫn tâm đến mức làm tổn thương con ruột của mình?” 

"Không dám à? Vậy ai gia hỏi ngươi, ngươi sớm đã biết canh của Dư Phong và Vĩnh Thái bị hạ độc, vì sao còn bảo nhũ mẫu đút cho chúng uống?” Nói đến đây, Thái hậu chợt cất cao giọng, cười lạnh vài tiếng rồi tiếp tục, “Ngươi vì muốn lật đổ A Nhu, ngay cả mạng của trẻ con cũng dám đem ra đánh cược! Sự tàn nhẫn đến mức này, sợ là chỉ có Võ thị nhà Đường* mới sánh bằng!” 

*Võ Tắc Thiên – Nữ hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc, sống vào thời Đường. Tương truyền, vì hãm hại Vương Hoàng hậu, bà không tiếc giết chết con ruột của mình là An Định Công chúa, giá họa cho Hoàng hậu.

Chu Nghi Tu thầm giật mình, vội nói ngay, “Nô tì oan quá!” 

"Oan? Ngươi dùng khổ nhục kế để giấu giếm Hoàng đế, nhưng ngươi không thể gạt ai gia!” Thái Hậu cười lạnh, nói, "Ngươi hận A Nhu đâu phải ngày một ngày hai? Dù nàng ta có phạm sai lầm, nàng ta cũng không giỏi lập mưu tính kế bằng ngươi, thậm chí ngay cả việc xuống tay quyết tuyệt như vậy!”

Chu Nghi Tu thấy đối phương ra sức bênh vực Chu Nhu Tắc, liền nói, “Thái hậu yêu thương tỷ tỷ, nô tì không còn lời nào để nói. Tỷ tỷ muốn đẩy Dư Phong và Vĩnh Thái vào chỗ chết, nếu như nô tì không nhân cơ hội đó để diệt trừ hậu hoạn về sau, nô tì làm sao xứng đáng là người làm mẹ? Dù Thái hậu có trách phạt, nô tì cũng cam lòng chịu tội." 

"Trách phạt? Ai gia dám trách phạt ngươi sao? Ngươi là người bị hại, bây giờ A Nhu bị phế. Trước mắt, ngươi nhất định sẽ sớm lên làm chủ trung cung, sau này, ai gia muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi nữa kìa.” Câu trước, Thái hậu còn dùng lời dịu dàng để nói, câu sau đã lộ ra bộ dáng nghiêm nghị, khiến cho người ta nghĩ đến nữ nhân năm xưa đã tự tay đâm chết Nhiếp Chính vương để con trai mình được ngồi yên ổn trên ngai vàng.

Nói đến mức này, không còn chuyện gì để giấu, Chu Nghi Tu ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, bình tĩnh nói, “Thái hậu là người cơ trí, nô tì chỉ có chút tài mọn mà thôi. So với việc năm đó, Nói đến tận đây, giấu diếm nữa cũng không tế cho sự, Chu Nghi Tu nâng mắt nhìn phía Thái Hậu, bình tĩnh nói, "Thái Hậu cơ trí, nô tì cùng lắm chỉ là có chút tài mọn mà thôi. So với việc năm đó Thái hậu di hoa tiếp mộc*, ba phần công lực trong số ấy, nô tì dù cố học cũng không theo được.”

*Hành động xảo trá, lừa gạt để mưu lợi riêng. Ở đây nói đến việc năm xưa, Thái hậu qua lại với Nhiếp Chính vương để con trai mình lên làm Hoàng đế, sau đó thì đâm chết ông ta để giữ ngôi cho con.

Thái hậu trở nên kinh ngạc...

Tất cả sự oan ức cùng chịu đựng, không phục nhiều năm qua trào ra trong phút chốc. Chu Nghi Tu nói, “Nô tì biết mình không hiểu ý Thái hậu bằng tỷ tỷ, nhưng trong lòng Thái hậu lại biết rất rõ một chuyện. Tính tình của tỷ tỷ như vậy, tài trí của tỷ tỷ như vậy, vốn dĩ chẳng thể quản được lục cung, áp chế phi tần. Bây giờ, trừ nô tì ra, Chu gia không còn ai đáp ứng được những điều mà người mong muốn..."

Thái hậu nghe Chu Nghi Tu nói xong, sắc mặt lập tức biến đổi, vẻ giận dữ không còn nữa, thay vào đó là cái nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu rồi nói, “Vị trí Hoàng hậu vốn nên thuộc về ngươi. Việc đã đến nước này, ai gia không còn gì để nói. Chỉ là ai gia có một câu muốn nhắc ngươi nhớ kỹ, bất kể lúc nào, làm gì, ngươi đều không được quên ngươi là con gái thế gia. Hành sự cần phải để lại đường lui cho bản thân mình, đừng bức ép người khác quá đáng mới có thể sống lâu dài.”

Chu Nghi Tu ngẩng đầu, cất cao giọng, nói, “Nhi thần xin ghi nhớ lời dặn của mẫu hậu, kéo dài sự vinh hiển của Chu gia, tuyệt đối không để phượng ấn rơi vào tay kẻ nào khác.” 

"Tốt. Nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi đã nói, ai gia sẽ luôn ở sau lưng, hỗ trợ cho ngươi.” Thái hậu đưa tay ra, Chu Nghi Tu mới dám đứng dậy. 

Rời khỏi Di Ninh cung, Chu Nghi Tu dựa hơn nửa thân trên của mình vào người Tiễn Thu, sau đó ngồi lên kiệu rồi trở về Chiêu Dương điện.

Trở lại tẩm cung, lúc Tiễn Thu thay áo cho chủ tử, nàng ta mới phát hiện áo trong của Chu Nghi Tu ướt đẫm mồ hôi hơn phẫn nửa, xem ra vừa rồi chủ tử và Thái hậu cãi nhau rất gắt gao.

"Nương nương, vì sao người không giải thích rõ ràng mọi chuyện với Thái hậu? Nô tỳ đã sớm đổi hai chén sữa ấy đi rồi, hai cây kim bạc bị đen cũng đều do mánh khóe của Văn Thái y, người uống thuốc độc chỉ có nương nương mà thôi...” 

Chu Nghi Tu thở dài, "Giải thích? Ngươi cho là Thái Hậu không biết sao? Thái hậu chỉ muốn cảnh cáo bản cung, đừng tưởng rằng có thể một tay che trời, nhất cử nhất động của bản cung đều không thể gạt được bà ấy. Bản cung sớm đã biết trong lòng Thái hậu, bản thân mình vĩnh viễn cũng không bằng tỷ tỷ. Ai bảo tỷ tỷ là đích xuất, bản cung là thứ xuất chứ...” 

Tiễn Thu cảm thấy chủ tử bị đối xử bất công, vội nói, “Cái gì mà đích xuất với lại thứ xuất? Đại Tiểu thư làm ra chuyện tồi tệ này, mấy cô nương chưa gả trong tộc chỉ sợ đều bị liên lụy cả ấy chứ...”

Chu Nghi Tu vỗ vỗ bàn tay của thị tỳ tâm phúc, “Bản cung biết tâm ý của ngươi, nhưng mà xuất thân của ta vẫn còn đấy. Dù tỷ tỷ không ở đây, ta cũng không bỏ đi được hai tiếng thứ xuất... Nhưng mà Đại phu nhân có kết cục như vậy, linh hồn của mẫu thân ta trên trời rốt cuộc cũng được an ủi.”

"Nương nương..." Tiễn Thu lẩm bẩm. 

Ban đêm, Chu Nghi Tu vừa cầm sách vừa học đánh cờ. Ánh nến chiếu sáng khắp gian phòng. Huyền Lăng xuất hiện sau lưng, không một tiếng động, nói, “Nhàn rỗi đánh cờ dưới đèn hoa, ái phi nhàn nhã thật đấy...”

Quân cờ trong tay Chu Nghi Tu chợt rơi xuống. Nàng đứng dậy hành lễ, nói, “Hoàng thượng tới đây, sao không dặn dò cung nhân báo một tiếng nào? Đám nô tỳ ngày càng lười nhác rồi, để hôm nào đó, nô tì dạy dỗ lại các nàng mới được.”

Huyền Lăng ngồi đối diện với nàng. Hắn nói, "Đừng trách họ, là trẫm dặn họ không được lên tiếng. Nàng tĩnh dưỡng đã hơn một tháng rồi, trẫm lo lắng cho thân thể nàng. Tuy mỗi ngày đều được Thái y viện báo lại tình hình, trẫm vẫn phải tự mình tới đây thăm nàng mới yên tâm được.”

Chu Nghi Tu gục đầu xuống, nở nụ cười dịu dàng, “Đa tạ tấm lòng của Hoàng thượng. Văn Thái y là người tài giỏi, nô tì đã khỏe hơn rất nhiều.” 

Huyền Lăng nói, "Trẫm thấy sắc mặt của nàng hồng hào, có thể thấy Thái y thật sự hết lòng chữa trị...”

"Thái y chữa trị cho nô tì cũng đều nhờ Hoàng thượng hạ lệnh cho họ. Đã là chức trách, làm sao bọn họ không dám hết lòng?” Chu Nghi Tunói, “Nô tì bệnh đã hơn một tháng, không biết Dư Phong và Nguyên An có khỏe hay không?”

"Dư Phong được mẫu hậu chăm sóc rất tốt, Đoan phi cũng cẩn thận chăm sóc Nguyên An. Nàng cứ an tâm tĩnh dưỡng, đợi hai ngày nữa, trẫm sẽ đưa hai đứa nó về. Dù sao cũng là con của nàng, tuổi nhỏ mà xa mẫu thân lâu quá thì không tốt.”

Vì sợ đứa nhỏ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của mình vì bệnh tật, ChuNghi Tu xin Huyền Lăng đưa hai đứa trẻ tới chỗ Thái hậu và Đoan phi. Dù Thái hậu không hài lòng về nàng, bà ta vẫn rất yêu thương cháu mình; Về phần Đoan phi, Chu Nghi Tu biết nàng ta thương Vĩnh Thái, tạm thời giao cho nàng ta, nàng rất yên tâm...     

Sau khi nghe những lời mà Huyền Lăng nói, Chu Nghi Tu hành lễ với hắn, “Đa tạ hoàng thượng.”

Huyền Lăng khoát tay, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, nói, “Hôm nay trẫm tới là vì có việc muốn cùng nàng thương lượng.”

Chu Nghi Tu hơi giật mình, hỏi, "Nô tì xin lắng nghe.” 

"Việc làm của Chu thị không xứng với một mẫu nghi thiên hạ, trẫm muốn phế bỏ nàng ta. Nếu cứ giữ lại, tiền triều không được yên, lòng dân cũng hoang mang. Ý của trẫm là muốn lập nàng làm Hoàng hậu, không biết ý của nàng thế nào?” Ánh mắt của Huyền Lăng trở nên thâm thúy dưới ánh nến, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu hiền của Chu Nghi Tu. 

Chu Nghi Tu nghe vậy thì vội quỳ xuống đất, thưa, "Nô tì không có tài đức gì, sợ là không thể đảm đương nổi.” 

Huyền Lăng tự mình đỡ nàng đứng dậy, “Nàng không cần tự coi nhẹ bản thân. Bởi vì nàng là thứ xuất, lúc mới vào cung lại chưa sinh con, cho nên việc lập hậu mới trì hoãn... Nào ngờ sau đó lại...” Hắn ngừng lại một chút, tiếp tục nói, “May là trẫm đã xử lý Chu thị. Nàng có Hoàng tử và Công chúa, Tư không Tô Toại đề cử nàng trước tiền triều, mẫu hậu đã đồng ý, đây cũng là ý của trẫm.

Chu Nghi Tu nhún người, thi lễ một cái rồi nói, “Được Hoàng thượng nâng đỡ, nô tì vừa mừng lại vừa lo sợ. Bởi vì... Dù sao đều cùng một nhà, nô tì sợ người đời cười chê, khiến thanh danh của Hoàng thượng bị tổn hại.” 

Khuôn mặt Huyền Lăng khẽ nhăn lại. Nghĩ tới những hành động hoang đường của Chu Nhu Tắc, so với Chu Nghi Tu cẩn thận lễ nghi, hắn càng quyết tâm lập người trước mắt làm Hoàng hậu.

"Nàng không cần lo ngại những điều đó. Trẫm nghe nói: Chu thị đã bị xóa tên khỏi tộc phổ, không còn là tỷ muội của nàng nữa. Nàng đừng tự hạ mình, vì nàng ta mà liên lụy. Trẫm nói nàng thích hợp làm Hoàng hậu, nếu nàng lại từ chối, trẫm sẽ giận đấy.” 

Chu Nghi Tu cảm thấy diễn trò một hồi quả thật không sai, nàng không giả nữa, biết thời biết thế, đáp lại, “Nô tì tạ ơn ân điển của Hoàng thượng.” 

"Tiểu Nghi, sau này trẫm giao hậu cung cho nàng, nàng ngàn vạn lần đừng để trẫm thất vọng.” Huyền Lăng cầm tay nàng, mở miệng vô cùng thân thiết.

Chu Nghi Tu vừa ngượng ngùng vừa vui mừng. Nàng nói, "Hoàng thượng tin tưởng nô tì, nô tì tuyệt đối sẽ không khiến hoàng thượng thất vọng."

Hai người ôm lấy nhau, dịu dàng thắm thiết mà không một tiếng động. Giống như trong một câu thơ: thử sinh vô thanh thắng hữu thanh.*

*Trong cuộc đời này, âm thầm (không tiếng động) lại thắng vang dội (có tiếng động) --- Không rõ nghĩa lắm.

[...] Chiếu thư

Quan lễ đọc chiếu thư, Chu Nghi Tu khoác phượng bào, quỳ gối trước Thái miếu.

Huyền Lăng tựa như muốn rửa sạch nổi nhục nhã vì Chu Nhu Tắc, lần lập hậu thứ hai này, đại điển không hề thua kém lần đầu, toàn bộ nghithức đều tràn đầy khí thế hoàng thất, xa hoa lộng lẫy... 

Nhớ đến kiếp trước, ngày trở thành Hoàng hậu, nàng bình thản như một lẽ thường tình. Giờ đây, Chu Nghi Tu cảm thấy mọi thứ trước mắt như một giấc mộng, nàng thực không dám tin đó là sự thật.     . 

Ánh nắng chói lọi chiếu xuyên qua tầng mây lành, phủ một màu vàng óng ánh lên mái ngói lưu ly của Chiêu Dương điện, khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt...

Bắt đầu từ giờ phút này, Chiêu Dương điện trở thành nơi náo nhiệt nhất của Tử Cấm Thành...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui