Hậu Cung Như Ý Truyện FULL


Tuệ quý phi sau khi rời khỏi Trường Xuân cung, ngồi trên kiệu chống má suy nghĩ, nhân tiện nói: “Mạt Tâm, ngươi mang da huyền hồ này về cung trước đi.

Màu Châu, Màu Nguyệt ở lại cùng bổn cung đến Dưỡng Tâm điện vấn an Hoàng thượng”.
Mạt Tâm liền đáp ứng: “Dạ” rồi dặn dò Màu Châu, Màu Nguyệt cố gắng chăm sóc tiểu chủ, sau đó liền đi về trước.
Tuệ quý phi không để ý đến đường tuyết dễ trơn trượt mà thúc giục đám thái giám nâng kiệu , vội vàng đến Dưỡng Tâm điện.

Mới đến ngoài cửa Dưỡng Tâm điện, Vương Khâm thấy Tuệ quý phi đến, vội vàng chào đón, tự tay nâng Tuệ quý phi hạ kiệu, liền nói: “Qúy phi nương nương cẩn thận bậc thang trơn, cứ vịn tay nô tài đi ạ”.
Tuệ quý phi cười nhẹ: “Làm phiền Vương công công, Lúc này Hoàng thượng đang làm gì vậy?”
Vương Khâm cười nói: “Hoàng thượng vừa mới ngủ trưa xong mà đang phê tấu chương.


Bây giờ đang ngồi nghỉ ngơi.

Nam phủ nhạc có dâng vài ba cũng nữ, đang đàn tỳ bà cho Hoàng thượng nghe”.
Tuệ quý phi cười nói: “Hoàng thượng đang có nhã hứng, chỉ sợ bổn cung đi vào quấy nhiễu Hoàng thượng”.
Vương Khâm cười nói: “Nói đến âm luật trong cung thì ai có thể so được với nương nương chứ? Nếu không phải vì sợ đường tuyết trơn trượt, chắc chắn Hoàng thượng đã cho người gọi nương nương tới rồi”.
Tuệ quý phi lúc này mới nói: “Vậy phiền Vương công công đi bẩm báo một tiếng đi”.
Vương Khâm đáp ứng liền đi.

Tuệ quý phi đứng ở hàng lang một lát, quả nhiên ở bên trong nghe tiếng đàn tỳ bà.

Nàng đang lắng nghe thì thấy Vương Khâm đã đến thỉnh nàng.
Vì Hoàng đế đang nghe nhạc, nàng vào điện nhẹ nhàng rón rén, thấy Hoàng thượng ngồi ở Noãn các, từ từ nhắm hai mắt đánh theo nhạc đệm.

Ở trước mặt có ba năm nhạc kỹ tỳ bà, cầm trong tay đàn tỳ bà mà mười ngón tay tung bay như oánh bạch diệp.
Tuệ quý phi thấy Hoàng đế vẫn chưa phát hiện nàng đến cho nên cũng khoanh tay đứng một bên lẳng lặng nghe tiếng đàn.

Đợi đến kết thúc một khúc nhạc, mới hạ người qua gặp Hoàng đế.
Hoàng đế thấy nàng đến, càng thêm thập phần cao hứng, nắm tay nàng cùng ngồi xuống nói: “Vốn định gọi nàng đến cùng nghe đàn tỳ bà nhưng lại sợ bên ngoài trời giá rét đông lạnh, nàng vốn là ngượi chịu lạnh kém”.


Hoàng đế thân thiết nói: “Trẫm lệnh cho Tề thái y điều trị cho nàng, bây giờ nàng cảm thấy tốt hơn không?”
Tuệ quý phi phục tùng cười nhẹ: “Tuy rằng thân thể thần thiếp suy nhược nhưng có Hoàng thượng quan tâm, cảm giác đều thấy rất tốt.

Cho nên hôm nay cố ý mới đến Dưỡng Tâm điện một chuyến”.
Hoàng đế nắm tay nàng, trong mắt hơi trầm xuống: “Tay vẫn còn lạnh như vậy.

Vương Khâm, gọi người mang thêm hai chậu than đến đây, cẩn thận quý phi cảm lạnh”.
Tuệ quý phi vốn có thân thể yếu đuối nhưng khi gặp Hoàng đế thân thiết như vậy, càng thêm vài phần dịu dàng: “Long khí Hoàng thượng tràn đầy, thần thiếp ở bên cạnh cũng đã thấy tốt hơn rồi”.
Mi nhãn Hoàng đế ôn nhuận nói: “Ngồi xuống chỗ ấm này đi”.

Dứt lời chỉ vào vài nhạc kỹ tỳ bà nói: “Nàng vừa mới nghe tiếng đàn thì cảm giác thế nào?”

Tuệ quý phi dịu dàng nói: “Trong Nam nhạc phủ không có ai là kỳ thủ đánh đàn tỳ bà sao? Tuyển vài người này đến đây không sợ làm bẩn tai Hoàng thượng sao?”
Vài nhạc kỹ tỳ bà kia nghe xong, không hỏi hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Hoàng đế đưa tay, ý bảo các nàng lui ra một bên, mỉm cười nói: “Luận về đàn tỳ bà thì chỉ có nàng là kỳ thủ, trẫm còn muốn nghe người khác đánh nữa sao? Chỉ là nàng không có ở đây cho nên nghe người khác đánh vài khúc mà thôi”.
Tuệ quý phi không cười, nàng tùy tay lấy một cái đàn tỳ bà, nói: “Hiện tại Nam phủ xa hoa như vậy ư? Nhạc kỹ tỳ bà tầm thường nhưng lại dùng đàn tỳ bà có khảm ngà voi phượng cảnh như vậy sao?”
Khóe môi tươi cười Hoàng đế hơi bị kiềm hãm, trong đám nhạc kỹ tỳ bà kia có một người liền đánh bạo nói: “Nô tỳ tài nghệ không tốt, không khỏi làm bẩn tai Hoàng thượng cho nên mới đặc biệt dùng đàn tỳ bà loại tốt nhất”.
Tuệ quý phi liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nhạc kỹ tỳ bà kia, bất quá là nữ nhân mười sáu tuổi, dung mạo tuy không xuất chúng nhưng cũng có nét thanh thoát, nhẹ nhàng, liền cảm thấy có chút không vui: “Nếu không có bản lĩnh thật sự, cho dù là dùng Nam Đường Đại Chu tỳ bà thì cũng chỉ là cái vật tầm thường mà thôi”.
Nhạc kỹ tỳ bà kia có chút sợ hãi, cúi đầu đứng ở một bên, Tuệ quý phi liếc mắt nhìn thấy đàn tỳ bà trong buổi trình diễn, chỉ có tỳ bà phượng cảnh là có âm sắc tối thanh, liền ôm đàn tỳ bà, nhẹ nhàng đánh đàn, tùy ý âm luật xoay tròn như châu, tự chỉ gian chằng chịt trơn trụi, ngưng tụ lại thành hoa gian diệp hạ Thanh Tuyền róc rách.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận