Hậu Cung Như Ý Truyện FULL


Khi Hải Lan quay về cung thì đã mang thai 4 tháng, Hoàng đế cũng rất coi trọng cái thai của Hải Lan cho nên bên cạnh Hải Lan tăng thêm gấp đôi cung nhân hầu hạ, động một cái là có đám người đi theo.

Đến tết Trung Thu, rồi đến ngày Trùng Dương*, trong cung náo nhiệt, Hải Lan cũng không thích hợp ra khỏi cung cho nên càng không thể gặp Như Ý.
*Ngày Trùng Dương hay còn gọi là Tết Trùng Cửu, là ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch.

Tết Trùng Dương uống rượu cúc hoa, đeo cành thù du cũng có tác dụng giống như Tết Đoan Ngọ uống rượu hùng hoàng và treo cành xương bồ, trần ngải.

Mục đích là phòng trừ bệnh tật, côn trùng.
Từ sau đăng cơ Hoàng đế đối đãi Thái hậu thập phần kính trọng, lại nghĩ Thái hậu quản lý chuyện hậu cung cho nên năm nào vào ngày Trùng Dương cũng được phá lệ náo nhiệt.

Theo quy tắc trong cung, ngày 9 tháng 9 Trùng Dương, Hoàng thượng tự mình leo lên núi cao để thể hiện hiếu tâm với Thái hậu rồi trong cung cùng nhau ăn hoa cao chúc mừng.

Hoa cao kia là tự tay tần phi các cung chuẩn bị mà dâng lên Thái hậu.

Đến ban đêm, Thái hậu hưng trí, liền ban thưởng cho các bá quan văn võ trong triều, trong cung mở tiệc chiêu đãi Đế hậu tần phi, trời sinh Hoàng đế tính tình thích náo nhiệt cho nên càng thêm vui mừng.
Rượu quá ba tuần, ca mua chi nhạc cũng dần lui xuống, gió lạnh yên ắng từng đợt thổi đến.

Hoàng đế có thêm vài phần say rượu mà nhìn về phía chân trời thấy ánh trăng rằm mờ nhạt rọi xuống.

Khóe môi Hoàng đế mang theo một tia đạm bạc mà uể oải cười, nói: “Hằng năm ngày Trùng Dương đều có ca múa, thật sự không có gì thú vị cho lắm”
Hoàng hậu cười nói “Thần thiếp nhớ rõ Hoàng thượng thích nhất một khúc “Đào yêu”*.

Hoàng thượng thường nói tuổi thanh xuân của nữ tử như là đào chi yêu yêu, sáng quắc mày hoa, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui”
( *Khúc Đào yêu là bài thơ trong Kinh Thi, nội dung đầy đủ như sau:
I.

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa,
Chi tử vu quy, Nghi Kỳ thất gia.
II.

Đào chi yêu yêu,hữu phần kỳ thực,
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất.
III.

Đào chi yêu yêu,Kỳ diệp trăn trăn.
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân .
Lược nghĩa:
I.

Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa,
Em về nhà chồng, thuận hòa chồng vợ.
II.

Đào tơ mơn mởn, quả trĩu trên cành,
Em về nhà chồng, chồng vợ thuận hòa.
III.

Đào tơ mơn mởn, lá tốt sum suê,
Em về nhà chồng, cả nhà hòa thuận.)
Hoàng đế nhẹ nhàng xua tay, uống cạn ly rượu nói: “Yến ẩm trong cung thường dùng hoa lê trắng để chưng bày, hôm nay lại dùng hoa cúc vàng, thật sự rất đẹp.

Tuy rằng trẫm thích ca múa này nhưng xem đi xem lại cũng đã nhiều lần, liền thấy nhàm chán, Hoàng hậu không rõ đạo lý trong đó sao?”
Khuôn mặt Hoàng hậu hơi tối sầm, rồi lại cười nói rất nhanh: “Hoàng thương thích cái nổi bật”
Thái hậu lắc đầu nói: “Muốn nổi bật cũng thế, cho dù chức vị thường tại nhưng có thể phụng dưỡng quân vương thì đó là điều rất tốt”.

Nàng nhìn về phía Hoàng đế nói: “Hoàng đế, năm ngoái ai gia ban Lục thị để hầu hạ Hoàng đế, bây giờ cũng đã 1 năm nhưng chức vị vẫn còn thường tại, có phải Lục thị không hợp tâm ý của Hoàng đế hay không?”
Hoàng đế mỉm cười, chỉ là từ chối trả lời: “Hoàng ngạch nương yêu mến, nhi thần tâm lĩnh”
Thái hậu hơi buông mí mắt xuống, rồi cũng cười nói rất nhanh: “Ai gia vốn định muốn tìm một người vừa ý để ở bên cạnh hầu hạ Hoàng đế, nếu Lục thị không tốt thì cứ giữ chức vị thường tại cũng được.

Nếu tần phi không khiến Hoàng đế vui vẻ thì cũng chỉ là đồ thừa mà thôi”
Lời nói này tuy không nhẹ không nặng nhưng lại khiến cho đám tần phi đang ở đây nghe thấy, ai ai bất giác cũng rùng mình.

Thái hậu cười ôn hòa: “Bây giờ là mùa thu mà đám ca múa suốt ngày chỉ ca hát đào yêu, ca ngợi mùa xuân hoa đào nở rộ, thật là không thích hợp.

Hoàng đế, chúng ta đổi mới một ca múa đi”
Hoàng đế nâng chén rượu lên nói: “Hoàng ngạch nương cứ làm chủ đi”.
Thái hậu cười dửng dưng, vỗ tay 2 cái thì liền nghe được tiếng trúc lượn lờ vang lên, thản nhiên có một thân ảnh nữ tử tinh tế nhanh nhẹn đạp lên ti trúc nhẹ nhàng mà đến.

Tiếng nói nàng nhu hoãn, đứng lặng dưới ánh trăng, nghiêng người đọc:
“Bạc vụ nùng vân sầu vĩnh trú,
Thuỵ não tiêu kim thú.
Giai tiết hựu trùng dương,
Ngọc chẩm sa trù,
Bán dạ lương sơ thấu.
Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu,
Hữu ám hương doanh tụ.
Mạc đạo bất tiêu hồn,
Liêm quyển tây phong,
Nhân tỷ hoàng hoa sấu”
(* Lược nghĩa:
Sầu dâng khói nhạt mây dày
Lò vàng hương lạnh ngưng bay bao giờ
Trùng dương trời đẹp như mơ
Đêm thu gối ngọc màn tơ buốt hồn
Bờ đông nâng chén hoàng hôn
Hương thầm man mác khẽ luồn ống tay
Lẽ nào hồn chẳng ngất ngây
Rèm tây gió lộng người gầy hơn hoa).
== Bài Túy hoa âm của Lý Thanh Chiếu ==
(Lý Thanh Chiếu là nhà thơ nổi tiếng từ thời Tống, chuyên sáng tác thơ từ, được mệnh danh là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa)
Hoàng đế nhịn không được vỗ tay cười nói: “Vũ thấp Dương Liễu Lâu Tâm Nguyệt, ca tẫn đào hoa phiến để phong*.

Trẫm nguyên tưởng rằng ca múa cung đình đã cực hay rồi, không ngờ có người dùng được Lăng Ba Vi Bộ, ngâm được lời thơ tươi mát sâu sắc như vậy, không biết diện mạo thế nào, có thể bước ra gặp trẫm được không?
*Nghĩa là: Dập dìu múa hát như cành liễu, ngừng hát gió xuất cũng chợt ngừng – Bài Giá cô Thiên kỳ 1 của nhà thơ Án Kỷ Đạo thời Bắc Tống
Thái hậu mỉm cười, nói: “Hoàng đế đã ra lệnh, sao còn không mau đến gần đây?”
Nàng kia chậm rãi tiến lên, thi lễ vấn an rồi ngẩng đầu lên.

Hoàng đế thấy thần sắc nàng kia tuy thanh lãnh nhưng lại có tư thái diễm tuyệt, tu nga mạn lúc, mạo thù tú vận.
Tuệ quý phi nhìu mày, dường như tán thưởng, dường như ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Nga Mi ngọc bạch, hảo mục mạn trạch, khi lục lục nhưng thị, tinh quang đằng trì, kinh hoặc lòng người”*
*Lược nghĩa: Mày ngài như ngọc, đôi mắt diễm lệ, như thiêu cháy người khác, thần sắc cao ngạo, mê hoặc lòng người
Hoàng đế khen ngợi liếc nhìn nàng một cái: “Đâu là chú Sở Từ của Vương Dật, quý phi thật hiểu biết” Hoàng đế tán thưởng bất quá chỉ qua loa một tiếng rồi lại bị nàng kia hấp dẫn.

Nàng kia mỉm cười, khóe miệng hơi giơ lên, tựa hồ như trăng non đang lên nhưng lại không mang chút ấm áp.

Nếu nói nàng lãnh đạm thì cũng không phải vì sóng mắt nàng vẫn cố tình lưu chuyển nhìn xung quanh mọi người.

Hoàng đế cười nói: “Hoàng ngạch nương tỉ mỉ chọn lựa người mới, lại niệm Túy Hoa âm của Lý Thanh Chiếu, quả thật rất thích hợp cho hôm nay”
Mi tâm Thái hậu hơi ngưng, chậm rãi nói: “Hợp hay không hợp, ai gia cũng chẳng biết được, chỉ có Hoàng đế biết được mà thôi”.

Nàng im lặng rồi nói: “Nha đầu kia là nữ nhi Thị lang Vĩnh Thụy, xuất thân Mãn Châu Tương Hoàng kỳ, xuất thân rất quy trọng”
Hoàng đế gật đầu, ôn nhu nói: “Tiến lên đây đi”
Tuệ quý phi nhíu mày, chợt mỉm cười nói: “Hoàng thượng, ngày vui Trùng Dương thì phải ca múa vui vẻ, sao lại nghe niệm thơ từ lạnh lẽo như vậy được chứ ạ?”
Hoàng đế phảng phất như không nghe thấy, chỉ nhìn nàng kia nói: “Ca múa tối nay rất hay, vì sao nàng chỉ niệm thơ từ vậy?
Nàng kia cúi mặt, thanh âm không hề mang chút a dua hoặc sợ hãi: “Thần nữ không thích ca múa náo nhiệt quá mức, lại cảm thấy thơ cả người xưa chứa đầy cảm xúc.

Thần nữ thường nghe Hoàng thượng giỏi về ngâm vịnh cho nên thần nữ nghĩ Hoàng thượng sẽ hiểu được cảm giác của những thơ từ đó”
Khóe mắt đuôi lông mày Hoàng đế giãn ra, hỏi: “Nàng tên là gì?”
Nàng kia vẫn cúi mặt, ôn nhu nói: “Ý Hoan (意欢)”.

Nàng dừng lại rồi nói: “Là tâm ý hoan trầm ý” (心意欢沉意)*
*Xứng tâm như ý hoan lạc thâm trầm: Vừa lòng hợp ý, vui vẻ sâu lắng
Ánh mắt Hoàng đế như đang say mê gió đêm ngày xuân, nói: “Người xưa có nói khi nam nữ vui vẻ cùng nhau, người con gái xưng hô với tình nhân bằng Hoan.

Tên này rất hay”
Đôi mắt Ý Hoan chợt sáng lên tia tình ý, nhỏ nhẹ nói: ‘Dạ.

Hoàng thượng bác học.

Trên đời này thần nữ thích nhất từ đó trong từ Tương Kiến Hoan (相見欢 – nghĩa là gặp mặt nhau liền thấy vui vẻ)”
“Trẫm và nàng cũng xem như là Tương Kiến Hoan” Giọng cười Hoàng đế trong trẻo như ánh mặt trời, không có gì ngăn cản mà chiếu rọi xuống, hắn dừng lại nói: “Nàng họ gì?”
Tuệ quý phi bĩu môi nói: “Nếu tên đã như vậy thì hơn phân nữa là xuất thân dòng họ Hán quân kỳ mà thôi”
Gia tần che miệng cười nói: “Vẫn là Tuệ quý phi hiểu rõ nhất cái gì gọi là xuất thân Hán quân kỳ”*
*Câu này Gia tần muốn châm chọc cái xuất thân Hán quân kỳ của Tuệ quý phi
Sắc mặt Tuệ quý phi lạnh lùng, xoay mặt không để ý.
Ý Hoan nặng nề nói: “Diệp Hách Na Lạp thị”
Hoàng đế thấy nao nao, nụ cười trên môi dường như gặp cơn gió lạnh mà dừng lại, Hoàng hậu cười nói: ‘Diệp Hách Na Lạp thị sao?”
Gia tần “Ai da” lên một tiếng, lấy khăn tay che miệng, ngạc nhiên nói: “Diệp Hách Na Lạp thị sao? Nghe mà thần thiếp nghe nói tộc Diệp Hách Na Lạp thị đã Kiến Châu Nữ Chân thôn tính rồi cơ mà?” Nàng nhìn Hoàng đế, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, tuy rằng thần thiếp đến từ Triều Tiên nhưng cũng nghe nói năm đó bộ tộc Diệp Hách vì bị Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiêu diệt cho nên thủ lĩnh gia tộc Diệp Hách là Kim Đài Cát trước khi chết bi phẫn không thôi, cũng từng đã nguyền rủa cho dù gia tộc Diệp Hách thị còn lại một nữ nhân thì cũng sẽ diệt vọng Kiến Châu Nữ Chân, không biết chuyện đó có thật hay không?”*
(*Nói thêm cho các bạn hiểu rõ: Na Lạp thị là một những trong những tộc lớn nhất của người Mãn Châu (gồm có 4 tộc nhỏ là Cáp Đạt, Ô Lạp, Huy Phát và Diệp Hách, trong đó tộc Ô Lạp và Diệp Hách là lớn nhất), trong khi đó Nỗ Nhĩ Cáp Xích từng bước thống nhất người Nữ Chân, các tộc của Na Lạp thị phản đối kịch liệt vì nhà Minh đối xử họ rất tốt.

Tuy nhiên vì lúc này Nỗ Nhĩ Cáp Xích khá mạnh mà nhà Minh cũng dần suy tàn cho nên tộc Na Lạp thì dùng con gái của tộc để tạo nên cuộc hôn nhân chính trị với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đặc biệt nổi tiếng nhất là A Ba Hợi của tộc Ô Lạp và Mạnh Cổ của tộc Diệp Hách.

Mặc dù vậy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn khai chiến với tộc Na Lạp thị khiến cho 3 tộc nhỏ của Na Lạp thị trừ tộc Diệp Hách ra bị tiêu diệt hoàn toàn vì tộc Diệp Hách lớn mạnh nhất cũng như nhờ sự giúp đỡ của nhà Minh.

Lấy cớ nhà Minh giúp đỡ tộc Diệp Hách Na Lạp thị, Nỗ Nhĩ Cáp Xích dấy binh tấn công luôn cả nhà Minh khiến cho nhà Minh và tộc Diệp Hách tan nát, lúc đó vị bối lặc cuối cùng của Diệp Hách là Kim Đài Cát trước khi chết đã nguyền rủa rằng bất cứ ai trong tộc còn sống hãy nhớ lấy mối huyết thù này mà lật đổ Ái Tân Giác La.

Sau đó tộc Diệp Hách được nhập vào tộc Nữ Chân Mãn Thanh vào năm 1619, tuy nhiên lời nguyền của Kim Đài Cát vẫn không ngăn được việc các Hoàng đế nhà Thanh lấy nữ nhi tộc Na Lạp thị làm chính cung hay phi tần nhưng chủ yếu là tộc Ô Lạp Na Lạp thị, không có bất cứ nữ nhân nào của tộc Diệp Hách Na Lạp thị được phong làm Hoàng hậu khi Hoàng đế còn sống, tuy nhiên đến năm 1861 có một nhân vật nổi tiếng xuất thân từ tộc Diệp Hách Na Lạp thị là Từ Hi Thái hậu đã làm tan nát nhà Thanh và người đời cho rằng lời nguyền của Kim Cát Đài ngày xưa đã trở thành sự thật)
Tuệ quý phi thấy trên mặt Ý Hoan thần sắc không vui, bất giác cầm khăn tay lên cười nói: “Gia tần tuy rằng đến từ Triều Tiên nhưng điển cổ của Ái Tân Giác La của chúng ta lại có thể thông suốt như vậy, thật là đáng khen”
Gia tần khẽ mỉm cười, nói: “Cũng không phải như vậy sao? Nếu đã là con dâu của Hoàng gia thì tất nhiên mọi chuyện phải lấy Hoàng gia làm trọng”
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu: “Gia tần sinh được Hoàng tử, quả nhiên càng ngày càng hiểu chuyện khéo léo”
Thái hậu không để ý, chỉ cười nói: “Các ngươi quả thật có tâm, chỉ là tộc Diệp Hách đã bị Kiến Châu Nữ Chân chúng ta tiêu diệt nhiều năm như vậy, nay cũng đã sớm thần phục.

A mã Ý Hoan bây giờ cũng chỉ là thị lang thì ai gia không tin có thể làm được gì? Hoàng đế hãy cho ý kiến đi”
Hoàng đế mỉm cười, hướng về Ý Hoan, ngữ khí ôn hòa: “Trẫm nhớ rõ, Hiếu Từ Cao Hoàng hậu của Thái Tổ có xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị, lại cùng Thái Tổ sinh ra Thái tông, có thể nói đó là công lao thiên thu của Đại Thanh chúng ta”
Thái hậu cười nói: “Ý Hoan, còn không mau tạ ơn?”
Ý Hoan cúi người nói: “Thần nữ đa tạ Hoàng thượng đã khen ngợi”
Hoàng đế cười nói: “Trẫm không phải khen ngợi mà là nàng xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị là Mãn Mông quý tộc nhưng lại có thể ngâm thơ của người Hán uyển chuyển êm tai như vậy, thật sự là hiếm thấy.

Trẫm nhớ rõ người trong cung hiểu được thi văn người Hán chỉ có Tuệ quý phi và…”
Hắn hơi bị kiềm hãm, không nói thêm gì nữa, chỉ tự tay rót thêm ly rượu, nhìn Hải Lan nói: “Hải quý nhân, nàng đang mang thai, thấy thích cái gì thì cứ ăn đi”
Hải Lan biết Hoàng đế đang nhớ tới ai, giả vờ cười nói bình thường: “Người cũ thì thôi đi, bây giờ hậu cung đã có thêm Ý Hoan muội muội thông thạo thi thư rồi”
Ý Hoan rung động mỉm cười: “Hoàng thượng thông hiểu văn tự lịch sử thơ ca người Mông người Hán, thần nữ khó được hầu hạ trước mặt Hoàng thượng thêm lần nữa, thật sự đáng tiếc”
Hoàng đế nắm tay nàng nói: “Nếu nàng có tâm như vậy thì hãy ở bên cạnh trẫm đi, trẫm sẽ phong nàng làm quý nhân để làm bạn với trẫm”
Hoàng hậu đứng dậy nâng chén nói: “Từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay, tần phi được sắc phong phần lớn phải bắt đầu từ đáp ứng, Quan nữ tử mà đi lên, nay Diệp Hách Na Lạp thị một bước được phong làm quý nhân, có thể thấy được Hoàng thượng chung ái, thần thiếp kính Hoàng thượng một ly, chúc mừng Hoàng thượng có được giai nhân”
Đám tần phi mặc dù không cam tâm nhưng cũng đành phải đứng dậy nói: “Chúc mừng Hoàng thượng”
Hoàng đế uống cạn một hơi, cho phép Diệp Hách Na Lạp thị ngồi bên cạnh làm bạn.

Diệp Hách Na Lạp thì đối với mọi người đều tỏ ra lạnh lùng, duy chỉ đối với Hoàng đế thì ôn nhu liếc mắt, nụ cười của nàng giống như ánh mắt trời tỏa ra từ trong hàn băng.

Hoàng hậu nháy mắt nhìn Tuệ quý phi, Tuệ quý phi vội đứng dậy nũng nịu cười nói: “Hoàng thượng đã chán ca múa rồi, trong lòng những người cũ như chúng thần thiếp không khỏi có sự run sợ, thần thiếp đành phải nghĩ ra cách gì đó mới mẻ mà hy vọng Hoàng thượng không còn chán ghét thần thiếp nữa”
Hoàng đế cười tủm tìm nhìn nàng, đáy mắt ôn nhu tình ý: “Lại nói bậy, sao trẫm lại có thể chán ghét nàng chứ?”
Tuệ quý phi nói: “Hôm nay Hoàng được có được người mới, chúng ta ở nơi này cũng đã có thập phần náo nhiệt, phụ thân thần thiếp ở bên ngoài có đưa tới pháo hoa đủ màu sắc, chúng ta hãy cũng nhau thưởng thức đi”
Hoàng đế gật đầu nói: “Pháo hoa cũng hay, nhưng là sao nàng lại nghĩ đến cái này?”
Tuệ quý phi ôn nhu ngưng mắt, lấy chiếc hoa trâm Hải Đường trên đầu xuống nói: “Ngày xưa thần thiếp có đọc Thiếu Niên du, có nhớ rõ một câu: “Kim niên xuân tận, Dương hoa tự tuyết, Do bất kiến hoàn gia.

Đối tửu quyển liêm yêu minh nguyệt, Phong lộ thấu song sa, Cáp tự Thường Nga liên song yến, Phân minh chiếu, Hoạ lương tà “*, không phải câu thơ đó nói đến cảnh này sao ạ?”
*Năm nay xuân hết, Hoa dương bay, tựa tuyết, Vẫn chưa thấy trở lại nhà.

Trước cuộc rượu, vén rèm, mời trăng sáng xuống, Gió sương lọt vào bức màn che cửa sổ, Dường như ả Hằng Nga yêu đôi én, Soi sáng khắp, Từng chỗ chếch của bức tường vẽ
Hoàng đế gật đầu nói: “Vẫn là nàng có hứng thú nhất, có thể nghĩ ra tâm tư như vậy”
Tuệ quý phi dương dương đắc ý, Song Hỉ bên cạnh nhanh chóng lui xuống.

Một lát say liền thấy bầu trời đen tối nặng nề có xẹt qua một ánh sáng trắng, phảng phất mang theo một tiếng gào thét bén nhọn, rồi đủ màu sắc pháo hoa sáng lạn chợt bay lên, toàn bộ bầu trời màn đêm cơ hồ được chiếu sáng như ban ngày.

Tuệ quý phi chỉ vào từng cái nói: “Màu hồng kia là thiên nữ dâng hoa, màu vàng là Võ Tòng đánh hổ, Kim Hầu hiến quả, lại có bát tiên bước qua biển, cây vạn tuế ra hoa, trăm hoa đua nở.

Hoàng thượng xem cái kia kìa, đó là Dương quý phi ngắm mẫu đơn, còn có Bạch Xà tiên tử, bách điểu triều phượng, Kim Long bay lên”
Tuệ quý phi nói được câu nào thì mọi người liền tán thưởng câu đó, đám cung nhân tần phi trầm trồ khen ngợi vỗ tay vang dội, rộn ràng chen chúc nhốn nháo lẫn nhau để xem.

Đợi có pháo hóa bắn hết, bầu trời lại quay về yên tĩnh tịch mịch như cũ, trong không khí còn mang theo mùi thuốc súng, hơi có chút làm cổ họng bị sặc.

Hoàng đế quay đầu thấy thần sắc Diệp Hách Na Lạp thị vẫn thản nhiên lạnh lùng, liền hỏi: “Sao vậy? Nàng không thích sao?”
Diệp Hách Na Lạp thị rót một chén rượu cho Hoàng đế, cười nói nhợt nhạt: “Pháo hoa đúng là rất đẹp, náo nhiệt cũng thật náo nhiệt.

Chỉ là thần thiếp suy nghĩ nếu làm người sau khi trải qua náo nhiệt mà lại quay về tịch liêu thì không bằng cả đời lẳng lặng an nhàn, làm bạn với ánh sao, tuy rằng nhỏ nhoi nhưng lại sáng sủa vĩnh viễn”
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia sáng, nhìn Thái hậu nói: “Qủa nhiên là người được Hoàng ngạch nương dạy dỗ, kiến thức xuất sắc, không giống như thường”
Thái hậu cười nói: “Ai gia chỉ để nàng ta bên cạnh, dạy giỗ cũng chỉ là theo quy tắc mà thôi.

Tâm tư vẫn là do nàng ta”
Hoàng đế nhắm mắt một lát, lại cười nói: “Tâm tính Diệp Hách Na lạp thị giống như hai vị công chúa mà Hoàng ngạch nương sinh ra, khiến trẫm nhớ tới Đại muội muội Đoan Thục trưởng công chúa”
Thần sắc Thái hậu hơi bị kiềm hãm: “Sau khi Hoàng đế đăng cơ, Đoan Thục trưởng công chúa đã được gả cho Mông Cổ, nay chỉ còn lại Nhu Thục trưởng công chúa đang giao cho vợ chồng Trang thân vương giáo dưỡng.

Ai gia lâu rồi cũng chưa gặp”
Hoàng đế trầm ngâm một lát nói: “Là do nhi thần bất hiếu, chưa thể bận tâm đến tình thâm mẫu tử của Hoàng ngạch nương”
Thái hậu rùng mình, chợt nhu hòa cười nói: “Hoàng đế cần gì phải tự trách mình vậy chứ? Vợ chồng Trang thân vương thân cận Hoàng đế, lại là thúc thúc của Hoàng đế, tất nhiên sẽ thay ai gia dạy dỗ công chúa thật tốt.

Huống chi, phúc tấn của Trang thân vương lại có tiếng hiền đức thục nữ cơ mà”
“Nhi thần cũng nghĩ như vậy, bên cạnh Hoàng ngạch nương vẫn còn có nhi thần, nhi thần sẽ hiếu thuận với Hoàng ngạch nương.

Đợi đến năm mới, nhi thần sẽ cho công chúa và vợ chồng Trang thân vương tiến cung bái kiến Hoàng ngạch nượng, Hoàng ngạch nương cứ yên tâm”.

Hoàng đế cười kính cẩn, quay đầu nhìn Diệp Hách Na Lạp thị, nói: “Nàng nói chuyện thật khiến trẫm thư thái, trẫm sẽ ban cho nàng chữ Thư, ở Trữ Tú cung.

Sau này nàng là Thư quý nhân”
Diệp Hách Na Lạp thị cười nhẹ nhợt nhạt, thần sắc bình thản như gương: “Thần thiếp tạ ơn long ân Hoàng thượng”
Hoàng đế nắm chặt tay nàng, cứ nhìn mãi không thấy chán ghét.

Bỗng nhiên có tiểu thái giám bên ngoài lo sợ chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, không tốt, không tốt rồi! Lãnh cung bị cháy rồi!”
Như Ý không nghĩ ở đây sẽ bị lửa thiêu cháy.

Ngay từ đầu, nàng cũng như những nữ nhân ở lãnh cung này đứng ở hành lang nhìn pháo hoa đầy trời.

Đêm nay cũng vừa lúc gió thổi vào hướng lãnh cung, mang theo chút lửa pháo hoa bay lại gần các nàng.

Như Ý nhìn bầu trời sáng chói rồi tự giễu mỉm cười rồi đi vào lại trong phòng.

Nhị Tâm cũng đi theo, cả giận nói: “Nương nương, đêm nay vốn là Lăng Vân Triệt và Triệu Cửu Tiêu canh gác, nô tỳ còn định gọi bọn hắn cùng nhau đi xem pháo hoa.

Ai ngờ hai người kia không biết đã chạy đi đâu mà ở đây cũng chẳng còn ai nữa”
Như Ý cười nói: “Cũng làm khó bọn họ năm năm tháng tháng đều đứng canh giữ nơi này, thôi mặc kệ bọn họ đi”
Nàng vừa nói xong lời này, liền nghe một tiếng “Xuy” bắn lên, không hề báo động trước, cơ hồ toàn bộ nóc nhà đều bốc cháy cả lên, hỏa thế kia cực nhanh, cơ hồ không biết từ nơi nào mà bắn vào.

Tuy trong lãnh cung ẩm thấp nhưng hỏa thế kia dường như không thấy trở ngại gì, liền khiến đồ vật xung quanh bốc cháy.

Nhị Tâm kinh hãi, lập tức đưa Như Ý bảo vệ phía sau, hô to nói: “Người đâu! Người đâu! Cháy rồi!”
Tất cả nữ nhân trong lãnh cung đều hoảng hốt, có mấy người thông minh, liền chạy ra ngoài sân viện, vội xem trong vại nước có chứa nước hay không, cũng đã lâu rồi lãnh cung không mưa, những chiếc vại cũng chẳng còn bao nhiêu nước.

Như Ý chạy vọt ra trước cửa, dùng lực cực mạnh đánh vào cửa lãnh cung kêu: “Cứu người! Cứu người! Có ai không? Có ai không?”
Nàng hô lên vài câu, liền bị hơi khói bay vào cổ họng làm cho sặc sụa.

Lăng Vân Triệt đứng ở bên ngoài cửa vũ phòng, cùng Triệu Cửu Tiêu, Trương Bảo Thiết, Bao Viên và đầu lĩnh thị vệ Lý Kim Trụ.

Triệu Cửu Tiêu nhìn thấy lửa càng ngày càng lớn, do dự nói: “Đầu lĩnh! Nếu ở đây
bị hỏa thiêu như vậy, chúng ta thật không được đi cứu người sao? Nếu như vậy thì toàn bộ nữ nhân kia sẽ bị thiêu chết bên trong…”
Khuôn mặt Lý Kim Trụ xơ xác tiêu điều, ấn mạnh vào trường đao bên hông, nói: “Các nàng ta sống ở nơi này đều là những người bị tiên đế và đương kim Hoàng thượng chán ghét, lương thực và y phục của triều đình đều phí phạm cho bọn họ, sống cũng không có thể diện, chi bằng dùng ngọn lửa lần này thiêu chết hết đi, xem như xong hết mọi chuyện.

Chúng ta cũng sẽ được nhàn hạ, không cần ở lãnh cung này chịu khổ nữa”
Bao Viên nói: “Ý của đầu lĩnh là…”
Lý Kim Trụ liếc mắt nhìn Bao Viên và Trương Bảo Thiết: “Nếu lãnh cung không còn thì cái thị vệ ở lãnh cung cần chi nữa? Tất nhiên chúng ta sẽ được chuyển đi nơi tốt hơn”
Triệu Cửu Tiêu vẫn còn có chút kinh sợ: “Nhưng mà nếu như bề trên trách tội xuống dưới, để lãnh cung bị cháy cũng không phải tội nhỏ đâu ạ”
Lý Kim Trụ ngửa đầu nhìn ngọn lửa, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Các ngươi đã ở trong cung hầu việc cũng lâu, tất nhiên các ngươi cũng nên có chút kiến thức, nhìn xa trông rộng.

Ngươi xem ngọn lửa kia đi, nếu như không có người có âm mưu chuẩn bị thì sao lãnh cung có thể lại cháy lớn như vậy chứ? Ngươi nghĩ lại xem ở trong cung này, có bao nhiêu người dám thiêu cháy lãnh cung? Người có thân phận như vậy, chúng ta không thể đắc tội, nếu lại làm hỏng chuyện tốt của người khác, chỉ sợ cái đầu sẽ không có trên cổ nữa”
Triệu Cửu Tiêu có chút sợ hãi, nghe tiếng khóc kinh sợ trong lãnh cung ngày càng thê lượng, vội vàng dùng tay áo bịt chặt lỗi tai lại, không dám lắng nghe nữa.

Lăng Vân Triệt hai tay nắm chặt trường đao, theo bản năng đi về phía trước, bởi vì hắn nghe rõ ràng có người đang gọi tên hắn, kêu gào cầu cứu hắn.

Trên mu bàn tay hắn gân xanh chợt nổi lên, là thanh âm của Như Ý, là thanh âm của Nhị Tâm sao? Hắn nhất thời không ngờ các nàng lại kêu gọi tên hắn cầu cứu.

Hắn nhịn không được liền bước lên thêm một bước, Lý Kim Trụ lườm mắt nhìn hắn: “Lần trước bị người khác đánh như vậy mà vẫn không nhớ lời giáo huấn sao? Ở lãnh cung này, nếu thêm chuyện thì không bằng bớt đi một chuyện, có như vậy ngươi mới không trêu chọc chủ nhân”
Lăng Vân Triệt cắn chặt răng, quỳ gối xuống nói: “Đầu lĩnh, đầu lĩnh nên ngẫm nghĩ lại cẩn thận.

Chúng ta không thể không đi cứu người.

Nữ nhân trong lãnh cung kia không nhiều, bất quá cũng chỉ có mười hai ngươi, đúng là không ai để ý đến các nàng ta nhưng nếu nàng ta thật sự chết đi, tội danh sẽ nằm trên 5 người chúng ta.

Đầu lĩnh nói đúng, chúng ta không thể trêu chọc chủ nhân nhưng trong cung có rất nhiều chủ nhân, không trêu chọc chủ nhân này thì sẽ khiến chủ nhân khác tức giận, nếu chủ nhân trách tội xuống dưới, 5 cái đầu của huynh đệ chúng ta sẽ bị rơi xuống, chết vô đối chứng”
Trương Bảo Thiết nhìn Lăng Vân Triệt, rồi lại nhìn Lý Kim Trụ, nói: “Đầu lĩnh, Tiểu Lăng nói cũng có vài phần đạo lý”
Lăng Vân Triệt khẩn cầu nói: “Đầu lĩnh, người mới đến lãnh cung là cháu gái của Hiếu Kính Hiến Hoàng hậu, tuy rằng là thất sủng, tiên đế không cần nàng nhưng rốt cuộc cũng là hoàng thân quốc thích, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta gánh vác không nổi đâu ạ”
Lý Kim Trụ hiển nhiên cũng bị thuyết phục nhưng vẫn còn chần chờ không chịu lên tiếng.

Lăng Vân Triệt nghe tiếng kêu la bên trong ngày càng thảm thiết, rốt cuộc nhịn không được, vội đứng dậy ôm một thùng nước liền xông ra ngoài.

Triệu Cửu Tiêu do dự một lát, cũng theo xông ra ngoài.

Trương Bảo Thiết cả kinh, há miệng thở dốc: “Đầu lĩnh… Bọn họ…”
Lý Kim Trụ lắc đầu nói: “Hắn không nghe khuyên bảo, cũng không còn cách nào khác.

Chỉ là đêm nay hai người bọn họ nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cứ để bọn họ đứng mũi chịu sào đi.

Như vậy cũng tốt, dù sao cũng đắc tội một bên, chúng ta cũng sẽ không chết hết được”
Lăng Vân Triệt không dễ dàng gì mở cửa lớn lãnh cung ra, cơ hồ dùng hết sức lực xô cửa bay vào, trong sân viện toàn chất cỏ khô, cửa sổ lại mục nát, lửa cháy ngày càng lớn.

Hắn sợ tới mức gần chết, nhanh chóng đem chiếc thùng nước kia đổ lên những nơi cháy lớn, hắn vừa ho khan vừa xoay người đi tìm Như Ý và Nhị Tâm.

Hắn tìm nửa ngày chỉ thấy phòng của Như Ý và Nhị Tâm ở đã bị thiêu cháy hơn một nữa, hắn không tìm thấy một ai.

Đáy lòng hắn hoảng hốt, chẳng lẽ hai người bọn họ đã bị thiêu cháy ở bên trong, hắn có chút không cam lòng, kêu lên: “Nương nương! Nhị Tâm! Nương nương!”
Có tiếng rên rỉ mỏng manh truyền đến, Lăng Vân Triệt nghe được thanh âm quen thuộc, bất giác liền xông thẳng đến nơi đó, đó là gian phòng của Cát Thái tần ngày thường hay ở.

Nơi đó là nơi ít bị cháy nhất, Lăng Vật Triệt ôm tia hi vọng cuối cùng lao thẳng vào, chỉ thấy ở phía sau cửa điện hẻo lánh, cả hai người toàn thân ướt đẫm đang lui trốn nơi đó, dường như sắp ngất đi vì bị hít phải khói bụi.
Cuối cùng Lăng Vân Triệt đã tìm thấy hai người, trong lòng vui mừng khôn xiết, thì gặp Triệu Cửu Tiêu chạy vào sau, Vân Triệt vội vàng ngoắc gọi hắn đến đây, Cửu Tiêu đỡ lấy Nhị Tâm ra ngoài còn Vân Triệt đỡ lấy Như Ý.

Bốn người vừa tới cạnh cửa lãnh cung thì đã lấy đèn đuốc đằng trước sáng trưng, hai đội thị vệ thủy long vội vã chạy đến, liền dùng nước dập tắt lửa ở lãnh cung.

Lăng Vân Triệt mệt mỏi sức cùng lực kiệt, lại nhịn không được liền mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra.

Như Ý ngửi thấy không khí sạch sẽ, trong đầu thoáng tỉnh dậy, liền thấy Vân Triệt đang ở trước mắt khuôn mặt vô cùng lo lắng, trong lòng nàng hơi buông xuống, kìm lòng không được nói: “Như Ý… tạ ơn”
Lăng Vân Triệt lấy chiếc khăn của nàng mang theo bên người, lau sạch khuôn mặt đen khói của nàng, nói nhỏ: “Hóa ra tên của nương nương là Như Ý, là vạn sự như ý sao?”
Như Ý cố hết sức lắc đầu: “Lời nói hay, cử chỉ đẹp, là ý tứ tốt đẹp”
Lăng Vân Triệt cười nói: “Có thể bảo toàn cứu sống hai người thì cũng như xem là tốt đẹp rồi”
Như Ý mờ mịt nhìn Nhị Tâm, thò tay ôm nàng vào ngực, cảm khóc nói: “Đa tạ ngươi đã chịu đến cứu giúp chúng ta”.

Nàng nhìn đám thị vệ đang dập tắt lửa, do dự nói: “Chỉ là đám lửa cháy này trông rất kỳ quái, người tùy tiện đến đây cứu giúp chúng ta, ngươi có bị liên lụy không?”
Lăng Vân Triệt nhìn đám thị vệ đang đưa các nữ nhân trong lãnh cung đi ra, ánh mắt hơi nhẹ nhàng nói: “Ta cũng rất do dự cho nên cứu nương nương hay không nhưng khi nhìn thấy thủy long Hoàng gia đến đây, liền biết không thể không cứu hai người”.

Hắn nhìn xung quanh, thấp giọng nói nhỏ: ‘Ta cùng Cửu Tiêu đi hỗ trợ mọi người đây, hai người nghỉ ngơi đi”
Như Ý gật đầu, nhìn hắn rời đi, nàng ngưỡng mặt hít thở một chút, đây là lần đầu tiên sau 3 năm ở đây, nàng ra khỏi lãnh cung, nàng biết sau này nàng lại tiếp tục quay về cái chốn kia nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng vẫn muốn hít thở không khí ở bên ngoài một chút, nhìn ngắm ánh sáng bên ngoài mà nắm chặt tay mình.

Ánh lửa cũng dần dập tắt, nàng tựa sát vào tường, bỗng nhiên khỏa tâm nhịn không được đột nhiên nhảy dựng lên, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nước mắt nàng chảy ra, nàng nhận ra được hình ảnh quen thuộc kia, là hắn, hắn đến rồi.
Không chỉ có Hoàng đế mà còn có Hoàng hậu, bọn họ đứng từ xa, nhìn ngọn lửa dần dần tắt đi, Lý Ngọc ở bên cạnh Hoàng đế liền nhận ra nàng, nhẹ giọng nói: ‘Hoàng thượng, người đang dựa vào chân tường kia, hình như là…”
Hắn thông minh, không cần nói thêm điều gì nữa vì câu nói kia đủ đến khiến Hoàng đế chú ý.

Hoàng đế trầm ngâm một lát, vẫn là đi về phía nàng.

Trong khoảng khắc kia, Như Ý không biết rõ đó trên khuôn mặt hắn đang vui hay buồn, là yêu hận hay là oán hận, nàng bỗng nhớ tới năm đó có lần hắn vẫn còn là thiếu nhiên, giục ngựa mà chậm rãi đi về phía nàng như vậy.
Nước mắt mơ hồ chợt rơi ra, nàng ôm lấy Nhị Tâm, gắt gao lấy Nhị Tâm cuộn lấy thân mình, nàng biết bây giờ nàng không thể lui được đi đâu nữa rồi.

Đúng, là nàng tự biết xấu hổ, hắn đang phong nhã hào hoa như thế, lại có Hoàng hậu thiên hạ bên cạnh, còn nàng lại đang chật vật, nghèo túng đáng thượng.

Nàng liều mạng cúi đầu, rốt cuộc cuối cùng cũng nhìn thấy bản vẽ sóng biển trên bào phục của hắn.
Người nọ cứ như bóng ma, đứng trước mặt nàng, che đi ánh sáng.

Một lúc thật lâu sau, nàng nghe được thanh âm nôn nóng của Hoàng hậu kêu gọi: “Hoàng thượng….”, thanh âm kia lại khiến cho tất cả mọi người thờ ơ.

Hắn lặng im đi lên trước, Như Ý lại cuộn mình lại, chỉ có tiếng gió vô tri vô giác trong lãnh cung du đãng bay qua.

Hắn cúi người xuống, đem áo choàng màu đỏ tía trên người phủ lên người nàng, nhẹ giọng nói: ‘Trời vào thu rồi, đừng để bị cảm lạnh”
Giọng điệu mềm nhẹ như vậy, réo rắt như trăng rằm phía chân trời, phảng phất mang theo mùi hoa nguyệt quang, phảng phất cứ như là ngữ khí mà năm đó hắn vừa mới gặp nàng mà gọi nàng: “Thanh Anh muội muội”.
Nàng hơi gật đầu, quay mặt đi chỗ khác: “Đừng nhìn Như Ý, hãy cho Như Ý giữ lại một chút thể diện, đừng nhìn Như Ý rơi vào cảnh chật vật như vậy”
Hắn gật đầu: “Vô luận trải qua bao nhiêu năm, nàng vẫn luôn ở trong lòng trẫm, vẫn là một muội muội mạnh mẽ”.

Hẳng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng mà trịnh trọng: “Thanh Anh, hãy bảo trọng”.
Giờ khắc này đây, hắn gọi nàng là “Thanh Anh”, chứ không phải là “Như Ý”.

Là cái tên gọi Thanh Anh mà hắn hay gọi nàng lúc còn niên thiếu, chứ không phải là cái tên “Như Ý” ở hậu cung chịu bao mưu tính của đám phi tần, là cái tên mà nàng nhận hết bao sự ủy khuất, là cái tên mà hắn hạ lệnh xuống nhốt nàng tại lãnh cung.

Thanh Anh, Hoằng Lịch đó là thời điểm đẹp nhất của bọn họ.
Đáng tiếc, đều đã đi qua.
Hắn xoay người liền đi, không chút lưu luyến, đến bên cạnh Hoàng hậu, thản nhiên nói: “Người không bị thương gì cả, trở về đi”
Trong miệng Hoàng hậu đáp ứng, lo lắng nhìn bóng dáng rời đi của hắn, rồi lại quay đầu liếc mắt nhìn bộ dạng vô cùng chật vật của Như Ý, đem một tia oán hận giấu ở đáy mắt.
Trận hỏa hoạn này đột nhiên xuất hiện, tuy rằng người ở lãnh cung không bị thiêu cháy nhưng lại có vài người bị bỏng.

May mà phát hiện sớm, tuy nhiên một nửa phòng ốc ở lãnh cung cũng bị thiêu hủy.

Thái hậu và Hoàng đế nghĩ đến việc cháy trong ngày Trùng Dương, cơ hồ giận dữ nhưng cuối cùng sau khi đi tra xét, bất quá chỉ là ngày ấy gió thổi quá mạnh, thổi rơi pháo hoa xuống.

Tuệ quý phi vội vàng sợ hãi, lại sợ Hoàng đế trách tội cho nên quỳ ở ngoài cửa Dưỡng Tâm điện chịu tội.

Hoàng đế cũng không trách cứ nàng, chỉ trấn an vài câu rồi thôi.
Giang Dữ Bân đem những lời này nói cho Như Ý nghe, Như Ý chỉ cười nhẹ: “Lãnh cung ẩm thấp, cho dù có lửa thì lửa cũng sẽ không lớn như vậy, huống chi sau khi Nhị Tâm tỉnh lại, ta và Nhị Tâm có đi xem xét phòng ở của ta, đúng là trên mái ngói còn lưu lại chút dầu, xem ra là có người đổ vào cho nên mới bị thiêu cháy nhanh như vậy”
Giang Dữ Bân cười nhạo nói: “Thật sao ạ? May mà chỉ bỏng vài người, nếu không thì cũng khó che giấu việc này”
Như Ý cười nói: “Người dám làm ra chuyện này, tuyệt đối là có bản lĩnh giấu kín chuyện này”
Giang Dữ Bân nói: “Chẳng qua gần đây Hoàng thượng cũng ít lui tới hậu cung, chỉ là đi thăm Hải quý nhân rồi xong.

Có Thư quý nhân mới được tấn phong nhưng chưa được sủng hạnh”
Như Ý có chút chần chờ, vẫn là trầm ngâm nói: “Hoàng thượng… không vui sao?”
“Ngày Trùng Dương xảy ra chuyện như vậy, khó trách Hoàng thượng không vui”
Như Ý thân thiết nói: “Hải Lan thế nào rồi”
Giang Dữ Bân hơi do dự, châm chước nói: “Thai tượng rất tốt.

Chỉ là lần đầu mang thái, ba tháng đầu không ăn gì nhiều nhưng thời gian gần đây khẩu vị rất tốt”
Như Ý mỉm cười: “Nuốt trôi là tốt rồi, Hải Lan từ trước đến nay luôn luôn gầy ốm”
Giang Dữ Bân cười nói: “Là chuyện tốt, Hải quý nhân giờ béo lên trông thấy, vi thần cũng đã dặn dò Hải quý nhân nên đi lại thường xuyện, nếu không tới lúc sinh sản thì lại chịu khổ” Hắn nhìn xung quanh bốn phía nói: “Nương nương ở lại căn phòng mà lúc trước Cát Thái tần ở sao?”
Như Ý lạnh nhạt nói: “Nghỉ ngơi nơi nào chẳng được, dù sao cũng không thoát được nơi này”
Giang Dữ Bân nhìn thấy chiếc áo choàng màu vàng đỏ treo trên tường, hắn liền nhận ra và bất giác mỉm cười chắp tay: “Xem ra việc lãnh cung cháy, tuy xấu nhưng mang lại điều tốt cho nương nương”
Như Ý tháo búi tóc đang rời rạc thả xuống nói: “Nếu khanh rãnh rồi thì hãy thay tra cầm trả lại cho Hoàng thượng.

Nếu còn giữ lại nơi này, e là sẽ sinh ra thị phi”
Giang Dữ Bân nói: “Được ạ.

Chỉ là vi thần có một vật muốn đưa cho Nhị Tâm”.

Hắn mở hòm thuốc ra, lấy ra một bao điểm tâm: “Đây là ô mai Vạn Bảo, là thứ Nhị Tâm thích ăn nhất.

Vi thần cố ý mang tới cho muội ấy xem như là an ủi nỗi kinh sợ của muội ấy”
Như Ý sờ miếng bao giấy, cảm thán nói: “Nhị Tâm theo một người chủ tử như ta, nghèo túng đến mức này mà khanh vẫn còn giữ tâm ý với nàng ấy như lúc trước, thật là hiếm có”
Sắc mặt Giang Dữ Bân khẩn thiết, nói: “Vi thần và Nhị Tâm đều xuất thân bần hàn, làm gì phải ghét bỏ lẫn nhau.

Cho dù muội ấy ở lại lãnh cung cả đời với nương nương, vi thần cũng sẽ không thay đổi tâm ý”
Như Ý đứng dậy đem áo choàng Hoàng đế đưa cho Giang Dữ Bân nói: “Ngày ấy có thị vệ ở lãnh cung vì cứu chúng ta mà mạo hiểm xông vào, không biết có bị thương hay không nữa? Không biết Hoàng thượng có trách phạt hay không?”
Giang Dữ Bân nói: “Chỉ là do pháo hoa, không có chuyện đó đâu, Hoàng thượng cũng cảm kích bọn họ đã tận lực cứu người, không có trách tội.

Ý của nương nương là…”
Như Ý nhìn ánh mặt trời đen tối bên ngoài, lo lắng nói: ‘Ta sợ bọn họ tùy tiện cứu người mà đắc tội với người khác.

Tuy rằng Hoàng thượng sẽ không trách tội nhưng nếu bị người khác ám toán…”
Giang Dữ Bân cười nói: “Chuyện đó cũng dễ xử lý.

Cái này vi thần sẽ an bài.

Còn về phần Nhị Tâm, muội ấy nhất thời hít phải khói độc cho nên tạm thời không nằm dậy được, vi thần sẽ để lại vài món thuốc, nương nương nhớ cho muội ấy dùng đúng giờ là được”
Như Ý gật đầu nói: “Nếu lần sau khanh đến, hãy thay ta mang một thứ đến đây, ngoại trừ khanh ra, không được để ai biết”.

Như Ý ghé sát tai Giang Dữ Bân nói nhỏ, sắc mặt Giang Dữ Bân trầm xuống, chợt lóe lên một tia sợ hãi nghi hoặc nhưng vẫn đáp ứng: “Vi thần sẽ nghe theo phân phó của nương nương”.
Lúc Giang Dữ Bân đến Diên Hi cung chẩn mạch thì gặp Hoàng đế đang cùng Hải Lan ngồi ở trong Noãn các.

Giang Dữ Bân thỉnh an rồi nghe Hoàng đế thuận miệng phân phó chẩn mạch, Giang Dữ Bân chẩn mạch xong nói: “Thai khí ổn định”, rồi đem chiếc áo choàng mà Như Ý phó thác kính cẩn hai tay dâng lên Hoàng đế: “Vi thần vừa đi chẩn mạch ở lãnh cung, Như Ý tiểu chủ có phó thác cho vi thần giao lại vật này cho Hoàng thượng, nói lãnh cung không thuần khiết, không thể chứa được thánh vật.

Tiểu chủ đã lấy cái này đem đi thanh tẩy và thỉnh mong Hoàng thượng thu hồi về”
Hoàng đế hơi xuất thần, ngược lại Lý Ngọc vẫn tỉnh táo, nhanh chóng tiếp nhận nói: “Làm khó Như Ý tiểu chủ, lãnh cung là nơi dơ bẩn, có thể đem y phục Hoàng thượng thanh tẩy như vậy, cũng biết được nàng ấy đã vất vả cẩn thận rửa giặt bao nhiêu lần rồi”
Hoàng đế nói: “Cho trẫm nhìn một cái”.

Lý Ngọc vội vàng dâng lên, Hoàng đế cẩn thận vuốt ve, chậm rãi nói: “Ngày đó trẫm thấy toàn thân nàng ấy ướt đẫm cho nên mới cố ý phủ thêm cho nàng ấy.

Nàng ấy không thích như vậy sao? Sao lại vội vàng trả về cơ chứ?”
Hải Lan búi mái tóc lên, nhẹ nhàng khoan khoái mà không mất đi dịu dàng.

Nàng ôn nhu nói: “Ý của tỷ tỷ là sợ gần hương tình càng khiếp, xúc cảnh mà thương tình.

Tỷ tỷ nàng ấy…”
Hoàng đế xua tay nói: “Mà thôi.

Trẫm hiểu rồi”
Lý Ngọc vội đem áo choàng đi cất.

Hoàng đế liền hỏi Giang Dữ Bân: “Nơi Như Ý ở có tốt không?”
Giang Dữ Bân vội quỳ xuống nói: “Vi thần nếu nói thật, xin Hoàng thượng đừng trách tội”
Hoàng đế cười nói: “Là trẫm hỏi sai khanh.

Ở lãnh cung thì tất nhiên không tốt rồi, trẫm muốn hỏi thân thể nàng ấy có tốt không?”
“Mọi thứ đều không sao, chỉ là người gầy đi một chút.

Cả ngày đều ở chung với những nữ nhân điên khùng thì cũng hơi bất tiện”
Hoàng đế khẽ gật đầu: “Hải quý nhân tiến cử khanh để an thai cho nàng ấy, lúc đầu trẫm thật không yên lòng, so với Thái y ở Thái Y viện, khanh không có tư lịch lâu dài mà chỉ ở tại lãnh cung hầu việc nhưng Hải quý nhân nói khanh làm việc chu đáo, cũng không phải là người khi dễ chủ thượng, bây giờ trẫm thấy khánh hầu hạ Hải quý nhân và Như Ý thật tận tâm, cũng xem như có thể yên tâm một chút”
Giang Dữ Bân nói: “Trong mắt vi thần, tiểu chủ ở lãnh cung và Hải quý nhân đều không có phân biệt, vi thần đều muốn tận tâm chiếu cố chu toàn”
Vừa vặn Từ An thái giám thủ lĩnh của Kính Sự phong tiến vào nói: “Hoàng thượng, đã đến lúc lật bài tử rồi ạ”
Giang Dữ Bân nói: “Tại vi thần trong mắt, lãnh cung tiểu chủ cùng Hải quý nhân không có phân biệt, đều là vi thần muốn tận tâm chiếu cố chu toàn tiểu chủ.”
Hoàng đế nhìn một loạt thẻ bài, xua tay nói: “Lấy xuống hết đi”
Vẻ mặt Từ An đau khổ nói: “Hoàng thượng, đã mấy ngày rồi Hoàng thượng không lật bài tử.

Người khác thì không nói nhưng Thư quý nhân đang ngóng trông Hoàng thượng lâu rồi ạ” WebTru yenOn linez.

com
Hoàng đế liếc mắt nhìn xéo hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi càng ngày càng biết làm việc nhỉ? Bây giờ trẫm triệu hạnh ai thì cần phải nghe lời ngươi phân phó sao?”
Từ An hoảng sợ vội quỳ xuống nói: “Nô tài không dám, nô tài không dám”
Hải Lan vội khuyên nhủ: “Thư quý nhân được Hoàng thượng tấn phong, kết quả còn chưa được triệu hạnh lần nào, dù sao vẫn còn có Thái hậu, Hoàng thượng nên cho muội ấy chút thể diện đi ạ”
“Hôm nay trẫm không được vui”.

Hoàng đế lắc đầu, đẩy bài từ ra, ôn hòa nói: “Hải Lan, nàng nghĩ ngơi đi cho khỏe, trẫm về Dưỡng Tâm điện trước đây”
Hải Lan vội đứng dậy tiễn đưa Hoàng đế ra ngoài, đến khi nào thấy Hoàng đế bước lên liễn kiệu thì mới quay về trong phòng.

Hoàng đế ngồi trên liễn kiệu, nhìn ra bên ngoài sắc trời trầm ổn, có vài con quạ đen vỗ cánh bay lên, tự dưng liền sinh ra vài phần tịch liêu.

Hắn đứa tay vào trong lòng, lấy ra một chiến khăn lụa mỏnh manh, trên chiếc khăn có thêu vài bông hoa đỏ sẫm và xanh nhạt.

Hắn xúc động một lát, nắm chặt trong tay như là tìm được một chút ấm áp, mãi không chịu buông ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui