Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Thời gian gần đây, chỉ cần hết tiết, Từ Hi sẽ đến tìm Lâm Tiếu, cùng đi chung một đoạn, mua nước hoặc ngồi một lát, sau đó nói chuyện với cô về bạn mới lớp mới hoặc bát quái hỏi tình hình bên lớp văn 1.

Hôm nay, thấy bên trái Lâm Tiếu là Lục Cửu Kiến, bên phải Lâm Tiếu là Trịnh Lãng Yến, cô ấy không nhịn được, mập mờ hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Bụng dưới bên phải của Lâm Tiếu vẫn còn đau âm ỉ, lúc đau lúc không. Cô cầm lấy ly nước, kể rằng Trịnh Lãng Yến chuyển lên hàng đầu vì bị cận thị.

Nghe xong, Từ Hi bật cười một tiếng.

"Cận thị cơ đấy! Cậu ta không biết xấu hổ à."

Lâm Tiếu cũng cảm thấy vậy.

Nhưng nếu ngồi hàng trước có thể giảm bớt việc ngủ trên lớp và một vài việc lén lút của cậu thì cũng rất tốt.

Nghĩ một chút, cảm thấy vừa rồi mình đã miêu tả quá nhẹ, Từ Hi dựa vào quầy bán đồ uống, ôm cánh tay cảm khái: "Chậc, từ lúc nào mà da mặt của Trịnh đại thiếu gia đã dày tới mức này rồi."

Nước nóng từ miệng bình chảy vào cốc giữ nhiệt, mang theo tiếng vang trong trẻo như khe núi.

Bụng dưới bên phải bỗng nhiên co rút đau đớn. Lâm Tiếu cắn răng nhịn xuống, không trả lời.

"Nhưng mà này, Tiếu Tiếu..." Từ Hi nhìn Lâm Tiếu vặn cốc giữ nhiệt lại, gò má sạch sẽ điềm đạm, mở miệng hỏi cô: "Lúc trước cậu quen biết Lục Cửu Kiến à?"

Chuyện đại hội thể dục thể thao ồn ào lớn như vậy, Từ Hi không muốn biết cũng khó.

Kết hợp với chuyện chỗ ngồi hôm nay, Trịnh Lãng Yến rõ ràng là nhằm vào Lục Cửu Kiến, vì ai thì khỏi nói cũng biết.

Lâm Tiếu rũ mắt, động tác đang xoay người cũng dừng lại.

Trong đầu cô lập tức hiện ra dáng vẻ lần đầu gặp mặt của Lục Cửu Kiến.

Đó dường như chỉ là ảo giác của cô. Cậu thiếu niên sa sút như thế hoàn toàn không giống với người hiện tại.


Mỗi người đều có một mặt không muốn người khác biết. Chuyện lần đó, cô và Lục Cửu Kiến chỉ ngầm hiểu, không còn nhắc tới nữa. Đó là bí mật của hai người.

Lâm Tiếu hít sâu một hơi, xoay người lại, chọn nói dối: "Không. Sau khi chia lớp vừa hay ngồi cùng bàn nên quen thôi."

"Ồ, ra là vậy." Từ Hi có vẻ tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu.

Đã sắp đến giờ vào lớp, Từ Hi ôm khuỷu tay của cô, chợt mở miệng: "Nhưng cũng thật tiếc cho Lục Cửu Kiến. Vốn là người đứng trên đỉnh, thoáng cái lại bị số phận kéo xuống, không sa đọa đã là kỳ tích rồi."

Lâm Tiếu dừng bước.

Từ Hi nhìn cô, hơi nở nụ cười tự giễu: "Trong cái vòng này của chúng ta, sức đề kháng với áp lực mạnh hơn người bình thường nhưng đều chỉ được xây dựng trên cơ sở tài phú, thân phận và địa vị mà cha mẹ cho chúng ta. Một khi những thứ này biến mất, chúng ta cũng yếu ớt vô cùng."

Bỗng nhiên, cô nhớ tới khi nghe thấy các giáo sư nói về tình huống của Lục Cửu Kiến. Lần đầu tiên, Lâm Tiếu sinh ra cảm giác tò mò chuyện của người khác. Cô nghiêng đầu hỏi: "Lục Cửu Kiến... Cậu ấy xảy ra chuyện gì à?"

Từ Hi cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi khi thấy Lâm Tiếu cũng tám chuyện này.

Cô ấy há miệng sửng sốt một lúc rồi mới mở miệng nói: "Chuyện trong nhà chứ sao. Mình nghe nói cha cậu ta chơi gái bị người nhà bắt tại trận, hơn nữa lúc trước ba cậu ta còn ở rể nhà mẹ cậu ta. Đàn ông mà, có vị trí cao thì bắt đầu chơi đùa. Việc này hai bên vợ chồng lưỡng bại câu thương*, giá cổ phiếu công ty giảm mạnh, tổn thất rất lớn. E Lục gia khó có thể gượng dậy."

*lưỡng bại câu thương: thành ngữ chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.

"Trước đó, cha mẹ Lục Cửu Kiến còn nổi danh là đôi vợ chồng đằm thắm trong vùng."

Cửa sổ cuối hành lang mở ra, gió thu thổi qua, thổi đến người Lâm Tiếu khiến cô rùng mình.

Trong phòng học, Trịnh Lãng Yến vẫn mất tự nhiên ngồi ở phía trước.

Thấy Lâm Tiếu quay lại, cậu cự nự một chút rồi chủ động đứng lên chờ cô đi vào.

Lâm Tiếu không do dự, ngồi về chỗ của mình, mở cốc nước, lấy ra một hộp thuốc từ trong cặp, đổ ra hai viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng. Cô lấy nước hơi nóng, uống từng ngụm nhỏ, nuốt ba lần mới nuốt được viên thuốc xuống.

Vỏ bọc bên ngoài tan đi, chỉ còn vị đắng tràn ngập trong miệng.

Lâm Tiếu nhíu mày một cái. Hộp thuốc trong tay tiện thể bị rút đi.


Trịnh Lãng Yến cầm hộp thuốc, nhìn dòng chữ chủ yếu trị liệu bệnh viêm dạ dày mãn tính bên trên, lông mày nhíu lại thật sâu: "Cậu bị sao vậy? Dạ dày khó chịu à?"

Vị đắng còn ngập tràn trong miệng, Lâm Tiếu nhấp môi lắc đầu: "Không sao, bệnh cũ thôi, không nghiêm trọng."

"Thật không?" Trịnh Lãng Yến nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ hơi tái nhợt của cô, không tin cho lắm.

Lâm Tiếu cố gắng xem nhẹ cảm giác đau ngấm ngầm dưới bụng phải, gật đầu một cái, đôi môi hơi tái nhợt.

Thời gian chờ thuốc phát huy tác dụng là rất lâu. Cô lật sách tiếng Anh ra, nhìn chữ cái lít nha lít nhít bên trên, không cách nào tập trung suy nghĩ được, bực bội dưới đáy lòng từ từ cuộn lên.

Bên trái bỗng có một bàn tay đưa qua. Trong nháy mắt, đầu ngón tay thả ra, một viên kẹo đường có giấy gói màu hồng rơi xuống trên trang sách.

Hơi sửng sốt, Lâm Tiếu quay đầu lại thì thấy vẻ mặt lạnh nhạt mà chăm chú của Lục Cửu Kiến đang nhìn cô: "Ăn vào sẽ không đắng."

"Kẹo, ăn sẽ không đắng."

Hiếm có ai để ý xem cô nuốt viên thuốc khó khăn thế nào. Trong nháy mắt, Lâm Tiếu hơi hoảng hốt. Từ khi ba cô rời đi, đã bao lâu rồi cô chưa từng nghe thấy câu này?

Trong lòng mơ hồ dâng lên một tia hy vọng không nên có. Thậm chí, trong nháy mắt, nó còn lấn át cả đau đớn và bất lực. Lâm Tiếu nhìn Lục Cửu Kiến, rất nhanh khiến mình tỉnh táo lại.

Có thể chỉ là trùng hợp mà thôi. Lục Cửu Kiến không thể nào biết được.

Trịnh Lãng Yến cầm hộp thuốc, nhìn viên kẹo rơi trên sách của Lâm Tiếu, sắc mặt càng khó coi.

Viên kẹo kia như kẹt ở cổ họng cậu, khiến cậu cảm thấy ngạt thở trong nháy mắt. Trịnh Lãng Yến giơ tay, muốn lấy cái thứ chướng mắt kia ra.

Chỉ phút chốc, Lâm Tiếu đưa tay ra trước, chộp kẹo vào trong lòng bàn tay.

"Cảm ơn." Sắc mặt cô tái nhợt, giọng rất khẽ.

Rơi vào tầm mắt Trịnh Lãng Yến, hình ảnh này vô cùng chói mắt. Trong đôi mắt đen của cậu có một tia gợn sóng, nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu, tức giận xen lẫn khó chịu cuồn cuộn trong lòng.


Giáo sư tiếng Anh vừa lúc đi vào. Tiếng chuông vào học vang lên, Trịnh Lãng Yến đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi phòng học trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Cả một tiết học dài đằng đẵng như không có điểm kết thúc.

Lâm Tiếu uống thuốc rồi nhưng tình huống cũng không chuyển biến tốt bao nhiêu.

Lúc tiếng chuông vào học vang lên, cả người Lâm Tiếu gần như mệt lả, gục xuống bàn, trán rịn đầy mồ hôi.

Người trong lớp lục tục rời đi.

Lục Cửu Kiến chống mép bàn đứng lên. Nhìn thấy Lâm Tiếu nằm sấp đưa lưng về phía cậu ta, Lục Cửu Kiến mở miệng hỏi một câu: "Vẫn khó chịu à?"

Lâm Tiếu làm như không nghe thấy, cả người co ro, không trả lời.

Lục Cửu Kiến đưa tay ra, muốn sờ trán cô kiểm tra một chút thì ở cửa, Trịnh Lãng Yến bỗng sải bước đi vào.

Cậu kẹp một bình kẹo lớn ở một bên. Thấy Lâm Tiếu gục xuống bàn, cậu sầm mặt lại, nhanh chóng bước qua.

Đầu Lâm Tiếu gối trên tay trái, trên thái dương đều là mồ hôi, thấm ướt tóc rối, dán lên mặt.

Cô gắt gao cắn môi chịu đựng, tay phải ấn xuống bên phải bụng dưới, sắc mặt trắng bệnh, khổ sở nhăn nhó rúc vào một chỗ.

Thấy vậy, vẻ mặt Trịnh Lãng Yến lập tức có chút luống cuống.

Cậu tùy tiện ném bình kẹo lên bàn, không thèm để ý mồ hôi trên trán Lâm Tiếu, lập tức đưa tay sờ lên kiểm tra, giọng nói vô cùng sốt ruột.

"Lâm Tiếu, cậu sao rồi? Bụng rất đau sao?"

Nhiệt độ truyền vào tay hơi nóng khiến Trịnh Lãng Yến càng hoảng loạn hơn.

Lục Cửu Kiến nhìn qua, ánh mắt khẽ động, chậm rãi thu tay về.

Cả người Lâm Tiếu như bị ngâm trong nước, đau đớn gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Cô chỉ vô thức lắc đầu, chịu đựng cơn đau đang cuồn cuộn trong dạ dày.

Lâm Tiếu không nhịn được, bỗng nhiên đứng lên. Cô che miệng, tiếng nôn khan phát ra, chợt đẩy Trịnh Lãng Yến, chạy về phòng vệ sinh.

Trịnh Lãng Yến hơi lảo đảo, vẻ bối rối trên mặt khó coi tới cực điểm.

Cậu dừng một chút, đi tới mấy bước, nắm lấy cổ áo Lục Cửu Kiến, chất vấn: "Vừa rồi cậu cho cậu ấy ăn cái gì?"


Sắc mặt cũng rất khó coi nhưng Lục Cửu Kiến chỉ yên lặng nhìn Trịnh Lãng Yến, giọng điệu trầm thấp: "Chỉ là kẹo mà thôi."

Rõ ràng Trịnh Lãng Yến không tin, cơ bắp bên gò má kéo căng, nhịn cơn tức xuống.

Nhanh chóng quay người đi, chạy ra ngoài đuổi theo Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu ở trong phòng vệ sinh nôn đến long trời lở đất.

Cả ngày hôm nay vốn cô không ăn chút gì cả, gần như đều là nôn khan.

Lâm Tiếu chỉ cảm thấy mình hoàn toàn mệt lả, ý thức mê man, một chút sức lực cũng không có.

Đợi chính mình bình tĩnh một chút, cô súc miệng, dựa vào bồn rửa tay mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Cơn đau ngầm ở bụng phải đã chuyển thành đau nhức kịch liệt, đau từng đợt từng đợt, gần như đoạt đi toàn bộ ý thức của cô.

Lâm Tiếu vô thức che lấy bụng phải, cúi người, lảo đảo đi ra bên ngoài.

Vừa ra tới cửa, đau đớn bỗng nhiên tăng lên. Mắt Lâm Tiếu tối sầm lại, thân thể mệt lả không khống chế được, ngã về phía trước.

Không có cảnh đầu đập xuống đất thê thảm như trong dự liệu. Lâm Tiếu rơi vào một lồng ngực rắn chắc có lực.

Dùng toàn lực ngẩng đầu lên, hơi trấn tĩnh lại một chút, tất cả cảm xúc lo âu và vẻ mặt hốt hoảng của Trịnh Lãng Yến đều xuất hiện trong tầm mắt cô.

Trịnh Lãng Yến sốt ruột nhìn cô, trong giọng nói tràn đầy bối rối không biết phải làm sao: "Lâm Tiếu, cậu sao rồi, cảm thấy không thoải mái chỗ nào..."

Cả người Lâm Tiếu không còn chút sức lực nào, đau đớn khiến cô nói không nên lời. Cô dựa vào Trịnh Lãng Yến, môi mấp máy, khó khăn phun ra một chữ: "Đau."

Yếu ớt lâu nay đều lộ ra.

Sau đó không thể kiểm soát nữa.

Cánh tay cô khẽ run lên.

Lâm Tiếu chôn mặt vào ngực Trịnh Lãng Yến, nghĩ thầm, thật không xong rồi, cô kiên cường không nổi nữa. Miệng cũng vô thức bật ra một tiếng nho nhỏ khó khăn: "Đau quá, Trịnh Lãng Yến, bụng phải, rất đau..."

Ánh mắt đau lòng và hốt hoảng của nam sinh đột nhiên nát vụn.

Một giây sau, Trịnh Lãng Yến hơi khom người, đỡ lấy chân cô, ôm ngang người lên.

Sắc mặt run sợ, cậu gần như chạy nhanh ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận