- Edit by Dung -
Người đàn ông này nét mặt vẫn hiền từ như trước kia.
Ông thu lại tầm mắt, rất nhanh xe đã đến dừng ngay trước mặt hai người bọn họ.
Trịnh Lãng Yến giúp Lâm Tiếu quấn khăn cẩn thận rồi quay đầu lại. Nhìn thấy một gương mặt người đàn ông khác lộ ra từ cửa kính ô tô, giọng anh la lớn: "Bác cả!"
"Ừ," Viện trưởng Trịnh nói một tiếng rồi cười lớn: "Ông nội con vừa rồi còn vội vàng muốn gặp con. Tiểu tử con, cuối cùng cũng về rồi."
Người đàn ông kia nói xong liền đưa ánh mắt về phía Lâm Tiếu, có chút hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại cười lớn hỏi: "Vẫn là cháu sao. Vết thương sau đó có để lại sẹo không?"
Rõ ràng là khẩu khí trêu chọc Trịnh Lãng Yến.
Lâm Tiếu đỏ mặt, nhanh chóng đáp lại: "Dạ không có. Viện trưởng Trịnh y thuật cao siêu, bây giờ nhìn gần cũng không thấy rõ vết thương nữa rồi."
Viện trưởng Trịnh cười một hồi rồi gật đầu: "Vậy thì tốt, vì việc này mà tên tiểu tử kia mỗi ngày đều kéo ta lại nói chuyện hoài không dứt."
Trịnh Lãng Yến thấy ông vẫn chấp nhặt chuyện cũ thì lập tức có chút bất mãn, giọng điệu cố ý ghét bỏ, cau mày hỏi: "Bác cả, bác không phải là đến đón con sao?"
Bác cả Trịnh lập tức ra vẻ không quan tâm, phẩy tay: "Con yên tâm, không phải thật."
Trịnh Lãng Yến ngay lập tức lớn giọng bắt bẻ: "Vậy giữa mùa đông bác đến sân bay là để đi dạo rồi."
Viện trưởng Trịnh bị anh làm cho tức cười, vẫn giữ cửa kính mở: "Ta tới đón con trai của một người bạn cũ."
Phía sau có một chiếc xe đang bấm còi, Lâm Tiếu trong nháy mắt quên mất, lập tức nói nhỏ với Trịnh Lãng Yến: "Anh em tới rồi."
Trịnh Lãng Yến gật gật đầu, kéo vali hành lý để vào trong cốp sau. Khổng Kỳ thò tay qua cửa kính vẫy một hồi, rất nhanh các xe ở bên cạnh đã lái xe tránh qua.
Xe của Viện trưởng Trịnh vẫn ở yên chỗ cũ.
Trịnh Lãng Yến vẫn giữ dáng vẻ không quan tâm, một mặt kéo cửa xe, mặt khác lại hỏi ông: "Bạn cũ nào chứ?"
Cửa xe bị khóa, anh đảo mày một chút: "Đón người xong bác về nhà chứ? Đưa con về với, con đợi bác."
Biểu cảm trên mặt Viện trưởng Trịnh dừng lại một chút, không mở cửa cho anh, hơn nữa chỉ ra phía sau: "A Yến, con đợi ở đây đi. Nhà họ Trịnh đã phái tài xế đến đón con rồi. Chắc là sắp đến rồi."
Viện trưởng Trịnh âm thanh rất lưu loát, nhấc điện thoại bên cạnh lên nghe.
Sắc mặt ông thay đổi, vẫy vẫy tay, không giải thích gì mà trực tiếp cho xe đi mất.
Trịnh Lãng Yến chạm vào chóp mũi, giật giật lông mày không thể phản ứng lại nổi.
Viện trưởng Trịnh từ nhỏ đã chiều chuộng anh, rất ít khi từ chối yêu cầu của anh. Hơn nữa không phải là anh đang muốn thuận tiện cùng về nhà hay sao.
Đón người nào chứ, không thể đem theo anh.
Phía sau có một chiếc xe tiến đến, là nhà họ Trịnh phái tới. Trịnh Lãng Yến mặt mày nặng nề, mở cửa đi vào trong xe.
- ----
Xe của Khổng Kỳ lái đi rất lâu rồi Lâm Tiếu mới thu ánh mắt lại, nhìn sang cô gái đang ngồi ở ghế phụ xe.
Vừa rồi cô mở cửa ở chỗ phụ xe, mắt liền nhìn thấy bên trong có một cô gái. Dừng lại một chút, rất nhanh cô đã chuyển sang ghế phía sau.
Trịnh Lãng Yến đặt hành lý vào cốp sau, không chú ý tới không khí ảm đạm bên trong.
Cũng phải 4 năm không gặp rồi. Lâm Tiếu đem ngón tay ra đếm.
Phương Y vẫn là dáng vẽ kiều diễm như xưa, trang điểm rất tinh tế và tỉ mỉ. Ngay cả trong thời tiết lạnh giá này cũng chỉ mặc một chiếc váy công sở kèm theo một đôi tất chân dài.
Khổng Kỳ sắc mặt lãnh đạm, vừa lái xe vừa giải thích cho cô: "Bên ngoài đường trơn trượt, thư ký Kim không cẩn thận bị trật chân. Chúng ta thuận đường đưa cô ấy tới bệnh viện, sau đó sẽ về nhà."
Lâm Tiếu gật đầu.
Cô gái tay cầm nước đổ trực tiếp lên chân mình, quay đầu lại cười với cô: "Là Tiếu Tiếu sao? Lớn nhanh thật đó, chị có xem phim của em, diễn rất tốt."
Lâm Tiếu cười mỉm, lịch sự cười đáp lại: "Cảm ơn."
Khi xe đi qua đường cao tốc, cô gái nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên đưa tay vỗ vào chân của Khổng Kỳ.
"A Kỳ, dì và chú, hai người họ chắc đợi Tiếu Tiếu lâu lắm rồi. Hay là đưa con bé về nhà trước rồi mới tới bệnh viện, được không? Em không sao đâu."
"Được thôi." Khổng Kỳ lái xe, sắc mặt lãnh đạm, tránh tay của cô ta, "Đang lái xe, chú ý an toàn một chút."
Cô gái kia cười ngượng ngùng, sắc mặt rất nhanh đã biến đổi, có chút khó chịu thu tay về.
Về đến biệt thự nhà họ Khổng, Khổng Kỳ đưa Lâm Tiếu xuống, dặn dò cô hai câu rồi nhanh chóng lái xe đi.
Lâm Tiếu kéo vali đi vào trong, Trịnh Lãng Yến nhắn tin tới cho cô. Cô trả lời một câu, đột nhiên không kéo vali nữa, đứng yên tại chỗ.
Một vài giây sau, Lâm Tiếu đột nhiên quay đầu lại, quay mình hướng ra ngoài biệt thự, vội vã chạy ra ngoài.
Những chiếc xe trên đường lớn tấp nập qua lại, lao qua vun vút, không có một chiếc dừng lại.
Thành phố B trước đó không lâu đã có một trận tuyết lớn rơi xuống, nhiệt độ thấp. Lúc này vẫn có thể nhìn thấy một chút tuyết trắng trên mái nhà và ngọn cây.
Lâm Tiếu ngước mắt lên nhìn một lúc rồi thu ánh mắt lại nhìn về hướng xe của Khổng Kỳ vừa rời khỏi.
Tay bắt đầu cảm thấy lạnh, Lâm Tiếu xoa xoa hai tay vào nhau, siết chặt chiếc khăn trên cổ mới thấy đỡ hơn một chút.
Một phút một giây qua đi, đợi đến hơn 20 phút, chiễ xe quen thuộc kia của Khổng Kỳ mới xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Tiếu.
Lúc đầu anh không nhìn thấy Lâm Tiếu, chuẩn bị lái xe vào cửa lớn của biệt thự thì nhanh chóng dừng lại. Nhìn thấy cửa bị mở ra, Khổng Kỳ vội vàng bước tới gần như là sắp chạy rồi.
Anh thở gấp, đầu ngón tay chạm vào gò má lạnh ngắt của Lâm Tiếu, đôi lông mày cau lại.
"Tiếu Tiếu, sao vẫn chưa vào nhà?"
Lâm Tiếu đứng dậy, vì ngồi như vậy trong thời gian lâu, chân bị tê, tay Khổng Kỳ đỡ lấy cô.
Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn Khổng Kỳ, âm thanh dịu dàng đáp lại: "Đang đợi anh."
Khổng Kỳ thu tay lại, lông mày anh giãn ra chút, nhìn Lâm Tiếu, dịu dàng hỏi: "Lo lắng anh không quay về nữa sao?"
Lâm Tiếu khịt khịt mũi, nỗi lo lắng giữa trán không cách nào giảm bớt.
"Yên tâm." Khổng Kỳ đưa tay kéo vali của cô rồi đưa cô lên xe làm ấm người. "Anh đã từng bị người khác đẩy xuống vũng bùn sâu, rất lâu mới leo lên được, lại còn liên lụy đến mọi người. Việc này sẽ không có lần thứ hai nữa."
Hơi ấm trong xe bắt đầu tỏa ra, hai má Lâm Tiếu dần dần hồng hào trở lại.
Khổng Kỳ vừa khởi động xe vừa nghiêng đầu nhìn cô: "Hôm nay thật sự là vì đường trơn quá, cô ấy mới bị trật chân rồi tiện đường đưa cô ấy tới bệnh viện. Chỉ có vậy mà thôi. Thực ra anh cũng muốn truy cứu trách nhiệm, nhưng mọi thứ cũng không thay đổi được gì."
"Một người muốn lựa chọn chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm. Là cô ấy sai trước, anh không cần thiết phải đi cùng cô ấy trên con đường cô ấy đã chọn."
Lâm Tiếu gật đầu, nhìn anh rồi nhếch môi: "Anh, về nhà thôi. Chắc là họ đợi sốt ruột lắm rồi."
Khổng Kỳ gật đầu, cười một cái rồi thu lại ánh mắt để lái xe.
Được một lúc, anh đột nhiên lên tiếng: "Tiếu Tiếu, em đã từng nghĩ đến, nếu như anh vừa rồi... thật sự không quay về. Em sẽ làm thế nào?"
Lâm Tiếu nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc lái xe của Khổng Kỳ qua gương ở ghế lái, nhanh chóng trả lời: "Về nhà trước, sau đó đợi anh về. Đợi anh về rồi thì nói với anh, không quan tâm anh đưa ra quyết định gì, phía sau anh còn có gia đình."
Người con trai này luôn nhìn về phía trước, ánh mắt tự nhiên có chút thoải mái.
Anh dừng xe lại, quay người lại, rướn người xoa đầu Lâm Tiếu, khẩu khí thoải mái trêu ghẹo cô: "Tiếu Tiếu của chúng ta tốt quá, ung dúng cho người anh xấu xa này."
Lâm Tiếu ánh mắt nghiêm túc nhìn anh trai, một lúc sau thì lại cau mày: "Anh, em với Trịnh Lãng Yến ở bên nhau, anh cũng không phản đối, không phải sao. Dù sao thì vì nhà họ Trịnh, ông nội mới..."
Khổng Kỳ cười, nhìn cô rồi hỏi: "Em với A Yến ở bên nhau là vì thế lực của nhà cậu ta và địa vị tương lai sao?"
Lâm Tiếu cúi đầu
Khổng Kỳ lại hỏi: "Vậy thì là vì điều gì?"
Lâm Tiếu bị hỏi đến choáng váng, nhanh chóng trả lời: "Bởi vì anh ấy là Trịnh Lãng Yến."
Bởi vì anh là một chàng trai ngốc nghếch, luôn suy nghĩ rất nhiều cho cô, là một chàng trai luôn nhiệt tình giống như một chú cún to lớn vậy. Cũng là một chàng trai ngốc nghếch nhìn cô chịu tổn thương mà bản thân giống như còn đau hơn cô vậy.
Chỉ cần anh vẫn là Trịnh Lãng Yến.
Cô mãi mãi vẫn sẽ thích anh, không thay đổi.
Khổng Tử cười cười rồi nói: "Vậy đó, Tiếu Tiếu, bọn em và bọn anh khác nhau."
"Có rất nhiều thứ, tương lai em có thể sẽ có, mà cô ấy thì không thể."
Sau khi về nhà, hai anh em họ về chuyện vừa rồi đều ăn nói thận trọng. Lâm Tri Ngộ nhìn thấy Lâm Tiếu, vừa vui mừng lại vừa đau lòng. Kéo cô ôm vào lòng, đưa Lâm Tiếu đi nói chuyện.
Khổng Thượng Tân hai năm nay từ chủ chốt của công ty đã về nghỉ hưu, công ty giao lại cho Khổng Tử dốc sức chăm lo. Từ trên xuống dưới cả người đều thoải mái hơn rất nhiều, cũng trẻ ra khá nhiều tuổi.
Ông yên lặng ở trong bếp cùng với Lâm Tri Ngộ, nghe nói tay nghề vẫn còn kém, chỉ có thể giúp một tay. Giúp lột vỏ hành tím, lột vỏ tỏi, những thứ khác đều giúp không được.
Hai anh em liếc nhìn nhau rồi cười, sau đó đi qua giúp dọn bàn ăn.
- ----
Viện trưởng Trịnh vửa mở cửa thì nhìn thấy trước mặt có một chàng trai đang đứng hút thuốc. Trông dáng vẻ cậu ta tinh thần không được tốt lắm, mặt đang ngước lên nhìn không trung, thỉnh thoảng thở ra một làn khói thuốc.
Viện trưởng Trịnh nhíu mày, bíp còi ô tô.
Ánh mắt chàng trai lạnh lùng nhìn qua, có chút không đếm xỉa.
Rất nhanh, cậu ta dập tắt điếu thuốc, vất điếu thuốc vào thùng rác gần đó, đi về phía xe.
Tay mở cửa phía sau, thân thể chàng trai cao to ngồi vào trong xe rồi ngả người ra sau, nở một nụ cười trên môi.
"Bây giờ ông muốn đem tôi về nhà họ Trịnh sao?"
Viện trưởng Trịnh bẻ tay lái, liếc nhìn chàng trai qua gương chiếu hậu, sau đó lái xe đi.
"Vẫn chưa đến lúc. Ta đưa cậu về bệnh viện trước."
Tinh thần trên mặt chàng trai dừng lại một chút, nhanh chóng trên miệng lại nở nụ cười: "Sao nào, nhà họ Trịnh các người không tin phương pháp thẩm định của bên Mỹ sao?"
"Hay là, Trịnh Trạch Thành không muốn thừa nhận sự việc mình làm năm đó?"
Lời nói quá thẳng thắn và bộc trực khiến viện trưởng Trịnh không khỏi cau mày.
Ông nhẫn nhịn, đè sự khó chịu trong lòng xuống, mới mở miệng.
"Không đâu. Chỉ là hôm nay A Yến vừa mới quay về. Lão gia tử rất nhớ nó. Sức khỏe lão gia tử vốn không tốt, không thích hợp để nghe được những tin kích động."
"Ồ," chàng trai gật đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, "Hiểu mà. Anh ta là con trai của vợ cả, tôi ở thời cổ đại nói như thế nào nhỉ? A, là con thiếp. Không thể so bì được.
Giọng nói của chàng trai lạnh lẽo, mỗi lời, mỗi chữ nói ra đều khiến tim viện trưởng Trịnh nguội lạnh.
Anh ta ở phía sau hai chân ngạo mạn, lười biếng gác lên nhau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Các ngươi yên tâm, tôi cũng là nghe theo ý mẹ tới tặng cho lão đầu kia một hồi kết. Ông ta chết sớm thì tôi cũng sớm được giải thoát. Mọi người đều không cần chịu khổ."
Viện trưởng Trịnh sắc mặt lại thay đổi.
Chiếc xe phanh gấp trên đường, trượt một đoạn dài, phát ra tiếng kêu chói tai.
Chàng trai đột ngột ngả về phía trước, anh ta ôm ghế xe phía trước để giữ thăng bằng, sắc mặt lạnh lùng trở lại.
Viện trưởng Trịnh được dây an toàn giữ lại, ngay ngắn chỉnh đốn lại chỗ ngồi cũ.
Ông siết chặt vô lăng, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu lại, cuối cùng không chịu nổi nữa, âm thanh lạnh lùng nói: "Trịnh Quý Lễ, nói thế nào đi nữa ông ấy cũng là ông nội cậu!"
Ánh mắt của chàng trai sắc lạnh như diều hâu ngẩng lên nhìn, đầu ngón tay gõ nhẹ vào ghế, rất nhanh thay đổi khẩu khí: "Ồ, tôi sai rồi. Phải, tặng cho ông nội tôi một hồi kết."
Nhìn thấy viện trưởng Trịnh tức giận đến nghẹn cả lời, Trịnh Quý Lễ không quan tâm vẫn tiếp tục cười, thần sắc của ánh mặt nhanh chóng lạnh lùng trở lại.
"Có điều hồi kết này không thể tặng không. Mẹ tôi, bà ấy không cần gì hết, vì vậy đến bây giờ ngay cả danh phận cũng không có. Tôi không thể, con người tôi, không chịu nổi nhất là việc đồ của mình rơi vào tay kẻ khác."