- Edit by Thu Hiền -
Ba Trịnh ngay lập tức nhăn mày lại, á khẩu không nói nên lời.
Ông ta sững sờ, đột nhiên tức giận đùng đùng, chất vấn viện trưởng Trịnh: "Quý Lễ vẫn còn nằm ở trong kia chưa rõ sống chết thế nào, vậy mà anh còn rảnh rỗi chạy đi làm mấy loại giấy tờ giám định linh tinh này à?!"
Viện trưởng Trịnh vẫn bình tĩnh nhìn ba Trịnh, giống như đứng nhìn một người đang càn quấy mà thôi, sau đó ông đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng: "Không phải tôi vừa mới làm đâu. Chú còn nhớ, khi mà chú dặn tôi tới đón sân bay đón cậu ấy không, tôi đã đi làm giám định từ lúc đó rồi."
Ba Trịnh mở hé miệng, có chút choáng ngợp.
Đôi tay đang nắm chặt lấy bản báo cáo giám định ADN của ông run run, giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nhưng bản báo cáo giám định được gửi từ Mỹ về, rõ ràng đã viết là..."
Viện trưởng Trịnh chống tay lên trên mặt bàn, rồi hơi ngả người ra phía sau, sau đó nhìn thẳng vào ông ta và nói: "Báo cáo giám định ADN không phải là không thể làm giả. Trạch Thành, chú còn nhớ những chuyện xảy lúc đó không, sau khi mẹ của Quý Lễ bị người của ba thuê tới đánh bị thương, chính chú là người đã bí mật đưa cô ấy đến bệnh viện của tôi."
Tất nhiên là ba Trịnh vẫn còn nhớ, cứ mỗi khi nhắc đến chuyện quá khứ, đôi mắt của ông ta lại ánh lên vài tia u ám.
Vẻ mặt của viện trưởng Trịnh vẫn điềm nhiên như cũ, dường như ông đã sớm hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi: "Thời điểm ấy, mẹ của Quý Lễ bị thương khá nghiêm trọng, lúc đó đã xác định là đứa nhỏ không thể giữ lại được nữa rồi. Với lại," Viện trưởng Trịnh liếc nhìn khuôn mặt của ba Trịnh, băn khoăn một hồi lâu, cuối cùng nhìn chằm chằm ông ta, từ từ nói: "Lúc đó tôi đã nhờ người khám tổng quát cho cô ấy. Khả năng cô ấy có thể mang thai lại trong tương lai, không vượt qua 1%."
Không vượt qua 1%, con số này chẳng có gì khác biệt so với số 0 cả. Hầu hết là bệnh viện dùng nó để an ủi người bệnh, khiến họ có niềm tin chờ đợi một điều kỳ tích sẽ xảy ra thôi.
Sắc mặt của ba Trịnh xám xịt, tràn đầy thất vọng nói: "Những điều này......Anh chưa từng kể với em."
"Lúc ấy, chú và ba đối đầu kịch liệt như thế. Hơn nữa, sau khi nghe được mấy lời xì xào bàn tán của y tá trong bệnh viện, mẹ của Quý Lễ đã lập tức biết được tình trạng của bản thân. Cô ấy đã náo loạn một trận và rồi bỏ trốn khỏi bệnh viện, không bao giờ thấy xuất hiện nữa. Vì thế mà chú hận tôi nhiều năm như vậy, nói ra mấy điều này thì có ích lợi gì chứ."
Nhắc tới chuyện quá khứ, hai anh em họ ít nhiều đều cảm thấy có chút rầu rĩ.
Ba Trịnh nắm chặt bản báo cáo giám định ADN trong tay, cúi đầu xem lại một lần nữa. Ông ta hoàn toàn không để ý tới một loạt các số liệu so sánh dài đằng đẵng ở phía trên, mà chỉ xem mỗi một dòng giải thích kết quả giám định cuối cùng.
Loại trừ mối quan hệ huyết thống giữa Trịnh Trạch Thành (ba) và Trịnh Quý Lễ (con).
Kết quả của bản báo cáo giám định ADN này trái ngược hoàn toàn với bản báo cáo được gửi từ Mỹ về.
Hai tay của ba Trịnh càng ngày càng run rẩy kịch liệt hơn, ánh mắt của ông như dại ra, đột nhiên trong nháy mắt mất hết đi vẻ sắc sảo vốn có thường ngày.
Giọng nói của viện trưởng Trịnh trở nên trầm hơn một chút: "Người mà chú giao cho tôi bảo vệ, dù sao cũng đã biến mất khỏi bệnh viện của tôi, suy cho cùng tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm."
"Vì vậy mà, ngay từ đầu, khi em nhờ anh đi đón Quý Lễ, anh mới đồng ý một cách vui vẻ như vậy, phải không?" Ba Trịnh đáp lời với vẻ mặt vô cùng ảm đạm.
Nhưng viện trưởng Trịnh tuyệt nhiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông ta.
"Chú và ba rất giống nhau, lúc nào cũng coi mình là nhất, luôn cảm thấy ý nghĩ của chính mình mới là đúng. Lúc ấy, chú bởi vì mẹ của Quý Lễ mà đối đầu kịch liệt với tôi, vì vậy mà chú đã kế thừa công ty, cũng xem như là đang thị uy với tôi, thậm chí còn muốn lấy luôn cả bệnh viện này đi nữa."
Sắc mặt của ba Trịnh vẫn trầm ngâm như cũ, đây là lần đầu tiên ông ta tránh né, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của viện trưởng Trịnh.
"Nhưng Trịnh Thành này, không biết chú có từng nghĩ qua không, nhưng thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tranh giành công ty với chú. Tôi mở ra bệnh viện này, cũng chỉ là vì muốn bù đắp tiếc nuối năm đó đã không thể cứu được Vấn Xu mà thôi. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, đừng hành hạ bản thân mình nữa. Có mệt mỏi hay không."
Viện trưởng Trịnh trầm giọng xuống, giọng nói còn mang theo một chút ăn năn: "Trước đây, tôi đã không phản đối chuyện của A Yến và Tiếu Lâm, sở dĩ cũng là vì nguyên nhân này. Tôi là người hiểu rõ chú và ba hơn ai hết, ở trong một gia đình như nhà chúng ta, nếu bọn họ kiên cường vượt qua được những thử thách này, thì mới có thể tiếp tục bước tiếp; nếu không chịu đựng được thì cũng chỉ là những người giống như tôi và chú, lưu lại một phần tiếc nuối mà thôi. Lần này, cả cậu và ba đều sai rồi."
"Bọn họ không giống với chúng ta. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đó là tình yêu của một thời tuổi trẻ bồng bột, nhưng bọn họ đâu có biết tình yêu ấy đã sớm ăn sâu vào tâm hồn của hai người trẻ đó rồi."
Cho nên, dù khoảng cách có xa thế nào, thời gian có dài bao nhiêu, cũng chẳng thể xóa nhòa được mối tình khắc cốt ghi tâm đó.
Ngay khi Viện trưởng Trịnh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và hoang mang của ba Trịnh thì ông lập tức thu lại câu nói kế tiếp, và thay vào đó đã trả lời câu hỏi trước đó của ông ta.
"Cả chú và ba đều không biết về chuyện của mẹ Quý Lễ năm đó, lần này hai người mất khả năng phán đoán cũng là lẽ dĩ nhiên, cho nên khi xét về tình thì cũng có thể tha thứ. Nhưng mẹ của Quý Lễ thì khác, bản thân cô ấy biết rõ tình hình. Cô ấy biết hết thảy mọi việc."
Ba Trịnh bị những lời nói này của viện trưởng Trịnh dọa sợ tới mức trợn tròn cả hai mắt.
"Cô ấy biết rằng đứa con của mình đã mất, cũng biết bản thân không thể nào mang thai được nữa. Như vậy, lúc này cô ấy lại để Quý Lễ trở về......"
Viện trưởng Trịnh nói nói tới đây thì ngừng lại một chút, sau đó giơ ngón tay chỉ vào túi văn kiện trong tay của ba Trịnh, "Phía dưới còn có hai phần tài liệu nữa, một phần là giấy chứng nhận về việc Quý Mai nhận Quý Lễ làm con nuôi, một phần khác là bằng chứng về cuộc hôn nhân giữa Lý Mai và một nhà tài phiệt khét tiếng người Mỹ."
Chuyện cũ như mây khói thoảng qua, nhưng không phải ai cũng có thể buông bỏ.
Có một số người đem tình yêu dấu kín vào trong tim, để rồi chôn vùi nó trong cát bụi, nhưng lại có những người tái sinh từ bụi gai của hận thù, khổ tâm dày công lên kế hoạch suốt hai mươi năm, cuối cùng mài nó thành thanh kiếm, mà thanh kiếm này cũng thành công đâm bị thương kẻ thù của chính mình.
Đã nhiều năm đã trôi qua như vậy nhưng người mãi vẫn không thể buông bỏ được, lại chính là Lý Mai.
Ba Trịnh nắm chặt tập tài liệu, dường như toàn thân ông ta đều đã tê dại, đổ gục người trên ghế dựa, sắc mặt ủ rũ, chán chường.
Giống như một hồi chuông cảnh báo, chiếc điện thoại mà viện trưởng Trịnh đang cầm trong tầm tay bỗng nhiên vang lên những hồi chuông dồn dập. Ba Trịnh như một chú chim non sợ cành cong rùng mình một cái, sau đó mang theo ánh mắt run rẩy nhìn về phía viện trưởng Trịnh.
Viện trưởng Trịnh bắt máy, dùng tông giọng trầm đáp lại đầu máy bên kia qua loa vài tiếng, sau đó nhanh chóng tắt máy.
Viện trưởng Trịnh đứng dậy và đút tay vào túi, sau đó quay sang nhìn ba Trịnh, chậm rãi nói: "Ca phẫu thuật đã kết thúc rồi và thành công tốt đẹp. Chờ tới khi thuốc gây mê hết tác dụng thì mọi người có thể tới gặp cậu ấy rồi."
Không chờ ba Trịnh nói thêm lời nào, viện trưởng Trịnh đã vòng qua ông ta đi thẳng ra ngoài.
Trước khi mở cửa đi ra ngoài, viện trưởng Trịnh có quay đầu lại nhìn ông ta một cái, nói: "Trạch Thành, với tư cách là anh cả, tôi chỉ muốn nhắn nhủ với chú một câu. Từ đầu đến cuối, A Yến và em dâu là hai người vô tội nhất. Lần này chỉ vì cậu mà họ đã phải chịu không ít tổn thương, nhà họ Trịnh chúng ta quả thực đã nợ hai mẹ con họ quá nhiều. Chuyện đó nên làm như thế nào, chú tự nghĩ cách mà giải quyết đi."
——
Khi Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến cùng nhau trở về tới khách sạn thì mẹ Trịnh đã ngủ quên ở trong phòng của bà rồi.
Trịnh Lãng Yến dẫn Lâm Tiếu sang phòng mới, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy thì anh lại quay trở về phòng của mình.
Chưa tới năm phút sau, cửa phòng lại bị ai đó gõ.
Trịnh Lãng Yến dừng lại động tác đang cởi cúc áo một cách khổ sở của mình, đi tới mở cửa, anh vừa nhìn đã lập tức bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Lâm Tiếu.
Mọi chua xót trong lòng nháy mắt bị dập tắt hết, Trịnh Lãng Yến nhìn cô, cong môi mỉm cười, kìm lòng không đậu mà mở miệng trêu chọc: "Anh vừa mới đi thôi mà, đã nhớ anh rồi sao?"
Lâm Tiếu không trả lời anh, cô nhìn bàn tay anh đang được quấn bằng một lớp băng dày cộp, rồi ánh mắt lại dừng ở trước ngực anh nơi anh mới cởi được hai chiếc cúc áo.
Không chút do dự, Lâm Tiếu bước hẳn vào bên trong căn phòng, giơ tay giúp anh cởi bỏ từng chiếc cúc áo một.
Trịnh Lãng Yến bị hành động của cô làm cho kinh ngạc trong giây lát, nhưng rất nhanh anh đã phản ứng kịp, giơ tay áp lên cánh cửa.
Chẳng mấy chốc, anh đã tiến sát lại gần cô, nhỏ giọng trêu chọc cô: "Tiếu Tiếu, chúng ta vẫn đang đứng ở ngoài cửa đó. Em nóng lòng như vậy sao?"
Vẻ mặt của Lâm Tiếu vô cùng nghiêm túc, cô tránh bàn tay đang di chuyển lung tung của anh, rồi giúp anh cởi bỏ hết cúc áo sơ mi, sau đó nhướn mi nhìn anh nói: "Xong rồi, có phải anh nên đi tắm rồi hay không?"
Trịnh Lãng Yến không trả lời câu hỏi của cô, trên môi mang theo ý cười, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu chớp chớp mắt, giải thích: "Bây giờ, tay của anh không tiện, em sẽ ở lại đây chăm sóc cho anh."
Trịnh Lãng Yến cố ý kéo dài giọng điệu của mình, "Ồ" lên một tiếng, sau đó giọng điệu còn mang theo chút làm nũng, nói với cô: "Nhưng mà anh tắm cũng không tiện lắm, có phải em cũng nên giúp anh một tay không?"
Mặt của Lâm Tiếu nóng bừng bừng, hơi đỏ lên, nhưng ngay sau đó cô gật đầu, nói: "Được thôi."
Nhìn thấy người con gái đang đi vào phòng tắm với tư thế nghiêm trang thẳng thắn, Trịnh Lãng Yến lại là người cảm thấy luống cuống trước.
Anh chỉ có thể tiến lên phía trước dùng cánh tay còn lại kéo cô lại, mang theo nôn nóng mà ngăn trở: "Hay là bỏ đi. Em mà vào bên trong, có khi lại xảy ra chuyện không dễ giải quyết như tắm rửa đâu."
Nói đến vế sau, chính anh cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhìn cô bằng ánh mắt lưu luyến.
Lâm Tiếu quay đầu lại, hai má ửng hồng tới đáng sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ nét mặt nghiêm nghị.
"Em biết rồi. Em đi mở nước ấm cho anh thôi. Rồi phải đem mấy thứ đồ anh cần dùng đặt ở chỗ chỉ cần anh vươn tay ra là có thể lấy được."
...... Chỉ có vậy mà thôi.
Trịnh Lãng Yến cứng họng. Nhưng rất nhanh lại mang theo chút căm giận, tiểu nha đầu ngốc này, sao bây giờ lại học mấy thứ hư như vậy chứ. Lại còn dám công khai trêu chọc anh!
Chờ tay sau khi tay anh khỏi hẳn rồi, nhất định phải bắt cô bồi thường thật tốt mới được.
Nhìn thấy bóng lưng của Trịnh Lãng Yến đã đi vào phòng tắm rửa, Lâm Tiếu ở ngoài giúp anh sửa sang lại một số đồ linh tinh, cùng lúc đó cô cũng nhận được điện thoại từ người đại diện Tôn Tâm của mình.
Đầu tiên, Tôn Tâm hỏi thăm một chút về tình hình gần đây của cô, sau đó là thông báo với Lâm Tiếu về lịch trình của cô ấy trong năm tới. Sau khi nói xong mấy chuyện đó, Tôn Tâm bắt đầu nói chuyện phiếm với cô.
"Dạo này, chị cứ ở yên ở trong nhà, xem tin tức nhé, nếu không phải chuyện gì quá cần thiết thì hạn chế tối đa việc ra ngoài. Bởi vì việc chị qua lại với người nhà hào môn, một khi bị phóng viên chụp được thì sẽ phiền phức lắm."
Lâm Tiếu sững sờ, cô nhanh chóng cúp điện thoại, lập tức lên mạng tìm kiếm tin tức.
Xét cho cùng, dù sao thì cô cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng, vì vậy mà vụ tai nạn xe và chuyện bị chấn thương lần này rất nhanh đã được lan truyền khắp trên mạng internet.
Đương nhiên, lần này cùng cô lên hot search, còn một vị vẫn luôn bị đồn là người đàn ông đứng đằng sau hậu thuẫn cho cô - Trịnh Quý Lễ.
Suy đoán của truyền thông và cư dân mạng trong nhiều năm qua cuối cùng cũng được chứng thực, những tin tức nóng bỏng như thế này, nhiều ít cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người rồi.
Trịnh Quý Lễ không chỉ là con nuôi mà còn là người thừa kế của ông trùm tài chính kinh tế Mỹ, chính vì vậy thông tin cá nhân của anh ta ngay lập tức bị cư dân mạng phanh phui. Đương nhiên, gia tộc nhà họ Trịnh cũng không thể tránh khỏi liên quan, và nhân vật tiếp theo bị ảnh hưởng là người thừa kế hiện tại của gia tộc họ Trịnh - Trịnh Lãng Yến.
Quần chúng ăn dưa đã ăn được một quả dưa to bự chảng, bây giờ đang âm thầm đem Lâm Tiếu - bạn gái được Trịnh Lãng Yến công bố và Trì Mễ - người cũng ở trong giới giải trí, liên hệ lại với nhau.
Lâm Tiếu không biết phóng viên lấy được từ đâu tấm ảnh Trì Mễ băng bó phần đầu và đeo bình dưỡng khí. Sau khi nhìn thấy nó cô đã hít sâu một hơi thật sâu, tâm trạng đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề.
Cảm giác ấy khó mà có thể diễn tả bằng lời.
Sau khi tắm xong Trịnh Lãng Yến rất hiếm khi mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Nhưng hình như do tay anh không tiện nên không thể quấn khăn tắm lên người được, anh vừa đi vừa lẩm bẩm bất mãn vài tiếng.
Khi anh ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Tiếu đang ngồi ở đầu giường ngồi lật xem đồ vật thì trong lòng đột nhiên trở nên yên tâm vài phần.
Trịnh Lãng Yến đi tới, giơ tay chạm vào mái tóc mượt mà phía sau lưng của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu khịt khịt mũi, ngước mắt lên nhìn anh.
"Tay anh không còn chuyện gì để là à?"
Trịnh Lãng Yến bĩu môi, lắc lắc đầu.
Lâm Tiếu thả lỏng, yên tâm phần nào.
Đợi một lúc, cô nhẹ nhàng nói với anh: "Vừa nãy chú Trịnh có gọi điện thoại cho anh. Nhưng em không bắt máy."
Trịnh Lãng Yến im lặng, anh không nhúc nhích cũng không nói gì.
Lâm Tiếu nói tiếp: "Em đã xem tin tức rồi."
Cô ngước mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, Trịnh Lãng Yến cũng cụp mắt xuống nhìn cô.
Giọng của Lâm Tiếu càng thêm dịu dàng, cô đột nhiên hỏi: "Anh định giải quyết chuyện của Trịnh Quý Lễ như thế nào?"
Ba Trịnh đã gây áp lực cho anh từ trước và ba Trịnh cũng hy vọng Trịnh Lãng Yến có thể buông tha cho anh ta. Nhưng ai sẽ buông tha cho Trịnh Lãng Yến chứ.
Trịnh Lãng Yến mỉm cười nhàn nhạt trấn an cô, giang tay kéo cô lại gần mình, Lâm Tiếu cũng thuận thế ôm chặt lấy eo của anh.
"Việc công thì cứ xử theo phép công." Giọng của Trịnh Lãng Yến trầm xuống, "Anh không thể để mọi người mạo hiểm, sẽ không có bất cứ sự nhượng bộ nào trong chuyện này hết."
"Huống hồ," Ánh mắt của người đàn ông bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, "Anh ta đã làm tới nước đó rồi. Như vậy, về công hay về tư, anh đều sẽ không bỏ qua anh ta."
Đêm ở Thành phố B rất lạnh, đột nhiên xuất hiện tuyết rơi.
Sau khi tắm xong Lâm Tiếu nằm song song ở trên giường với Trịnh Lãng Yến, đèn trong phòng đều đã được tắt hết, chỉ có thể nghe được tiếng thở của nhau cùng với hơi ấm đang vờn quanh ở bên tai.
Trịnh Lãng Yến cử động, bỗng nhiên gọi tên cô thật nhỏ: "Tiếu Tiếu."
"Hửm?" Lâm Tiếu quay lưng về phía anh, cô cũng chưa ngủ được. Cô mở to mắt, đáp lại anh bằng giọng hời hợt, "Có chuyện gì vậy?"
"Chờ tới năm sau, chúng ta cùng nhau quay về thành phố C đi." Anh nói, "Anh muốn về nhà."
Anh nói anh muốn về nhà.
Trở lại nơi chỉ thuộc về hai người.
Lâm Tiếu nghiêng đầu nhìn về phía anh nằm trong bóng tối, cô cảm thấy mình dường như còn có thể nghe được âm thanh của bông tuyết đang rơi xuống mặt đất.
Sau khi mím môi cười, cô nhẹ nhàng đồng ý: "Được."
Trịnh Lãng Yến nằm trong bóng tối cũng nhoẻn miệng cười.
Anh ngửi hương thơm của người con gái nằm bên cạnh, không khống chế được mà không ngừng dụi vào người cô, có chút lưu luyến cùng không đành lòng mà kêu lên: "Tiếu Tiếu."
Giọng nói đã ở sát bên tai cô.
"Anh muốn ôm em ngủ."
"Không được." Lần này, Lâm Tiếu đã dứt khoát từ chối, "Tay anh còn chưa khỏi đâu đấy."
"Anh biết," Cơ ngực trần trụi của người đàn ông phía sau đã áp vào lưng cô, giọng nói mang theo một phần làm nũng xen lẫn chất giọng trầm thấp đầy khát vọng muốn chiếm hữu cô của người đàn ông, đã trêu chọc thành công dây thần kinh yếu ớt của cô, "Vậy em có tiện ôm anh ngủ không?"
Lâm Tiếu sửng sốt trong giây lát.
Cô hít một hơi thật sâu, giống như là nhánh cây hứng lấy những bông tuyết đang rơi xuống, sau đó để nó đọng lại một chỗ.
Lâm Tiếu nhẹ nhàng xoay người lại, giang tay ôm lấy eo của Trịnh Lãng Yến. Khi bàn tay của cô chạm vào làn da nóng bỏng của anh, cũng là lúc cô cảm nhận được từng bộ phận trên cơ thể người đàn ông lập tức trở nên cứng rắn và nóng bỏng.
Lâm Tiếu vỗ về lồng ngực của Trịnh Lãng Yến, nhẹ giọng an ủi: "Ngủ đi."
Hô hấp của Trịnh Lãng Yến có chút dồn dập.
Anh hít sâu một hơi, đè nén ngọn lửa dục vọng đang cháy hừng hực, đột nhiên một tư tưởng xấu áp sát ngày càng gần, khiến cho Lâm Tiếu cảm nhận được dục vọng tận sâu dưới đáy lòng đang trỗi dậy.
Trịnh Lãng Yến mang theo ánh mắt bất bình xen lẫn ấm ức, tức tối lẩm bẩm một mình: " Cứ như vậy thì làm sao anh ngủ được đây."
Khuôn mặt Lâm Tiếu trở nên ửng hồng và nóng bừng vì sự xoa nắn nhẹ nhàng anh.
Cô chỉ có thể vùi đầu vào trước ngực của anh, giả bộ bình tĩnh nói: "Chờ tới khi tay anh khỏi...... mới được."
Trịnh Lãng Yến lại nhịn không được mà dụi vào người cô, hít một hơi thật sâu mùi hương trên tóc của cô. Nhưng anh chỉ có thể từ bỏ trong tiếc nuối.
Mới yên tĩnh chưa được bao lâu, Trịnh Lãng Yến lại dùng một tay ôm lấy Lâm Tiếu, bỗng nhiên tức giận nói thầm một câu: "Anh đổi ý rồi. Anh hận tên Trịnh Quý Lễ đó tới tận xương tủy."
Lâm Tiếu sửng sốt trong chốc lát và cũng bị bộ dạng này của anh chọc cho mỉm cười.
Cô dịu dàng ôm lấy eo của Trịnh Lãng Yến, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Trịnh Lãng Yến."
Trịnh Lãng Yến hậm hực hừ hừ hai tiếng.
"Sau này, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà."
Bóng lưng của người đàn ông rõ ràng đã hơi run lên một chút.
Ý cười trên môi Lâm Tiếu càng đậm: "Cho nên, anh mau ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Đối với cô mà nói, lời nói bóng gió đó cũng đủ táo bạo rồi.
Nhưng Trịnh Lãng Yến phải mất một hồi lâu mới phản ứng được.
Anh kích động ôm chặt lấy cô, giọng nói mang chút trẻ con mà vô lại, nói: "Tiếu Tiếu, về sau em phải bồi thường cho anh đấy. Mỗi ngày đều làm, một lần khẳng định không đủ......"
Khuôn mặt của Lâm Tiếu đỏ bừng, cô giơ tay che môi Trịnh Lãng Yến lại, giọng nói bởi vì thẹn thùng mà run rẩy: "Nếu anh nói thêm một chữ...... thì sẽ trừ một lần."
Người đàn ông lập tức im bặt.
Chẳng mấy chốc, chính anh quay sang cẩn thận ôm lấy cô, chủ động yêu cầu: "Ngủ đi."
Trong bóng tối, cô gái ngửa đầu ngước nhìn anh.
Khuôn mặt của Trịnh Lãng Yến tỉnh bơ, lại bắt đầu giở trò chơi xấu: "Bây giờ mới bắt đầu tính."
Sau đó anh nhắm mắt lại, không thèm để ý đến ánh mắt giảo hoạt của cô gái đang muốn bắt lấy cái đuôi của anh, đã chơi thì chơi tới cùng: "Anh đã ngủ say rồi."