Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

- Edit by Thu Hiền -

Vào ngày đầu tiên của năm mới, ngay từ sáng sớm, cửa của nhà họ Khổng lại bị người ta gõ vang lên.

Ba Trịnh cử thư ký đem một ít quần áo mà mẹ Trịnh đặt thiết kế và một số đồ trang sức tới. Bên trong còn có món quà năm mới của năm nay.

Cũng có những thứ ông chuẩn bị dành riêng cho Trịnh Lãng Yến.

Mẹ Trinh không trực tiếp cự tuyệt, chỉ bảo thư kí cứ để lại mọi thứ là được.

Cả nhà họ Trịnh đều nhìn thấy hết mọi chuyện nhưng tuyệt nhiên không ai nói gì.

Trịnh Lãng Yến không nhận vì vậy mẹ Trịnh đành phải thay anh nhận nó.

Trong bảy ngày liên tiếp, mẹ Trịnh và Trịnh Lãng Yến luôn ở lại nhà họ Khổng.

Trong khoảng thời gian đó, Khổng Thượng Tân có đưa cả gia đình về nhà mẹ vợ, khi đó mẹ Trịnh rất muốn đi nhưng đã bị Lâm Tri Ngộ ngăn lại.

Nếu bà quay lại nhà họ Trịnh, bọn họ sẽ không ngăn cản bà, nhưng nếu bà ở một mình trong khách sạn vào dịp năm mới, thì nhất quyết không được.

Khổng Thượng Tân phá lệ chủ động rủ Trịnh Lãng Yến cùng tham gia, lần này, chuyến đi bốn người ban đầu trở chuyến đi sáu người, một đám người nhốn nháo cùng đến nhà cha mẹ Lâm Tri Ngộ.

Rất nhiều trưởng bối đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Lâm Kiều đã hẹn trước với Hạo Vân, cô và Trịnh Lãng rời đi trước.

Không biết bắt đầu từ khi nào, không chỉ Khổng Thượng Tân ngầm đồng ý mà Lâm Tri Ngộ cũng đã không còn phản đối hai người nữa, ngược lại bà còn nhắc nhở Trịnh Lãng Yến hãy chú ý chăm sóc cho Lâm Tiếu.

Hách Vân nhìn thấy Lâm Tiếu thì kích động đến mức không kìm được, lôi kéo cô nói chuyện không ngừng nghỉ.

Đan Tử Huy và Trịnh Lãng Yến ngồi bên cạnh hai người, hai người im lặng không nói gì, sau khi chào hỏi thì không nói thêm gì nữa.

Vừa nói vừa cười, Lâm Tiếu nhìn thấy ngón áp út của Hách Vân đang đeo nhẫn, có hơi kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy vô cùng khó tin.

"Vân Vân, cái này..." Ánh mắt của cô vô thức nhìn gương mặt tê liệt của Đan Tử Huy, khi nhìn thấy trên tay anh ta cũng đeo một chiếc nhẫn giống hệt, thì nói năng bắt đầu lộn xộn, "Hai người..."

Hách Vân bị phản ứng này của cô chọc cho cười lớn.

Cô ấy dựa vào vai của Đan Tử Huy, cô thò tay vào trong túi áo lấy ra một cuốn sổ đỏ, lắc lắc trước mặt Lâm Tiêu: "Đúng vậy, chúng mình đã kết hôn rồi. Mình vừa đi lĩnh giấy về, vẫn còn nóng hổi đây nè. Nào, cậu chạm thử vào nó rồi nói chậm thôi."

Đan Tử Huy vừa bất lực vừa yêu chiều mà nhìn bộ dạng đang cười vui vẻ tới nội thương của Hách Vân.

Lâm Tiếu mở tờ giấy ra, nhìn thấy bên trong có tấm ảnh của hai người, một người cười tới mức đôi mắt cong cong như trăng non, một người thì vô cùng nghiêm túc nhưng vẻ mặt lại dịu dàng. Chuyện này làm cô kích động đến mức nhất thời không thể bình tĩnh lại được..

Cô cũng cười theo Hách Vân, nhưng giọng nói vẫn chưa bình tĩnh: "Thật sự, hai người thật sự đã... Nhiều năm như vậy, cuối cùng ——"

"Đúng vậy, nhiều năm như vậy, cuối cùng." Hách Vân tiếp lời cô, ánh mắt mang theo sự uy hiếp nhìn vào Trịnh Lãng Yến, điên cuồng ám chỉ.

Những suy tư trong đầu của Trịnh Lãng Yến bắt đầu trở nên kích động, nhưng lại không thể hiện ra trên mặt.

Anh chỉ cong môi mỉm cười, nhìn hai người đang ngồi đối diện: "Chúc mừng."

Đan Tử Huy nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."

Hách Vân vẫn vô tư như cũ, cô khí phách vẫy vẫy tay: "Đừng khách khí, chỉ cần cậu chăm sóc tốt cho Tiếu Tiếu nhà chúng tôi là được. Nếu không, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho cậu đấy."

Lâm Tiếu cũng không biết mình bị làm sao, Hách Vân và Đan Tử Huy hai người này, cô đã chứng kiến họ ở bên nhau, từ cấp ba tới tận khi lên đến đại học, sau đó là đi thực tập và khi ra ngoài xã hội. Cuối cùng cũng tu thành chính quả, hai người đều là bạn tốt của cô, thật sự cô khó có thể bình tĩnh được.

Trên đường trở về nhà, Lâm Tiếu nép vào lòng Trịnh Lãng Yến, trong giọng nói vẫn không giấu được sự kích động.

Trịnh Lãng Yến quấn lại khăn cho cô, buồn cười hỏi cô: "Người khác kết hôn, em vui vẻ như vậy làm gì?"

"Đương nhiên." Lâm Tiếu trả lời một cách tự nhiên. Cô đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, cọ cọ người, tìm một nơi thoải mái trong vòng tay của Trịnh Lãng Yến, ngửa đầu nhìn anh: "Anh có biết bọn em đã trở thành bạn tốt của nhau như thế nào không?"

Trịnh Lãng Yến thuận theo lắc đầu tỏ vẻ không biết, anh rất vui khi có thể biết hết tất thảy mọi thứ liên quan đến cô.

Lâm Tiếu thu hồi ánh mắt, bắt đầu nói nhỏ đưa cô quay trở lại ký ức năm nào.

"Em vẫn còn nhớ rõ, khi ấy mới vào trường chưa được bao lâu, ba mẹ em đã sớm không hợp, luôn luôn cãi vã, động một chút là đòi ly hôn. Mấy lần ba còn đánh mẹ em bị thương và đánh cả em nữa. Lúc đó, em bỗng thay đổi từ một Lâm Kiều hoạt bát vui vẻ được mọi người ngưỡng mộ thành một kẻ đáng thương trong lời đàm tiếu của người khác. Có một lần, các bạn nữa nói xấu mẹ em những lời rất khó nghe nên em đã dùng nước tạt họ."

Trịnh Lãng Yến nhíu mày, nghe cô bình tĩnh kể nhưng trong lòng anh lại tràn ngập phẫn nộ, khó có thể tưởng tượng được Lâm Tiếu làm thế nào có thể trải qua khoảng thời gian đó.

Giọng của Lâm Tiếu nhẹ nhàng hơn, dường như cô vô cùng cẩn thận với ký ức của mình: "Đối phương là một nhân vật hỗn hào có tiếng trong trường học, cũng xông lên đánh em. Vào đúng khoảnh khắc đó, Vân Vân đột nhiên đứng dậy, không chỉ cùng em đánh cho đối phương một trận, mà lúc thầy giáo hỏi chuyện, cô ấy còn một mình đứng ra nhận tội thay em. Vốn dĩ hình ảnh của cô ấy trong mắt thầy cô đã không tốt lắm, nhưng cô ấy không để tâm nhất định bảo vệ em."

"Nhưng có một số chuyện thực sự có thể là do định mệnh", Lâm Tiêu nói, cong môi cười. "Lúc đó, khi giáo viên chủ nhiệm hỏi ai có thể làm chứng cho bọn em, Phiến Tử đã đứng dậy. Em chưa bao giờ nghĩ tới, một người luôn giữ vị trí học sinh giỏi của lớp, còn được mệnh danh là học bá, thế mà lúc nói dối mặt không đỏ, tim không loạn. Nhưng thực sự là... bây giờ nghĩ lại, hóa ra lúc đó anh ta đã có mưu đồ bất chính với Vân Vân rồi không chừng. "

Trịnh Lãng Yến nắm chặt tay của Lâm Tiếu, nhìn nụ cười lãnh đạm trên mặt côi, trầm giọng hỏi: "Mấy người bắt nạt em tên là gì?"

Lâm Tiếu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải đó chứ. Chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi... Hơn nữa, lúc ấy là em ra tay trước, đối phương tương đối thảm."

Trịnh Lãng Yến vẫn nghiêm túc như cũ, bộ dạng nhất thiết phải biết được đến cùng.

Lâm Tiếu bất lực cong môi, giơ tay chạm vào giữa hàng lông mày đang nhăn lại của anh, cô gắng xoa nó giãn ra.

"Trịnh Lãng Yến, bởi vì hiện tại em đang sống rất tốt, cho nên mới cảm thấy những chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, có thể tha thứ thì tha thứ."

Biểu cảm trên gương mặt người đàn ông vẫn không vui lên được bao nhiêu, anh thấp giọng hỏi lại: "Tiếu Tiếu, em vừa gọi anh là gì?"

Khóe miệng Lâm Tiếu giật giật, ngượng ngùng sửa lại: "Trịnh Lãng Yến..."

"Vậy mà em lại thân mật gọi người đàn ông kia là Phiến Tử?"

Lâm Tiếu cứng họng.

Đây là biệt danh và thói quen của bao nhiêu năm về trước. Làm sao cô có thể thay đổi ngay được.

Trịnh Lãng Yến vẫn bắt lấy những lời thuận miệng của cô không buông tha: "Cái người Đan Tử Huy kia, em cảm thấy cậu ta rất tuấn tú à?"

Lâm Tiếu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Không phải, là lúc đó cậu ấy..."

"Rất ngầu?"

Lâm Tiếu hoàn toàn không còn lời gì để nói. Cô nhìn người đàn ông ấu trĩ trước mặt, cái gì cũng ghen tị, có chút buồn cười, ngửa đầu định cắn môi vào môi anh, nhưng khi nhìn thấy hành khách ở phía trước thì nhanh chóng rút lui trước khi bọn họ kịp nhận ra.

Trịnh Lãng Yến bất mãn mím môi, nhưng đột nhiên nghe thấy cô gái ranh mãnh như tiểu hồ ly, che miệng thì thào: "Trịnh Lãng Yến, em làm sao có thể thấy người khác đẹp trai hay ngầu lòi được chứ. Hiện tại, trong mắt em chỉ có mình anh thôi."

Tai của người đàn ông đỏ ửng lên vì lời nói bất ngờ này của Lâm Kiều, anh cúi đầu xuống, nhưng không nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của cô.

Lâm Tiếu nằm gọn trong trong lòng ngực của anh nhắm mắt giả bộ ngủ.

Trịnh Lãng Yến tức giận, nuốt ngược nụ hôn khó kìm lòng nổi của mình vào trong, một lát sau ánh mắt nhìn sang hướng khác, hắng giọng giả vờ nói: "Tiếu Tiếu, em cũng sẽ không chịu thiệt đâu. Từ khoảnh khắc gặp được em, trong lòng anh trong mắt anh, cũng chỉ có thể dung nạp một mình bóng hình em."

——

Một tuần của năm mới đã trôi qua, vì yêu cầu cấp thiết của công việc, rất nhiều phần tử tri thức đã khẩn trương bắt tay quay trở lại với công việc.

Tôn Tâm cũng gọi mấy cuộc điện thoại tới thúc giục Lâm Tiếu, thảo luận với cô về lịch trình tiếp theo.

Công ty của Trịnh Lãng Yến chủ yếu dựa vào nhiệt độ của người mới Đoạn Nghị Cách. Đoạn Nghị Cách gọi điện thoại tới, nhưng bị anh coi nhẹ vô tình cúp máy coi như trừng phạt. Thỉnh thoảng, Lâm Tiếu có bắt máy, mới có thể "một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu" oán giận vài câu, nhân tiện nhờ cô khuyên nhủ Trịnh Lãng Yến giúp mình.

Mùng tám Tết, cửa biệt thự của nhà họ Khổng lại bị gõ lần nữa. Tuy nhiên, lần này là hai anh em Trịnh Trạch Ân và Trịnh Trạch Thành mặc áo vest chỉnh tề đứng đợi ở trước cửa.

Mẹ Trịnh và Trịnh Lãng Yến đều ra gặp nhưng khuôn mặt hai người rất lạnh lùng.

Ba Trịnh nhìn hai người đối diện, một lúc lâu sau, vẻ mặt đông cứng lại, không nói lời nào.

Viện trưởng Trịnh không thể nhìn tiếp được nữa.

Ông chỉnh lại áo khoác, tiến lại gần và nhìn Trịnh Lãng Yến, dùng sắc mặt nghiêm túc nói: "A Yến, ần này ông nội của cháu sợ là khó lòng vượt qua nổi. Chúng ta đón cháu về nhà thăm ông."

——

Mùa đông năm nay ở thành phố B dường như lạnh đến lạ thường.

Tuyết rơi từng hồi nối tiếp nhau, dường như không bao giờ ngừng lại.

Chiếc xe của gia đình họ Trịnh đang phóng như bay trên đường cao tốc, lao thẳng vào bệnh viện.

Cho dù bên ngoài có hối hả, nhộn nhịp đến đâu, cho dù ngày lễ có hoành tráng trọng đại thế nào, vẫn phải bình tĩnh nghênh đón cái chết và sự tái sinh diễn ra ngày này qua ngày khác.

Mẹ của Trịnh ngồi ở phía sau xe, lo sợ không yên và rất bi thương.

Ba Trịnh ngồi sát lại gần bà, ngập ngừng thử nắm tay bà, đôi mắt của bà đẫm lệ chỉ liếc nhìn ba Trịnh một cái, nhưng không cự tuyệt ông.

Trịnh Lãng Yến ngồi trong xe của viện trưởng Trịnh, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi liên miên không dứt trắng xóa cả bầu trời.

"A Yến," Viện trưởng Trịnh quan sát anh thông qua kính chiếu hậu, ra hiệu cho anh thắt lại cà vạt, "Muốn thấy ông nội nhìn thấy bộ dạng này của cháu sao."

Trịnh Lãng Yến cúi đầu, mới thấy chiếc cà vạt trên ngực mình đã bị xoắn lại không ra hình dạng gì.

Anh hơi cáu kỉnh giơ tay muốn buộc lại, dường như mọi chuyện hôm nay đều cố ý chống lại anh, chỉnh thế nào cũng không đều.

Trịnh Lăng Yển nhịn không được muốn túm lấy chiếc cà vạt ném đi, nhưng sau khi nhắm mắt hít sâu, cuối cùng cũng buộc lại dễ dàng.

"Cháu cứ cho rằng ông ấy vẫn có thể sống vài năm nữa."

Anh bỗng nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.

Viện trưởng Trịnh thông qua kính chiếu hậu nhìn anh, vốn dĩ ông đã khuyên nhủ người bệnh rất nhiều năm rồi, nhưng bây giờ lời cứ dừng ở trên môi thật lâu mới nói ra.

"A Yến, đã là con người thì một ngày nào đó cũng phải rời thôi đi."

Trịnh Lãng Yến nhắm lại ánh mắt: "Cháu biết."

Mỗi người đều biết.

Chỉ là, rất ít người có thể chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận nó.

Vì vậy, dù là rời đi khi nào, ở đâu, ra đi như thế nào, không ai là hoàn hảo cả, nhưng vẫn tiếc nuối hoặc không nỡ buông tay.

Bóng đèn sợi đốt trong bệnh viện chói mắt khiến người ta hoảng sợ. Qua hành lang dài. Soi tỏ dãy hành lang dài miên man.

Trịnh Lãng Yến cuối cùng cũng gặp được dáng vẻ tiều tụy của Trịnh lão gia tử.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, thân hình ông như gầy một nửa, tiều tụy đến không nhận ra.

Bên trái bên phải có rất nhiều thư ký, luật sư và một loạt các nhân viên giám định.

Trịnh Trạch Thành vẫy tay ra hiệu cho họ đi xuống trước.

Cuối cùng, phòng bệnh chỉ còn lại mấy người nhà họ Trịnh.

Trịnh Lãng Yến nhíu mày nhìn chằm chằm lão nhân gia đang đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường, thật lâu sau, cổ họng khô khốc cuối cùng mới phát ra âm thanh.

"Ông nội."

Đôi mắt mông lung của lão Trịnh nhìn về phía anh, phải mất một lúc lâu mới nhận ra anh là ai, đôi môi mấp máy nhưng không nói lời nào.

Trịnh Lãng Yến dường như hiểu được, anh nói: "Là cháu, cháu là A Yến."

Anh đưa tay nắm lấy bàn tay thon gầy không còn tí sức lực của Trịnh lão gia tử, thậm chí còn vài phần lạnh lẽo,trong nháy mắt lòng anh tràn đầy chua xót.

Cho dù là một người trước kia có mạnh mẽ đến đâu, cho dù oai phong lẫm liệt thế nào, đến rời đi khi, đều cô độc và thảm thương thế này.

Cái chết không phải là thứ khiến người ta hoan hô vui mừng. Đó là lý do tại sao những người có thể tiêu sái rời rời đi lại làm người ta cực kỳ hâm mộ.

Ba Trịnh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, nói: "Trước đây, khi còn có thể mở miệng nói chuyện, vẫn luôn nhắc mãi muốn gặp con."

Sau khi nói xong, ông cúi người lại gần, cố gắng tăng âm lượng nhắc nhở ông Trịnh: "Ba, ba xem, A Yến tới gặp ba này."

Vẻ mặt ông Trịnh tỉnh táo trong chốc lát, ngay sau đó ông cụ nhìn sang Trịnh Lãng Yến, nước mắt chảy đầm đìa.

Ông cụ lẩm bẩm gì đó, Trịnh Lãng Yến cúi người để tai sát lại gần chú ý lắng nghe, thật lâu sau mới đứng thẳng người lên.

Mãi cho đến rạng sáng hôm sau.

Máy dò điện tim phát ra âm thanh dài và xuyên thấu, viện trưởng Trịnh đưa tay lên lau mắt, đồng thời giơ tay lên để y tá trực bắt đầu thông báo.

Trịnh Lãng Yến nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của lão gia tử nhưng rất nhanh đã bị người ta kéo ra.

Ngoài cửa sổ, tuyết càng rơi càng dày, bao phủ toàn bộ thành phố B và tòa nhà cao nhất của nhà họ Trịnh.

Dù là người xuất chúng tới đâu, sau khi buông tay nhân gian, đã không còn quan hệ gì với những người trên trần gian nữa.

Điều anh ấy bỏ lỡ chính là những sai lầm trong cuộc đời và những người mà anh ấy không thể buông bỏ.

Phòng bệnh vang lên tiếng khóc thê lương, giống như tiếng chuông sắc nhọn cuối đời.

Điện thoại trong túi rung lên liên tục, Trịnh Lãng Yến cho tay vào túi lấy ra, nhìn điện thoại hiển thị hai chữ Lâm Kiều thì nhẹ nhàng bắt máy.

Đầu dây bên kia vang một tiếng "Alo", vội vàng hỏi thăm: "Trịnh Lãng Yến, anh có ổn không?"

"Tiếu Tiếu," Trịnh Lãng Yến ngửa đầu, những bông tuyết nương theo gió bay vào cửa sổ đang mở, rơi trên hàng lông mi thật dài của anh, nháy mắt hóa thành nước, trong suốt như nước mắt.

Anh nhắm hai mắt để mặc cho nước mắt rơi xuống, nói thật nhỏ.

"Ông nội... đi thật rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui