Người chồng ít nói của Trương nương tử lấy ra miếng bánh đang đặt trên lò giữ ấm nhà mình, không hề do dự cắt hơn nửa miếng bã đậu lớn nhồi vào, lại bỏ thêm một nửa quả trứng gà, rưới đầy nước sốt thịt lên rồi nhét bánh vào trong tay Nhứ Quả.
Hắn không phải là người giỏi đón chuyện với người khác, chỉ biết hàm hậu nói: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều vào.” Đi suốt quãng đường, chắc đứa trẻ này đói bụng lắm.
Tuy rằng bã đậu không phải miếng đậu trắng nõn dùng để bán cho khách, nhưng qua đôi bàn tay khéo léo của Trương nương tử, loại bánh gì cũng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt bốn phía, mềm mềm ngon miệng.
Miếng trứng được rưới sốt thịt lên cũng có một mùi vị đặc biệt.
“Cảm ơn dì và thúc thúc ạ.” Nhứ Quả mừng ra mặt, nói xong lời cảm ơn bèn vùi đầu ăn cùng với Trương tiểu nương.
Bé ăn cái gì cũng cẩn thận cắn từng miếng nhỏ, nhưng tốc độ đúng là nhanh không ít so với ngày thường.
Thật sự bé rất đói bụng, để khiến bản thân trước khi gặp cha trông có vẻ sáng sủa một chút, sáng nay bé đã tiêu nốt mấy văn tiền cuối cùng.
Bánh của Trương nương tử ngon thật sự, Nhứ Quả ăn mà không dừng lại được.
Nếu không có chén nước được Trương tiểu nương đúng lúc đưa tới, có khi bé sẽ nghẹn vì ăn quá nhanh.
Chờ hai đứa nhóc ngẩng được mặt khỏi chiếc bánh, Trương nương tử mới quan tâm hỏi thăm: “Vậy Nhứ Quả đã tìm được cha chưa?” “Bây giờ con đang ngồi xổm chờ cha ạ.” Miệng Nhứ Quả dính đầy nước sốt, mắt thì trông mong nhìn về phía con đường các quan đại thần sẽ hạ triều.
Cả nhà Trương nương tử: ???
Ngồi xổm chờ?
Cái từ này sao nghe nó thần kỳ kiểu gì ấy.
Không chờ Trương nương tử kịp hỏi lại, Nhứ Quả đã kích động đứng lên, bởi vì bé đang ngồi xổm thật!
Các quan đã hạ triều.
Phố chữ Thiên là nơi tập kết chủ yếu của nhóm quan lại quyền quý trong triều.
Đúng như lời mẹ Nhứ Quả đã nói, một tấm biển rơi xuống đầu 5 người thì có tới 3 người là quan, 2 người còn lại là quan to hơn.
Nhứ Quả tới nơi này để thử vận may, xác suất gặp được cha là rất cao.
Một nhóm các vị đại nhân mặc triều phục đủ kiểu dáng tốp năm tốp ba bước ra khỏi con đường trong hoàng cung.
Có người đi thằng đến các nha phủ ở trên Thiên bộ lang, cũng có những người đến xếp hàng mua đồ ăn vặt, lại có mấy người ngồi kiệu hoặc cưỡi ngựa– được bao người vây quanh như sao vây quanh trăng mà đi qua.
Nhứ Quả nhón chân, cố gắng nhận diện những người mặc áo quan.
Trương tiểu nương nhìn mà còn thấy sốt ruột thay cho bé: “Nhiều người như vậy, đệ có thể tìm được cha thật à? Có cần đứng lên ghế không?” Nhứ Quả gật đầu, miễn bàn có bao nhiêu tự tin.
Bởi vì lúc trên giường bệnh, mẹ của bé đã từng tận mặt dạy bé kỹ xảo đặc thù để nhận diện cha– Người đẹp nhất chính là cha con!
“Năm đó cha con chính là bởi vì đẹp cho nên mới từ Trạng nguyên biến ngược lại thành Thám hoa.
Tiên đế đúng là đầu óc chập cheng nên mới cảm thấy phải đúng kiểu “Trạng nguyên già, Thám hoa đẹp” mới phù hợp với thẩm mỹ của dân chúng.
Nhưng cha con đúng là đẹp thật, cơ ngực ấy, vòng eo ấy… khụ khụ, ý mẹ là cha con có vầng trán cao rộng, khí chất hào hoa phong nhã.
Hôm chàng ấy cưỡi ngựa dạo phố, dự tiệc Quỳnh Lâm mà làm rúng động cả thành Ung Kỳ.
Quả đúng là ném quả đầy xe(*), khăn tay thơm ném như mưa.”
(*) Bắt nguồn từ tích truyện về Phan An - 1 trong tứ đại mỹ nam Trung Hoa.
Phan An là người Hà Nam sống vào thời Tây Tấn, vừa đẹp người vừa đẹp nết, vì thế trong dân gian có câu “mặt tựa Phan An”.
Thời trẻ, Phan Nhạc có lần cưỡi xe ra ngoài thành Lạc Dương chơi, có nhiều cô gái đang tuổi hoa niên cảm thấy khó có cơ hội được gần gũi bèn ném quả vào xe của chàng, cứ mỗi lần trở về thì xe của chàng cũng đầy những quả chín, vì vậy mà trong dân gian thường nói “ném quả đầy xe”.
Mẹ của Nhứ Quả cả đời không có đam mê gì khác, chỉ thích mỗi người đẹp.
Nàng yêu thương xoa cái má mềm mềm của con trai, tiếp tục dặn dò.
“Nhứ ca nhi nhà chúng ta được kết hợp gene ưu tú nhất của cha và mẹ cho nên mới đẹp thế này.
Đợi tới nơi cha con sống, con cứ nhằm đúng vào người nào đẹp mắt nhất, chân dài nhất mà ôm, chắc chắn chính là chàng ấy!”
Kiểu người đẹp như hạc trong bầy gà, liếc mắt một cái đã khiến cho người ta không thể quên thì đúng là có một vị trong đám quan đại thần.
Đối phương cưỡi trên một con ngựa đỏ thẫm uy phong, mắt hẹp mi dài, mặt trắng như ngọc, đang vừa nheo mắt vừa cười nhạt, vẻ đẹp kinh diễm và khí chất đầy tính công kích nháy mắt ập tới.
Trên người hắn mặc Phi Ngư phục, phía trên là áo giao lĩnh, dưới mặc hạ thường, bên hông còn có một thanh đao bạc toát ra khí thế khiến kẻ khác khiếp sợ y như chủ nhân của nó, trông dáng vẻ tiền hô hậu ủng, cao quý vô ngần.
Nhưng trong đầu óc Nhứ Quả lúc này chỉ còn lại một đẳng thức— Hắn đẹp nhất, chắc chắn là cha mình rồi!