Hậu Duệ Của Hoạn Quan


Liên Đình lúc này mới nhớ tới, trước đó Nhứ Quả từng muốn đưa cho hắn xem tín vật đựng trong túi tiền màu xanh lục.

Không khéo là Thiên Bộ Lang xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thích khách xông ra từ đám đông định ám sát một vị đại thần thuộc phái Thanh Lưu trên phố, ồn ào đến mức người ngã ngựa đổ, loạn hết cả lên.

Nhứ Quả suýt đã bị mọi người giẫm đạp nhưng vẫn nắm chặt túi tiền đó của bé.

"Ta có thể xem cái túi tiền màu xanh lục của ngươi không?" Giọng điệu khi hỏi chuyện của Liên Đình đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Trước đó hắn còn nghi là Bất Khổ cấu kết với Nhứ Quả lừa gạt mình, bây giờ thì đã khác.

Lúc này Nhứ Quả đã díp cả mắt lại, ngồi trên giường gật gà gật gù nhưng vẫn cố gắng nghe cha hỏi.

Liên Đình nói được một lúc, bé mới phản ứng lại, lục lọi trong ngực một hồi rồi lấy ra túi tiền thêu con mèo màu xanh lục của mình, bên trong cái túi đó lại có một cái túi nhỏ hơn thêu cún con cũng màu xanh lục.

Bọc mấy lớp liền, có thể nói là vô cùng bảo mật.


Chất liệu túi tiền hình cún con rất tốt, Liên Đình sờ một cái đã biết là loại lăng la có chất lượng gần giống với vải đoạn(*) ở phía nam, cách làm phức tạp, mềm mại lại không mất tính bền, hình thêu cún con nhìn qua cũng biết là được thợ giỏi thêu, có giá trị không nhỏ.

Trong túi cũng xếp rất chỉnh tề...

(*) Đoạn: sản phẩm từ tơ tằm, dệt thưa hơn gấm, sợi
dọc sợi ngang trải đều.

Có loại khi dệt, người ta chập
tám sợi tơ với nhau thành một sợi, loại đoạn đó gọi là đoạn bát ti.

Đoạn bát ti dùng làm triều phục của hoàng đế và quan lại

Một xấp ngân phiếu 1000 lượng.

Ngoài ra còn có lá thư kẹp giữa ngân phiếu, trên đó chỉ viết hai chữ đầy khí phách bằng nét bút thanh mảnh:

Trả chàng!

Dựa vào ngân phiếu là có thể đoán ra được đây là ngân phiếu đổi từ tiền trang lớn nhất phía nam - Nam Hạng Phiếu Hiệu.

Nhờ vào dấu chống làm giả độc đáo mà tiền trang này rất nổi danh trên thị trường, khiến chợ đen chuyên làm ngân phiếu giả giỏi nhất cũng phải nhíu mày.

Nam Hạng Phiếu Hiệu do thương nhân buôn muối giàu có nhất ở phía nam quản lý, còn ở phía bắc, Tam Tấn Ngân Hiệu của thương nhân đến từ Sơn Tây lại phổ biến hơn.

Không chỉ vậy, Đại Khải còn có tiệm ngân phiếu tư nhân chuyên phục vụ hoàng thất.

Tóm lại, đây không giống tiền Bất Khổ có thể bỏ ra cho lắm.

Không kể đến việc sau khi Bất Khổ cố chấp xuất gia thì đã bị người mẹ là công chúa của hắn cắt phí sinh hoạt, cho dù là thời mẹ hiền con thảo thì Bất Khổ cũng sẽ không mạnh tay chi tiền chỉ vì diễn một vở kịch như vậy.


Tiên để keo kiệt kể cả là với người nhà, thậm chí năm Vĩnh Ninh còn có vụ huyện chúa(*) nghèo đến nỗi phải cầm đồ của hồi môn để có phí sinh hoạt.

(*) Huyện chúa: Thời Đông Hán, danh hiệu công chúa thông thường được ban cho các Hoàng nữ, nhưng phân ra nhiều cấp như Huyện công chúa (gọi tắt "Huyện chúa"), dưới nữa là Hương công chúa (gọi tắt "Hương chúa"), Đình công chúa (gọi tắt "Đình chúa")

Liên Đình nhìn bạn nhỏ Nhứ Quả đã hoàn toàn nhắm
mắt, chỉ còn lý trí đang gắng gượng chống đỡ bằng ánh mắt phức tạp.

Từng câu từng chữ bé nói với hắn
lúc trước đều có thể là sự thật.

Bé thật sự không còn mẹ.

Tuổi còn nhỏ đã phải một mình đến kinh thành tìm cha.

Kết quả...!Lại bị tên tâm thần Bất Khổ kia lừa gạt!

Đúng vậy, sau khi suy nghĩ cẩn thận và đưa ra những phỏng đoán hợp tình hợp lý, hắn vẫn không tin việc Nhứ Quả tìm được mình lại trùng hợp như vậy.

Nếu hắn không sai, Nhứ Quả cũng không sai thì người sai chỉ có thể là tên Bất Khổ dở hơi kia thôi, dám lừa gạt trẻ bơ vơ đi nhận sai cha.

Mà trước khi tìm thấy tên Bất Khổ ngốc nghếch đã tẩu thoát kia, Liên Đình thở dài thườn thượt, hắn chỉ có thể thay bạn tốt dọn dẹp hậu quả thôi.


Liên Đình chấp nhận rất bình thản, vừa nhìn là biết đã thành thói quen.

Sai lầm lớn nhất cuộc đời hắn có lẽ chính là làm bạn chí cốt với Bất Khổ.

"Xin lỗi." Liên Đình bước đến sờ khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Nhứ Quả, hắn xin lỗi vì thái độ khi trước của mình, cũng vì chuyện bạn tốt không hiểu sao lại tạo thêm khó khăn cho người vốn đã có số phận bi đát như Nhứ Quả.

Hắn thầm thề trong lòng, nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra người nhà của Nhứ Quả.

Đương nhiên, nếu cha ruột Nhứ Quả không đồng ý chịu trách nhiệm thì đó sẽ là câu chuyện khác.

"Dạ?" Nhứ Qua đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, thực và mơ chỉ cách nhau một lớp màn mơ hồ, bé gần như đã nghe không rõ cha đang nói gì.

Nhứ Quả hành động theo bản năng như động vật nhỏ, cọ đầu vào tay cha, áp dụng công thức vạn năng dùng để làm nũng với mẹ khi trước, mơ hồ nói: "Con thích cha nhất đó."

"Dù ta làm gì cũng có thể tha thứ sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận