Hậu Duệ Của Hoạn Quan


"Đương nhiên." Nhứ Quả mệt mỏi ngáp một cái thật to, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Xưởng công gần như phải ghé sát vào mới có thể nghe rõ bé nói gì: "Vì chúng ta là người một nhà mà."

Âm cuối của Như Quả hoàn toàn bị Chu Công nuốt hết, ngủ bất tỉnh nhân sự.

(*)Chu Công: công thần khai quốc nhà Chu trọng lịch sử, ông rất giỏi nên ai cũng muốn gặp.

Từ đó có câu đi gặp Chu Công với hàm ý là đi ngủ, trong mơ gì cũng có

Liên Đình đứng trước giường, hồi lâu không có phản ứng.

Hắn rất khó hình dung tâm trạng mình lúc này, bởi vì hắn cảm nhận được bé con mềm như cơm nắm này rất nghiêm túc, dù cha bé làm gì thì chỉ cần chịu xin lỗi, có lẽ cuối cùng bé đều sẽ tha thứ.

Ai lại không thích được người ta thiên vị từ tận đáy lòng, kiên định lựa chọn như vậy đây?

Xưởng công đưa tay móc ngoéo với Nhứ Quả, định nói bé phải giữ lời, nhưng đột nhiên lại bừng tỉnh nhận ra hắn vốn không phải là cha ruột của người ta.

Sau khi nhìn Nhứ Quả như vậy một lúc, Liên Đình mới nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ thơm thơm mềm mềm, chuyển bé đến gian trong thoải mái hơn.

Trên đường đi, hắn còn theo bản năng dùng áo choàng cản gió, sợ đoạn đường dài mấy bước này sẽ khiến Nhứ Quả bị gió thổi cho đau đầu, dù sao trẻ con rất dễ bị bệnh.

Lúc mấy thuộc hạ đến báo cáo, đứng dưới hiên đằng xa thấy cảnh này đều có chút tiến không được mà lùi
chẳng xong.

Có người nghĩ, lỡ thấy bộ mặt thứ hai của đốc chủ, ta

sẽ không bị diệt khẩu đấy chứ?

Còn có người nghĩ, chẳng lẽ đốc chủ bị ma nhập? Có
cần mời đại sư đến trừ tà không?

Đương nhiên, sau khi để tỳ nữ ở lại gác đêm rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, mặt Liên xưởng công đã trầm xuống, lại biến trở về vị Diêm Vương sống người người e ngại kia.

Đôi mắt hẹp dài lộ vẻ lạnh lùng, hắn nhếch môi giễu cợt: "Cũng sắp hết một ngày rồi, đủ để thích khách chạy đến tỉnh bên cạnh, bản án ở Thiên Bộ Lang, các ngươi có tra được thứ gì có ích không?"

"Thuộc, thuộc hạ đã phái một vài Cẩm Y Vệ điều tra và tra, tra tấn..." Mấy thám tử bị dọa đến mức nói lắp bắp.

"Hoá ra các ngươi gọi những thứ vớ vẩn này là điều tra à?" Liên Đình không những không giận mà còn cười, nhưng thế còn khiến người ta sợ hãi hơn so với việc hẳn trực tiếp mắng người: "Các ngươi bảo ta bàn giao với Thái hậu kiểu gì? Người bỏ nhiều tiền như vậy để nuôi một đám phế vật chỉ biết gọi Cẩm Y Vệ thôi à?!"

"Là thuộc hạ vô năng, xin đốc chủ bớt giận." Đám thuộc hạ này làm việc thì không ra hồn, nhưng lúc quỳ xuống hô khẩu hiệu lại bài bản tới độ khó tin.

"Đừng làm mấy trò vớ vẫn này, cho ta một thời gian chính xác xem lúc nào sẽ có kết quả." Án ám sát ở Thiên Bộ Lang thật ra không nằm trong phạm vi kiểm soát của Đông xưởng, những quan chức phái thanh lưu không tin tưởng Đông xưởng, nhưng sự nhạy bén đối với triều đình của Liên Đình khiến hắn ý thức được đằng sau việc này không đơn giản, hắn nhất định phải biết đầu đuôi câu chuyện, hơn nữa phải biết sớm hơn tất cả mọi người!

"Mười..."

Liên Đình nhíu mày.

"Trong vòng ba ngày!" Có thám tử lập tức lớn tiếng
bảo đảm.

Nhưng nếu thật sự đợi đến ba ngày sau thì cũng muộn rồi.


Hôm sau, Liên Đình đã lấy được thứ mình muốn bằng cách khác ngay trước khi vào triều.

Trên bàn ăn, hắn dùng ngón tay búng lá thư một cái, suýt đã cười ra tiếng.

Lúc này bạn nhỏ Nhứ Quả ngủ sớm dậy sớm đang ngồi ở một bên ăn sáng, trong bát ngọc nhỏ là cháo cua tươi ngon.

Hôm nay Nhứ Quả đã đổi sang quần áo mới do Liên Đình sai người chuẩn bị, bộ đồ có màu xanh ngọc thêu hoa văn chim sẻ, là kiểu dáng thịnh hành nhất trong giới quyền quý ở thành Đông.

Dù thời gian quá gấp nên tạm thời chỉ có thể cho Nhứ Quả mặc đồ may sẵn, nhưng bộ đồ đó vẫn là hàng may sẵn cao cấp nhất, chất liệu mềm mại, đường chỉ tinh xảo, sẽ không làm làn da non mềm của trẻ con bị thương.

Bên trong chiếc áo khoác vừa người còn có đai lưng mà thợ thêu làm suốt đêm, trên đó buộc một nút kết giống hệt sợi dây Nhứ Quả dùng để buộc túi tiền của mình, bé rất thích.

Mẹ nói cái gì cũng có thể mất trừ túi tiền mèo con, tuy Nhứ Quả không hiểu nhưng vẫn luôn nghe theo lời mẹ dặn.

"Là thư mà bạn của cha gửi đến ạ?" Cơm nước xong xuôi, Nhứ Quả buông bát, lúc này mới tò mò hỏi, trong đôi mắt tròn vo chỉ có cha của bé.

"Không phải, ta không có bạn." Liên Đình khinh thường việc lừa gạt trẻ con, chẳng qua nếu nói Bất Khổ đại sư không đáng tin cậy kia là người bạn duy nhất ra thì mất mặt quá, chẳng bằng nói không có.

"Ơ." Nhứ Quả trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt khó xử như
không biết có nên an ủi hay không, chỉ sợ sẽ làm tổn
thương lòng tự trọng của cha.

Liên Đình vốn định nói đến tuổi của ta thì thứ quan

trọng nhất là lợi ích, là đồng minh hợp tác chứ không
phải bạn bè.

Nhưng không đợi hắn mở miệng, bạn nhỏ Nhứ Quả đã cúi đầu, móc ra từ túi tiền một loại kẹo trong suốt giống bảo thạch.

Liên Đình sống trong cung nhiều năm mà cũng không dám khẳng định mình từng gặp loại kẹo này.

Nhứ Quả rất hào phóng chia kẹo, còn tích cực nghĩ kế giúp cha mình: "Vậy cha cầm những cái kẹo này đi chia cho bạn mà cha muốn kết thân, bọn họ sẽ thích cha thôi."

Vừa nghe đã biết đây là cách kết bạn mẹ Nhứ Quả dạy bé.

Hiện tại bé đang rất nghiêm túc "truyền" lại cho cha mình.

Liên Đình không nói tiếp, chỉ quét tay áo rộng qua thu hết kẹo lại.

Sau đó, hắn nhân lúc trời còn chưa sáng đã mặc triều phục đỏ cưỡi ngựa đi tảo triều.

Trên đường sương mù dày đặc, chỉ có chút ánh sáng tỏa ra từ ánh đèn dầu treo trước cổ ngựa chiếu sáng con đường phía trước, cực kỳ giống đôi mắt lấp lánh của Nhứ Quả lúc cười.

Khi đi ngang qua quán bánh vừng Phụ Hưng ở Thiên Bộ Lang, ngựa của Xưởng công rõ ràng đã lướt qua vậy mà lại lùi ngược về.

Đám quan nhỏ gần đó bị dọa sợ, nhưng Liên Đình dường như không thấy được điều đó, chỉ mở miệng hỏi người bán: "Bánh này bao nhiêu tiền?"

Bởi vì chuyện ngày hôm qua, những người bày quầy bán hàng hôm nay vơi đi rất nhiều, nhưng vẫn có trường hợp cần tiền không cần mạng.

Nhà Trương nương tử chính là một trong những nhân tài kiệt xuất đó, ông chồng chất phác có lá gan lớn nhất, đáp lại Liên đại nhân thay cho vợ mình: "Cổ Lâu Tử 12 văn một cái, bánh chay 6 văn một cái, 10 văn tiền hai cái.

Nếu đại nhân phải lên triều thì tiểu nhân đề cử bánh
chay, không có mùi, còn nhẹ và dễ cầm."


Đặt ở nơi khác, giá này có thể nói là giá trên trời,
nhưng đặt ở Ung Kỳ lại rất bình thường.

Ở kinh thành
kiếm được nhiều nhưng chi tiêu cũng cao, có hẳn cái
tiếng là "Ung kỳ kiếm tiền, Ung Kỳ tiêu, đừng nghĩ mang về nhà một cắc".

Liên Đình trực tiếp ném một túi tiền xu sang: "Năm cái bánh chay."

Sau khi lấy được bánh chay đã gói kỹ bằng giấy dầu, Liên Đình chẳng thèm nhìn đối phương đang cung kính đưa tiền thừa, một túi tiền kia đã đủ mua được số bánh gấp 10 lần.

Hắn giơ roi da lên đánh ngựa, trực tiếp chạy về phía hoàng cung.

Ngày hôm đó điểm danh ở cổng Thiên Điện, Liên Xưởng công khoác áo khoác, mặt lạnh lấy ra ba cái bánh chay mặn ngọt ngon miệng đưa cho đồng đảng trước mắt đang chung lợi ích với hắn.

Kẹo của con hắn, hắn không nỡ, vẫn nên chia bánh thôi.

-----

Màn kịch nhỏ vô nghĩa:

Đồng đảng cầm bánh “bạn tốt” cho mà kinh sợ: QAQ Hoảng quá, đây không phải là bữa cơm cuối cùng đâu nhỉ? Ta trung thành với đảng thái giám mà, đại nhân!

Mẹ Nhứ Quả: Ngân phiếu là tiền những năm nay Liêm đại nhân cho Nhứ Quả, số tiền ta nhét vào túi con chỉ là số lẻ thôi.

PS: Công là em trai ruột của tiểu Hoàng đế - Bắc Cương Vương thế tử Văn Lan Nhân, bằng tuổi với thụ, trước mắt là một nhóc con tính tình có hơi quái đản, nhưng tương lai có triển vọng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận