Hậu Duệ Quý Tộc


“Nếu đó thực là điều em muốn, tôi sẽ nắm tay em, dẫn vào con đường bóng tối, giam cầm em trong sự đau đớn tột cùng.”
“Ê. Mau lên, nghe nói nam tước Sailor Dawson đến xin lỗi Levine Curtis đó. Cha của Levine, công tước James Curtis cũng đến nữa.”
Một học viên hớt hải chạy vào, sau khi loan tin cho cả lớp lại chạy vụt ra khỏi cửa. Cả lớp nghe vậy liền lục đục kéo đi. Sunny ngồi bất động một chỗ, khẽ thở dài. Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi. Nhớ đến khuôn mặt xưng vù của Levine hôm qua, cô chợt lo lắng cho Ray. Con trai độc nhất bị đánh cho xưng tím mặt mày, không biết ngài công tước Curtis định làm mọi chuyện lớn đến mức nào đây? Chần chừ một hồi, Sunny cũng theo đám bạn xuống dưới sân trường.
Chen lấn trong đám đông, mãi một lúc lâu cô mới đi được vào vòng trong. Học viên từ mọi lớp học gần như đều đổ ra ngoài xem thị phi, tất cả quây thành một vòng tròn quanh những nhân vật chính. Ở giữa vòng tròn có Levine cùng cha là công tước James Curtis, đứng đối diện họ là Ray và nam tước Sailor Dawson. Thế trận bốn người đứng chia làm hai phe.
Khuôn mặt Levine xưng vù nhưng vẫn hếch lên đầy kiêu ngạo. Vị công tước Curtis đứng cạnh cậu ta, ánh mắt cũng mang vẻ khinh khỉnh khi nhìn Ray, trên miệng còn nở nụ cười chế giễu nhè nhẹ. Nam tước Dawson đứng cạnh tức giận và xấu hổ tới mức mặt đỏ tía tai. So về tước vị cũng như quyền lực, lão đều thua nhà Curtis, bây giờ lại phải đứng cúi đầu trước lão ta và thằng con của lão, quả thật nhục nhã không kể sao cho xiết.
Mỗi người đều mang một vẻ mặt riêng biệt, chỉ có Ray là trước sau vẫn cúi gằm mặt, không nói một lời. Sunny không thể nhìn thấy rõ mặt cậu, nên cũng không thể đọc được suy nghĩ của cậu lúc bấy giờ. Công tước Curtis quả nhiên thích phô trương oai phong của mình, đây còn không phải là định hạ nhục Ray cùng gia tộc Dawson?
Hơn năm phút trôi qua, Ray vẫn im lặng như vậy. James Curtis dường như mất kiên nhẫn, nhìn khuôn mặt đang cúi gằm của Ray, khẽ hừ nhẹ:
“Đúng là thứ thấp hèn sẽ sinh ra thứ thấp hèn, con của một hầu gái sao có đủ giáo dục và biết cách cư xử cơ chứ?”
Ông ta nói bằng giọng khinh thường thấy rõ. Sailor Dawson thoáng lạnh mặt. Thứ thấp hèn lại sinh ra thứ thấp hèn, chẳng phải còn nói cả lão sao? Mặc dù lão không thừa nhận Ray là con, nhưng sự thật không thể chối cãi là cậu mang trong mình dòng máu của lão. Như thế chẳng khác nào chửi lão là kẻ thấp hèn cả. Quá giận dữ và nhục nhã, Sailor đưa tay lên tát mạnh vào một bên má của Ray, gào lên:
“Còn không mau xin lỗi, thằng nghiệt xúc?”
Ray bị đánh thì không hề tránh né, cũng không phản kháng, vẫn cúi gằm mặt xuống, cơ thể vẫn trơ ra như khúc gỗ. Nhưng nếu để ý sẽ thấy hai bàn tay buông thõng của cậu đang nắm chặt đến nỗi để lộ cả những khớp xương trắng muốt. Nhìn thấy sự lì lợm của cậu, Sailor lại càng nổi đóa, liên tục đánh vào người, vào mặt cậu. Mặt đỏ gay gắt vì cáu giận, miệng còn không ngừng chửi rủa. Lúc này, ông ta trông thật không xứng đáng một chút nào với thân phận quý tộc danh giá của mình.
Đánh một hồi, thấy Ray vẫn không hề chuyển biến, cũng không chịu mở mồm, lão đành dừng lại, thở phì phò vì mệt. Sailor gật đầu liên tục, dùng đôi mắt giận dữ nhìn cậu:
“Được, mày rất được. Khá khen cho sự lì lợm của mày. Tao cũng muốn xem xem mày lì lợm được đến bao giờ.”
Nói xong, lão quay sang tên vệ sĩ đứng cạnh, ra lệnh:
“Dẫn bà ta ra đây.”
Tên vệ sĩ kính cẩn cúi đầu, nhanh chóng lẩn vào trong đám đông rồi đi về phía chiếc xe hơi đậu ngoài cổng trường. Ít phút sau, tên vệ sĩ quay lại, dẫn theo một người phụ nữ tầm tuổi trung niên.
Người phụ nữ khoác trên mình bộ đồ người hầu đã sờn cũ. Mái tóc màu vàng kim dài quá tai, ôm lấy khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt. Khuôn mặt người phụ nữ lúc này hiện lên vẻ hoảng sợ, bà hướng đôi mắt trũng sâu về phía Ray, tròng mắt xanh lơ tràn ngập sự đau xót. Môi mấp máy, nước mắt đã chảy ra từ hai hốc mắt.
“Con trai….”
Bà lắp bắp không nói nên lời khi nhìn thấy những vết tím bầm trên má Ray. Đó là mẹ của Ray- bà Gonall Hercule, hiện tại đang là người hầu trong nhà Dawson. Bà guồng chân muốn chạy về phía Ray nhưng bị bàn tay to lớn của tên vệ sĩ túm lại, nắm chặt lấy cổ áo. Nhìn bà lúc này thật không khác gì một con ếch tội nghiệp bị người ta xách cổ, hai tay cứ khua khua về phía con trai.
Ray nhìn mẹ mình, cả cơ thể thoáng run lên dữ dội, hai bàn tay lại càng nắm chặt hơn nữa. Cơ thể cậu vẫn bất động, chỉ nhìn thấy tròng mắt dưới lớp kính cận của cậu mở lớn, trong đó có sự lo lắng và cả phẫn uất. Sailor nhếch môi cười, nói:
“Sao? Giờ mày có định xin lỗi không, hay để mẹ mày xin lỗi thay mày?”
Cậu vẫn đứng im, mắt hướng về phía người mẹ tội nghiệp đang khóc lên khóc xuống. Bà Gonall nghe Sailor nói vậy, lập tức quỳ sụp xuống dưới chân lão, khóc lóc van xin:
“Xin ông, nó dù sao cũng là con trai của ông, sao ông có thể đối xử với nó như thế?”
Sailor hừ nhẹ, đáp bằng giọng khinh bỉ:
“Con trai? Thứ thấp hèn này mà xứng là con trai của ta? Nó thấp hèn đã không nói,chỉ cần không để vào mắt là được. Đằng này nó lại khiến ta mất mặt trước ngài công tước đây. Hừ, đã là thứ thấp hèn, đến cả hành vi cũng thấp hèn.”
Tầm mắt của Ray chuyển từ người mẹ đang quỳ trên đất sang phía người cha “đáng kính”. Chê cậu là thứ thấp hèn, lão ta là cha cậu chẳng phải còn thấp hèn hơn sao?
Bà Gonall vẫn quỳ trên đất, nghe thấy Sailor nói vậy, lại quay về phía công tước Curtis, liên tục dập đầu van xin:
“Ngài công tước, xin ngài, hãy bỏ qua cho con trai tôi. Tôi thành thật cầu xin ngài.”
Đối mặt với sự thành khẩn của mẹ Ray, ngài công tước lỗi lạc kia vẫn dửng dưng, lão không thèm nhìn bà dù chỉ một cái, chỉ lạnh giọng nói với nam tước Sailor:
“Thứ thấp kém này, đừng để nó lởn vởn trước mặt ta. Ta cần lời xin lỗi từ kẻ đã gây ra thương tổn cho con trai ta.”
Sailor tức giận, vung một cái tát thật mạnh vào mặt bà Gonall khiến bà ngã rạp xuống đất. Lão nhìn Ray đang đứng lặng một chỗ, cười lạnh:
“Nếu mày nhất quyết không chịu xin lỗi, thì để mẹ mày chịu thay ày.”
Nói xong lão giơ chân đạp vào ngực bà Gonall khiến bà ngã nhào ra đất, ôm ngực kêu đau đớn. Không có ý định dừng tay, lão lại định bồi thêm một cái tát nữa. Khi bàn tay gã vừa đưa lên cao, một giọng nói cất lên. Giọng nói nhỏ nhẹ, chừng mực nhưng lại như ẩn chứa tất cả niềm hận thù cùng phẫn uất.
“Công tước Curtis, xin lỗi ngài.”
“Ồ!!”
Tiếng các học viên xung quanh đồng loạt cảm thán khi Ray nói xin lỗi. Vài đứa ghé tai vào nhau bàn tán rèm pha, đủ mọi loại âm thanh được cất lên, hầu hết đều mang phần giễu cợt. Sunny đứng giữa đám đông, chỉ trơ mắt nhìn cậu.
“Qùy xuống, xin lỗi cả con trai ta.”
James Curtis nhìn cậu khinh thường, đáp bằng giọng dửng dưng.
Thân hình Ray thoáng đông cứng lại, cuối cùng, cậu từ từ khụy gối. Trong ánh nắng chiều nhàn nhạt, Sunny nhìn thấy bóng dáng cao gầy của cậu chậm rãi khom xuống, thấp dần. Điều quan trọng nhất đối với một người đàn ông là sự tự tôn. Hôm nay, Ray lại vì cô mà phải quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người. Sunny khẽ nhắm mắt, rồi không một chút do dự, rẽ đám đông tiến về phía cậu. Bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên cường, từng bước đi thoăn thoắt nhẹ nhàng mà vững chãi.
Khi mà đầu gối Ray chỉ còn cách mặt đất gần năm centimet, cô đến gần, nâng tay cản cậu lại trước ánh mắt ngạc nhiên của bao người. Nở nụ cười, cô nhìn công tước Curtis, không xiểm nịnh cũng không tự kiêu, không sợ hãi cũng không vô lễ, cô đáp:
“Thưa công tước, thiết nghĩ nên dừng ở đây được rồi.”
Vị công tước kia cau mày nhìn cô, lạnh lùng đáp:
“Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của gia tộc ta?”
Vẫn duy trì nụ cười, Sunny đáp:
“Tôi cũng không có thân phận gì, chỉ là con gái của một vệ sĩ đã hi sinh vì hoàng tộc. Có điều, một kẻ thấp hèn như tôi, cũng nhận ra hình như hôm nay ngài đã làm chuyện bé xé ra to rồi. Chỉ có một chuyện nho nhỏ vậy thôi, hai thiếu gia của hai bên giải quyết với nhau là được. Đâu nhất thiết phải lôi cả hai gia tộc lớn vào để mất lòng nhau. Hơn nữa….” nói đến đây cô ngừng lại, sau đó lại tiếp tục: “Hơn nữa, nãy giờ, ngài và vị nam tước đây, cư xử thật không giống với một bậc quý tộc cao quý chút nào.”
“Ngươi…”
Cả công tước Curtis cùng nam tước Sailor đều đồng thanh lên tiếng. Dám chê trách bọn họ sao? Dám nói bọn họ cư xử không giống một quý tộc sao? Thế nhưng, mặc dù rất tức giận khi bị Sunny nói động chạm, nhưng hai người cũng không thể phủ nhận, nãy giờ họ hành động không mang một chút khí chất của một quý tộc Anh, trái lại còn giống mấy tên tiểu nhân hẹp hòi, khẽ chút là muốn gây sự.
Bầu không khí chợt yên tĩnh một cách lạ kì, không ai mở miệng nói với ai câu nào, bỗng nhiên, một tràng âm thanh kì quái vang lên. Là tiếng một vật bay nhanh trong không khí.
“Xoạt!!!!”
Một con diều hâu lông đen, mắt vàng bay về phía công tước Curtis, nó lao thẳng vào người lão, khi chỉ còn cách mặt lão chừng một gang tay thì dừng lại, dương đôi mắt vàng khè hung tợn nhìn lão. Công tước Curtis bị làm cho giật mình, lắp bắp:
“Diều….diều…hâu…?”
Nam tước Sailor thì bình tĩnh hơn, trầm giọng nói:
“Là diều hâu của bá tước Vic Shadow?”
Đúng vậy, diều hâu chính là biểu tượng của dòng họ Shadow. Người đứng đầu gia tộc đó cũng học ở học viện Victoria, diều hâu của cậu lại đột nhiên bay tới đây. Có thể xem là con diều hâu vô tình bay khắp nơi nên mới có mặt ở đây. Thế nhưng diều hâu của vị bá tước kia được huấn luyện từ nhỏ, rất biết nghe lệnh chủ nhân, sẽ không tự ý mà bay đi khi không có lệnh. Cả công tước Curtis và Sailor đều xây xẩm mặt mày, họ đã nhận ra lời cảnh cáo từ vị bá tước trẻ kia. Cậu ta đang muốn nói rằng, tốt nhất đừng nên làm loạn ở nơi này, bởi vì ta vẫn đang quan sát các ngươi. Nhìn thấy con diều hâu, tất cả học viên dáo dác nhìn xung quanh, mong sao tìm thấy hình bóng vị bá tước kia. Công tước Curtis lầm bầm gì đó trong miệng rồi khoát tay, gọi con trai trở về. Nam tước Sailor cũng theo ngay sau đó.
Các học viên được phen hụt hẫng. Những tưởng sẽ được xem màn xin lỗi rồi tha lỗi hay ho, ai ngờ lại bị con diều hâu kia ngắt giữa chừng, còn vị bá tước dòng họ Shadow thì lại không thấy.
Con ác điểu thấy hai quý tộc kia đã trở về thì cũng bay đi, bay thẳng đến tòa nhà phía Đông của học viện. Sunny nhìn theo con ác điểu, nó bay lên tầng hai của dãy nhà phía Đông, dừng trước balcon của căn phòng sinh hoạt dành cho những quý tộc có thân phận đặc biệt. Đến đó, nó dừng lại, đậu lên vai chàng trai trẻ đang đứng bên lan can.
Trên balcon tầng hai, Vic đang đứng im lặng hướng mắt xuống sân trường. Trong ánh chiều đỏ như màu máu, bóng dáng cậu hiện lên giữa một quầng sáng nhàn nhạt, con diều hâu đứng bên cạnh càng tăng thêm phần âm u. Sunny nhìn thấy cậu ta đang nhìn mình, miệng nở nụ cười rất sâu, đôi mắt lạnh lẽo khiến không gian xung quanh cậu ta như ảm đạm đi vài phần. Dưới ánh chiều tà, cậu ta hiện lên vô cùng đẹp đẽ, giống như một bông hoa. Nhưng là bông hoa được lớn lên nơi địa ngục. Ngày ngày sống trong bóng tối âm u, được tắm trong máu tươi mà trưởng thành, mang trong mình vẻ đẹp không thể cưỡng lại, nhưng lại đen tối lạnh lẽo. Đen tối đến mức, dù có đứng dưới ánh nắng rực rỡ đến đâu, nắng chiếu xuống cũng phải nhạt đi mấy phần, còn bản thân nó thì cứ tự mình tỏa ra thứ bóng tối âm u giữa ánh nắng.
Sunny nhìn chằm chằm vào con người kia. Cậu ta đứng đó, tự chủ, tôn nghiêm, cao ngạo ngút trời. Cuối cùng, Sunny cũng hiểu ra, mọi rắc rối của cả cô và Ray đều xuất phát từ cậu ta. Nếu muốn thoát khỏi rắc rối, chỉ có cách tìm đến cậu ta. Muốn cởi nút, phải tìm người thắt nút.
Sunny chậm rãi đi về phía dãy nhà phía Đông học viện. Dãy nhà này không cao lắm, chỉ có ba tầng nhưng được xây theo kiểu lối kiến trúc của cung điện ngày xưa. Cả tòa nhà được sơn màu trắng thuần nổi bật với mái vòm cung bán nguyệt đen bóng. Có rất nhiều cửa sổ xung quanh tòa nhà, kiểu dáng đa dạng từ vuông, nhọn và cung vòm, những tưởng sẽ rời rạc và tách biệt khi cùng đặt trong một thực thể, nhưng lại được sắp xếp và thiết kế rất khéo léo khiến chúng trở nên hài hòa và khác biệt. Lối dẫn lên cửa chính được bổ thành hai cánh dọc theo hai hàng cột tròn được ốp đá cẩm thạch trắng. Trước tòa nhà là một bãi cỏ được cắt theo chiều dọc, xen lẫn màu sắc đậm nhạt, được chăm chút tỉ mỉ hệt như sân golf quốc tế. Đặt chính giữa lối đi vào là một đài phun nước cỡ vừa.
Không chỉ có kiến trúc hoa lệ, tòa nhà còn nằm ở khu vực đắc địa. Học viện Victoria nằm gần bờ sông Thames, nhưng chỉ khi đứng ở tòa nhà khu phía Đông mới có thể nhìn thấy dòng sông một cách rõ nhất. Nếu đứng ở cửa sổ các phòng trong tòa nhà, từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy cả dòng sông Thames thơ mộng trôi lững lờ cùng bầu trời cao rộng. Một tòa nhà như vậy, nhưng chỉ có một số ít các học viên được ra vào.
Học viện Victoria không phân chia tầng lớp quá nặng, thế nhưng lại có những ưu đãi đặc biệt dành cho những học viên có dòng máu hoàng gia thân cận. Tức là những người có quan hệ huyết thống gầu gũi với vua và nữ hoàng. Những học viên đó đều có phòng sinh hoạt riêng ở tòa nhà này. Họ thường tụ tập theo nhóm gồm vài người và chọn một phòng riêng. Hầu như không có ai có riêng một phòng, hay nói đúng hơn là không được phép chọn riêng một phòng. Thế nhưng, cái gì cũng có ngoại lệ. Trong học viện, có duy nhất một người được hưởng đặc quyền mà không ai được hưởng, đó là có phòng nghỉ riêng trong tòa nhà phía Đông, không ai khác, chính là vị bá tước dòng họ Shadow, con trai trưởng công chúa Rachel, cháu trai nữ hoàng quá cố.
Sunny bước từng bậc thang dẫn lên tầng ba- nơi phòng sinh hoạt của vị bá tước khi tọa lạc. Cô cảm thấy bước chân mình có phần nặng nề, không phải vì leo quá nhiều bậc thang, mà vì trái tim cô lúc này đang nặng trĩu. Cô đang lo lắng, hay nói đúng hơn là sợ hãi. Cô sắp đối mặt với cậu ta- con người vô cùng lạnh lùng, nguy hiểm. Hơn nữa, dường như còn không ưa cô.
Đứng trước cánh cửa gỗ đóng im lìm, Sunny hít một hơi thật sâu, đưa tay lên gõ cửa. Một giọng nói vang lên từ trong phòng, có chút gì dửng dưng nhưng lại như phảng phất ý cười mơ hồ. Cũng không có đầu óc đâu để phân tích, Sunny đẩy cửa bước vào.
Trái với suy nghĩ của cô về căn phòng nghỉ riêng của một bá tước cao quý, căn phòng không hề hoa lệ, trái lại rất đơn giản, tuy nhiên cũng không kém phần trang nhã. Nền nhà và chân tường được ốp gỗ đen bóng, tường sơn màu vàng nhạt. Nội thất cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một bộ salon cỡ vừa đặt giữa phòng, một chiếc bàn làm việc, và một cái giá sách cỡ lớn. Có hai điều khiến cô đặc biệt chú ý, một là căn phòng dù rất rộng, nhưng chỉ có một chiếc cửa sổ duy nhất ở ngay sau bàn làm việc, hai là, cả căn phòng, chỉ có một chiếc đèn cây được uốn dáng tinh xảo đặt cạnh bàn làm việc và một chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, dù rất lớn nhưng chỉ tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ. Điều này khiến căn phòng chỉ sáng mờ mờ, dù ít cửa, đáng lý phải tạo không khí ấm áp, nhưng trái lại, càng tăng thêm vẻ tăm tối, âm u. Hơn nữa căn phòng còn sạch như lau như ly, thậm chí sạch một cách quá đáng.
Thứ duy nhất có màu sắc nổi bật trong phòng là chậu hoa Cosmos Chocolate đặt trên bàn làm việc. Chậu hoa mang màu đỏ, nhưng không phải màu đỏ rực, mà là màu đỏ thẫm, giống như màu đỏ ẩn mình trong đêm đen, trong sắc đỏ rực lại phảng phất màu đen u tối. Đây là loài hoa cực hiếm, gần như đã tuyệt chủng cho đến khi được nhân giống với số lượng hạn chế vào năm 1902. Theo như Sunny biết thì giống cây quý hiếm này chỉ có ở Mexico, không biết vị bá tước kia đã làm cách nào để nó sống ở nơi này?
“Có chuyện gì?”
Vic nhắm mắt, dựa vào lưng ghế, cất giọng lười biếng hỏi cô. Không mở mắt nhìn, cậu ta cũng biết là cô sao?
“Anh biết tôi sẽ đến à?”
Cuối cùng, cậu cũng chịu mở mắt, từ từ ngồi thẳng dậy, chậm rãi nói:
“Trước tiên, để tôi nói cho cô một quy tắc. Tôi không thích nói chuyện với những kẻ thấp kém hơn mình. Lũ học viên trong học viện cũng vậy, cô cũng vậy. Tuy nhiên….” nói đến đó, cậu ta bỗng dừng lại, đột nhiên nở nụ cười, tiếp tục: “Tuy nhiên, cô là một ngoại lệ.”
Đã nói bất cứ quy định nào cũng có ngoại lệ. Giống như việc vị bá tước này được đặc cách chọn một phòng nghỉ riêng. Cậu ta cũng đang cho cô một cái ngoại lệ. Sunny định mở miệng thì bị cậu ta ngắt lời:
“Là ngoại lệ, nhưng cũng cần có giới hạn. Cho cô trình bày mọi thứ trong vòng năm câu. Vừa nãy cô nói một, giờ còn bốn.”
“Khoan đã, câu đó không tính.”
“Hai câu, còn ba.”
Cậu ta cười cười, ngả lưng trở lại vào ghế. Con diều hâu đậu trên giá gần đó đưa đôi mắt vàng khè quét qua chỗ Sunny. Cô bặm môi thật chặt. Đúng là tên quái đản, cái gì mà giới hạn trong năm câu? Được thôi, với những kẻ như cậu ta, tốt nhất nên đi thẳng vào vấn đề, không nên quá dài dòng.
“Tôi muốn thỏa thuận với anh.”
Vic nhướng nhướng mày, trên môi lộ một nụ cười như có như không. Cậu đưa tay mân mê những cánh hoa Cosmos Chocolate màu đỏ thẫm, không nhìn cô, hỏi:
“Ồ. Thỏa thuận gì? Cô có thể cho tôi thứ gì? Và cô cần gì ở tôi?”
Được lắm, rất thẳng thắn đấy ngài bá tước. Cậu ta hỏi cô có thể cho cậu ta thứ gì trước rồi mới hỏi cô cần gì sau. Một câu nói đơn giản thế thôi, nhưng đã thể hiện cậu ta là người luôn suy nghĩ đến được- mất, hơn nữa, lúc nào cũng đặt cái được lên đầu. Sunny hít một hơi, đáp bằng giọng dứt khoát:
“Để tôi và Ray Dawson được yên, tôi sẽ làm mọi thứ theo ý anh muốn.”
Trên môi Vic nở một nụ cười xấu xa, cậu đan chéo hai bàn tay rồi chống hai khuỷu tay lên bàn, hướng đôi mắt xanh thẳm nhìn cô.
“Cô có thứ gì mà tôi muốn sao?”
Trong giọng nói của cậu mang theo sự giễu cợt không hề che giấu. Sunny có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng không hề cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ, trái lại còn nở nụ cười, cô đáp:
“Anh muốn thứ gì tôi không biết, nhưng rõ ràng có thứ gì ở tôi khiến anh hứng thú nên mới năm lần bảy lượt bày kế đùa giỡn tôi. Bắt đầu từ việc ở canteen, rồi đến mấy lần Lorde làm khó tôi, cuối cùng là động vào Ray Dawson- người thân thiết nhất với tôi, không phải anh là người đứng sau tất cả sao?”
Bị người khác kể tội ngay trước mặt, Vic không hề tức giận, vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, cậu tiếp:
“Đúng, nhưng chỉ là một phần. Tôi chỉ động tay động chân vào vụ của Ray Dawson, mấy vụ
kia, là do con vẹt chảnh chọe kia làm.”
Vic không nói dối. Cậu chỉ đứng sau vụ của Ray, nhưng cách mà Sunny đối xử Lorde trong mấy vụ trước mới là lí do khiến cậu quyết định xen vào. Lần đầu tiên gặp ở canteen, Sunny dám hỗn láo với cậu, cậu nói một câu, cười một cái để khiến đám con gái kia xử lý thay mình. Những tưởng cô sẽ khóc lóc, nhu nhược chịu những trò đùa tai quái của Lorde, không ngờ còn có bản lĩnh mà cho cô nàng chảnh chọe kia ăn đủ. Điều đó làm cậu tò mò, thích thú. Nhưng đó chỉ là một phần lí do vì sao cậu xen vào chuyện này. Nguyên nhân chính, là do…
Sunny thoáng ngạc nhiên khi nghe cậu ta trả lời. Cậu ta không nhúng tay vào tất cả, chỉ xen vào vụ cuối cùng, nhưng giống như chỉ bắn một phát súng, mà vào ngay chỗ chí mạng.
Vic nhìn cô, hỏi:
“Cô thực sự muốn giao dịch với tôi?”
“Đúng vậy.”
Không chút lưỡng lự, Sunny gật mạnh đầu.
Đột nhiên, Vic bật cười. Tiếng cười lớn, nhưng mang sự chế giễu. Cậu nhướng mày nhìn cô, hỏi:
“Cô thực sự muốn chịu sự giam cầm để đánh đổi bình yên?”
Chịu sự giam cầm, đánh đổi bình yên? Sunny có chút lưỡng lự khi nghe cậu ta hỏi lại. Cậu ta là một kẻ nguy hiểm, nếu như cô nằm trong tay cậu ta, sẽ giống như cá nằm trên thớt, có thể bị dao chém bất cứ lúc nào.
“Nên nhớ, nên đã nằm trong tay tôi, cô vĩnh viễn không thoát được, dù vậy, vẫn muốn lập khế ước?”
Cậu ta tiếp tục nói bằng giọng đều đều, một bên lông mày hơi nhướng lên, ánh ắt xanh thẳm vẫn không ngừng quan sát từng chuyển động trên khuôn mặt Sunny.
Cô có muốn thỏa thuận với anh ta không? Sunny chợt nhớ, lý do mình đến đây là gì. Đó là muốn những chuyện liên quan đến cô không làm Ray bị liên lụy.
Nắm chặt hai tay, dồn mọi quyết tâm, cô gật mạnh đầu, hướng đôi mắt đen láy, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Đôi đồng tử xanh thẫm của Vic ánh lên sự ngạc nhiên, cậu chậm rãi quan sát cô thêm một chút, sau đó kéo từ trong ngăn bàn một vật nhìn gần như chiếc điện thoại di động nhưng nhỏ hơn một chút. Cậu đặt lên bàn, đẩy về phía cô:
“Có thể hiểu đây là thiết bị định vị, mỗi khi tôi cần, tôi sẽ kích hoạt nó từ xa, sẽ có chuông báo đến cô, đồng thời nó sẽ xác định vị trí chỗ tôi đang ở. Khi đó, cô cần theo chỉ dẫn trên màn hình và đến. Khi cầm lấy thứ này, có nghĩa là giao dịch hoàn thành. Cô chấp nhận bị gian cầm, tôi đồng ý để cô và tên bạn cô được yên ổn.”
Sunny cầm lấy thiết bị định vị, nhìn qua loa rồi bỏ vào túi áo. Ngập nhừng một chút, cô hỏi:
“Tại sao anh có hứng thú với tôi?”
“Cô đã hỏi hết năm câu rồi. Erol, tiễn khách.”
Cậu ta lạnh lùng buông một câu, dựa người vào lưng ghế rồi nhắm hờ mắt, tỏ ý tiễn khách. Sau đó còn gõ nhẹ vào giá đậu của con diều hâu rồi chỉ về vào Sunny. Con diều hâu lập tức vỗ cánh bay về phía cô, trừng đôi mắt vàng lên nhìn. Sunny đành quay lưng bước ra ngoài. Khi ấy, Vic đột nhiên ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn bóng lưng cô rời đi.
Từng bước chân nhẹ nhàng nhưng kiên định. Không hề do dự khi thỏa thuận với cậu. Cũng không hề lo sợ khi biết bản thân sẽ nằm trong tay cậu, mặc cho cậu trêu đùa. Bước ra khỏi căn phòng tối tăm, thân hình gầy gò đi về phía ánh sáng.
Cánh cửa ra vào đóng lại, cũng là lúc căn phòng chìm trong u tối. Vic ngồi ngược sáng, nắng chiều đỏ như màu máu hắt vào qua ô cửa sổ, đậu lên người cậu làm hoàn thiện thêm vẻ âm u, lạnh lẽo. Cậu vắt chéo chân, tựa nhẹ vào lưng ghế, đồng thời đưa tay ra để con diều hâu đậu lên tay mình. Nhìn cậu lúc này, thật không khác một vị vua cao quý ngồi trên ngai vàng là mấy. Bỗng nhiên, cậu nở nụ cười, giọng nói cất lên nghe như tiếng đàn cổ, trầm mà mang độ ngân rung.
“Hi sinh vì người khác, là cao cả hay ngu ngốc đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui