Hai người họ, một bá tước cao quý, luôn được bảo vệ tới tận răng.
Một là siêu trộm khét tiếng với những thủ đoạn, mánh lới phi thường.
Khi đối đầu với nhau, vốn dĩ đã không cân sức.
—————-
Hai đôi mắt, một nâu đậm, một xanh thẳm, một ấm áp như nắng, một lạnh lẽo như băng- lúc này, đang nhìn chằm chằm nhau. Henry chậm rãi mở lời:
“Là hậu duệ của quý ngài Lupin, những thứ thế này, chỉ là trò trẻ con.”
Vic đứng dậy khỏi ghế, môi vẫn duy trì nụ cười nhẹ.
Henry thoáng lạnh trong lòng. Mặc dù trước nay cậu tiếp xúc với nhiều loại người. Những kẻ độc ác giết người không ghê tay cũng không ít, thế nhưng, chưa từng gặp qua một kẻ nào như cậu ta.
Từ nãy tới giờ, mặc dù nhìn thấy thuộc hạ bên cạnh mình bị hạ hết, mặc dù chỉ còn một mình cậu ta đối mặt với một tên trộm nguy hiểm khét tiếng. Thế nhưng, trước sau, trên môi vẫn nở nụ cười hoàn hảo, không nhìn ra dù một chút sợ hãi hay bất an. Và cả phong thái ung dung tự tại, gần như không quan tâm đến nguy hiểm cận kề kia nữa. Một kẻ ung dung trước mọi tình thế, lại biết che dấu cảm xúc của bản thân, luôn là một kẻ nguy hiểm nhất.
Người đứng đầu gia tộc Shadow, quả nhiên, không phải người bình thường.
“Bắn nhiều đạn như vậy, lại chỉ mang theo súng ngắn, ngươi cũng sắp hết đạn rồi nhỉ?”
Henry bất ngờ trước câu hỏi của cậu ta. Quả là cậu đã dùng hơi nhiều đạn để phá vỡ nắp hầm, bây giờ cũng chỉ còn hai viên là hết. Cậu vừa cười vừa đáp lại:
“Ồ, vẫn còn đủ để tặng ngài một viên, nếu ngài muốn.”
Vic không trả lời, đi đến cạnh tên thuộc hạ đang nằm chết xõng xoài trên đất, cậu cúi người, giật lấy khẩu súng trường trong tay hắn.
Lại ung dung đi đến chỗ tủ kính bày viên “The lost victory”, cậu gác thân súng lên đỉnh tủ kính, hơi khom người đặt mắt vào ống ngắm, nở nụ cười:
“Tặng ta? Thật lấy làm vinh hạnh. Nhưng còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.”
Nụ cười trên môi Henry đã tắt, cậu đưa súng lên ngang tầm mắt, ngắm đúng phía ngực trái của vị bá tước trẻ mà bắn.
“Đoàng!!!”
“Đoàng!!!”
Hai tiếng súng vang lên cùng lúc, tiếng súng trước cách tiếng sau chỉ chừng một giây.
“Keng!!!”
Liền sau đó là tiếng kim loại va vào nhau.
Mặc dù đạn được bắn rất chuẩn.
Mặc dù tiếng súng phát ra từ hai phía đối lập nhau, nhưng lại không có ai bị thương.
Vẫn chỉ có nụ cười trên môi Vic. Và nét ngạc nhiên trong đáy mắt nâu ấm của Henry.
Khi nãy, Henry là người ngắm bắn trước, khi đạn vừa rời băng, cũng là lúc phía đối diện, đạn từ súng của Vic bắn ra. Hai viên đạn lao nhanh trong không khí, rồi gặp nhau ở một điểm nhất định, hai đầu đối nhau, và cuối cùng, là cùng rơi xuống đất.
Henry âm thầm đánh giá vị bá tước trẻ trước mặt. Cậu ta có thể ngắm bắn chuẩn xác, hơn nữa, ra tay còn rất gọn và nhanh.
“Không ngờ bá tước đây lại có khả năng bắn súng ngang với sát thủ chuyên nghiệp như vậy.”
Henry nhếch môi cười, đôi mắt chiếu về phía Vic có đôi chút thán phục.
Vic không nhìn cậu, trả lời:
“Người không biết sao? Giới quý tộc có một thú chơi gọi là săn thú, không chỉ vậy, bắn súng còn là một thú tiêu khiển khá phổ kiến của quý tộc từ xưa tới nay.”
“Ồ. Tôi không biết là săn thú cũng cần kĩ năng bắn súng siêu đẳng như vậy.”
Vic cười nhạt, đôi mắt xanh thẳm vẫn không thèm liếc Henry, cậu từ tốn trả lời:
“13 tuổi, ta bắt đầu tập bắn súng. Tính đến nay cũng đã được 7 năm.”
Henry không đáp. Tốt nhất nên kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán ở đây mà tập trung vào nhiệm vụ của mình. Hiện giờ, cậu chỉ còn một viên đạn, phải biết sử dụng cho hợp lý.
Nghĩ đến đó, cậu giơ súng, ngắm bắn vào chiếc tủ kính đặt viên đá.
“Choang!!!”
Viên đạn xuyên qua lớp kính mỏng manh khiến nó vỡ tan tành. Cậu di chuyển đến gần tủ kính, như một bóng ma, khiến người ta không kịp trở tay ngăn cản. Thoắt cái, đã đứng trước tủ kính, trên tay cậu, lúc này, là viên đá đang tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lành lạnh. Cậu nhếch môi cười tinh quái:
“Nó thuộc về tôi. Cảm ơn ngài.”
Nói xong, vẫn dùng tốc độ nhanh như chớp kia, đi về phía sợi dây thừng khi nãy dùng để leo xuống, rồi theo đó, chuẩn bị trèo lên.
“Đoàng!!!”
Tiếng súng đinh tai nhức óc lại một lần nữa vang lên. Vic vốn định ngắm bắn vào sau gáy Henry nhưng vì cậu ta di chuyển quá nhanh cho nên viên đạn trật vào bả vai. Máu đó theo đó mà túa ra, chảy xuống dưới nền xi-măng lạnh.
Mặc dù bị thương, nhưng Henry vẫn gắng sức leo lên, như không hề để vết thương kia vào mắt. Chẳng mấy chốc, cậu đã lên đến nơi, trong bóng đêm, nhanh chóng lao vút ra ngoài.
Cậu chạy theo men theo đường ra vườn sau của dinh thự, dự định sẽ xuyên qua đám thủy tùng mà ra ngoài. Bỗng nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên:
“Này, anh!!”
Cậu đã định cứ thế mà đi, nhưng khi nhận ra giọng nói đó rất quen, cậu đành dừng bước. Hóa ra là Daisy, cô nàng mà cậu khiêu vũ cùng ban nãy.
“Anh đã đi đâu vậy? Tôi đã rất lo lắng cho anh. Tôi….”
Cô nàng định nói thêm điều gì, nhưng bị một ngón tay của cậu chặn lại. Mùi máu tanh nồng chiếm cứ lấy khứu giác của cô. Là mùi máu. Ngón tay đeo găng trắng của cậu ta, ngập tràn mùi máu.
“Anh… tại sao tay lại có mùi máu?”
Henry lúc này mới nhìn lại bàn tay mình, liền tặc lưỡi rồi tháo găng tay vứt vào bụi cây gần đó, buông một câu như tiếc rẻ:
“Tệ thật. Tôi làm máu dính vào tay sau khi giết gã kia.”
“Giết… giết…anh… giết ai…?”
Daisy lắp bắp không nói nên lời. Đôi mắt mở to như không tin vào những gì mình nghe thấy. Henry chợt nở nụ cười, cúi sát khuôn mặt cô nàng, nói:
“Im lặng nào, quý cô của tôi. Đôi khi, việc biết quá nhiều sẽ dẫn tới cái chết.”
Đôi mắt Daisy càng mở lớn, bờ môi run rẩy không nói nên lời.
Henry lại vẫn nở nụ cười như bình thường, cậu tiện tay ngắt một bông hồng đỏ cạnh đó. Rồi nhẹ nhàng gài lên một bên tóc của Daisy. Bông hoa màu đỏ rực rỡ nổi bật trên nền tóc đen mượt như mây, càng tôn lên nét xinh đẹp của cô nàng. Cậu nở nụ cười, ánh mắt như phóng ra hàng ngàn tia điện khiến đối phương tê liệt. Nụ cười mỉm ngọt ngào nở trên môi, mang lực sát thương cực lớn.
“Hoa hồng rất hợp với cô, rất cảm ơn cô vì màn khiêu vũ tối nay.”
Nói xong, không thèm để ý đến hai gò má đỏ hồng của Daisy, cũng không thèm để ý xem cô nàng có trả lời hay không. Cậu xuyên qua hàng thủy tùng dày đặc, nhanh chóng mất hút trong bóng tối.
Gió xuân buổi đêm mang theo hơi lành lạnh. Trong bóng tối dày đặc, thân hình cô gái trẻ vẫn đứng im bất động, tà váy bay bay nhè nhẹ theo làn gió. Đôi mắt xanh nhạt vẫn nhìn xuyên qua hàng thủy tùng kia, dường như để tìm bóng hình nào đó.
Vic đứng dưới, lạnh lùng nhìn theo bóng Henry di chuyển ra ngoài như một bóng ma, thoáng chốc đã mất tích. Khi nãy cậu chỉ bắn một phát, là do, đó là viên đạn cuối cùng còn lại.
Cậu có thể bắn vào dây, để dây đứt và khiến Henry ngã xuống. Nhưng cậu biết, với cậu ta, dù dây có bị đứt, vẫn trèo lên dễ dàng.
Cậu giống như cậu ta, chỉ còn hai viên đạn. Nếu như lúc đó Henry biết cậu chỉ còn một viên đạn- như mình, chắc chắn sẽ sống chết mà bắn viên đó vào cậu. Sở dĩ cậu ta chọn bắn vào tủ kính, là vì sợ khi đó Vic còn nhiều đạn hơn mình. Nếu khi đó Henry mạo hiểm bắn viên cuối cùng vào cậu, đạn sẽ hết, không còn vũ khí, có thể mất mạng lại không hoàn thành được nhiệm vụ. Ngược lại, nếu cậu ta bắn vào tủ kính, sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ, và với tốc độ của mình, may ra còn có thể thoát thân.
Vic đã thắng, bởi vì cậu biết cách đánh lừa đối phương. Thế nhưng….
“Chủ nhân, tên trộm mang theo viên đá rồi.”
Quản gia Edward đi từ trong mê cung ra, vẫn sử dụng dáng điệu cung kính để nói chuyện với cậu. Hai tay dâng một chiếc khăn tay về phía cậu.
“Đáng lý ngài nên để nhiều vệ sĩ hơn một chút.”
Vic cười nhạt, quăng khẩu súng xuống đất rồi nhận lấy chiếc khăn tay từ quản gia, cẩn thận lau những ngón tay thon dài. Cậu trả lời:
“Nhiều thêm cũng vậy thôi. Càng nhiều thì càng chết nhiều. Với khả năng của hắn, vẫn có thể mang đi.”
“Thế nhưng, viên đá…”
“Còn về phần viên đá, không cần quan tâm nhiều.”
Thấy điệu bộ dửng dưng của Vic, quản gia Edward có chỗ khó hiểu:
“Nhưng mà…tại sao, thưa ngài?”
“Đó vốn dĩ không phải viên đá thật.”
Trên môi Vic không dấu nổi nụ cười đắc ý khi trả lời. Đúng vậy, đó không phải viên “The lost victory” thật.
“Viên đá thật, chính là viên đặt ở triển lãm. Tên trộm đó đã nghĩ đó là đá giả, mà không biết rằng mình tốn công như vậy, cuối cùng lại chỉ lấy được một viên kim cương bình thường.”
Quản gia Edward lại càng mù mờ, không thể hiểu những bí ẩn trong âm mưu này.
“Viên đá ở triễn lãm rõ ràng có màu đỏ kia mà? Tôi thật sự vẫn không hiểu.”
“Dĩ nhiên nó phải có màu đỏ, bởi vì đá grandidienite sẽ chuyển màu khi tiếp xúc với ánh sáng của đèn sợi đốt hay ánh nến. Trong tủ trưng bày của viên “The lost victory” ta đã cho lắp đặt những bóng đèn sợi đốt siêu nhỏ, để khi đèn tắt đi, viên đá sẽ đổi màu đỏ thẫm.”
“Ý ngài là, viên “The lost victory” không phải kim cương xanh như trong truyền thuyết, mà thực chất là đá grandidienite?”
“Đúng vậy, vào thời kỳ của Napoleon, loại đá này vẫn còn bị nhầm lẫn với kim cương bình thường. Vậy là tất cả cứ truyền miệng nhau như thế, rằng “The lost victory” là một viên kim cương xanh. Ta đã biết được điều này từ khi còn nhỏ, khi nhìn thấy cha đeo nó. Tuy nhiên, điều này vẫn còn là bí mật trong gia tộc, không hề truyền ra ngoài. Như ngươi biết đấy, có những thứ chỉ có thể truyền trong gia tộc, không được để lộ ra ngoài, một gia tộc càng lớn thì càng có nhiều bí mật. Cha ta từng nói, sẽ có lúc sự nhầm lẫn này được việc. Ta đã thiết kế cái bẫy này, có thể thành công, cũng là do sự nhầm lẫn kia. Và còn phụ thuộc vào tên trộm kia nữa.”
“Tại sao ngài lại nói là phụ thuộc vào hắn?”
“Ngươi còn không nhận ra sao? Hắn chính là tay chân của lão già đó. Chắc chắn lão già đó đã đưa cho hắn bức thư viết tay về truyền thuyết của viên đá. Nhờ đó mà hắn mới chắc chắn, viên đá thật có màu xanh. Và khi thấy viên đá trong triển lãm tỏa ra ánh sáng màu đỏ, đã lập tức nghĩ đó là đồ giả.”
Cuối cùng, quản gia Edward cũng đã vỡ lẽ ra tất cả. Lúc này, vị bá tước đã thong thả ngồi xuống ghế đệm lông cừu, hầu gái đã đến dâng trà cho cậu ta.
“Đây rõ ràng là một vụ hết sức mạo hiểm, thưa ngài.”
“Đúng vậy, rất mạo hiểm. Nhưng người không biết rằng, chỉ khi mạo hiểm, người ta mới có
được thành quả lớn à?”
“Thành quả? Chúng ta đâu được thành quả lớn lao gì?”
“Ngươi hồ đồ rồi, Edward.”
Vic mỉm cười, đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm, rồi nói tiếp:
“Ta chỉ mất đi một viên kim cương bình thường, nhưng lại chọc cho lão già đó phát điên. Thử tưởng tượng xem, lão già đó sẽ ra sao khi nhận ra viên đá kia là giả?” nụ cười trên môi cậu càng sâu, cậu tiếp: “còn nữa, ngươi nhìn thấy vết máu kia không? Đó là máu của tên siêu trộm. Nhớ lấy đi xét nghiệm. Hắn trước nay vốn nổi tiếng hành tung không để lại dấu vết, hôm nay coi như danh tiếng sụp đổ rồi.”
Trong căn phòng rộng lớn, Vic vẫn ngồi trên ghế thong thả uống trà, môi nở nụ cười đắc ý vì thành quả mình vừa thu được. Đúng lúc đó, con diều hâu từ đâu bay đến cạnh cậu, nhẹ nhàng đậu lên tay ghế.
Vic vuốt vuốt bộ lông đen mượt của nó, như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu bật cười, nhìn vào đôi mắt vàng khè của con diều hâu, nói khẽ:
“Bận rộn mấy hôm nay ta quên khuấy mất. Cùng đi thăm cô nhóc kia nào, Aro.”
Vic vuốt vuốt bộ lông đen mượt của Aro, như chợt nhớ ra điều gì, cậu bật cười. Nhìn vào đôi mắt vàng khè của con diều hâu, cậu nói khẽ:
“Bận rộn mấy ngày hôm nay ta quên khuấy đi mất. Đi thăm cô nhóc kia nào, Aro.”
Quản gia Edward đứng sau lưng cậu, nghe thấy vậy liền cúi đầu, nói:
“Chủ nhân, ngài muốn đi thăm cô bé ấy bây giờ, e rằng không thể.”
Bàn tay đang vuốt lông Aro của Vic chợt dừng lại, cậu khẽ cau mày, hỏi:
“Vì sao?”
Vẫn là giọng điệu ôn tồn, cung kính, quản gia Edward đáp:
“Tôi vừa nhận được thông báo, Scotland Yard (1) đã kéo đến dinh thự rồi, dẫn đầu là ngài trưởng cục cảnh sát London- Dolce Small. Vệ sĩ của chúng ta vẫn chưa cho phép họ vào. Tuy nhiên chỉ sợ….”
Cái nhíu mày của Vic ngày càng sâu. Nếu lúc này lũ “chó” của Scotland Yard kéo vào dinh thự, lối đi xuống đường hầm lại vừa bị phá, chắc chắn chúng sẽ phát hiện ra căn hầm này. Những kẻ tù nhân, và cả trại huấn luyện thú của cậu sẽ có nguy cơ bị bại lộ.
Vic đứng dậy khỏi ghế, đi về phía lối ra, đáp nhanh gọn:
“Vậy chúng ta cần phải nghênh tiếp quý ngài Dolce Small rồi.”
Đám người nhốn nháo đứng ngoài dinh thự vẫn bị giữ lại, chưa được phép ra về. Đứng trước cửa nhà chính là một hàng dài vệ sĩ của gia tộc Shadow, đứng đối diện họ, là một đám người mặc quần áo đồng phục của Scotland Yard. Hai bên khá căng thẳng, một bên muốn vào, một bên lại muốn ngăn cản.
Đứng phía sau đám cảnh sát kia là một người đàn ông trung niên, dáng người vóc thước, hơi gầy nhưng khỏe mạnh, nhìn khá linh hoạt. Ông sở hữu làn da rám nắng cùng đôi mắt màu nâu sậm nằm dưới tràng mày rậm đen. Nhìn thoáng qua đã thấy ông ta là người trung thực và nghiêm khắc, vì đôi mắt nâu sậm kia trước sau vẫn luôn nhìn thẳng vào đám đông hỗn loạn trước mặt. Đó chính là quý ngài Dolce Small- trưởng cục cảnh sát London, người đứng đầu Scotland Yard.
Tiếng gót giày nện trên nền gỗ lẫn vào không khí ồn ào bên ngoài. Mặc dù rất nhỏ, nhưng khiến những âm thanh hỗn loạn bên ngoài dinh thự nhỏ dần rồi im bặt. Tiếng gót giày vọng ra từ trong dinh thự. Mọi người ló đầu vào nhìn, nhất thời không thể rời mắt khỏi chàng trai trẻ đang bước từ trong phòng khách ra ngoài.
Vic thong thả đi ra khỏi phòng khách, từng bước chân vững chãi, oai nghiêm. Cả thân hình ngập trong bóng tối, đằng sau là một con diều hâu lông đen mắt vàng đang bay tà tà. Sự xuất hiện của con diều hâu như càng tăng thêm phần u ám mà uy nghiêm nơi cậu. Đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng, tĩnh lặng, không chút xao động, trong vắt như gương mà lại sâu thẳm không thấy đáy.
Đám quý tộc đứng ngoài âm thầm cảm thán. Vị bá tước đây, không chỉ đẹp, mà còn sở hữu một loại phong thái rất riêng. Ung dung mà uy nghiêm, từ tốn mà sang trọng, không chỉ vậy, còn vô cùng lạnh lùng và… nguy hiểm. Thứ phong thái này, có lẽ chỉ người thừa kế của gia tộc Shadow mới sở hữu.
Cậu đứng trước cửa dinh thự, ra lệnh cho lũ vệ sĩ lùi về phía sau. Dolce Small đứng ở phía sau thấy cậu đi đến thì cũng miễn cưỡng tiến lên.
Ông vốn rất ghét lũ quý tộc này. Vừa hợm hĩnh, lại luôn ình là cao quý không ai sánh bằng, suốt ngày hưởng thụ, ăn chơi dựa trên tiền thuế của nhân dân. Không chỉ thế, còn suốt ngày mở tiệc tùng linh đình, tụ tập ăn uống.
Dolce tiến về phía Vic, cúi đầu chào:
“Bá tước Shadow, rất vui được gặp ngài.”
Vic cũng khẽ khom người, nở nụ cười đáp lại:
“Tôi cũng vậy.”
Sau màn chào hỏi nhạt nhẽo, Dolce Small đứng thẳng người, chiếu ánh mắt về phía Vic, nói:
“Tôi được thông báo rằng triển lãm tổ chức tại nhà của ngài gặp trục trặc, có kẻ đột nhập và còn sử dụng súng, phá đường dây điện của dinh thự và bắn một người bị thương. Mong ngài cho phép chúng tôi vào điều tra. Vệ sĩ của ngài đang gây cản trở cho phía cảnh sát.”
Ông ta ôn tồn giải thích. Vốn đã có thể vào từ lâu, chỉ vì lũ vệ sĩ kia ngăn cản, điều này khiến ông vô cùng bực mình.
Vic nhếch môi cười, đáp cụt lủn:
“Họ chỉ đang bảo vệ dinh thự khỏi sự xâm nhập của những kẻ lạ mặt.”
Dolce tái mặt. Đây chính là chống người thi hành công vụ.
“Ngài đang chống người thi hành công vụ đấy, bá tước.”
Vic vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, có điều đáy mắt lại lạnh như băng. Dolce thoáng giật mình khi bị ánh mắt kia nhìn thẳng.
“Ồ, vậy xin hỏi ngài đã có lệnh khám nhà chưa?”
Dolce cứng họng. Đúng là ông còn chưa xin lệnh khám xét nhà. Vả lại, gia tộc Shadow còn là quý tộc lâu đời, thường thì những việc liên quan đến hoàng gia, sẽ có cảnh sát hoàng gia chuyên biệt xử lý. Lần này ông nhúng mũi vào, thậm chí còn quên chưa nhận lệnh khám nhà, còn chưa được sự phê duyệt của cảnh sát hoàng gia.
“Tôi…chưa có, nhưng giấy sẽ đến đây trong một lúc nữa.”
“Ông cũng chưa nhận được sự phê duyệt của cảnh sát hoàng gia?”
“Đúng…vậy.”
Dolce trả lời ngập ngừng như gà mắc tóc.
Nghe đến đó, Vic chợt phá lên cười. Thế nhưng, khi nụ cười kia vừa dứt, giọng cậu cất lên lại mang theo ý chế giễu:
“Vậy thì có vẻ ngài không thể khám nhà tôi hôm nay được rồi.”
“Thế nhưng, trong dinh thự của ngài có một vụ án lớn…”
“Trong dinh thự của tôi chẳng có vụ án nào cả. Viên đá vẫn còn, đường dây điện bị hỏng vì một gia nhân bất cẩn, và cũng không có ai bị bắn.”
Vic chầm chậm lên tiếng, tất cả đều phủ nhận lời Dolce nói ban đầu. Ông ta tức đến nghẹn lời, hùng hổ lôi cổ một người khách đứng gần đó, hỏi gần như thét vào mặt cậu ta:
“Nói đi, có phải trong dinh thự vừa xuất hiện một tên có súng bắn một người bị thương và phá hỏng đường dây điện không?”
Vị khách kia còn trẻ, dáng người gầy gò ốm yếu, khi nằm trong tay của Dolce nhìn vô cùng tội nghiệp. Cậu ta sợ hãi, run như cầy sấy khi cùng một lúc bị hai ánh mắt kia chiếu vào. Một là đôi mắt nâu sậm mang tia giận dữ và nghiêm khắc của Dolce, một là ánh mắt tĩnh lặng, lạnh như băng mà ẩn chứa uy nghiêm vô cùng của Vic. Cậu ta chỉ là một quý tộc nhỏ, biết bản thân mình không thể đắc tội với hai người này, nhưng nếu phải chọn…
“Không…không hề…c…có…chuyện gì xảy ra trong dinh thự.”
Cậu ta run run đáp lời. Vậy là cậu ta đã chọn cách đắc tội với ngài trưởng cục cảnh sát.
Vic nhếch môi cười nhàn nhạt. Ánh mắt chiếu về phía Dolce càng tăng phần ngạo nghễ, cậu nhướng mày, nói:
“Ngài thấy đó, đâu có chuyện gì? Thiết nghĩ, giờ quý ngài có thể về được rồi. Những vị khách của tôi có lẽ sẽ không được thoải mái khi có sự xuất hiện của cảnh sát.”
Dolce tức giận đến tái mặt, không nói không rằng quẳng mạnh chàng quý tộc kia xuống đất. Hậm hực ra lệnh cho đoàn cảnh sát đi ra ngoài.
Đoàn người tầm hơn chục người cứ thế khuất dạng sau hàng thủy tùng dày đặc.
Vic nhếch môi cười khinh bỉ.
Còn mấy vị khách có mặt ở đây hôm nay, đều không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Vị bá tước kia, lại dám công khai đuổi người của Scotland Yard. Uy phong cũng lớn quá rồi. Chỉ sợ, ngoài vị bá tước đứng đầu dòng họ Shadow, sẽ chẳng có ai dám làm cái việc này.
“Để cho các vị phải kinh sợ, tôi thất lễ rồi. Bây giờ, mời các vị tiếp tục bữa tiệc còn đang dang dở.”
Vic mỉm cười, nói lớn. Mọi người lúc này đâu còn tâm trạng để ăn. Nhưng vị bá tước kia đã mở lời, có lẽ không tiếp tục ở lại không được.
Sau khi lời Vic vừa dứt, một hầu gái đi ra, tay bê một chiếc khay gỗ, trên đó đặt một cây đàn violon bằng gỗ nhìn vô cùng tinh xảo.
Vic mỉm cười, đợi cô hầu gái tiến đến gần, liền cất giọng vô cùng tươi cười thân thiết:
“Để tạ lỗi với các quý vị về sự thất lễ ban nãy, tôi xin tự mình đàn một bản.”
Nói xong, cậu sải bước, cầm đàn tiến về phía đài phun nước lớn giữa sảnh- lúc này đã được thắp đèn sáng choang.
Mọi người có mặt ở đây đều rõ, vị bá tước Vic Shadow có hai sở thích đặc biệt, đó là bắn súng và chơi đàn. Gia tộc Shadow là gia tộc cực lớn, dĩ nhiên, những đồ mà vị bá tước kia dùng, luôn vào hạng cực tốt. Cây violon mà cậu đang cầm, chính là cây đàn Stradivarius (2) huyền thoại. Không chỉ có vẻ ngoài tuyệt đẹp, mà âm thanh cũng vô cùng hoàn mĩ.
Vic đứng trước đàn phun nước, đầu khẽ cúi, bắt đầu kéo dây. Những giai điệu mềm mại của bản sonata The Spring (3) vang lên đầy mê hoặc. Bản nhạc mùa xuân đàn giữa một đêm mùa xuân, quả là rất thích hợp.
Dưới ánh sáng trăng, khuôn mặt cậu trở nên mờ ảo, mong manh. Gió xuân ào đến, làm bay bay mái tóc đen mượt. Đáng lí, hình ảnh một chàng bá tước điển trai cầm đàn violon, phải là hình ảnh dịu dàng nhất, đẹp đẽ nhất. Thế nhưng, khi nhìn vào cậu, người ta lại mang một thứ cảm giác khác.
Đẹp, thì rất đẹp, nhưng lại lạnh như băng. Đôi mắt xanh thẳm hơi cụp khiến hàng lông mi dài rủ bóng xuống khuôn mặt tĩnh lặng như nước, để lại một vệt tối dài trên nền da trắng xứ.
Vừa giống như một chàng hoàng tử bảnh bao. Lại vừa giống như ác quỷ nơi địa ngục- u ám, nguy hiểm.
Hai hình ảnh đối lập ấy, lại cùng hội tụ trên một con người, tạo ra một sức hút không thể cưỡng lại. Khiến người ta muốn chạm vào, nhưng lại không thể chạm.
Từ lâu, những quý cô có mặt ở đây đã ngây ngốc ôm miệng ngạc nhiên. Về phần các quý bà, đã âm thầm tính toán, làm sao để biến cậu thành con rể tương lai. Còn các quý ông, thì đang nghĩ đến lợi ích to lớn nếu kết thân được với gia tộc lẫy lừng nhất Anh quốc.
Tất cả đều theo dõi những suy nghĩ riêng, nhưng đều không để lộ, bề ngoài vẫn tỏ ra bản thân vô cùng chăm chú nghe Vic đàn. Những con người thuộc tầng lớp quý tộc thượng lưu là như vậy. Phải luôn học cách che dấu suy nghĩ của bản thân, dù một chút, cũng không được để lộ ra ngoài.
Khi tiếng đàn vừa ngân lên nốt cuối, tất cả đồng loạt vỗ tay, không ngớt miệng khen thưởng. Vic khẽ nở nụ cười trào phúng, cúi đầu đi thẳng vào trong. Có vài quý cô bạo dạn, định tiến lên bắt chuyện với cậu thì bị vẻ lạnh lùng xa cách của cậu ngăn lại, không dám mở lời.
Trên đường đi vào trong nhà chính, Vic để ý đến một cô gái đang chạy tất tả, vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi. Cậu cất tiếng hỏi:
“Cô đang tìm gì vậy?”
Cô gái kia dừng lại, khi nhìn thấy Vic thì thất thần mất một lúc lâu, sau đó kính cẩn cúi đầu:
“Dạ, bá tước. Tôi là hầu gái của công chúa Daisy Franks xứ Wales. Không hiểu sao sau khi bị mất điện, không thấy công chúa đâu cả.”
“A!! Công chúa!!”
Cô hầu gái vội vàng hét lên vui mừng khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi từ khu vườn nhỏ phía sau dinh thự ra. Đó chính là công chúa Daisy xứ Wales. Daisy đi về phía hầu gái và Vic, khuôn mặt như người mất hồn.
Khi đến gần Vic rồi, cô vẫn không cất lời chào. Cô hầu gái thấy vậy, nói khẽ:
“Công chúa, đây là bá tước Vic Shadow.”
Bị lời nói của hầu gái làm cho giật mình, cô ngơ ngác đưa mắt nhìn Vic, sau đó cúi đầu:
“Hân hạnh được gặp ngài, tôi là Daisy Franks.”
“Tôi là Vic Shadow.”
Vic cúi đầu chào đáp lại, sau đó mỉm cười nhẹ, quay lưng vào trong nhà chính.
Quản gia Edward đã đứng đợi ở cửa từ lâu. Khi thấy cậu vào trong, thì theo ngay sau cậu.
Vic đột nhiên mỉm cười, nói:
“Nghe nói siêu trộm quý tộc, không chỉ có tài trộm cắp, mà còn có tài tán gái siêu đẳng?”
“Vâng. Thưa ngài, tôi có nghe qua.”
Vic quay lại, nhìn nàng công chúa xứ Wales đang quay lưng đi về phía bữa tiệc, khẽ nở nụ cười.
“Có vẻ như, nàng công chúa xứ Wales cũng trở thành nạn nhân của tên trộm đó rồi!”
(1) Scotland Yard: tên đầy đủ là New Scotland Yard, đây là tên gọi của Sở cảnh sát London.
(2) Stradivarius: là một loại đàn nổi tiếng về âm thanh tuyệt hảo, giá thành rất đắt. Tên của
cây đàn được đặt theo tên của người tạo ra nó là Atonio Stradivari, người Ý.
(3) The Spring: là tên một bản sonata dành cho vĩ cầm của Ludwig van Beethoven.
Kết thúc phần “Vụ trộm trứ danh”. Phần sau sẽ có tên “Sự dịu dàng của ác ma”.
———————
“Bàn tay Vic mỗi lúc một gần mắt Sunny.
“Phập!!”
Máu chảy xuống.
Đỏ rực giữa màn đêm tối đặc.
Sunny bật cười.
Mỗi lúc, tiếng cười lại càng to.
Vang vọng giữa không gian đen tối.
Cô cứ cười, cười như điên như dại.
—–Trích Phần 7 “Sự dịu dàng của ác ma”——