Khoảnh khắc kim giờ và kim phút trùng nhau ở khấc số 12.
Sẽ là lúc bầy quỷ đói được sổ lồng và điên cuồng gào thét.
——————–
Thời tiết vào xuân vô cùng dễ chịu với những cơn gió nhè nhẹ miên man cùng ánh nắng dìu dịu trải đều lên vạn vật. Dinh thự nhà Shadow hôm nay khác hẳn thường ngày. Bởi lẽ, trong lối đi trải đá cẩm thạch dẫn vào nhà chính lúc này đang xuất hiện một hàng dài khoảng hơn ba mươi người. Đám người này đang tiến vào dãy nhà dành cho gia nhân ở.
Không biết vì lí do đặc biệt gì mà nhà Shadow đột nhiên tuyển chọn người hầu với số lượng lớn. Có 32 người được tuyển chọn, yêu cầu không quá cao, nhưng lại rất khác lạ. Người được tuyển chọn không cần phải thể hiện qua tài năng của mình, cũng không phân biệt nam hay nữ. Chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là họ hàng gần gũi không còn ai. Mặc dù chỉ có yêu cầu đó thôi, nhưng có rất ít người đáp ứng đủ. Chọn suốt một ngày mới tìm đủ 32 người.
Quản gia Edward nhìn đám người đang tiến về phía tòa nhà chóp nhọn, một lát sau, ông quay sang Voltini- kẻ chuyên phụ trách về vấn đề liên quan đến người hầu trong dinh thự. Edward lên tiếng:
“Đã chọn đủ người và đủ số lượng yêu cầu rồi chứ?”
“Đã chọn đủ rồi, thưa quản gia.”
Edward gật đầu hài lòng. Voltini lại tiếp tục hỏi:
“Nhưng yêu cầu tuyển chọn lần này cũng thật đặc biệt. Không biết bá tước có ý gì khi chỉ tuyển chọn những không còn họ hàng thân thích?”
“Bá tước có lí do của riêng mình. Việc duy nhất chúng ta cần quan tâm là phục tùng tuyệt đối.”
“Tôi rõ rồi.”
Quản gia Edward gật đầu nhẹ, không trả lời. Ông chợt ngẩng mặt, ngước nhìn vầng mặt trời sáng chói trên cao. Khóe mắt khẽ nhăn lại, ẩn chứa những tâm tư thầm kín.
Đoàn người kia vẫn tiến vào phía trong, không có ai để ý đến một cô gái trẻ có mái tóc đen mượt, khuôn mặt được che kín bởi chiếc khăn choàng to sụ. Từ đầu đến cuối, cô luôn kín đáo quan sát mọi thứ xung quanh.
Tối hôm nay, ngoại ô London diễn ra một cảnh tượng chưa từng có. Chưa bao giờ nơi đây lại tấp nập người qua lại như vậy. Những chiếc xe sang trọng cứ nối đuôi nhau tiến về vùng Noble Land. Từ Ferrari, Rolls Royce, Benz, Alfa Romeo,… tất cả đều hướng về phía tòa dinh thự xa hoa nhất nhì Anh Quốc- dinh thự gia tộc Shadow, Shadow Mansion.
Cánh cổng sắt trạm trổ hình diều hâu vờn sư tử được mở rộng. Đậu ngoài bãi đỗ xe của dinh thự là một hàng dài những siêu xe hạng sang, từ hiện đại đến cổ điển, đều đủ cả. Những quý ông quý bà, những tiểu thư thiếu gia cùng nhau bước qua cổng chính để tiến vào dinh thự.
Biệt trang nhà Shadow hôm nay được trang hoàng tỉ mỉ. Hôm nay là ngày trăng tròn, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, con đường uốn lượn làm bằng đá cẩm thạch dẫn vào dinh thự tỏa sáng lung linh. Từ trên cao nhìn xuống, con đường lấp lánh hệt như dải ngân hà dưới mặt đất.
Hai bên đường đi thường ngày được trồng thủy tùng và thông cao dày đặc, lúc này đã được cắt tỉa gọn gàng và đặt vô số bóng điện. Đám quý tộc cùng thương nhân tiến vào sân trước của dinh thự, không nén nổi sự ngạc nhiên trước sự xa hoa của nơi này.
Tòa nhà cao vút với tường màu rêu và mái ngói màu đen lúc này đang ẩn mình vào trong bóng đêm, khiến nó càng tăng thêm phần huyền bí. Ánh trăng phủ lên toàn bộ tòa nhà nhưng chỉ làm cho phần mái ánh lên thứ ánh sáng bàng bạc, chứ không thể xua đi sự tăm tối tỏa ra từ tòa nhà.
Nhìn lâu đài sừng sững của dinh thự Shadow, người ta dễ liên tưởng đến những lâu đài thường xuất hiện trong cổ tích. Nhưng không phải lâu đài của công chúa, mà là lâu đài của quỷ dữ. Vào mỗi đêm trăng rằm, lại hiện lên đầy tăm tối giữa ánh trăng, như ẩn chứa hàng ngàn bí mật kinh khủng.
Hôm nay là ngày kỉ niệm gia tộc Shadow tồn tại tròn bốn thế kỉ. Ngày này năm thế kỉ trước là ngày gia tộc Shadow chính thức được ghi tên vào danh sách quý tộc Anh. Đã nhiều thế kỉ trôi qua, nhưng vị thế của gia tộc ấy ngày càng lớn mạnh. Khi nhìn vào lịch sử của gia tộc Shadow, không thể không thán phục trầm trồ. Trong gia tộc đã từng có 10 vị công chúa, 7 vị hoàng tử, nhiều người giữ tước vị lớn như đại công tước, công tước, đặc biệt hơn là đã từng có 3 vị hoàng hậu.
Ngày trăng tròn của tháng 3, chính là ngày kỉ niệm hàng năm của gia tộc. Năm nay lại đặc biệt hơn cả, bởi nó vừa chạm mốc bốn thế kỉ. Vì vậy, số lượng khách mời đến tham dự vô cùng lớn, ước chừng phải đến mấy trăm người.
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức ngoài trời. Những chiếc bàn phủ khăn trắng đặt đầy những món ăn tinh xảo, đồ uống cũng rất đa dạng, từ rượu nho, sâm panh, nước ngọt và trà. Tất cả đều đã sẵn sàng để đón tiếp những vị quý khách quý thuộc giới thượng lưu.
Đúng tám giờ, chủ nhân của bữa tiệc xuất hiện. Vic Shadow bước ra từ trong nhà chính, trên môi nở một nụ cười thân thiện hoàn hảo. Hôm nay cậu vận một bộ vest đen được cắt may khéo léo, sơ-mi trắng bên trong kèm với giày da đen bóng không một hạt bụi. Cậu không mang theo diều hâu.
Vic đứng giữa sân khấu được dựng ngay dưới bậc thềm dẫn lên nhà chính. Khi cậu bước lên sân khấu, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người cậu. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng tất cả đều có chung một cảm nhận, khí chất trên người vị bá tước này, quả nhiên không phải tầm thường.
Vic nhận mic từ tay một hầu gái, cậu mỉm cười bắt đầu bài phát biểu của mình. Vẫn là những ngôn từ hoa mĩ, đầy tính ngợi ca khi nói về lịch sử gia tộc. Sau 15 phút, cuối cùng, cậu kết thúc bằng một nụ cười kèm câu nói:
“Còn bây giờ, xin mời các vị hòa mình vào bữa tiệc.”
Tất cả đồng loạt vỗ tay khi Vic kết thúc và rời khỏi sân khấu.
Cậu bắt đầu đi một vòng xung quanh để tiếp những vị khách quý có mặt trong bữa tiệc. Khi cậu đang đứng cạnh một thương nhân người Áo để bàn về việc mở rộng quy mô trung tâm mua sắm Kingdom sang đất nước này, đột nhiên, có một nhóm người tiến lại gần. Gồm có 3 người, có vẻ như là một gia đình.
“Bá tước, lâu rồi không gặp ngài.”
Thương nhân người Áo thấy vậy thì cúi đầu, sau đó xin phép đi trước. Vic nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Sau một hồi suy nghĩ, cậu mỉm cười, chìa tay về phía người đàn ông kia:
“Nam tước Dawson, rất vui được gặp ngài.”
Liếc nhìn người phụ nữ trung niên và cô gái trẻ đứng cạnh Sailor, cậu hỏi:
“Đây có lẽ là phu nhân và tiểu thư Dawson?”
Sailor Dawson bật cười hào sảng, thoải mái đưa tay bắt tay lại. Không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng, lão ta lập tức giới thiệu:
“Đây là phu nhân của tôi, còn đây là con gái tôi- Isabel Dawson.”
Sailor đang cố gắng tận dụng cơ hội để hi vọng có thể kết thân với gia tộc quyền lực nhất Anh quốc. Có thể kết làm thông gia thì càng tốt.
Vic hướng đôi mắt xanh thẳm về phía Isabel Dawson. Đó là một cô gái chừng 18 tuổi, dáng người cao ráo mảnh khảnh. Nhìn khá xinh, có mái tóc đỏ rực rất nổi bật. Khuôn mặt cô đang cúi gằm, giống như dáng vẻ của một quý cô hiền lành đang xấu hổ. Nhưng Vic có thể nhìn thấy, đôi mắt cô nàng đang liếc nhìn mình một cách kín đáo.
Cậu nhếch môi cười nhạt. Đóng kịch. Giả dối. Lũ quý tộc luôn như vậy.
Sailor thấy cậu nhìn con gái mình thì cho là cậu đang để ý con bé, liền ra sức giới thiệu:
“Năm nay nó 18 tuổi, đến năm tới sẽ đủ tuổi để vào học viện Victoria. Khi đó mong ngài để ý đến nó một chút.”
Để ý? Lão ta còn không biết Vic Shadow vốn rất ghét giao thiệp với những kẻ thấp kém hơn mình?
Cậu mỉm cười, hỏi một cách lơ đãng:
“Con trai ngài không đến cùng sao, nam tước?”
Nụ cười trên môi Sailor trở nên cứng nhắc. Khuôn mặt phu nhân Dawson xám ngoét rồi đanh lại. Sau một hồi bối rối, Sailor cũng gượng gạo trả lời:
“Tôi không hề có con trai, có lẽ ngài nhầm lẫn rồi.”
Vic nhướng mày, nở nụ cười chứa tia trào phúng:
“Ồ, vậy mà tôi cứ nghĩ ngài còn có con trai trưởng, thiếu gia Ray Dawson.”
Việc làm xấu hổ của Sailor Dawson trong quá khứ không ai là không biết, việc ông ta lăng nhăng với hầu gái trước khi cưới rồi có con riêng. Nhưng trước nay chưa có một ai dám nói thẳng vào mặt lão như vậy. Vị bá tước đây, quả thật…
“Xin lỗi ngài, tôi có việc phải đi trước. Lần khác gặp sẽ tiếp chuyện ngài sau vậy.”
Sailor Dawson lúng túng trả lời rồi vội vàng kéo vợ và con gái đang xẩy xẩm mặt mày đi mất dạng. Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của ba người họ, Vic chợt nhếch mép cười khinh bỉ.
Muốn kết thông gia với cậu? Bọn họ không có cửa.
Tiếng xì xầm từ phía ngoài lọt vào tai Vic. Cậu nhíu mày nhìn ra xa. Khi thấy một người đàn ông dáng vẻ oai phong đang tiến vào, khuôn mặt cậu chợt lạnh đi vài phần.
Đó là một người đàn ông chừng ngoài 40 tuổi. Thân hình vóc thước, mái tóc vàng rực được cắt ngắn gọn gàng. Đôi mắt màu xanh nhạt, vì dấu vết thời gian mà xuất hiện những nét mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên vẻ tinh anh. Đó chính là đức vua của Vương quốc Anh. Ngài Louis Felton. Cũng chính là em trai của mẹ Vic- trưởng công chúa Rachel Felton. Louis Felton là chú ruột của Vic.
Những người có mặt ở bữa tiệc đều kính cẩn cúi đầu trước Louis, trong lòng không khỏi dâng lên sự kính phục và nể sợ với vị bá tước đứng đầu gia tộc Shadow. Có thể mời cả đức vua đến dự tiệc, Vic Shadow, quả nhiên không tầm thường.
Thấy Louis đang tiến về phía mình, Vic liền thu hồi vẻ mặt lạnh lùng, thay vào đó là nụ cười thân thiện hoàn hảo. Cậu đặt tay phải lên ngực trái, tay trái chắp ra sau lưng, cúi đầu 300 nói:
“Thật lấy làm vinh hạnh khi được đón tiếp ngài.”
Louis nở nụ cười sảng khoái, cúi người nâng vai Vic lên, cất giọng:
“Cháu trai của ta tổ chức tiệc, sao có thể không đến chứ?”
Vic cũng mỉm cười lại, không đáp.
“Hôm nay ta đến đây, để mừng gia tộc Shadow tồn tại vừa tròn 400 năm, ta có mang theo một món quà.”
Khi lời ông vừa dứt, từ phía xa, một chiếc ô tô sang trọng từ từ tiến lại gần. Vic nhìn theo chiếc ô tô, ánh mắt thờ ơ lãnh đạm.
Tất cả mọi người trầm trồ ngạc nhiên. Đó là một chiếc Rolls Royce Ghost thuộc dạng cực hiếm, nhìn vào biểu tượng hình diều hâu đang dang cánh trên mũi xe có thể đoán được, chiếc xe này là mẫu được đặt trước rồi sản xuất. Vì thế, giá trị chắc chắn không nhỏ.
Louis mỉm cười nhận chìa khóa xe từ người lái xe, ông trịnh trọng đặt nó vào tay Vic, nói:
“Đây là quà ta tặng cho cháu nhân dịp kỉ niệm 400 năm, trên mũi xe có gắn gia huy của dòng họ, mong cháu sẽ hài lòng.”
“Cháu rất lấy làm vinh hạnh.”
Trong mắt phần đông, họ là cặp chú cháu tình thương mến thương. Trong mắt một số người khác, vị thế của gia tộc Shadow, với họ, lại nâng thêm một bậc. Thế nhưng, chỉ có hai người nhận ra, đó là sự thân thiết rất kịch.
“Đóng kịch giỏi lắm, ngài bá tước.”
“Sớm muộn gì ngài cũng trở thành mục tiêu thôi, quý ngài Shadow.”
Vic nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nhạt của Louis. Hai người họ đều có mắt màu xanh. Nhưng mắt của Vic không mang màu xanh thông thường, mà là màu xanh thẫm. Giống như trong màu xanh lại phảng phất màu đen u ám.
“Ồ, tiếc thật, ta chỉ có thể ghé qua đây một chút. Đến giờ ta phải đi rồi.”
Louis chợt nhìn đồng hồ, thốt lên đầy vẻ tiếc rẻ.
Vic mỉm cười, cũng cùng ông đóng kịch:
“Rất lấy làm tiếc khi không thể đón tiếp ngài lâu hơn. Ngài không thể ở lại dự tiệc thêm một chút sao?”
Louis nở nụ cười đầy hàm ý, ông quay người đi về phía cổng. Trước khi đi, còn quay lại nói với Vic một câu:
“Chỉ sợ cháu không muốn thấy sự có mặt của lão già này.”
Vic nhếch môi cười, không đáp. Ánh mắt ngày càng lạnh lùng khi nhìn bóng lưng của Louis rời đi.
Ngay sau đó, mọi người lại tiếp tục hòa mình vào bữa tiệc. Còn Vic chỉ lưu lại một chút rồi đi về phòng riêng. Từ nãy tới giờ, luôn có một ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của cậu.
Đến đúng 12 giờ đêm thì bữa tiệc kết thúc. Lúc bấy giờ gia nhân trong dinh thự mới bắt đầu dọn dẹp mọi việc.
Bữa tiệc trên mặt đất kết thúc, cũng chính là lúc bữa tiệc dưới tầng hầm bắt đầu. Khoảnh khắc kim giờ và kim phút trùng nhau ở khấc số 12, sẽ là lúc bầy quỷ đói được sổ lồng và điên cuồng gào thét.
Tại chính giữa mật đạo nhà Shadow, trong một căn phòng rộng lớn với ánh sáng mờ ảo đang diễn ra một bữa tiệc có một không hai.
Căn phòng rộng ước chừng có thể chứa hơn 1000 người, không có bất kì nội thất nào, chỉ có những bức tượng diều hâu dang cánh làm bằng đá đen được bày la liệt xung quanh phòng. Ngay chính giữa phòng lùi về cuối tường có một chiếc cầu thang nhỏ, gồm gần 10 bậc dẫn lên một bục cao làm bằng bê tông. Dọc hai bên cầu thang là những cột đuốc cao hơn 1 feet có thân bằng kim loại đã rỉ sét. Đặt giữa bục bê tông là một chiếc ghế mạ vàng, có lưng tựa cao hơn đầu người ngồi, giống hệt như ngai vàng của vua chúa khi xưa.
Trong phòng lúc này có khoảng gần 300 người, từ trẻ đến trung niên, trai gái đều đủ cả. Có một điểm chung giữa họ, đó là trên ve áo của cả nam và nữ đều gắn một chiếc lông diều hâu màu đen. Đây được coi là vé thông hành để ra nhập bữa tiệc của gia tộc Shadow.
Bữa tiệc tập trung những nhân vật tầm cỡ nhất trong giới quý tộc và giới kinh doanh. Nếu ai muốn tham gia, cần phải bỏ ra một số tiền cực lớn. Khi trao đủ tiền, sẽ được người nhà Shadow gửi đến một chiếc lông diều hâu màu đen.
Từ xưa đến nay, bữa tiệc vào đêm trăng tròn của tháng ba, lúc 12 giờ đêm đã trở thành thông lệ của gia tộc Shadow. Suốt 400 năm, không năm nào không có. Người ta nói gia tộc Shadow giàu có không chỉ nhờ vào việc kinh doanh, mà còn phụ thuộc phần lớn vào việc tổ chức những bữa tiệc thế này.
Bữa tiệc được tổ chức vào 12 giờ đêm ngày 15, tức là đã sang ngày 16. Mười lăm là ngày trăng tròn, nhưng mười sáu lại là ngày của quỷ.
Nó có một cái tên rất kêu, “Bữa tiệc máu”.
Tất cả những người tham gia bữa tiệc đều đeo một chiếc mặt nạ, nữ đeo mặt nạ Colombina (1) che nửa mặt, nam đeo mặt nạ Volto (2) hoặc Bauta (3) che cả mặt.
Kết hợp với ánh sáng mờ mờ của căn phòng, khiến cảnh tượng nơi đây hệt như một của bữa tiệc của giới quý tộc máu lạnh, chỉ biết ăn chơi trác táng nhiều thế kỉ trước.
Thời kỳ đen tối của nhiều thế kỷ trước, khi mà Anh Quốc vẫn còn nằm dưới sự trị vì của nữ hoàng Victoria.
Khi mà bên dưới một xã hội bình thường, còn tồn tại một thế giới ngầm âm thầm điều khiển mọi vật.
Đó là xã hội, mà ở đó tồn tại những kẻ thống trị với bản chất tàn ác, sẵn sàng loại bỏ tất cả những kẻ ngáng chân mình.
Khung cảnh đen tối của Anh Quốc thời Victoria như đang được thu nhỏ trong căn phòng này.
Bao trùm lên cả căn phòng rộng lớn là một sự huyền bí, tăm tối và vô cùng u ám.
Không lâu sau, giữa phòng hiện lên một sân khấu cực lớn, xung quanh được rào bằng hàng rào sắt cao hơn 2 feet. Trên khán đài là hai con sư tử đang gầm gừ nhìn nhau.
“Ồ!!”
Tất cả đồng loạt kêu lên đầy hào hứng. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên từ bốn chiếc loa đặt ở bốn góc phòng:
“Mở đầu bữa tiệc sẽ là trận đấu giữa Light và Speed. Chú sư tử có nhúm lông trắng ở đuôi là Light, con còn lại là Speed. Hãy cùng theo dõi xem ai sẽ là kẻ thắng cuộc.”
Năm nào cũng vậy, mở đầu bữa tiệc sẽ là một cuộc đấu thú. Mọi người bắt đầu lục đục kéo đến quầy cá cược, đặt cược cho con vật mình cho là sẽ thắng.
Trận đấu giữa những con sư tử đã trở thành thông lệ, không năm nào không có.
Tiếng sư tử gầm vang vọng trong không gian hòa lẫn với tiếng hò hét thích thú của đám quý tộc. Cuộc đấu bắt đầu, hai con sư tử nhảy bổ vào nhau, tìm mọi cách để hạ gục đối phương. Chúng đều được đào tạo trong trại huấn luyện thú của nhà Shadow. Hàng năm có khoảng gần 10 con sư tử bị đem ra làm trò tiêu khiển trong bữa tiệc máu.
Trên bục cao làm bằng bê tông ở phía cuối phòng, có một chàng trai trẻ đeo chiếc mặt nạ Volto mạ vàng sáng lấp lánh. Cậu ta đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế có kiểu dáng như ngai vàng dành cho vua chúa, hai tay bắt chéo đặt trước ngực. Cậu mặc một chiếc sơ mi trắng được là phẳng phiu, khoác bên ngoài là một chiếc áo choàng đen có mũ dài đến mắt cá chân. Mũ áo được cậu kéo sụp lên che kín cả đầu, kết hợp với chiếc mặt nạ Volto mạ vàng khiến cả cơ thể và khuôn mặt cậu bị che kín từ đầu đến chân.
Đứng bên cạnh cậu là một người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề, đeo một chiếc mặt nạ Bauta trắng.
Mặt nạ Bauta che kín cả mặt và không khoét ở phần miệng, khiến cho giọng nói của người đàn ông kia cất lên có vẻ khác thường:
“Bá tước, James Curtis là người đàn ông đứng phía kia, đeo chiếc Volto sắt nhũ bạc.”
Chàng trai trẻ hướng đôi mắt xanh thẳm về phía người đàn ông trung niên đeo mặt nạ đứng lẫn trong đám người nhốn nháo đang xem đấu sư tử.
Dưới chiếc mặt nạ lạnh ngắt, cậu ta nhếch môi cười. Đôi mắt xanh thẳm liếc nhìn một lượt xung quanh, đáy mắt không giấu nổi sự khinh bỉ và mỉa mai. Cậu ta cất tiếng thì thầm, giọng nói lẫn sự dửng dưng, chế giễu:
“Ngươi nhìn xem, đó mới chính là giới quý tộc. Một đám người giả tạo, luôn phơi bày vẻ ngoài hào nhoáng cao quý để che đậy bản chất khát máu, độc ác thối rữa bên trong. Chỉ khi đeo chiếc mặt nạ kia rồi chúng mới dám thể hiện bản chất thật sự của mình. Giả tạo. Bẩn thỉu. Độc ác. Ngu ngốc. Đó mới là bản chất thật của đám quý tộc.”
Người đàn ông đứng bên cạnh cậu ta chỉ cúi đầu, đáp một câu ngắn gọn:
“Vâng, thưa ngài.”
“Ồ!!”
Đám người đang xem đấu sư tử đồng loạt kêu lên. Trên khán đài cao đặt giữa phòng, lúc này, máu đang chảy lênh láng. Con sư tử với nhúm lông trắng ở đuôi nằm thoi thóp trong vũng máu với cái đầu gần như bị nghiền đến nát bét. Con sư tử còn lại thì thở hồng hộc đầy mệt mỏi, nó đã thắng nhưng không có nghĩa là không bị tổn thất gì. Một chân trước của nó gần như rời hẳn ra khỏi cơ thể vì một nhát cắn bén ngót lên tận khuỷu.
Đây là cuộc đấu một sống một còn. Con thua cuộc sẽ bị xẻ thịt cho đám diều hâu trong dinh thự ăn.
Đám người bên dưới bắt đầu gào thét điên loạn, vài kẻ còn không ngần ngại văng tục chửi rủa. Những kẻ cược con Light thắng hậm hực vì thua cược. Còn những người cược Speed thắng thì hò reo ăn mừng. Hành động đó lại làm cho những kẻ thua cược vốn đã mang bực trong người thấy ngứa mắt. Vậy là chúng gây gổ, cãi lộn, xúc xiểm nhau.
Đâu còn những quý tộc cao quý, hành động đến cử chỉ đều từ tốn đúng mực. Giờ đây, chúng chỉ như lũ hàng tôm hàng cá ngoài chợ cãi lộn vì để mất miếng mồi ngon.
Có khi còn không bằng những hàng tôm hàng cá ngoài chợ, mà chỉ như một lũ động vật máu lạnh tranh cướp nhau con mồi.
Chàng trai trẻ ngồi trên ngai vàng thấy thế thì nhếch môi cười đứng dậy. Cậu tiến lên trước vài bước, đuốc ở hai bên cầu thang dẫn lên bục bê tông đồng loạt được thắp sáng. Những ngọn lửa cháy trong đêm tối, ánh sáng đỏ rực hắt vào chiếc mặt nạ mạ vàng của cậu phản chiếu lại thứ ánh sáng chói mắt.
Cậu ta dang rộng hai bàn tay về phía trước, cất giọng nói lớn:
“Ladies and Gentlemen!!”
Đám đông hỗn loạn bên dưới lập tức yên tĩnh trở lại khi nghe thấy giọng nói kia. Đây chính là chủ nhân của bữa tiệc máu. Khi cậu ta đứng trước ngai vàng và cất cao giọng nói “Ladies and Gentlemen” chính là lúc phần chính của bữa tiệc bắt đầu.
Chàng trai kia khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn đám đông đang lục đục kéo đến trước mặt mình. Nhìn cậu ta lúc này, giống như vị chúa tể bóng tối ngồi trên ngai vàng của mình đưa mắt nhìn những kẻ thần dân hèn kém.
Cậu cất giọng:
“Các vị vừa được xem một trận đấu vô cùng kịch tính. Thế nhưng, đó mới chỉ là khúc dạo đầu. Bây giờ, xin mời bước vào phần chính của bữa tiệc.”
“Oaaa!!”
Đám quý tộc bên dưới hào hứng kêu lên. Phần chính của bữa tiệc đẫm máu luôn là phần thú vị nhất. Mỗi năm, đều có một trò chơi vô cùng kịch tính.
Năm ngoái là cuộc thi bắn súng với đích ngắm là đầu người.
Năm kia là đấu giữa người và sư tử.
Vậy còn năm nay…
“Phần chính của năm nay, Cờ người.”
Chàng trai trẻ nói lớn, đồng thời chỉ về khoảng trống phía tay trái. Mọi người đồng loạt nhìn theo.
Một sân khấu khác nhô lên khỏi mặt đất. Nhưng sân khấu này vô cùng đặc biệt. Nó được ốp gạch men sáng bóng, màu đen xen lẫn trắng. Nếu đếm kĩ, còn thấy có đúng 64 ô. Sân khấu này, giống hệt một bàn cờ vua cỡ lớn.
Phía hai đầu của bàn cờ để ra một khoảng trống chừng một mét, ở chính giữa, còn đặt hai chiếc ghế tựa lót nhung đỏ, có lẽ dành cho người chơi.
Khi bàn cờ đạt đến độ cao gần 1 feet thì dừng lại.
Chàng trai trẻ mặc áo choàng liền lên tiếng giải thích. Như để trêu ngươi sự sốt ruột của đám quý tộc, cậu ta nói bằng giọng từ tốn:
“Trò chơi giống như tên, 32 quân cờ trên bàn cờ vua sẽ thay bằng người thật. Có hai người chơi, ai muốn tham gia?”
Hàng chục cánh tay đồng loạt giơ lên.
Vic nhìn trong đám đông, rồi mỉm cười nói:
“Mời quý ông đeo mặt nạ Volto nhũ bạc và quý ông đeo mặt nạ Bauta đen.”
Người đàn ông trung niên đứng cạnh cậu cúi người, thì thầm nói:
“Đó là James Curtis và Sailor Dawson.”
Hai người được chọn đi về phía hai chiếc ghế rồi ngồi xuống. Đám còn lại tiếp tục đi đến quầy cá cược. Những kẻ thua ván đấu sư tử trước muốn gỡ gạc. Còn những kẻ đã thắng lại muốn kiếm thêm. Sau khi đặt cược xong, không ai bảo ai, tất cả đều đồng loạt đứng về phía sau người mình đặt cược.
“Bây giờ, là sự xuất hiện của các “quân cờ”.”
Một hàng dài 32 người được dẫn vào, tất cả đều đeo mặt nạ. Có 16 người mặc áo trắng và 16 người mặc áo đen. Trên áo của họ đều có các kí hiệu bằng chữ:
R- tương đương với quân xe.
Q- tương đương với quân hậu.
N- tương đương với quân mã.
B- tương đương với quân tượng.
Và K- là vua.
Còn lại quân tốt thì không có kí hiệu mà chỉ có những chữ số từ 1 đến 8.
Họ chính là những người được tuyển vào dinh thự cách đây vài hôm. Thực chất những người đó vào đây không phải để làm người giúp việc, mà là để phục vụ cho trò chơi này. Còn lí do mà yêu cầu tuyển chọn là họ không còn họ hàng thân thích là vì…
“Trước tiên, hãy cùng nhau “thử cờ”.”
Chàng trai vẫn nói bằng giọng trầm đều. Liền sau đó, cậu cất giọng:
“Quân tốt trắng, số 4, đến ô C4.”
Người mặc áo trắng với số 4 sau lưng lập tức đi về ô C4.
“Quân tốt đen, số 2 đi về ô D5.”
Người mặc áo đen với số 2 sau lưng, như một cái máy bước vào ô D5.
Khi người đó vừa đặt chân cuối cùng để đứng trọn vẹn trong ô gạch, thì:
“Đoàng! Rầm!”
Tiếng súng vang lên, một viên đạn găm trúng thái dương người đóng vai quân tốt đen. Người đó nặng nề ngã xuống, tắt thở.
Luật của cờ vua, quân tốt được phép ăn quân của đối phương, nếu nó ở vị trí chéo mình. Vừa rồi, quân tốt trắng đã ăn quân tốt đen ở ô D5. Đồng nghĩa với việc người đóng vai quân tốt đen sẽ phải chết.
Đây chính là lí do những người được chọn không được có họ hàng thân thích. Bởi vì, một khi họ mất tích, sẽ không có người nào quan tâm mà đi tìm.
Tất cả đều há hốc mồm ngạc nhiên.
Trò chơi này, quả nhiên rất hợp với tên gọi của nó. Cờ người. Chính là chơi bằng mạng sống của con người.
Có hai người đi lên sân khấu, kéo thân hình lạnh ngắt của người đóng vai quân tốt đen đi. Cái xác bị kéo lê trên sàn, để lại vệt máu dài ngoằng trên nền gạch.
Chàng trai mặc áo choàng đen mỉm cười, như không thèm để cảnh tượng trước mặt vào mắt, nói:
“Bây giờ, ván đấu mới chính thức bắt đầu.”
“Bữa tiệc máu”, hãy cứ hiểu nó theo nghĩa đen. Chính là bữa tiệc ngập đầy máu tanh, được dựng lên bởi những xác chết của cả con người và động vật!
Ván cờ bắt đầu. Người đàn ông đeo mặt nạ Volto là quân đen, người đàn ông đeo mặt nạ Bauta là quân trắng. Mọi người chăm chú theo dõi trận đấu. Trên ngai vàng cao cách đó không xa, chàng trai mặc áo choàng đen cũng không ngoại lệ. Người đàn ông trung niên mặc vest đen đứng cạnh cậu thì thầm:
“James Curtis là quân đen, thưa ngài.”
Cậu gật đầu. Sau đó cất tiếng hỏi lại:
“Mọi thứ đã an bài cẩn thận rồi chứ?”
“Vâng, thưa ngài. Khi ván đấu kết thúc, ngài chỉ cần dụ hắn tách ra khỏi đám đông để không làm vướng tầm nhìn của các tay súng mà chúng ta bố trí. Sau đó họ sẽ ra tay gọn gàng.”
Chàng trai gật đầu. Khuôn mặt dù có bị che kín hoàn toàn bởi chiếc mặt nạ mạ vàng, nhưng dưới hai hốc mắt trống của chiếc mặt nạ, đôi mắt màu xanh thẫm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng.
Hai người đàn ông đeo mặt nạ chăm chú nhìn vào bàn cờ. Mỗi người họ đều cầm một cây gậy ba-toong, nhìn rất ra vẻ một quý tộc cao quý lỗi lạc.
Họ đều muốn thắng. Không chỉ vì sĩ diện và sự hiếu thắng của bản thân, mà còn vì phần thưởng cho người thắng cuộc rất lớn. Năm nào cũng vậy, trong mỗi trò chơi mà chủ bữa tiệc đặt ra, luôn có một phần thưởng có giá trị không hề nhỏ.
Trận đấu diễn ra hơn một nửa.
Số người chết đi ngày một nhiều. Mấy vết máu trên bàn cờ đã khô cứng lại.
Người đàn ông đeo mặt nạ Bauta nhoài người về phía trước. Khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ dữ dằn không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng đôi mắt ông ta đang nhìn chăm chú vào bàn cờ đầy hoảng loạn.
Cách đây gần 10 phút, ông ta vừa mất đi một quân xe, bây giờ lại mất đi một quân hậu.
Những quân trắng còn lại còn rất ít. Chỉ còn 2 quân tốt, một kĩ sĩ và vua.
Đối thủ của ông ta ở phía đối diện đang thư thái dựa lưng vào ghế. Chiếc ba-toong gõ nhịp nhịp trên sàn.
Phía xa, chàng trai mặc áo choàng đen cũng thôi không theo dõi trận đấu. Cậu ngả lưng về phía sau, nói khẽ:
“Hết rồi. Vua của quân trắng hết đường lui rồi.”
Tiếp tục ván đấu, quân trắng vẫn tiếp tục hi sinh. Quân kị sĩ lại ngã xuống để bảo vệ vua khỏi nước chiếu của quân đen. Thế trận trên bàn cờ lúc này, ai cũng có thể nhìn rõ thắng thua.
“Sailor Dawson, hắn ta ngoan cố quá. Ngay từ nửa ván đấu, quân trắng đã thua rồi.”
Chàng trai mặc áo choàng đen thì thầm.
Người đàn ông đeo mặt nạ Bauta vẫn chơi đến cùng. Sự tự tôn không cho phép ông ta đầu hàng, dù biết mình sẽ thua.
Phía đối diện, người đeo mặt nạ Volto khẽ cười. Ông ta nói:
“Nếu đã thế… quân vua đen, ô D6.”
Vua của quân trắng đang bị dồn vào chân tường. Bị bao vây bởi quân Hậu đen ở ô E7 và quân Vua ở ô D6.
Người đàn ông đeo mặt nạ Bauta cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt. Hết đường rồi!
“Chiếu tướng!”
Đối thủ của ông ta khẽ mỉm cười, cất giọng đầy ngạo nghễ.
Cảm giác khi nói hai từ chiếu tướng, quả nhiên rất thú vị.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, người đóng vai quân vua trắng chết ngay tại chỗ. Là vua thì sao? Khi bại trận, cũng phải chết. Quân vua trắng ngã xuống, ván đấu kết thúc.
Quân trắng thất thủ, số lượng người đóng vai quân cờ chết gần hết, chỉ còn duy nhất một quân tốt.
Đám đông bắt đầu hỗn loạn. Những kẻ thắng cược hò hét, kẻ thua thì bực dọc. Người đàn ông đeo mặt nạ Bauta tức giận quăng mạnh cây ba-toong đi. Còn đưa tay lên giựt phăng chiếc mặt nạ xuống. Thấy thế, cũng có vài kẻ thua trong cả hai ván cược tức giận giựt phăng mặt nạ ra.
Khuôn mặt chúng bắt đầu hiện ra. Sự thô bỉ, cộc cằn cũng được phơi bày.
Chàng trai mặc áo choàng rời khỏi ngai vàng, đi về phía đám đông đang hỗn loạn. Cậu đứng giữa bàn cờ khổng lồ, đưa hai tay rộng mở về phía trước, nói:
“Xin bình tĩnh. Sau đây, sẽ là phần thưởng cho kẻ thắng cuộc.”
Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ Volto nhũ bạc đứng dậy.
Cậu đi về phía ông ta, trong chiếc mặt nạ mạ vàng, khẽ thầm thì qua chiếc micro siêu nhỏ truyền âm thanh đến bộ đàm khác.
“Sẵn sàng chưa?”
“ Sẵn sàng, thưa ngài.”
Bước chân từ từ đi về phía người đàn ông kia, cậu cúi đầu nói:
“Xin ngài bước đến bục cao đặt ngai vàng phía kia. Nghi lễ trao thưởng sẽ diễn ra ở đó.”
Người đàn ông đi theo cậu không một chút do dự hay cảnh giác. Mà không biết rằng, chỉ cần ông ta bước ra khỏi đám đông đang bao bọc lấy mình, mạng sống của ông ta sẽ mất vào tay quỷ dữ.
Phần thưởng thắng cuộc sẽ là dấu chấm hết của cuộc đời ông ta. Máu của ông ta sẽ nhuộm đỏ thêm bữa tiệc. Đồng thời, cũng sẽ làm thỏa mãn cơn khát máu của kẻ thống trị khi nãy còn ngồi trên ngai vàng.
Khi ông ta vừa bước khỏi bậc thang dẫn xuống đất, rời khỏi khán đài cao đặt bàn cờ khổng lồ…
Họng súng đen ngòm, ở góc khuất, đã sẵn sàng chĩa ra…
Mọi người đều chú ý vào từng bước đi của ông ta. Mà không biết rằng quân vua đen trên bàn cờ đang nhếch môi cười…
“Phụt!”
Mấy bóng đèn vàng vọt chợt vụt tắt. Tất cả chìm trong hoảng loạn.
Chàng trai mặc áo choàng đen thoáng khựng lại, cậu thầm thì vào chiếc micro siêu nhỏ bằng giọng gấp gáp:
“Mất điện rồi. Có trong kế hoạch không?”
“Không thưa ngài.”
Đầu dây bên kia truyền đến một tràng âm thanh gấp gáp.
Đám người kia bắt đầu nhốn nháo.
“Bắn đi. Ngay lập tức.”
“Không được rồi thưa ngài. Quá tối, không thể nắm rõ mục tiêu. Đám người kia bắt đầu hỗn loạn, chắn mất tầm nhìn mất rồi.”
“Hahahaha.”
Một tràng cười man rợ vang lên trong không gian đen tối. Hệt như tiếng cười của ác quỷ đến đòi mạng.
Tiếng cười vang lên ngay sau lưng chàng trai mặc áo choàng đen. Cậu mở to mắt, quay phắt lại đằng sau.
“Xoạt!”
Lớp hóa trang dưới vỏ bọc quân Vua đen được trút bỏ. Mái tóc đỏ rực nổi bật giữa đêm đen. Màu đỏ như ngọn lửa rực cháy thiêu đốt không gian. Màu đỏ dập dờn trong không gian, đỏ đến nhức mắt, bồng bềnh như ác mộng.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên ngay sau đó. Chàng trai chỉ đứng đơ ra nhìn người đàn ông đeo mặt nạ Volto nhũ bạc ngã xuống ngay trước mắt mình. Trên bàn cờ vua cao cao, cô gái kia đang đứng ngạo nghễ, với mái tóc đỏ tung bay cùng khẩu súng đen ngòm trên tay.
Nổi bật như thế. Mà cũng rùng rợn như thế. Hệt như sứ giả nơi địa ngục. Tìm đến trần gian mà đoạt lấy linh hồn con người.
Trong giây phút đạn rời khỏi băng, có tia lửa điện sáng lóe lên từ nòng súng . Dù rất mỏng, nhưng cũng đủ để xẹt qua khuôn mặt của người con gái với mái tóc đỏ.
Một vệt sẹo dài nơi quai hàm, nhìn đầy dữ dằn và gớm ghiếc.
Một nụ cười đầy tự kiêu nở trên môi.
Ánh sáng của tia lửa điện xẹt qua đôi mắt của cô gái ấy.
Là đôi mắt đen kịt không một tia sáng, hệt như vực quỷ u linh.
Chàng trai mặc áo choàng đen đứng bất động.
Đôi mắt đó, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm mùa hạ.
Đôi mắt mà cậu từng vô cùng quen thuộc, từng vô cùng yêu thích.
Đôi mắt vẫn hay trở đi trở lại trong giấc mơ của cậu suốt 8 năm trời.
Mái tóc màu đỏ, đôi mắt màu đen.
Căn hầm tối tăm.
Và những bữa ăn không dành cho con người.
Chẳng lâu sau, đèn lại được thắp lên. Mấy tay súng của nhà Shadow vẫn mai phục trên khe trống được thiết kế trên trần nhà bắt đầu hành động.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên. Đôi mắt của người con gái kia khẽ liếc nhìn về phía khe trống được thiết kế khéo léo trên trần nhà, nhanh như cắt, vội vàng lăn một vòng khi đạn vừa rời băng. Có điều, viên đạn vẫn trúng vào vai trái. Máu túa ra đầm đìa.
Tiếng súng cũng đã khiến chàng trai mặc áo choàng sực tỉnh. Cậu ta tức giận, rút súng ngắn trong túi, liên tục bắn về phía mấy tay súng mà chính mình cài vào.
“Chết tiệt! Không được bắn!”
Suy nghĩ duy nhất, là không để cô gái kia bị thương.
Cô gái ngồi dậy, ôm một bên vai bị thương, nhanh như cắt, chạy lên cầu thang dẫn lên trên rồi thoát khỏi căn phòng.
Đám quý tộc lặng người nhìn người đàn ông đang nằm giữa vũng máu đỏ tươi. Một viên đạn cắm xuyên qua lớp mặt nạ, xuyên qua cả đầu ông ta, rơi thẳng xuống sàn nhà. Để lại trên mặt đất một vết lõm nhỏ. Có người run run đi đến tháo mặt nạ ra.
Là James Curis! Là ngài công tước James Curtis! Hai mắt ông ta mở trừng trừng. Khuôn mặt nhăn nhúm một cách khó coi, như thể vẫn chưa hết bàng hoàng vì bị giết.
Liền sau đó là tiếng còi báo động của xe cảnh sát.
Tất cả hỗn loạn thật sự. Đến cả chàng trai mặc áo choàng luôn bình tĩnh từ nãy tới giờ cũng không khỏi chấn động.
Cậu đưa tay giật phắt chiếc mặt nạ mạ vàng xuống. Khuôn mặt đẹp hoàn hảo hiện ra, với đôi mắt xanh thẳm sâu như bóng tối. Vic Shadow. Cậu ta chính là chủ nhân bữa tiệc.
Người đàn ông trung niên luôn đứng cạnh cậu từ đầu bữa tiệc, lúc này đã cởi bỏ mặt nạ xuống. Ông ta ngập ngừng:
“Chủ nhân, đây là…”
Vic giận dữ ném chiếc mặt nạ xuống sàn, lần đầu tiên, cậu như mất hết bình tĩnh:
“Khỉ thật! Là xe của Scotland Yard (4).”
“Không thể như vậy được. Từ khi tay sát thủ kia bắn James Curtis đến giờ mới chỉ gần 1 phút. Không thể kéo đến nhanh như vậy được.”
Hai tay cậu nắm chặt giận dữ, nói như rít qua kẽ răng:
“Cô ta có đồng minh. Scotland Yard đã mai phục từ đầu. Khi cô ta vừa hành động, lập tức phát tín hiệu. Đồng minh sẽ báo cảnh sát, chúng lập tức ùa vào.”
“Nếu thật sự ùa vào…”
Quản gia Edward nói đến nửa chừng thì im bặt. Vic đưa mắt nhìn xung quanh. Đám quý tộc đang nhốn nháo sợ hãi. Phía góc trái phòng là một sân khấu đẫm máu sư tử. Phía bên phải lại là một bàn cờ vua cỡ lớn đẫm máu gần 30 người. Xác ngài công tước đang nằm trên đất. Đó còn chưa kể, căn phòng này nằm ở dưới mật đạo. Trong mật đạo này còn có một khu vực huấn luyện thú, gần 20 phòng giam lớn nhỏ với lũ tù nhân bị hành hình dã man đến mức không ra hình người. Và cả hàng trăm bộ hài cốt rải rác khắp mật đạo.
Nếu Scotland Yard ùa vào đây. Chỉ sợ cả đời Vic sẽ phải ngồi trong tù. Hoặc cũng có thể là một phát vào đầu, tử hình và chết ngay tại chỗ.
Cậu đã phải sắp xếp kế hoạch thủ tiêu James Curtis rất cẩn thận.
Cuối cùng, lại bị bàn tay ma quỷ của lão già đó xen vào.
Cậu bình tĩnh ra lệnh, sau khi suy nghĩ chưa đầy 30 giây:
“Lập tức lệnh cho vệ sĩ cầm chân lũ cảnh sát. Di chuyển khách lên trên nhà chính, sai người hầu dọn tiệc ra. Tiệc chỉ cần qua loa, không cần quá cầu kì. Di chuyển xác của James Curtis lên nhà chính, nhớ dàn dựng sao cho giống như lão bị giết ở trên kia. Ngươi có 5 phút để làm mọi việc, trước khi đám vệ sĩ không thể cầm chân lũ chó của Scotland Yard. Còn ta, sẽ đuổi theo sát thủ quý tộc.”
Cậu ta là người luôn bình tĩnh trong mọi việc, dù tình thế có nguy hiểm cấp bách đến đâu.
“Chủ nhân, quả thật rất nguy hiểm.”
“Ta tự có cách bảo vệ mình.”
Cậu trả lời một câu ngắn gọn, rồi lập tức chạy lên cầu thang dẫn ra khỏi hầm. Thân ảnh cao gầy thoáng cái đã biến mất, chỉ có bóng áo choàng đen là phấp phới bay.
(4) Scotland Yard: tên đầy đủ là New Scoltland Yard, đây là cục cảnh sát London.
—–
Chap này max dài luôn. Từ giờ mỗi chap tớ post sẽ ngắn lại nhé :3 Sorry ;)