Hậu Duệ Quý Tộc


Henry cẩn thận di chuyển đến kệ đựng thuốc và dụng cụ phẫu thuật. Cậu lôi điện thoại trong túi ra và bật chế độ đèn pin. Từng bước chân chuyển động trên mặt đất hệt như loài mèo, không hề gây ra một tiếng động nào.
Cậu tiếp cận được giá đựng thuốc, rọi đèn lên để tìm các loại thuốc cần thiết. Cậu đã nghĩ mình sẽ lấy những thứ mà Vic yêu cầu trong vòng hơn 1 phút và quay về, nhưng lại có một số điều ngoài dự đoán. Giá đựng thuốc cách chỗ đặt lồng thú cưng chỉ hơn một mét. Có mấy con chó khi thấy ánh sáng từ đèn pin và tiếng bước chân của cậu đã sủa lên ầm ĩ.
Một con sủa, rồi hai con sủa, và chẳng lâu sau thì tất cả cùng sủa.
Thứ âm thanh ồn ào kia khiến Henry vô cùng khó chịu. Chết tiệt! Không ngờ lại có ngày siêu trộm như cậu bị một lũ chó cảnh làm khó.
Người ta hay nói giận quá mất khôn. Henry bị mấy tiếng chó sủa làm cho bực mình, không thể hoàn toàn tập trung tìm mấy thứ thuốc Vic yêu cầu. Cậu quay mặt về phía mấy chiếc lồng chó, gào lên:
“Im mõm đi!”
Lũ chó càng sủa to hơn nữa. Sau khi gào lên Henry mới nhận ra mình vừa làm một việc vô cùng ngu ngốc. Lũ chó đó làm sao hiểu được tiếng người chứ.
Cậu lại làu bàu:
“Lũ không biết nghe lời. Đừng để tao ỗi con một viên đạn.”
Đầu óc cậu xoay mòng mòng giữa một loạt các loại thuốc. Michroshield 4% để sát trùng, bông băng, nước muối y tế…
Henry lục lọi một hồi trong giá thuốc, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc túi bóng để đặt tất cả những thứ kia vào. Cậu nhanh chóng rời khỏi tiệm thú y.
Có điều, để đi ra khỏi cửa thì cần phải băng qua kệ để lồng đựng thú cưng. Khi Henry đi qua một chiếc lồng lớn đặt một con chó Doberman, bất ngờ, nó thò mõm qua khe hở của lồng sắt, cắn chặt lấy gấu quần cậu.
Bước chân cậu khựng lại vì lực kéo của con chó. Khỉ thật! Sao lũ chó cưng này cứ thích làm khó cậu. Sau vài lần giật gấu quần mà con chó vẫn không chịu nhả ra, Henry trở nên hết kiên nhẫn, cậu rút súng trong túi áo khoác, lạnh lùng bắn vào giữa đầu con Doberman.
Con chó tội nghiệp bị ăn đạn lập tức nhả ra, kêu ăng ẳng đầy đau đớn. Henry cứ thế chạy thẳng ra ngoài mà không thèm để ý.

Cậu lột quần áo và lớp hóa trang quẳng vào sọt rác công cộng trước chung cư Golden Palace, sau đó quẹt thẻ an ninh và vào bên trong.
Di chuyển với vận tốc nhanh nhất để về phòng, cậu cẩn thận nhìn xung quanh rồi vào trong. Vic đang ngồi cạnh giường Red, khuôn mặt khá nghiêm trọng.
“Thuốc và dụng cụ phẫu thuật đây rồi.”
Cậu chìa túi đựng thuốc về phía Vic, cậu ta đưa tay ra cầm lấy và nhìn vào bên trong.
“Tốt lắm! Trước tiên cần sát trùng vết thương.”
Vic chạy vào nhà tắm và rửa tay sạch bằng xà phòng sát trùng mà Henry mang về, sau đó cẩn thận lau sạch tay và đeo găng tay cao su y tế.
Red bị bắn vào vai trái. Cậu đến gần cô, nhẹ nhàng cởi lớp áo khoác ngoài và chiếc áo len ướt sũng nước, chỉ để lại một chiếc áo cộc đen bó sát bên trong.
“Ê! Dừng lại! Đừng bảo ngài định cởi áo cô ấy ra.”
Vic lạnh lùng liếc Henry sau đó cất tiếng:
“Vậy cậu không biết hầu như bác sĩ đỡ đẻ đều là nam à?”
Henry câm nín không đáp. Nhưng Vic cũng không cởi áo Red mà chỉ cẩn thận dùng kéo cắt rời một bên vai áo và ống tay.
Vết đạn bắn lộ ra đầy gớm ghiếc. Máu tụ đông lại tạo thành một thứ dung dịch đặc sệt có màu đen ngòm, vùng da xung quanh vì tiếp xúc với nước và để lâu mà tím ngắt lại. Vic ấn nhẹ vào vết thương, Red khẽ cau mày vì đau. Cậu chợt nở nụ cười nhẹ:
“Bị thương thế này vẫn đủ sức để chạy về đây! Lại lái xe một đoạn khá dài. Cũng không tồi đâu!”
“Đừng nhiều lời nữa! Mau phẫu thuật đi!”
Vic với lấy lọ thuốc sát trùng và bông băng, trả lời:
“Cũng không đáng ngại lắm. May mà đạn không cắm vào xương.”
Cậu chấm bông vào thuốc sát trùng, lấy kẹp gắp bông xoa đều lên vùng bị thương và vùng da xung quanh đó. Tiếp đến là dùng thuốc gây mê.
Đôi mắt xanh thẫm chợt tối sầm lại, hai hàng lông mày của Vic xô lại với nhau khi nhìn thấy dòng chữ được in trên bao bì hộp thuốc gây mê. Đây là loại Zoletil 50, chỉ dành cho động vật. Cậu lầm bầm:
“Không ổn rồi! Thuốc gây mê này không thể dùng cho con người.”
Henry tái xanh mặt, hỏi dồn:
“Vậy… phải làm thế nào?”
Trên trán Vic bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Cậu thở hắt ra, dứt khoát:
“Được rồi! Vậy chỉ còn cách phẫu thuật không gây mê.”
“Ngài…”
“Cậu đến đây. Trói rồi giữ chặt lấy cơ thể cô ấy, không được để cử động.”
Henry chạy đến bên giường Red, nghe theo lời Vic, đi tìm vài thứ quần áo mỏng chất liệu co giãn trong tủ và trói chân Red vào giường. Vì cô bị thương ở tay nên không thể trói, phần nửa người bên trên được Henry giữ chặt.
Vic bắt đầu thao tác phẫu thuật. Trước tiên là dùng dao mổ mở rộng vết thương để lấy đạn ra ngoài.
Cậu thận trọng cắt một đường tiếp nối vùng bị thương, lưỡi dao sắc lẻm cứa vào làn da trắng muốt của Red, máu đỏ theo đó túa ra. Cô cắn chặt răng, gồng mình vì cơn đau dữ dội. Sau khi mở rộng vết thương, đầu đạn màu đồng đã hiện lên giữa đống máu thịt bầy nhầy. Cậu lại dùng kẹp gắp để gắp đầu đạn ra ngoài. Có thể thấy được Red đang đau đớn đên thấu xương. Cơ thể gồng lên vì đau nhưng bị Henry ghìm chặt xuống, khuôn mặt vã mồ hôi hột, vầng trán và khóe mắt nhăn tít lại khiến khuôn mặt trở nên méo mó dị dạng. Vết sẹo dài ngoằng dưới quai hàm cũng đỏ lựng lên.

Vic và Henry cũng căng thẳng không kém, ai đấy mặt mũi đều nghiêm trọng.
Cuối cùng, đầu đạn cũng được lấy ra ngoài. Henry khẽ thở phào. Còn Red cũng thôi không gồng mình, các cơ giãn ra sau một trận đau đến hoa mày chóng mặt.
“Đây chưa phải lúc thư giãn đâu. Khi tôi khâu cho cô ấy, đó mới là lúc đau đến thừa sống thiếu chết.”
Mũi kim đầu tiên xuyên qua vai Red, cố định miệng rách toang hoác khi nãy. Cơn đau lập tức truyền đến đại não, buốt đến tận óc. Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều thứ còn gây đau đớn thể xác hơn, cô bặm chặt môi để không gào ra tiếng.
Dù trong cơn mê man, vẫn vô cùng bướng bỉnh và ngoan cố.
Vic khẽ lắc đầu, tập trung vào việc khâu và những mũi kim.
Mũi thứ hai, Red vẫn chịu đựng như thế. Nhưng người ta nói, sức chịu đựng của con người có giới hạn. Một khi quá mức chịu đựng, người ta sẽ bất chấp tất cả, gạt bỏ hết những gì bản thân gắng gượng ban đầu. Mũi thứ ba là mũi khâu vùng da thịt bị rách vì đạn bắn. Khi mũi kim vừa xuyên qua lớp da mỏng, Red gào lên:
“A!!”
Tiếng kêu vang vọng căn phòng, dội vào vách tường cách âm và hất trở lại. Đó là âm thanh bị dồn nén bởi những đau đớn tột cùng, phát ra từ đáy sâu tâm hồn bị thương tổn sâu sắc.
Vic đột nhiên đưa tay đặt vào miệng Red. Theo bản năng, cô cắn phập lấy như một con thú hoang. Cơn đau đã điều khiển ý trí của Red, cô hoàn toàn bị nó chi phối, hai hàm răng như hàm của loài mãnh thú nghiến chặt lấy bàn tay Vic, cắn xuyên qua lớp găng tay cao su, máu từ vết cắn tuôn ra đầm đìa.
Thế nhưng, dù bị vết thương như thế, cậu vẫn bình thản như không, một cái nhíu mày cũng không có, tựa như thứ mà Red đang cắn không phải là tay cậu. Henry thấy thế thì hỏi:
“Ngài… làm gì vậy…?”
Một tay Vic bị Red cắn chặt, tay còn lại vẫn tiếp tục khâu. Thấy Henry hỏi vậy, cậu không buồn nhìn lên, đáp ngắn gọn:
“Nếu để cô ấy hét như thế, vì quá đau, trong vô thức, cô ấy có thể cắn vào lưỡi mà chết đấy!”
Vết thương cần phải khâu gần 10 mũi. Trong suốt thời gian đó, Vic chỉ khâu bằng một tay, tay còn lại vẫn để Red cắn chặt. Henry cũng vất vả không kém khi phải giữ chặt cơ thể Red, trán cậu cũng mướt mồ hôi.
Hơn nửa tiếng trôi qua, ca mổ không thuốc gây mê kết thúc. Máu đã nhuộm đỏ một góc ga giường trắng tinh, vấy lên cả chiếc áo choàng đen của Vic.
Cậu lột găng tay y tế đầy máu ra. Bên ngoài găng là máu của Red, bên trong lại là máu của cậu. Chỗ Red cắn đã để lại một vết sâu hoắm trên mu bàn tay trắng mịn. Cậu cúi người bế cô sang phòng ngủ khác trong nhà để Henry dọn ga giường và mấy dụng cụ phẫu thuật.
Đặt Red xuống giường, cậu cẩn thận đắp chăn cho cô rồi vào phòng tắm lấy chiếc khăn mặt lau qua mất vệt mồ hôi trên trán. Sau đó mới tắt điện ra ngoài.
Henry đã ngồi ở sofa và đang pha trà. Vic nhìn qua ô cửa sổ kính, bên ngoài trời cũng bắt đầu lờ mờ sáng, ngước lên đồng hồ cũng đã quá 4 giờ sáng rồi.
Cậu ngồi xuống ghế, thư thái vắt chân và nhận lấy tách trà đen bốc khói từ tay Henry. Trên bàn còn có thêm đường và bánh quy bơ hạnh nhân. Cậu khẽ nhấp một ngụm nhưng không đặt tách trà xuống ngay, mà vẫn giữ nguyên tư thế cầm tách để hương trà thơm phức lởn vởn quanh mũi.
Mãi một lúc sau, cậu mới lên tiếng:
“Kế hoạch hôm nay của cậu và Red khá hoàn hảo. Nếu như tôi không gắn thiết bị định vị vào sau cổ cô ấy, chắc chắn sẽ không thể lần theo được.”
“Nhưng ngài vẫn lần theo được đấy thôi.”
Henry cười nhạt đáp lời. Vic không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ.
Đột nhiên, Henry nói bằng giọng đùa cợt:
“Bá tước, ngài vừa thay đổi cách xưng hô với tôi. Trước đây ngài đều nói “ngươi- ta”, bây giờ đã đổi thành “tôi- cậu”.”
Vic khá ngạc nhiên, chính cậu cũng không nhận ra điều này. Cậu không nhận ra, bản thân mình đã không còn xưng hô với Henry bằng kiểu hách dịch, cao ngạo hệt như một vị chúa tể xưng hô với những kẻ hèn kém hơn mình. Có lẽ vì khi nãy, lúc cùng hợp tác phẫu thuật cho Red, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người đã là đồng minh. Nhất thời, cậu không đáp.
“Tốt hơn hết là ngài nên xưng hô như thế, bỏ cái kiểu hách dịch tự ình là cao quý đi.”
Vic nhếch môi cười.
“Ta vẫn có một thắc mắc. Đó là nếu James Curtis không phải người chiến thắng, Red đóng vai quân vua sẽ bị bắn chết. Khi đó kế hoạch của các người sẽ thất bại.”
“Chúng tôi cũng đã nghĩ đến trường hợp đó. Red đóng vai quân cờ nhưng đồng thời sẽ quan sát diễn biến trận đấu. Ngay khi nhận ra bản thân có khả năng bị bắn, cô ấy sẽ ra tay trước.”
Vic gật gù, ngón tay trỏ khẽ đưa lên chạm vào mũi. Đó là dáng điệu khi cậu đang suy ngẫm.
Henry lại hỏi:
“Tôi cũng thắc mắc một chuyện, đó là ngài làm thế nào để mấy người đóng vai quân cờ ngoan ngoãn tham gia vào trò chơi tử thần như thế?”
Vic nhấp một ngụm trà, sau đó đáp bằng giọng thần bí, lạnh băng nhưng lại ẩn chứa sự đắc ý:
“Khi họ vào dinh thự, ta đã nói trước với họ rồi. Có vài kẻ chống đối, một trong số đó bị ta cho ném vào chuồng hổ đói. Những kẻ còn lại chỉ có hai sự lựa chọn. Một là chết trong chuồng hổ, hai là chết trên bàn cờ. Vậy là bọn chúng ngoan ngoãn ngay lập tức.”
Henry nhìn điệu bộ thản nhiên của Vic, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ghê tởm. Lấy mạng sống con người làm trò tiêu khiển, khi nhắc lại, cậu ta vẫn bình tĩnh như không. Kinh tởm cậu ta, nhưng rồi Henry lại nghĩ đến bản thân mình. Chẳng phải cũng là kẻ máu lạnh mang bộ mặt thản nhiên khi đoạt đi mạng sống của người khác sao?
Nhưng cậu ta lấy mạng sống con người ra làm trò đùa, còn cậu thì làm vì mệnh lệnh. Về bản chất hành động thì giống nhau, nhưng mục đích lại hoàn toàn khác. Henry đã tự biện hộ cho bản thân mình như thế.
Đột nhiên, Vic hướng đôi mắt xanh thẳm lên nhìn cậu, môi nở một nụ cười tự giễu:
“Ngươi đang thấy hành động đó thật đáng ghê tởm đúng không?”
Henry không đáp, chỉ im lặng.
Vic cúi đầu nhìn vào tách trà trên tay, giọng đột nhiên trầm xuống:
“Đến ta còn thấy ghê tởm chính thế giới mà ta thuộc về.”

Cậu ghê tởm thế giới quý tộc mà cậu đang sống. Ghê tởm những con người mà cậu vẫn hợp tác và giao du. Ghê tởm cả sự máu lạnh và giả dối của bản thân mình.
Henry chợt thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó, cậu lại nở nụ cười ngạo mạn quen thuộc, trong giọng nói mang vài phần chế giễu:
“Bá tước, ngài đừng quên cách đây không lâu, tôi và ngài vừa chĩa súng vào đầu nhau. Vậy mà giờ ngài lại nói chuyện với tôi như thể chúng ta là bạn. Ngài khiến tôi rất khó xử đấy.”
Nghe thấy vậy, Vic ngẩng đầu lên, điệu bộ yếu ớt vừa nãy biến mất, thay vào đó là nụ cười giả dối quen thuộc, cậu đáp:
“Đừng tự hoang tưởng như thế. Ta không hề coi ngươi là bạn.”
Henry vẫn nở nụ cười nhưng trọng bụng thì thầm nghiến răng. Được lắm! Không hổ danh bá tước Shadow. Miệng lưỡi không phải dạng tầm thường, lời nói phát ra đủ khiến đối phương cứng họng, bức bối mà chết.
Vic ngước mắt nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy nói:
“Đã đến lúc ta phải về rồi. Hôm nay quả là rất thú vị khi gặp lại ngươi.”
Henry khẽ cười đứng dậy, hơi cúi người nói:
“Để tôi tiễn ngài.”
Trên môi Vic thoáng hiện một nụ cười phức tạp. Henry thoáng chột dạ khi ánh mắt chạm phải nụ cười kia, nhưng đến khi cậu nhìn lại thì chỉ thấy gương mặt Vic vẫn như bình thường. Cậu đã tự cho rằng nụ cười kia là do cậu tự tưởng tượng, nhưng không thể phủ nhận nó đã ám ảnh cậu cho đến mãi tận sau này.
Là nụ cười ngạo mạn của một kẻ thông minh khi nhìn đối thủ của mình. Đó còn là nụ cười như nhìn thấu hết tâm can của đối phương. Nụ cười chỉ có ở một kẻ thực sự tài giỏi và luôn tự kiêu về tài năng của mình.
Henry tạm gạt qua nụ cười kia, rút khẩu súng trong áo khoác, khi Vic vừa quay đi, lập tức đặt lên lên sau đầu cậu.
“Xuống địa ngục nhé, bá tước Shadow. Tôi sẽ tiễn ngài một đoạn.”
Rút kinh nghiệm khi nãy, với kẻ cáo già như Vic Shadow, cậu sẽ bắn ngay lập tức mà không lằng nhằng. Nhưng đúng lúc cậu định bóp cò thì Vic lên tiếng:
“Ta không cầu xin tha mạng, nhưng trước hết ta muốn ngươi xem một thứ này. Đến lúc đó muốn giết hay không tùy ngươi.”
“Đừng hòng bịp bợm!”
“Ta không bao giờ nói dối.”
Như để chứng minh cho hành động của mình, Vic lấy súng trong túi áo, ném ra xa. Giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng.
“Tin được chưa?”
“Ngài muốn tôi xem gì?”
“Đến chỗ cửa sổ nào. Để chắc chắn ta không giở trò, ngươi có thể giữ nguyên tư thế này, ta và ngươi cùng đến đó xem.”
Henry nắm lấy vai Vic lôi đi. Đến phía cửa sổ, cậu đẩy Vic lên trước.
“Trước hết, nhìn về phía siêu thị Lcape, ngay trước cửa.”
Henry nhìn theo hướng Vic vừa bảo, hoảng hốt khi nhìn thấy vài tên mặc đồ đen đang đứng ở góc khuất trước cửa siêu thị. Chúng ẩn mình trong bóng tối, đôi mắt như loài thú săn mồi nhìn lên cửa sổ phòng cậu.
“Còn nữa, nhoài người ra một chút nữa, ở tòa nhà City Hall bên cạnh, ngay dưới mái hiên.”
Cậu lại nhìn theo, cũng có tầm gần chục tên đứng ở đó.
“Cuối cùng, đỉnh tòa trung tâm mua sắm Kingdom, cách đây khoảng 700 yard. Ta nghĩ ngươi nên quan sát bằng chiếc kính viễn vọng ở phía kia.”
Henry có sở thích ngắm sao nên cạnh cửa sổ phòng cậu luôn đặt một chiếc kính viễn vọng. Vừa để phục vụ cho việc ngắm sao, vừa để quan sát động tĩnh khu vực xung quanh.
Vẫn giữ khẩu súng chĩa vào đầu Vic, cậu nhoài người sang bên cạnh, ghé mắt vào ống nhòm của kính viễn vọng.
Cách phòng cậu khoảng gần 700 yard, trên nóc tòa trung tâm mua sắm Kingdom có hai tay bắn tỉa đang trong tư thế sẵn sàng bắn. Dĩ nhiên, đích ngắm sẽ là cậu.
“Hiểu rồi chứ? Ngươi đang bị bao vây. Nếu giết ta, hoặc là hai tay bắn tỉa kia sẽ giết ngươi ngay tức khắc. Hoặc là những kẻ bên dưới kia sẽ ùa vào đây.”
Henry vẫn giữ bình tĩnh. Không hẳn là không có cách. Cậu có thể bắn Vic và tránh xa tầm ngắm của mấy tay bắn tỉa rồi để xác cậu ta trong đây, còn bản thân mình thì cải trang trốn ra ngoài. Nhưng còn Red…
“Đừng nghĩ ngươi có thể giết ta rồi trốn ra ngoài, tránh khỏi con mắt của những kẻ mai phục dưới kia. Kể cả ngươi có khả năng mang theo Red. Thì ngay khi ngươi bắn chết ta, thủ hạ của ta sẽ ùa vào. À không, phải nói là ngay khi tim ta ngừng đập.”
Vic nhếch môi cười ngạo mạn. Henry khẽ cau mày:
“Nhưng… tại sao? Chúng không thể biết khi nào tôi giết ngài. Và tại sao chúng lại bám theo được đến đây?”
Vic đưa tay cởi bỏ lớp áo choàng đen. Bên trong lớp áo choàng cậu chỉ mặc một chiếc sơ- mi trắng, sẽ không có gì đặc biệt, nếu như bỏ qua số máy móc phức tạp được gắn bên ngực trái.
“Là nhờ cái này. Máy định vị được vận hành bằng nhịp tim của ta. Khi tim đập, nó sẽ truyền ra một thứ sóng siêu âm giúp duy trì chế độ theo dõi. Nếu một khi thiết bị bị ngắt, hoặc là khi tim ta ngừng đập, tín hiệu sẽ không còn. Máy định vị mà thủ hạ của ta được trang bị sẽ lưu lại toàn bộ quãng đường mà ta đã đi qua. Họ âm thầm bám theo, khi thiết bị bị ngắt, sẽ lập tức ùa đến địa điểm cuối cùng mà ta đến. Hiểu rồi chứ?”
Henry cứng đờ người. Thiết bị này hao hao giống máy điện tâm đồ kết hợp với máy định vị, quả là một sự lựa chọn hoàn hảo trong những hoàn cảnh thế này.
“Ta không có ý định bắt ngươi vào cô ấy. Vậy nên, bỏ thứ đồ chơi nguy hiểm kia xuống được rồi chứ?”
Cậu vẫn không thể thắng được Vic Shadow. Henry lặng lẽ thu súng về, mắt gườm gườm nhìn Vic.

Vic ung dung mặc lại áo choàng đen, sau đó quay lưng đi ra cửa.
“Xin cáo từ.”
Trong giọng nói của cậu còn phảng phất sự đắc ý vì vừa giành được chiến thắng.
Đột nhiên, Henry lên tiếng:
“Tại sao ngài có thể chuẩn bị kĩ lưỡng như thế? Tôi nhớ là việc Red ám sát trong bữa tiệc máu là một việc bất ngờ mà ngài không hề biết trước.”
Cậu vẫn luôn muốn hỏi. Từ lần trước cũng thế, việc cậu đánh cắp viên “The lost victory” hoàn toàn là bí mật, vậy mà cậu ta vẫn chuẩn bị bẫy hoàn hảo để cậu mắc vào. Lần này là việc của Red, cậu ta cũng có thể suy nghĩ chu toàn một đừng lui.
Nghe thấy vậy, bước chân Vic chợt dừng lại, cậu quay đầu nhìn Henry, trên môi vẽ một nụ cười.
Henry vẫn còn nhớ, khi nhìn dáng điệu của Vic khi đó, cậu đã bị ấn tượng mạnh. Sự tự tin tỏa ra từ ánh mắt xanh thẫm sâu thẳm. Nét cười ngạo mạn hoàn hảo lồ lộ trên môi. Giây phút đó, một suy nghĩ đã thoáng xẹt qua đầu cậu, rằng ngoài Vic Shadow ra, có lẽ không còn ai xứng đáng hơn với ngôi vị đứng đầu gia tộc Shadow lẫy lừng nhất Anh quốc. Cũng như sẽ không có ai có đủ tư cách trở thành kẻ thống trị giới quý tộc độc ác, tối tăm; nếu như cậu ta vẫn còn tồn tại.
Hệt như cái tên của mình. Vic Shadow, cậu ta sinh ra là để chiến thắng!
Đuôi mắt Vic khẽ nheo lại, phối hợp ăn khớp với nét cười trên môi. Cậu cất giọng trầm trầm, mang theo sự tự tin khó ai bì kịp:
“Là kế hoạch B. Một kẻ khôn ngoan, phải biết chừa ình một lối thoát trong mọi trường hợp.”
Nói xong, cậu thong thả bước ra khỏi phòng.
Henry vẫn đứng bất động giữa nhà. Mãi một lúc sau, cậu mới giận dữ ném khẩu súng vào tường. Miệng lầm bầm nói:
“Tên ngạo mạn chết tiệt!
Ra khỏi chung cư, Vic gọi điện thoại cho quản gia Edward. Đúng 10 phút sau, một chiếc Phantom đã dừng trước cửa chung cư. Người đến đón cậu là tài xế riêng chứ không phải Edward. Vic không để ý nhiều, nhanh chóng lên xe. Chiếc Phantom hướng thẳng về vùng ngoại ô thành phố.
Trên suốt quãng đường đi, Vic nằm tựa đầu về phía sau, mắt nhắm nghiền. Một đêm không ngủ cộng với việc phải chạy đi chạy lại, đầu óc luôn trong trạng thái căng thẳng khiến cơ thể cậu trở nên rệu rã. Mặc dù từng làm việc với cường độ rất cao nhưng chưa bao giờ cậu thấy mệt mỏi thế này.
Chiếc xe dừng trước cổng dinh thự, cậu mau chóng đi vào nhà chính. Chỉ muốn chạy lên phòng, tắm trong bồn nước nóng rồi đi ngủ, thức dậy vào buổi chiều hôm sau và sau đó sẽ dùng một bữa điểm tâm với bánh cùng trà đen lúc chiều muộn.
Thế nhưng, mong muốn đó của cậu đã bị dập tắt một cách lạnh lùng khi cậu nhìn thấy một đám cảnh sát Scotland Yard đang đứng lố nhố trong sân và nhà chính. Tâm trạng cậu đột nhiên trở nên cáu bẳn hơn bao giờ hết. Cậu đi vào nhà chính, gót giày nện mạnh xuống nền đá cẩm thạch tạo ra những tiếng vang rất kêu, thu hút sự chú ý của mấy viên cảnh sát. Họ thấy Vic thì đều cúi đầu chào.
Cậu thản nhiên đi qua, đôi mắt xanh thẳm nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống quý ngài Dolce Small đang đứng giữa nhà chính nói chuyện với Edward. Vic vào đến nơi thì vừa kịp nghe được phần hay nhất của câu chuyện.
Dolce Small cẩn thận săm soi trên nền gỗ, sau đó nói với Edward:
“Có hai điểm lạ ở hiện trường. Đầu tiên, là dấu máu này. Theo như tôi biết thì công tước James Curtis bị sát thủ quý tộc bắn chết tại chỗ. Ngay sau đó tay sát thủ kia cũng bị vệ sĩ của nhà Shadow bắn. Thế nhưng máu ở chỗ James Curtis ngã xuống lại quá ít. Sát thủ quý tộc sau đó bị thương, khi chạy, máu chảy theo đường đi của cô ta. Nhưng máu ở chỗ này lại quá bất thường. Vết máu ngắt quãng giống như bị lau đi vậy.”
Dolce Small chỉ vào vết máu trên sàn. Thực chất, nơi James ngã xuống có quá ít máu vì ông ta không chết ở đây. Còn thứ hai, vết máu ngắt quãng không phải do bị lau đi, mà là do khi Red bị thương, cô ấy chạy lên từ căn hầm. Khi nắp hầm khép lại, dĩ nhiên vết máu sẽ giống như bị ngắt quãng.
“Còn một thứ mà chúng tôi không tìm thấy.”
“Ồ, thứ gì vậy? Ngài Small?”
Vic mỉm cười xen ngang cuộc trò chuyện của hai người kia. Dolce Small ngạc nhiên quay ra nhìn cậu. Rất miễn cưỡng đưa ra bắt tay, ánh mắt còn ẩn chứa sự chán ghét khi nhìn Vic.
Sau vụ viên đá “The lost victory” lần trước, ông càng ghét Vic hơn.
“Vâng, ngài Curtis bị chết vì đạn bắn. Theo hình dạng vết thương có thể suy đoán được kẻ bắn ông ấy đứng từ trên cao bắn xuống. Viên đạn xuyên qua đầu ông ấy. Nhưng dù đã tìm rất kĩ, chúng tôi cũng không thấy viên đạn nào trên hiện trường, đến cả vết lõm khi đạn rơi ra ngoài cũng không tìm thấy.”
Vic khẽ cười, đôi mắt nhìn Dolce Small đầy ẩn ý:
“Ồ, ý ngài là chúng tôi đã thay đổi hiện trường?”
“Tôi không nói thế. Là chính miệng ngài nói.”
Lửa giận trong Vic bốc lên ngùn ngụt. Nụ cười trên môi cậu tắt phụt, đáy mắt xanh thẫm trở nên lạnh lẽo đến cực điểm. Cậu nói như đang nghiến răng nghiến lợi:
“Hình như ngài đã chán vị trí trưởng cục cảnh sát London rồi thì phải?”
Dolce Small dĩ nhiên hiểu được ẩn ý trong lời Vic. Cậu ta muốn nói, nếu vẫn còn giữ thái độ thế này với cậu, vẫn muốn nhúng mũi vào chuyện của cậu, thì vị trí mà ông đang đảm nhiệm sẽ thuộc về người khác.
Mặc dù hiểu, nhưng ông vẫn không buồn cho vào tai, nói:
“Dĩ nhiên tôi vẫn muốn ở lại vị trí này. Bản thân tôi dựa vào thực lực của mình mà đi lên, đâu cần phải luồn lách mà sợ sệt bị mấy kẻ không ra gì nhúng tay vào.”
Hai bàn tay nằm trong lớp áo choàng của Vic đã nắm chặt lại. Dolce Small biết cậu đã mất bình tĩnh nên cúi đầu nói:
“Tôi xin được đi điều tra, bá tước.”
Phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại Vic và Edward. Edward biết cậu đang giận nên cũng không dám lên tiếng chỉ rót một tách trà nóng đưa cho cậu.
“Choang!”
Tách sứ đắt tiền đã vỡ vụn trên nền gỗ bóng loáng. Vic nói như rít qua kẽ răng:
“Tài năng? Thực lực thực sự? Lão ta còn không biết, ở cái xã hội này, thứ tài năng của lão ta không đáng một xu?”
Quản gia Edward im lặng trước cơn thịnh nổ của Vic. Ông biết, với tính cách của Vic, dù có giận dữ đến mức nào thì cậu cũng sẽ chế ngự được nó rất nhanh.
Không ngoài dự liệu của Edward, ngay sau đó, Vic đã bình tĩnh trở lại, vẻ lạnh lùng nghiêm túc lại hiển hiện trong đôi mắt. Cậu dợm bước lên cầu thang, quẳng lại một câu cộc lốc:
“Ta lên nghỉ ngơi. Đúng 5h30 chiều hãy mang trà lên phòng ta.”
“Tôi đã rõ, thưa ngài.”

Red tỉnh dậy sau một quãng thời gian dài mê man. Cô định gượng dậy để rời khỏi giường nhưng cơn đau truyền đến từ một bên vai đã tàn khốc kéo cô trở lại. Red hướng mắt lên trần nhà, cóp nhặt những chi tiết vụn vặn mờ ảo còn sót lại trong đầu để chắp nối thành kí ức.
Cô nhớ, mình đã giết công tước James Curtis ở dinh thự nhà Shadow, sau đó gặp Vic. Cậu ta và cô đã đuổi nhau một đoạn dài. Đến Tower Bridge thì cô nhảy xuống sông và cắt đuôi. Những sự việc về sau rất mờ ảo, cô chỉ mang máng nhớ rằng, hình như Vic đuổi theo cô đến tận chỗ ở của Henry.
Henry bước ra từ nhà bếp, bưng đến bên giường Red một tô cháo và một cốc sữa. Cả hai đều vẫn còn nóng và bốc khói nghi ngút. Cậu để một chiếc bàn nhỏ lên giường rồi đặt khay đồ ăn lên, nói:
“Cậu ăn luôn đi cho nóng.”

“Tẹo tớ sẽ ăn.”
Red mệt mỏi muốn nhấc chiếc bàn ra để nằm xuống nhưng bị Henry ngăn lại.
“Được Henry này nấu ăn cho là một vinh dự của cậu đấy. Cậu có biết là…”
“Tớ ăn. Được chưa?”
Red vội vàng cắt lời cậu. Cô biết Henry sẽ lảm nhảm về mấy thứ cậu ta nổi tiểng ra sao, có nhiều người thích thế nào. Và cuối cùng sẽ kết luận rằng, Red là một người hạnh phúc và tốt số nhất thế gian khi được cậu ta chăm sóc. Cô không lạ gì cái giọng điệu của cậu ta, và dĩ nhiên là cô không muốn nghe nên cứ ăn nhanh cho lành.
Red xúc một thìa cháo bỏ vào miệng. Cũng khá ngon mặc dù rất đơn giản, chỉ có cháo trắng và thịt bò ninh nhừ. Vừa ăn cô vừa hỏi:
“Hôm qua Vic Shadow đuổi theo tớ đến tận đây đúng không?”
“Không phải hôm qua. Mà là tối hôm kia. Cậu đã ngủ được hơn 1 ngày rồi.”
“Ừ, thì là hôm kia.”
Henry ngả lưng vào thành ghế, nói:
“Ừ. Hắn đuổi theo cậu đến tận đây, tìm được đúng phòng và ép tớ mở cửa. Thật không thể tưởng được! Hắn ta quá cáo già!”
Khi nói, trong mắt Henry không dấu nổi sự khâm phục khi nhắc lại sự việc ngày hôm đó. Mặc dù ghét Vic đến thấu xương nhưng cậu không thể không công nhận, cậu ta thực sự có tài.
“Và cậu đã mở?”
“Tớ có thể không mở sao? Hắn ta gắn thiết bị định vị vào gáy cậu và lần đến tận đây. Nếu tớ không mở, hắn sẽ báo cảnh sát.”
“Rồi sao nữa? Ai đã phẫu thuật cho tớ?”
“Vic Shadow. Một điều tồi tệ là hắn ta không phải bác sĩ mà chỉ nghiên cứu về giải phẫu học trong vòng gần 1 năm. Vậy mà hắn vẫn phẫu thuật. Và một điều kinh khủng nữa là, hắn ta phẫu thuật chỉ bằng một tay và không dùng thuốc mê. Chúa ơi! Thề với cậu là tớ gần như phát sốt lên khi nhìn thấy cảnh hắn ta giải phẫu.”
Red khẽ cau mày, vẫn còn mang máng nhớ về cảm giác đau đến tận xương cách đây không lâu. Những kí ức thì không có, chỉ có nỗi đau là rõ mồn một.
“Tại sao lại phẫu thuật chỉ bằng một tay?”
Henry mở miệng định kể rằng vì cậu cắn vào tay hắn chứ sao. Nhưng nghĩ gì đó lại ngậm miệng lại, nói:
“Tốt nhất cậu nên không biết thì tốt hơn.”
Red thấy cậu không muốn nói thì cũng chẳng buồn hỏi. Cô nhanh chóng xử lý xong chỗ cháo và sữa rồi nằm trở lại giường. Khi cô đang nhắm mắt định ngủ thì chợt nghe thấy tiếng làu bàu của Henry.
“Mà nhắc đến vụ phẫu thuật, tớ phải nghe lời hắn ta đi ăn trộm một bộ dụng cụ thú y đấy.”
“Ờ? Cho nên?”
Red vẫn giữ thái độ dửng dưng. Điều đó làm cho Henry nổi đóa. Cậu bắt đầu nhảy dựng lên như giẫm phải ổ kiến.
“Sao cậu có thể dửng dưng thế trong khi tớ vừa vì cậu mà hạ mình nghe lời tên kiêu ngạo kia? Trước đó tớ đã từng tự nhủ, nếu gặp lại tên khốn Vic Shadow tớ sẽ lập tức bắn bỏ để trả mối thù phá hủy nhan sắc của tớ. Cậu có biết vết thương “ngài ấy” gây ra đã để lại sẹo rồi không? Tớ thậm chí còn không dám hớt tóc lên và để kiểu Undercut đầy nam tính. David Beckham, Ronaldo, Adam Levine… Chúa ơi! Tớ điên lên mất! Cậu có hiểu không hả? Tớ đã phải nghe lời kẻ thù lớn nhất của mình. Cậu hiểu không hả?”
Red bị Henry làm cho điếc tai đến bực mình. Cô hất chăn ra và hung dữ nói lại:
“Nghe này! Tớ chẳng thấy có vấn đề gì ở đây cả. Trong khi mà cậu đã để cái mái ẻo lả kia suốt cả mấy năm trời thì không sao, giờ cậu lại phải phát rồ lên vì một kiểu đầu mới và hậm hực vì mình không thể cắt. Tớ chẳng hiểu cái gì cả. Ngoài việc thấy cậu giống hệt mấy con bé tóc vàng hoe điên cuồng vì không kịp mua cái túi Louis Vuiton fake loại 3.”
Nói một tràng dài xong Red lại nằm phịch xuống và kéo chăn cao chùm kín đầu.
Ban đầu Henry đơ ra nhưng sau đó thì cậu bắt đầu phản ứng lại và tiếp tục gào lên:
“Cái gì hả? Sao cậu dám so sánh một mĩ nam như tớ với mấy con bé tóc vàng hoe và ví kiểu tóc Undercut nam tính với mấy cái túi Louis Vuiton fake? Cậu ngồi dậy ngay cho tớ. Nói cho rõ ràng.”
Vậy là Henry cứ liên tục gào thét và kéo chiếc chăn Red đang đắp. Còn cô thì cứ một mực giữ lại.
Thật sự lúc này, chẳng biết Red có giống như người vừa mới phẫu thuật xong không.

Thảm có trước nhà chính của dinh thự Shadow rất lớn, hơn nữa còn được cắt tỉa rất gọn gàng. Điều này phục vụ chủ yếu cho sở thích chơi golf của vị chủ nhân dòng họ. Mặc dù có kích thước khá nhỏ so với sân golf quốc tế nhưng cũng vì Vic chỉ chơi trong chốc lát nên cũng không có quá nhiều bất tiện.
Lúc này đây, cậu đang đứng giữa sân với trang phục là quần bằng vải kaki đen hơi rộng. Áo sơ- mi trắng tinh tươm xắn tay cao, chân đi giày thể thao cao cấp. Mũ đồng màu với quần và giày, kính râm nằm ngay ngắn trên sống mũi.
Nhìn Vic lúc này, đúng chất mấy quý công tử của những gia đình tài phiệt.
Quản gia Edward im lặng tiến về phía sau cậu, đằng sau ông lại có một người lái chiếc xe Rolls Royce Ghost chầm chậm đi vào. Cúi đầu với tấm lưng của Vic, ông nói:
“Bá tước, bên cảnh sát vừa gửi lại chiếc xe mà quốc vương Louis tặng ngài. Họ nói vì lí do gì đó mà ngài để quên ở Tower Bridge.”
Vic xoay người lại đằng sau, nhìn biểu tượng diều hâu bằng bạc gắn trên lưới tản nhiệt đang lấp lánh dưới ánh nắng. Cậu đã định để nó cho gã đàn ông mà cậu mượn xe máy, cuối cùng chắc ông ta không dám nhận mà giao lại cho cảnh sát.
Dưới cặp kính râm, đôi mắt cậu trở nên lạnh lùng và chứa vài phần chán ghét.
Không nói không rằng, Vic đi đến gần chiếc xe.
Chiếc gậy đánh golf trên tay cậu nện mạnh xuống phần đầu xe, đập vỡ cả cửa kính. Lớp sơn cao cấp phủ trên bề mặt xe bong tróc để lộ phần sắt xám xịt. Edward ban đầu còn há hốc mồm nhìn cậu, nhưng sau đó chỉ cúi đầu im lặng.
Được một hồi, Vic cuối cùng cũng dừng tay, vứt chiếc gậy xuống đất và đi thẳng vào trong nhà.
Edward lập tức đi theo nhận lấy đôi găng tay trắng cậu vừa cởi ra. Vic ra lệnh:
“Tống chiếc xe vào kho. Nếu ông ta có hỏi thì nói là bị hỏng sau vụ sát thủ quý tộc.”
“Vâng, thưa ngài.”
Vic cởi kính râm và mũ, hờ hững đưa cho Edward mà không thèm nhìn ông. Lầm bầm nói:
“Mất hứng chết đi được!”
Mọi thứ đang dần lộ diện :))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận