"Tôi biết rồi, Nari"
"Tôi sẽ về ngay"
"Vâng"
Tên tôi là Maria Esteria.
Tôi sống trong một ngôi nhà mà giàu có nhất ở làng Derik.
Tất nhiên không phải là nhà tôi.
Nếu là nhà của tôi thì quá tốt rồi nhưng..
Haizz.
Tôi ở đây để chờ mẹ.
Mẹ sẽ quay về đây tìm tôi.
Tôi nghe mọi người nói rằng, lúc tôi 4 tuổi mẹ đã quay lại đây.
Ba tôi cũng không biết ở đâu.
Tôi đã sống ở cô nhi viện.
Tôi là một đứa trẻ bất hạnh như vậy đó
"Gì vậy, sao lại đến trễ vậy hả? Bảo là phải đến nhanh rồi mà"
"Xin lỗi cậu chủ"
Người con trai mà trên mặt có một vài tàn nhan và vóc dáng gầy gò đó là cậu chủ trong nhà này.
Đã 30 tuổi rồi mà vẫn còn được cưng chiều đến tận trời như vậy.
Ở trong phòng, một người đàn ông đang ngồi đối diện với cánh cửa to lớn.
"Ba, gọi con có việc gì không"
"..."
Ừm, ý của con là đó không phải là việc của ta, đúng không? Ah mà, ta có chuyện muốn nhờ con.
Con sẽ chấp nhận chớ? "
Như vậy đó, đúng là một đứa trẻ bất hạnh mà
Ông trời cũng quá bất công với tôi mà.
Tôi đã làm sai điều gì mà nhẫn tâm với tôi như vậy chứ.
Quả nhiên..
ông trời có ở đó chứ?
Bị cha mẹ bỏ rơi.
Ở cô nhi viện, tôi phải chịu đựng tất cả những trận đòn, bạn bè những người mà sống cùng với tôi, người mà tôi tin tưởng cũng phản bội tôi.
Tôi không còn gia đình nào khác.
Cũng không biết người thân sống ở đâu.
Bỏ lại tôi một mình đơn độc
Tôi phải sống sao đây
" Có chuyện gì thưa cậu chủ "
" Dạo gần đây tôi không gần phụ nữ nên rất cô đơn "
Tôi nhìn vào người đó và thấy khóe môi người đó cong lên.
Thật kinh tởm, có vẻ như muốn tổ chức một bữa tiệc cho ngững người làm.
Với lý do sinh ra trong một gia đình giàu có và nhiều tiền nên chẳng biết làm gì cho hết tiền.
Haizz
Đây là lần đầu tiên người đó hỏi tôi về vấn đề này.
Tôi là lần đầu tiên nhưng mà những hầu gái khác thì không phải.
Tôi nghĩ mình cũng như những hầu gái khác sẽ làm theo.
Nếu những cô gái nghèo khó mong muốn cậu chủ..
thì hãy thử đến nơi mà có những cô gái như thế đi, cậu chủ à.
Tôi không làm cái việc mà đến nơi như vậy để" giúp đỡ "thân thể cho cậu chủ đâu.
* * * Tôi chỉ thử xuất hiện chỉ lần này thôi.
Tôi cúi chào và ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời qua cửa sổ
Hôm nay bầu trời cũng thật trong xanh.
Không có mây
Trong lòng tôi cũng chẳng cảm nhận được sự vui vẻ của cuộc sống này.
Tôi quay người rồi rời khỏi phòng.
Và trước khi cửa đóng thì nghe được giọng nói của người đó.
" Chậc, cô hầu gái thấy khó chịu rồi"
Vậy đó, tôi là hầu gái.