Sáng hôm sau, gần mười một giờ, cả trường bắt đầu kéo ra sân Quidditch.
Hôm nay là trận đấu Quidditch giữa đội tôi và đội Slytherin.
Tôi cảm thấy bầu trời hôm nay có gì đó rất lạ mà không thể lý giải được.
Tự nhiên tôi thấy hơi nhức đầu.
Anh Fred hỏi:- Sao thế, Albus?Tôi không muốn làm anh Fred lo lắng nên nói:- Không có gì ạ!Lucy hỏi tôi:- Hình như cậu không được khỏe, Albus?- Không sao, tôi chỉ hơi nhức đầu thôi, có lẽ ra ngoài trời một lúc là hết ngay ấy mà.Khi cả hai đội bước ra sân.
Max Flynt nhìn tôi bắng ánh mắt đe dọa.
Tôi cũng nhìn lại hắn.
Bà Hooch chuẩn bị thổi còi:- Ba…hai…một…bắt đầu!Cùng tiếng cổ vũ của đám đông, mười bốn cầu thủ bay vút lên trời.
Cơn nhức đầu của tôi chợt tan biến một cách kỳ lạ.
Có lẽ đúng là ra ngoài trời thì tôi hết nhức đầu.Một trái Bludger đột ngột bay về phía tôi.
Tôi đã không kịp né.
Nhưng anh Michael đã lao đến dùng gậy nện nó đi chỗ khác.
Và nó đánh văng Akariam Pucey lúc này đang ôm bóng về phía tôi.
Nhưng trái Quaffle lại rơi vào tay Max Flynt.
Hắn ta dùng hết sức bình sinh ném một cú thật mạnh.
Tôi phải dùng hai tay mới đỡ được đường bóng cực mạnh đó.
Max Flynt gầm gừ tức tối.Sau đó tôi chuyền bóng về phía Katherlin Bell và chị ấy chụp được.
Chị Katherlin đang dẫn bóng về phía cột gôn Nhà Slytherin.
Bỗng tôi thấy Max Flynt giật cây gậy của Tấn Thủ đội hắn và nện trái Bludger về phía tôi.
Hắn muốn ám sát tôi chăng?Anh Michael lại xông tới chặn đứng đòn này.
Nhưng Max Flynt không chịu bỏ cuộc.
Hắn lại đập tiếp trái Bludger đó quay trở về phía chúng tôi.
Và dường như đã diễn ra một trận Tennis bằng banh Bludger.
Anh Michael và Max Flynt đang đập Bludger về phía nhau.
Trái Bludger bị đập bay qua bay lại không khác gì bóng Tennis.Trận Tennis lúc này vẫn đang bất phân thắng bại.
Bỗng tôi thấy đau đầu dữ dội.
Đau đến nổi tôi cảm thấy như mình đã ngã khỏi chổi và đang rơi tự do.
Trước khi không còn cảm thấy gì nữa tôi nghe thấy tiếng hò reo rất to và hình như có cái gì đó nhỏ bé đang đỡ dưới lưng của tôi…..Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh xá.
Bên cạnh giường là Nirvana, Rose, Lily, anh James, Hugo và anh Fred.
Tôi chợt nhớ ra trận đấu:- Trận đấu thế nào rồi? Đội ta thắng hay thua, hả anh Fred?Anh Fred mỉm cười với tôi:- Đừng lo, anh đã bắt được banh Snitch.
Chúng ta thắng rồi.Anh James nói:- Đúng vậy, sau đó Fred đã nhìn thấy em rơi khỏi chổi và kịp thời cứu em đấy, Albus.Tôi ngồi dậy rồi nói:- Cám ơn anh Fred.Anh Fred xua tay:- Không có gì đâu, em nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Nhưng lúc đó anh thấy hơi lạ…hình như em rơi khá chậm….ơ…cũng có thể là do anh tưởng tượng….Tôi thấy mình khỏe hẳn rồi.
Cơn đau đầu cũng không còn nữa.
Tôi thật không thể lý giải được cơn đau đầu kỳ lạ này.Bỗng nhiên tôi không thấy Lucy đâu cả..
Tôi đột ngột nói to:- Có ai thấy Lucy ở đâu không?Bỗng mọi người trố mắt ra nhìn tôi một cách khó hiểu.
Tôi vừa chợt nhớ ra là ngoài tôi ra thì không ai biết về Lucy cả.Lily hỏi tôi:- Lucy nào hả anh hai?Tôi gãi đầu:- À không….ý anh là cây chổi của anh….nó vẫn lành lặn chứ?Hugo Weasley lên tiếng:- Ồ! Ra là anh lo lắng cho cây chổi, anh an tâm đi, nó không sao hết.
Ơ! Mà anh đặt tên mới cho cây chổi của anh hả?Tôi gật đầu vội vã và nhìn quanh xem có thấy Lucy không.
Nhưng không thấy cô ấy đâu cả.
Lucy chưa bao giờ rời khỏi tôi.
Không lẽ Lucy đã đi chơi khi tôi còn nằm ở bệnh thất.
Hay là.....Rose hỏi:- Có thật là bạn thấy khỏe hẳn rồi chứ, Albus?Tôi ngồi dậy và ra khỏi gường:- Ừ, mình ổn mà!Bất chấp sự can ngăn của cô Pomfrey, tôi chạy ra khỏi bệnh xá trước sự ngạc nhiên của mọi người.Tôi có linh cảm chẳng lành.
Phải đi tìm Lucy ngay!.