Ở một nơi nào đó giống như một nhà thờ hoang tàn, tôi thấy trên tường vẽ đầy những hình ngôi sao năm cánh bằng máu.
Ở đó Ekeziel đang nói chuyện với người đàn ông nào đó mặc áo choàng màu tím.
Ông ta cũng đeo mặt nạ sắt hình đầu lâu.
Ekeziel nói với ông ta:- Hãy gửi đến Chúa lời xin lỗi của tôi khi chưa hoàn thành nhiệm vụ.- Ngài không trách cậu đâu!- Tôi biết là Ngài rất nhân từ.
Điều đó khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn.
Ngài đã nhận tôi làm đệ tử nhưng tôi đã làm phụ lòng Ngài.- Ngài nói rằng việc này không phải lỗi tại cậu!- Nhưng…tôi thật không hiểu sao thằng Albus lại gặp nhiều may mắn đến vậy.- May mắn?- Đúng vậy! Đầu tiên là không hiểu làm cách nào đó nó đã biết trước được kế hoạch của tôi khi đi lấy Hòn Đá Hồi Sinh.- À….Ngài đã nói rằng thằng bé đó có khả năng Tiên Tri.- Tiên Tri? Không thể nào!- Đúng vậy! Ngoài Ngài ra còn có một số kẻ khác sở hữu năng lực này.
Nhưng bọn chúng chưa lộ mặt.- Tôi biết một kẻ nữa!- Ai vậy?- Đó là Stacy Ferguson.
Cô ta là giáo sư mới dạy môn Tiên Tri ở trường tôi.- Hừm….chính cô ta đã phá hỏng kế hoạch của cậu hồi năm ngoái đúng không?- Đúng vậy! Chút nữa thì Binh Đoàn Địa Ngục có thể tiêu diệt nó và lũ bạn rồi! Mà đáng lẽ nó đã phải chết hồi năm kia cơ! Tự dưng Harry Potter lại xuất hiện ở đấy….- Ông ta không phải tự dưng mà xuất hiện ở đấy đâu!- Sao cơ?- Chúa đã nói rằng có kẻ đã bí mật gửi cú báo cho Harry Potter biết!- Thật…thật hả?- Đúng vậy! Cho nên Ngài mới nói rằng đó không phải lỗi tại cậu! Kế hoạch của cậu đúng là rất hoàn hảo!- Nhưng kẻ đó là ai chứ?- Không biết! Chính Harry Potter cũng đang thắc mắc đó là ai.- Thật tức chết đi được! Chẳng lẽ kẻ đó cũng sở hữu khả năng tiên tri?- Chắc chắn rồi! Đó chính là lý do kẻ đó biết trước được kế hoạch của ngươi.- ……………..- Hừm…..Chúa đã tiên tri rằng sắp tới sẽ xuất hiện một kẻ còn lợi hại hơn cả Harry Potter!- Lợi hại hơn Harry Potter?- Đúng vậy, đó chính là kẻ nguy hiểm nhất đe dọa sự sinh tồn của chúng ta.
Nếu không mau tìm ra kẻ đó và tiêu diệt ngay thì chúng ta sẽ có nguy cơ bị đe dọa- Không thể nào! Trên đời này thật sự tồn tại kẻ đó ư?- Chúa không bao giờ nói sai!- Đúng vậy! Ngài luôn luôn đoán đúng!Ngừng một lúc, ông ta nói tiếp:- Có lẽ cần phải thêm một người để hỗ trợ ngươi.
Năm nay phải tiêu diệt cho kỳ được thằng Albus đó!- Cũng được! Ai vậy?- Đó là…….Tôi bị tỉnh giấc ngay lúc đó.
Bực mình vì chưa nghe được kẻ hỗ trợ Ekeziel năm nay là ai.
Năm nay khả năng tính mạng tôi bị đe dọa có lẽ cao hơn năm ngoái.
Chẳng lẽ lại không đến trường nữa? Nhưng tôi không muốn chạy trốn như thế.
Tôi không muốn làm kẻ hèn nhát!Lucy thì vẫn đang nằm ngủ say sưa bên cạnh gối của tôi.Nhưng trong giấc mơ đó, điều khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất là hồi năm thứ hai người cứu tôi thực sự là ai đó chứ không phải cha.
Người đó là ai vậy nhỉ? Có lẽ cha sẽ kể cho tôi khi ông ấy điều tra ra.Sau một hồi suy nghĩ, tôi đi xuống nhà dùng điểm tâm và không đánh thức Lucy.
Hôm nay em Lily dạy tôi nấu ăn.
Thực ra em ấy làm theo chỉ thị của mẹ Ginny.
Mặc dù tôi không muốn nhưng vẫn phải làm.
Cuối cùng tôi đã biết cách làm món bánh ngọt socola.
Bữa sáng do tôi tự làm cũng khá ngon.
Có lẽ tôi cũng có khiếu nấu ăn.Như thường lệ, sau bữa ăn tôi ra tủ kính lấy một gói khoai tây rán đem lên phòng.
Không hẳn là tôi khoái món này.
Tôi đem thứ này lên cho Lucy ăn.
Lucy vốn ăn rất ít và chỉ thích ăn vặt thôi.
Tôi có ý nghĩ buồn cười rằng do ăn ít nên Lucy mới tí hon vậy.
Khoai tây rán là món khoái khẩu của Lucy.
Món này vốn là do mẹ tôi mua cho Lily ăn.Khi Lucy đang ăn.
Tôi tin là nếu Lily nhìn thấy cảnh này chắc sẽ ngạc nhiên lắm.
Tôi tưởng tượng là Lily chỉ thấy được mấy miếng khoai tây rán cứ bay lơ lửng rồi từ từ tan biến vào không khí.Lily bây giờ có lẽ không còn bị ám nữa.
Bóng ma gì đó trú ngụ trong em ấy có lẽ đã thực sự bị tiêu diệt.
Đến giờ này em Lily vẫn không có biểu hiện gì đáng lo ngại cả.
Tôi vẫn nhớ Lily hỏi tôi bị ai đó đánh vào mặt.
Tất nhiên là em ấy không nhớ là đã tát tôi đỏ cả má.
Tôi phải nói dối là đã đánh nhau với Aumus..