Chính xác thì tôi đang ở trên một con thuyền.
Con thuyền này đung đưa trên sóng biển khiến tôi hơi chóng mặt.
Trước mặt tôi là những người đàn ông trông dữ dằn hết sức.
Họ trông như những tên cướp biển mà tôi thường xem trên tivi vậy.
Gã đàn ông với cái mắt chột bên phải lập tức chỉ vào mặt tôi và quát to:- Có kẻ lạ trên tàu! Bắt nó vào ngục ngay!- Khoan…khoan đã….Tôi chưa kịp giải thích thì hai gã đàn ông to lực lưỡng xốc nách tôi và ném không chút thương tiếc vào một căn phòng có chấn song sắt.
Họ ném tôi đau điếng cả mông.
Lúc đó tôi bỗng nhận ra Lucy không có ở bên cạnh tôi như mọi khi.
Cô ấy đâu rồi nhỉ? Và tôi đang ở chỗ quái quỷ nào đây? Cô gái người Nhật đó là ai vậy? Chẳng lẽ cô ta là người của Ekeziel?Không thể ngờ là hôm nay tôi lại phải ngồi trong nhà ngục gặm nhấm nỗi buồn thế này.
Biết thế tôi đã ở nhà cho khỏe.
Con thuyền này cứ đung đưa bởi sóng biển khiến tôi thấy hơi buồn nôn.
Cảm giác này chẳng khác gì khi đi trên Xe Đò Hiệp Sĩ.
Có lẽ tôi bị say sóng rồi.Tôi chợt thấy ở góc phòng có một người đang ngồi khuất trong bóng tối.
Người đó lên tiếng.
Đó là giọng của một cô gái.
Nhưng tôi không hiểu cô ấy nói gì cả.
Hình như cô ấy nói tiếng Pháp.
Ngừng một lúc, cô gái ấy lại lên tiếng:- Xin chào! Bạn tên gì vậy? Tôi bị nhốt trong này đang cô đơn quá nè!- À….tôi là Albus Severus Potter…còn bạn?- Tôi là Francoise Sazanami.
Bạn là người Anh hả?- Ừ…..- Tôi là người Pháp.
Lúc nãy tôi nói tiếng Pháp nên bạn không hiểu.
Cũng may hồi học ở trường Beauxbatons thì tôi đã học tiếng Anh rồi.- Bạn học ở trường Beauxbatons thật hả? Thế sao bạn lại ở đây? Đây là đâu?- Tôi cũng không biết đây là đâu.
Nhưng tôi đến đây được là do một cô gái người Nhật tên là…..- Yfu Kunaji?- Đúng rồi! Chẳng lẽ bạn cũng vậy?- Ừ! Cô ta cũng ném tôi đến đây! Thật không hiểu cô ta có mục đích gì?- Chịu chết! Chuyện này xảy ra quá đột ngột! Tôi chưa tìm ra cách để thoát ra khỏi đây.- Bạn ở đây bao lâu rồi?- Có lẽ là một tuần.- Một tuần?- Ừ! Thời gian đầu tôi đã làm loạn nơi này lên.
Nào là gào thét rồi năn nỉ thế mà họ cũng không chịu thả tôi ra.- Bọn họ có phải là cướp biển không?- Có lẽ thế! Và thuyền này đang có nguy cơ bị đánh chìm…..- Sao cơ?- Nghe bọn họ nói trên vùng biển này có thủy quái.- Thủy quái?Nghe đến đây tôi chợt thấy lạnh sống lưng.
Mới vừa rồi tôi suýt bị Ma Sói và Thằn Lằn Sấm giết chết.
Bây giờ lại là Thủy Quái.
Con nhỏ Yfu đó định chơi cái trò gì vậy? Bây giờ tôi phải làm sao để thoát khỏi chốn này đây? Sắp đến ngày tựu trường rồi! Tôi tự dưng biến mất thế này chắc cả nhà sẽ lo lắng lắm.
Không biết ở Hẻm Xéo bây giờ thế nào rồi? Có lẽ các Thần Sáng ở Bộ Pháp Thuật sẽ đến dẹp lũ yêu quái đấy thôi.Francoise đứng dậy và bước ra khỏi góc tối.
Và bây giờ tôi mới nhìn rõ cô gái này.
Cô ấy có mái tóc dài màu vàng xơ xác và khuôn mặt khá lem luốc.
Cô ấy trông hơi hốc hác như thế thiếu ăn.
Francoise cười tươi:- Rất vui được gặp bạn, Albus!- Mình cũng vậy!Francoise đi ra chỗ song sắt và nhìn ngó xung quanh.
Trước cửa nhà ngục của bọn tôi có một gã canh gác.
Hắn đang ngủ say ngáy khò khò.Đúng lúc đó tôi chợt thấy Lucy.
Cô ấy lấy chìa khóa trong túi quần của gã cai ngục và mở cửa cho bọn tôi.
Nhưng ngạc nhiên hơn nữa đó là khi Francoise thốt lên ngạc nhiên:- Cô là ai vậy? Sao cô lại giúp bọn tôi.Hừm! Sự việc càng ngày càng phức tạp.
Lại có thêm người có thể nhìn thấy Lucy rồi!Lucy cũng ngạc nhiên không kém:- Ô! Cô nhìn thấy tôi hả? Tôi là bạn của Albus.- À, ra vậy! Nhưng cô nói gì lạ vậy! Tôi có đui đâu mà không thấy cô chứ!- Người bình thường không thể nhìn thấy tôi đâu!- Thật hả? Khó tin quá!Nhưng không có thời gian trò chuyện nhiều.
Tôi kêu suỵt một tiếng để Francoise im lặng.
Gã cai ngục vẫn ngủ say.
Để ăn chắc, tôi dùng thần chú đánh hắn bất tỉnh.Sau đó cả bọn từ từ tiến về phía cửa ra khỏi nhà tù.
Trong này ngoài chúng tôi ra thì chẳng có tù nhân nào khác nữa.
Cũng may là có lẽ vì thế nên ở đây chỉ có một gã cai ngục canh gác.
Có lẽ họ tin rằng chúng tôi sẽ không thể thoát ra được.
Mà đúng vậy! Cũng nhờ Lucy mà bọn tôi mới có hy vọng thoát ra khỏi chốn quỷ quái này..