Hậu Mạt Thế Tổ Quốc An Bài Ta Làm Ruộng


"Đại Hắc giỏi quá.

" Lâm Lăng nhìn chú cá đen đang ra sức làm việc, đột nhiên cảm thấy nó đáng tin hơn Tiểu Lục nhiều, không lười biếng, không chơi trò mánh khóe, quan trọng nhất là không ăn trộm thịt của cô, "Hôm nay thịt ngon không?"
Cá đen: Thịt ngon.

Lâm Lăng: "Thích ăn thì tốt, sau này nếu ta nhặt được thịt, ta sẽ chia cho mi ăn.

"
Cá đen vui vẻ bơi vòng tròn: Tôi muốn ăn thịt nhiều mỡ một chút.

"Được, Đại Hắc, mi cố gắng làm việc! Đợi nhặt được thịt, ta sẽ chia cho mi loại thịt vừa béo vừa nhiều.


" Lâm Lăng lại vẽ cho cá đen một chiếc bánh lớn và tròn, hy vọng nó có thể ăn một cách vui vẻ.

Cá đen vui vẻ đáp lại: Tôi sẽ làm việc chăm chỉ!
Lâm Lăng gánh nước đi tưới ruộng, khoai tây và rau trong ruộng vì thiếu nước nên trông có vẻ ốm yếu, sau khi cô tưới nước xong, khoai tây và cây rau con nhanh chóng phục hồi màu xanh mướt.

Tưới xong ruộng rau, Lâm Lăng lại gánh nước lên núi tưới cỏ tranh và cây con, bây giờ nước trong ao đã nhiều, cô tưới nước cũng thoải mái hơn một chút, một cây con có thể được hai gáo nước, sau khi uống no nước, lá trên cành lại xanh hơn một chút.

Những nơi có cỏ mọc không nhiều, Lâm Lăng tưới một lúc là xong, cô đứng trên cao nhìn xuống quả đồi trọc đen chỉ có một chút xanh tươi, trong lòng có chút nóng ruột, bây giờ tưới nước là một vấn đề lớn, mỗi ngày đi gánh nước về quá chậm, nếu không dùng dị năng thúc đẩy thì với tốc độ này, đợi cây lớn lên phải mất mấy năm.

Vẫn phải nhanh chóng tìm được máy phát điện và dầu để giải quyết vấn đề tưới nước mới được.

Hôm qua cô đi về phía nam hơn hai mươi cây số, càng đi càng xa xôi, vẫn chưa tìm được thứ mình muốn, đợi mấy ngày nữa đi về phía bắc đến khu vực thành phố xem sao, cô nhớ trên đường xe của nhà nước đưa cô đến có một thành phố, biết đâu sẽ có thu hoạch.


Khoảng năm giờ, Lâm Lăng xách thùng nước về sân, vừa đi đến cửa sân thì một quả thông lăn đến chân cô.

Lâm Lăng cúi đầu nhìn quả thông, lại nhìn thủ phạm ném quả thông là Tiểu Lục, nó đứng trên một đống củi khô, đang dùng lá nâng quả thông chơi, "Vui không?"
Tiểu Lục sợ đến run lên, quả thông trên lá rơi xuống, đập thẳng vào dây leo của nó, nó không kịp kêu đau, chỉ tay vào đống củi nịnh nọt Lâm Lăng: Những cành củi này đều là tôi vận chuyển về.

"Giỏi lắm.

" Lâm Lăng cúi xuống nhặt hai quả thông lên định ném vào đống củi, khi giơ lên thì nghe thấy tiếng sột soạt trong quả thông.

Lâm Lăng ngạc nhiên nhìn quả thông, bóc lớp vảy thông ra, thấy giữa các lớp vảy thông kẹp mấy hạt thông, màu sắc sáng bóng, to và đều, nhìn rất đẹp mắt.

Lâm Lăng bóc hai quả thông ra xem kỹ, nhặt được năm hạt thông, sau đó nhặt thêm mười mấy quả thông trong đống củi, lại lấy ra được hơn ba mươi hạt thông.

Tiểu Lục nhìn động tác của Lâm Lăng với vẻ nghi hoặc: Ăn à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận