Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát


Cuối thu sang đông, sương lạnh vừa buông.


Hôm nay là ngày Tuyên Dương Hầu cưới trắc thất, Tuyên Dương Hầu phủ khắp nơi đều được trang hoàng lộng lẫy, chiêng trống rộn ràng.


“Nhất bái thiên địa.



Trong sảnh đường, tân nhân mặc hỉ bào đỏ thẫm, một người là Tuyên Dương Hầu trẻ tuổi tuấn tú, một người là thứ nữ của Ninh Quốc Công phủ, hai người tựa như thu nguyệt xuân hoa, thật sự xứng đôi vừa lứa.


Tân nhân vừa bái thiên địa xong, xoay người lại bái lão phu nhân Tuyên Dương Hầu phủ trên đường.


Lão phu nhân thực chất cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhờ con trai lập công, không lâu sau khi tân hoàng đăng cơ đã được phong cáo mệnh nhất phẩm, đang là lúc đắc ý, lại thêm con trai cưới thê tử nên mặt mày hớn hở.


“Bà mẫu, nhìn đôi bích nhân này xem, thật đáng ngưỡng mộ.



Người nói chuyện ngồi bên cạnh lão phu nhân Tuyên Dương Hầu phủ, mặc bộ y phục bằng lụa mỏng màu đỏ nhạt thêu chỉ vàng hình mẫu đơn, đeo cả bộ trang sức bằng nam hồng, cùng với khuôn mặt tuyệt sắc diễm lệ tựa như một đóa mẫu đơn đang nở rộ, đẹp đến kinh tâm động phách làm người ta không thể rời mắt.


So với đôi tân nhân, ánh mắt của khách khứa trong sảnh đường lại đổ dồn về phía nàng.



Lục Khinh Nhiễm chép miệng hai tiếng sau đó nở nụ cười khiến người khác khó hiểu, nhưng lão phu nhân Tuyên Dương Hầu lại hiểu rõ, sắc mặt liền tối sầm lại.


Nửa năm trước cũng náo nhiệt như thế này, nàng mặc áo cưới do chính tay mình may vá, gả cho Tạ Tự là tân quý Tuyên Dương Hầu đương triều.


Nửa năm sau, hôm nay nàng với tư cách chủ mẫu của Hầu phủ chứng kiến phu quân cưới trắc thất, làm sao nàng có thể không lộ mặt, nhất là khi tân nương lại chính là muội muội ruột của nàng.


Tân lang tuấn tú, hôm nay là ngày đại hỉ của hắn nhưng hắn lại lạnh lùng, cả người tỏa ra hàn khí.

Tân nương Lục Uyển Nhu đúng như tên gọi, dịu dàng nhu mì như một đóa bạch liên, chỉ là lúc này đôi mắt ngấn lệ.


Lục Khinh Nhiễm mỉm cười, nửa năm sau hôn lễ nàng mới được gặp phu quân của mình.

Nàng cười bởi vì phủ Ninh Quốc Công lại gả Lục Uyển Nhu vào, nàng cười bởi vì đôi tân nhân này sau khi thấy nàng đều tắt hẳn nụ cười.


Họ không cười, nàng càng thấy buồn cười.


Tân lang tân nương đã bái đường thành thân, lại bái lạy nhau rồi được đưa vào động phòng.


“Khoan đã!”


Lục Khinh Nhiễm lên tiếng, theo tiếng nói của nàng không khí náo nhiệt trong sảnh đường dường như bị cắt ngang, mọi người đều nhìn về phía nàng.


Nàng lại mỉm cười, “Theo lệ, thiếp thất mới vào cửa phải dâng trà cho chủ mẫu, phải không?”

Nói rồi Lục Khinh Nhiễm nhìn về phía người tiếp đón khách, hắn là bạn tốt của Tạ Tự, tên Diệp Thập An, là tam công tử phủ Tĩnh An Hầu.


Diệp Thập An khẽ ho một tiếng, vẻ mặt lúng túng.

Trong mắt Lục Khinh Nhiễm, hắn rõ ràng là biết chuyện gì đó.


“Diệp tam công tử, phủ Tuyên Dương Hầu chúng ta rất coi trọng lễ nghi, ngươi cũng không thể để chúng ta mất mặt trước khách khứa được.

” Lục Khinh Nhiễm thản nhiên nói.


Diệp Thập An liếc nhìn Tạ Tự, thấy hắn vẫn cúi mặt mà khách khứa trong sảnh đường đều đang nhìn, đành phải nói: “Đúng đúng, phải dâng trà.



Nghe vậy, mắt Lục Uyển Nhu ngấn lệ rất đáng thương, nhưng nàng ta vẫn dịu dàng cười nói: “Đương nhiên là nên dâng trà.



Nàng ta sai thị nữ rót trà rồi bưng chén trà đến trước mặt Lục Khinh Nhiễm, khom người dâng trà.


“Tỷ tỷ, chúng ta vốn là tỷ muội ruột từ nhỏ đến lớn thương yêu nhau.

Nay cùng gả cho một người, sau này ở hầu phủ càng phải hòa thuận, đồng tâm hiệp lực, không để lão phu nhân và phu quân phải lo lắng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận