“Hầu gia hôm nay không thể giết ta, không thể giết đứa con trong bụng ta, vậy xin hầu gia cắn răng nuốt vào bụng, đợi mọi người chúc mừng ngài sắp có nhi tử đi!”
Lời nói này như dao đâm vào tim, Dương An bắt mạch tay cũng không khỏi run lên.
Mà Tạ Tự quả thật chỉ có thể cắn răng nuốt giận, sải bước đi ra ngoài.
Đi đến trong sân, nhìn thấy Trường Ninh Vương phủ đưa tới đủ loại đồ bổ dưỡng thai chất đầy cả sân, lửa giận trong lòng hắn càng bốc lên.
Mà lúc này quản gia vương phủ còn đưa tới một món quà khác, nói là Trường Ninh Vương đích thân chọn lựa cho hắn.
Tạ Tự mở nắp hộp gấm, thấy bên trong rõ ràng là một cây trâm phỉ thúy hình như ý.
Màu xanh biếc…
Chuyến này quả thật động thai khí, Dương An bắt mạch xong để lại một phương thuốc, dặn nàng mỗi ngày uống thuốc đúng giờ.
“Phu nhân hãy yên tâm, chỉ cần người tĩnh dưỡng cho tốt thì sẽ không có trở ngại gì.
”
Nàng am hiểu y thuật, tình trạng cơ thể mình nàng rõ ràng hơn bất cứ ai.
Lục Khinh Nhiễm rụt tay lại, ánh mắt đảo qua hỏi: “Ngươi nói là Thái Hậu phái ngươi tới?”
Dương An mỉm cười, không nói tiếp.
“Xem ra là Trường Ninh Vương mượn danh nghĩa Thái Hậu.
”
Hắn thật to gan lớn mật.
“Điện hạ nói hiện tại dù ngài có chọc thủng trời, kết cục cũng chỉ là cái chết, không có gì phải sợ.
”
“Ta đã nói ta có thể giải độc cho hắn.
”
“Phu nhân quá ngây thơ rồi, kẻ muốn điện hạ chết quá nhiều, cách có thể giết chết điện hạ cũng quá nhiều, độc chỉ là một trong số đó thôi.
Ngài có thể giải độc cho điện hạ, nhưng liệu ngài ấy có thể sống không?”
Lục Khinh Nhiễm mím môi, nàng quả thật đã nghĩ đơn giản.
“Phu nhân hãy an tâm dưỡng thai.
”
Dương An nói xong định rời đi, Lục Khinh Nhiễm gọi hắn lại.
“Dương ngự y có thể nói với bên ngoài rằng thai nhi trong bụng ta không ổn không?”
“A?”
“Sau đó cứ nửa tháng lại tới bắt mạch cho ta một lần.
”
“Vì sao vậy?”
“Nói thai nhi trong bụng ta không ổn, những kẻ đó sẽ tạm thời không tới hại ta, nửa tháng tới bắt mạch một lần là muốn bọn họ nghĩ rằng hoàng gia coi trọng đứa nhỏ này, không dám quá trắng trợn.
”
Nàng muốn bảo vệ bản thân và đứa con, chỉ có thể tốn tâm cơ như vậy.
Dương An nhìn Lục Khinh Nhiễm, không ngờ nữ tử nhìn như yếu đuối này lại là người có chủ kiến.
“Ta không dám nhận lời ngài, phải về hỏi qua điện hạ.
”
“Ta biết, làm phiền Dương ngự y chuyển lời giúp ta.
”
“Phu nhân cứ nói.
”
Lục Khinh Nhiễm hít sâu một hơi, “Điện hạ nếu muốn giải độc, trên đời này chỉ có mình ta có biện pháp.
”
Dương An im lặng, thật sự không nhìn ra Lục Khinh Nhiễm lại có bản lĩnh lớn như vậy.
“Ta sẽ chuyển lời cho điện hạ.
”
Dương An trước khi đi cũng cứu tỉnh Thanh Trúc, hai người chủ tớ một bị thương một bị bệnh, đang chưa biết tính toán ra sao thì bà tử lúc trước can Tạ Tự lại đến.
“Phu nhân, đây là chén thuốc nô tỳ sắc theo phương thuốc của Dương ngự y, mời phu nhân uống ngay khi còn nóng.
”
Lại là một chén thuốc đen, còn là do phòng bếp hầu phủ sắc, Thanh Trúc theo bản năng chắn trước mặt cô nương nhà mình.
“Ai biết thuốc này là có độc hay lại thả rắn rết vào trong, bà mau mang đi đi, ta sẽ sắc thuốc lại cho cô nương nhà ta.
”
Bà tử kia cười, “Tiểu nha đầu, ngươi đúng là biết che chở chủ tử.
”
“Bà cười cái gì?”
“Thuốc này không độc cũng không có rết.
”