"Không biết di nương thế nào rồi.
"
Sức khỏe bà ấy không tốt, hay đau ốm lại không được phụ thân coi trọng, chắc là sống trong quốc công phủ không dễ dàng gì.
"Quốc công phủ đâu phải nơi ăn thịt người, cô nương đừng lo lắng quá.
" Thanh Trúc an ủi.
"Mong là vậy.
"
Sau khi trang điểm xong, Lục Khinh Nhiễm dẫn Thanh Trúc ra cửa phủ.
Trắc thất phu nhân của Tuyên Dương Hầu phủ về nhà mẹ đẻ có ba cỗ xe ngựa treo lụa đỏ, hơn mười con ngựa cao to, mấy chục hòm lễ vật, quả là long trọng.
Khi nàng ra cửa, vừa lúc thấy Tạ Tự nắm tay Lục Uyển Nhu đi về phía cỗ xe ngựa đằng trước.
Hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, một người ôn nhu trìu mến, một người e lệ kiều diễm, tình ý dạt dào.
"A, hôm nay thời tiết thật đẹp.
"
Câu nói này cắt ngang dòng tình cảm của hai người, bọn họ cùng quay đầu lại nhìn.
Thấy là nàng, sắc mặt cả hai đều trở nên khó coi.
Lục Khinh Nhiễm mỉm cười tiến lên, nhìn Tạ Tự nói: "Hầu gia chắc đã quên, ta vẫn chưa về nhà mẹ đẻ.
"
"Vậy thì sao?"
"Không phải vừa hay sao, ta cùng muội muội về nhà mẹ đẻ, để người ngoài thấy hầu gia thật có phúc.
"
Nói rồi Lục Khinh Nhiễm đi tới chỗ cỗ xe ngựa đằng trước.
“À đúng rồi, muội muội ngồi phía sau xe đi, dù sao ta là chính thất ngươi là thứ thiếp, quy củ này vẫn phải giữ, nếu không sẽ bị người ta chê cười.
”
Lục Khinh Nhiễm mặc kệ sắc mặt hai người kia khó coi ra sao, bảo Thanh Trúc dìu mình ngồi vào trong xe ngựa.
Chỉ nghe thấy bên ngoài, Lục Uyển Nhu nhỏ nhẹ khuyên Tạ Tự bớt giận.
“Tỷ tỷ xưa nay vẫn vậy, thiếp đã quen rồi, hầu gia đừng bận tâm.
”
“Nàng càng nhường nhịn, nàng ta sẽ càng được nước lấn tới.
”
“Chúng ta là tỷ muội ruột, chịu chút thiệt thòi cũng không sao.
”
“Trước mặt ta, không ai được phép bắt nạt nàng.
”
Tạ Tự bước tới vén màn xe, lạnh lùng liếc nhìn Lục Khinh Nhiễm, sau đó bế Lục Uyển Nhu lên.
May mà xe ngựa đủ rộng, ba người ngồi cũng không thấy chật chội.
Đoàn xe bắt đầu di chuyển, Lục Uyển Nhu có vẻ thật sự không khỏe, sắc mặt nhợt nhạt, Tạ Tự liền ôm nàng ta trong lòng, hễ xe xóc nảy một chút là hắn lại quát mắng mã phu bên ngoài.
“Nhìn hầu gia lo lắng như vậy, không biết còn tưởng người mang thai là muội muội chứ không phải ta.
” Lục Khinh Nhiễm cười nhạo.
Vừa nghe vậy, mặt Lục Uyển Nhu càng thêm tái nhợt, Tạ Tự định nói gì đó thì nàng ta vội vàng kéo tay hắn.
“Tỷ tỷ chỉ nói đùa thôi.
”
Tạ Tự lạnh lùng nhìn Lục Khinh Nhiễm, “Bản hầu đã nể mặt ngươi rồi, tốt nhất ngươi nên biết điều, đừng tự tìm đường chết.
”
“Ta chỉ nói đùa thôi, chẳng lẽ muội muội thật sự có thai?”
“Ngươi!”
“Một người là hầu gia nghiêm cẩn giữ lễ, một người là tiểu thư khuê các gia giáo nghiêm khắc, chắc hẳn sẽ không tư thông trước khi thành hôn chứ?”
“Lục Khinh Nhiễm!”
“Các ngươi đều là người biết giữ thể diện, đương nhiên là không rồi, ta chỉ đùa chút thôi.
”
Lần này Lục Uyển Nhu không dám hé răng nữa, Tạ Tự tức giận đến mức không nói nên lời.
Lục Khinh Nhiễm cười nhạt, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi được một đoạn, tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên ngoài truyền đến, Lục Khinh Nhiễm có cảm giác như mình vừa từ trong mộ bò ra.
Nàng khao khát được sống, luôn khát khao sự tồn tại.
Đúng lúc này, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Tạ Tự hỏi nguyên do, xa phu đáp: “Phía trước có hai nhóm người đang hỗn chiến, chặn hết cả đường.
”
“Đi cảnh cáo bọn họ, bảo bọn họ tránh đường ngay!” Tạ Tự quát.