Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát


Vẩy nước xong, Tần ma ma mới lùi lại một bước cho nàng vào.

Lục Khinh Nhiễm hít sâu một hơi, bước vào trong, thấy Bạch thị đang đeo một chuỗi ngọc bội màu xanh lục vào tay Lục Uyển Nhu.

“Vòng ngọc này trông bình thường nhưng lại có công hiệu bồi bổ khí huyết, tăng cường sức khỏe, vô cùng quý giá.

Đây là vòng ngọc của mẫu thân ngoại tổ mẫu truyền lại cho bà, ngoại tổ mẫu truyền cho mẫu thân, mẫu thân lại truyền cho con, được truyền qua nhiều thế hệ.

Con phải đeo thường xuyên, nhất là lúc này con đang mang...”

“Mẫu thân!”

Thấy Lục Khinh Nhiễm đứng ở cửa, Lục Uyển Nhu vội vàng ngăn Bạch thị lại.

“Tỷ tỷ đến rồi.”

Bạch thị hơi ngớ người, quay đầu nhìn Lục Khinh Nhiễm, trong mắt hiện rõ vẻ chột dạ.

Lục Khinh Nhiễm bước vào phòng, liếc nhìn chiếc vòng ngọc, quả nhiên là bảo vật quý giá, mang trên người rất có lợi cho sức khỏe, đặc biệt tốt cho phụ nữ mang thai.

Thế nhưng dường như Bạch thị đã quên mất mình còn một đứa con gái khác, mà nàng đã mang thai sáu tháng rồi.

Có lẽ không phải quên, mà là bất công.

“Tỷ tỷ, mẫu thân nói vòng ngọc này tốt cho sức khỏe, tỷ đeo đi.”


Vừa nói, Lục Uyển Nhu định tháo vòng ra, Bạch thị vội ngăn lại.

“Từ nhỏ con đã yếu ớt, con mới cần.”

“Nhưng tỷ tỷ…”

“Nó đeo phí lắm.”

Lục Khinh Nhiễm cười khẩy, “Hồi nhỏ ta cũng yếu ớt lắm, theo di nương nay đây mai đó, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bệnh tật triền miên nhiều lần thập tử nhất sinh, chỉ là mẫu thân không biết thôi.”

Nghe vậy, Bạch thị không hề đau lòng mà lại có chút phẫn nộ, “Muội muội nhường nhịn ngươi mọi thứ, vậy mà ngươi lại cứ muốn tranh giành của nó, thật không hiểu chuyện.”

“Mọi người đều nói ta tranh giành, ta tranh cái gì?”

“Ngươi còn dám hỏi, ngươi…”

“Mẫu thân, tất cả là lỗi của con, mẫu thân và tỷ tỷ đừng cãi nhau nữa.” Lục Uyển Nhu đứng dậy đỡ Bạch thị, vẻ mặt lo lắng, “Con nghe Tần ma ma nói mẫu thân đang bệnh, càng không nên tức giận.”

“Con có lỗi gì đâu, lúc nào cũng chịu thiệt thòi.”

“Người nhà với nhau không nói chuyện thiệt hơn, con đỡ mẫu thân vào phòng nghỉ ngơi.”

Bạch thị vui vẻ gật đầu, dường như không muốn tức giận nữa, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lục Khinh Nhiễm.


“An di nương đâu?” Lục Khinh Nhiễm lạnh lùng hỏi.

Bạch thị nổi giận: “Xem ra trong cái nhà này người duy nhất ngươi nhớ đến chỉ có ả ta.”

Lục Khinh Nhiễm đầy ấm ức, nhưng lúc này An di nương là quan trọng nhất.

“Ta chỉ muốn biết người đang ở đâu.”

“Ả ta vẫn còn sống, còn ở đâu thì ngươi không cần biết.”

“Ta muốn đi thăm người.”

“Ngươi là đích nữ của quốc công phủ, hãy nhớ thân phận của mình.”

“Di nương nuôi nấng ta, ta phải báo đáp ân tình đó!”

“Ngươi tự hạ thấp mình!”

“Di nương rất tốt, không ai được phép mắng người trước mặt ta, kể cả mẫu thân!”

“Ngươi!”

Bạch thị tức đến hoa mắt chóng mặt, thở hổn hển suýt nữa thì ngã.

Lục Uyển Nhu vội vàng đỡ lấy, vừa an ủi vừa xoa ngực cho bà ta.

“Trong lòng tỷ tỷ, mẫu thân chắc còn không bằng một đầu ngón tay của An di nương, nhưng với con, mẫu thân là người quan trọng nhất.

Tỷ tỷ đừng làm mẫu thân tức giận nữa, nếu mẫu thân có mệnh hệ gì, đừng trách muội muội này trở mặt với tỷ.”

Lục Khinh Nhiễm nhíu mày, nàng và Bạch thị luôn như vậy, nói vài câu không vừa ý là lại cãi nhau.

Lúc này Lục Uyển Nhu sẽ đứng về phía mẫu thân mình, còn nàng thì như người ngoài cuộc, không, đúng hơn là kẻ xấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận