Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát


Liễu di nương nghiến răng, lườm Lục Khinh Nhiễm rồi cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu.

“Trong phủ này quốc công gia là lớn nhất, rồi đến phu nhân, ta chỉ là một thiếp thất nhỏ bé nào dám đắc tội hai vị.”

Liễu di nương nói đến đây, mím môi, “Nhưng mà ta có thể nhắc nhở đại cô nương một câu, hồ Lan Tâm ở Tây Nam hậu viên có một nhà kho chứa củi, chỗ đó rất bẩn, đại cô nương dạo vườn thì đừng đến đó.”

Nghe vậy, Lục Khinh Nhiễm lập tức đi về phía nhà kho ở hậu viên.

Nhà kho nằm ở nơi hẻo lánh, cỏ dại mọc um tùm.

Lục Khinh Nhiễm vội vàng đi tới, bị cỏ vướng chân suýt ngã, may mà Thanh Trúc đỡ được.

“Cô nương, nô tỳ thấy có gã sai vặt chạy ra khỏi vườn, e là đi mật báo cho quốc công gia hoặc phu nhân.”

Lục Khinh Nhiễm không dám chần chừ, vội vàng bước nhanh đến trước nhà kho.

Cửa bị khóa, xung quanh không có ai, Lục Khinh Nhiễm đành phải gõ cửa.

“Di nương! Di nương! Người có trong đó không?”

“Di nương, là con, Khinh Nhiễm, con về thăm người!”

Gõ vài tiếng mà bên trong không có tiếng đáp lại.


Lục Khinh Nhiễm linh cảm chẳng lành, vội vàng bảo Thanh Trúc lấy cục đá ở dưới đất gần đó.

Hai chủ tớ thay nhau đập, đập một hồi lâu mới phá được ổ khóa.

Dùng sức đẩy cửa ra, một làn bụi bay mù mịt, Lục Khinh Nhiễm mặc kệ, vội vàng bước vào liền ngửi thấy mùi ẩm mốc khó chịu.

Nhà kho rất tối, nàng phải mất một lúc mới nhìn thấy rõ mọi vật.

Ngoài đống củi, trong một góc tối có một bóng đen cuộn tròn, Lục Khinh Nhiễm vội vàng tiến lại gần, thì ra là một người, chỉ là cuộn tròn nhỏ xíu.

“Di nương?”

Lục Khinh Nhiễm gọi một tiếng vẫn không có tiếng trả lời.

Nàng bắt đầu hoảng sợ, người run lên, thở gấp.

Chỉ còn một bước chân, nàng lại không dám đến gần.

“Chưa chắc đã là di nương, cô nương đừng lo, để nô tỳ đến xem trước.”

Thanh Trúc an ủi Lục Khinh Nhiễm một câu, hít sâu một hơi, bước những bước nhỏ tới gần.

Nàng ta thử gọi hai tiếng, không thấy đáp lại liền ngồi xuống vén mái tóc rối bù của người kia sang một bên, dùng tay đỡ trán để người đó ngẩng đầu lên.

“Á!”


Chưa kịp nhìn thấy mặt đã thấy máu me be bét cùng với vết thương vỡ toác trên trán.

Thanh Trúc kinh hãi, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Lúc này Lục Khinh Nhiễm chạy đến, vì bụng đã lớn nên nàng không thể ngồi xổm, đành quỳ thẳng xuống, run rẩy đưa tay nâng mặt người kia lên.

Vết máu loang lổ trên mặt người đó được nàng tỉ mỉ lau đi từng chút một.

Khi nhìn rõ dung mạo, Lục Khinh Nhiễm không khỏi bật khóc.

“Di nương!”

Tuy là đại phu, nhưng giờ phút này Lục Khinh Nhiễm lại như người mất hồn, chỉ biết gọi mãi mà quên cả việc kiểm tra xem di nương còn mạch đập hay không.

“Cô nương, An di nương hình như...”

Hình như đã qua đời rồi.

Thấy Lục Khinh Nhiễm đau đớn đến mức gần như ngã quỵ, Thanh Trúc không dám nói nốt lời.

“Di nương, tỉnh lại đi, Khinh Nhiễm đến thăm người rồi.”

“Người từng nói muốn về Bắc Cương, con đã đồng ý, chỉ cần hai năm nữa là con sẽ đưa người về.”

“Không, không cần đợi hai năm, chỉ cần người khỏe lại thì con sẽ đưa người về ngay.”

“Di nương, xin người hãy mở mắt nhìn con, đừng bỏ con lại một mình.”

“Con chỉ còn mỗi người thân là người, di nương ơi, con chỉ còn người thôi!”

Lục Khinh Nhiễm gọi mãi, gọi mãi, nhưng mắt nàng không hề rơi lệ, chỉ có tiếng gọi khản đặc như muốn gọi hồn di nương trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận