Vào lúc đó, An di nương bỗng thở hắt ra.
“Khinh Nhiễm...”
Lục Khinh Nhiễm như bừng tỉnh sau tiếng gọi yếu ớt ấy, vội dùng khăn che vết thương trên trán An di nương, cố gắng giữ bình tĩnh: “Di nương đừng sợ, con có thể cứu người.”
Vừa nói, nàng vừa định lấy túi kim châm trong ngực ra nhưng bị An di nương đưa tay ngăn lại.
“Ta...!Khụ khụ...!Không qua khỏi đâu...”
“Không, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Ta giữ hơi thở này chỉ để đợi con...!Đợi con...”
Lục Khinh Nhiễm lắc đầu, chiếc khăn che vết thương đã nhuộm đỏ, máu vẫn chảy ra từ kẽ tay nàng, vết thương quá lớn, máu đã mất quá nhiều.
“Con có thể cứu người...!Con có thể...”
“Khinh Nhiễm...” An di nương nắm lấy tay Lục Khinh Nhiễm, nhìn nàng với ánh mắt bình thản: “Đừng sợ...”
“Di nương...” Nước mắt Lục Khinh Nhiễm cuối cùng cũng rơi xuống.
“Ta đã biết một bí mật, hắn sẽ không tha cho ta...!Khụ khụ...” An di nương nói đến đây bỗng phun ra một ngụm máu.
“Di nương!”
“Nhị cô nương...!Không phải...!Không phải con ruột của phu nhân...”
Lục Khinh Nhiễm sững sờ, “Cái, cái gì?”
“Nàng là...”
An di nương chưa kịp nói hết lời thì một người xông vào.
“Ngươi hại chết mình chưa đủ, còn muốn hại chết cả nó nữa sao?”
Người đến là Ninh Quốc Công Lục Chi Viễn, Lục Khinh Nhiễm quay đầu nhìn phụ thân mình, ánh mắt hận thù không chút che giấu.
“Là ông, là ông hại chết di nương của ta!”
Lục Chi Viễn mặc áo dài màu lam sẫm, để râu dê, dáng vẻ đường hoàng có chút khí chất nho nhã, nhưng ánh mắt lại vô cùng nham hiểm.
“Làm càn!”
Cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, Lục Khinh Nhiễm vội quay lại, thấy An di nương đang nhìn chằm chằm Lục Chi Viễn, trong ánh mắt ấy có sự sợ hãi, căm hận và cả bất lực.
Chỉ trong nháy mắt, hơi thở mà bà vừa nhắc đến đột nhiên tan biến, rồi thân thể bà mềm nhũn ra.
“Di nương!”
Lục Khinh Nhiễm kêu lên đau đớn, nhưng dù nàng có gọi thế nào An di nương cũng không còn đáp lại nàng nữa.
Mà cho đến chết, mắt bà vẫn không nhắm lại.
“Người đâu, đưa đại tiểu thư về Tuyên Dương Hầu phủ!” Lục Chi Viễn lạnh lùng nói.
Có hai bà tử bước vào định lôi Lục Khinh Nhiễm ra ngoài.
Lục Khinh Nhiễm đẩy họ ra, đứng dậy nhìn Lục Chi Viễn đầy căm phẫn.
“Là ông, là ông đã giết di nương!”
Lục Chi Viễn nheo mắt, “Ả độc phụ này đã hạ độc vào thức ăn của mẫu thân ngươi, kết quả bị phát hiện, mẫu thân ngươi nể tình ngươi nên không truy cứu, chỉ nhốt ả ở đây để trừng phạt, là ả tự tìm đường chết, tự đập đầu vào tường tự sát, không liên quan đến ai khác.”
“Nói dối! Các người hại chết di nương còn bôi nhọ bà ấy!”
“Đồ bất hiếu, miệng lúc nào cũng chỉ nhắc đến di nương, vậy còn mẫu thân ruột của ngươi thì sao?”
“Lục Uyển Nhu không phải con ruột của các người, An di nương vì biết bí mật này nên mới bị các người hại chết!”
Lục Khinh Nhiễm vừa dứt lời, một người xông lên giáng xuống một cái tát mạnh.
“Đồ nghiệp chướng! Cút khỏi đây cho ta! Ta coi như không có đứa con gái này!”
Cái tát này rất mạnh, Lục Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy miệng mình đầy mùi máu tanh, nàng từ từ quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng ken két của Bạch thị vì tức giận.
Nàng muốn kìm nén nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.
“Người thiên vị nàng ta như vậy, ta còn nghĩ là mẫu tử tình thâm, tuy ta không thể so sánh được nhưng cũng có thể hiểu, kết quả… kết quả nàng ta căn bản không phải do người sinh ra! Ha ha, rốt cuộc là ta điên rồi hay là các người điên rồi.”