Lục Khinh Nhiễm cảm thấy thật nực cười.
Lục Uyển Nhu cũng không phải con ruột của Bạch thị, nhưng bà ta lại dành hết tình yêu thương cho đứa con gái riêng này.
Còn nàng, con ruột của bà ta lại bị bà ta ghét bỏ ra mặtk, thậm chí giữa nàng và Lục Uyển Nhu, họ lại chọn đẩy nàng vào hố lửa!
“Mẫu thân, tỷ tỷ nói không phải thật, phải không?”
Lục Uyển Nhu vừa đến, vẻ mặt bị đả kích nặng nề.
“Nó điên rồi, nó đang nói bậy!” Bạch thị chỉ quan tâm đến cảm xúc của Lục Uyển Nhu, sợ nàng ta buồn nên vội vàng che giấu.
“Tỷ tỷ, muội biết tỷ vẫn luôn không thích muội, cảm thấy muội là người thừa, nhưng dù sao tỷ cũng không thể bịa ra những lời dối trá như vậy!” Lục Uyển Nhu quay sang Lục Khinh Nhiễm vừa khóc vừa kêu lên kích động.
Lục Khinh Nhiễm lại nhìn Lục Uyển Nhu, vẫn không nhịn được cười, “Con ruột lưu lạc bên ngoài không quan tâm, lại coi đứa con nhặt được như báu vật, ha ha, rốt cuộc là ta điên rồi hay là các người điên rồi.
”
“Ta không phải, ta là con ruột của mẫu thân! Ngươi nói bậy!”
Lục Uyển Nhu kích động xông lên đẩy Lục Khinh Nhiễm, trong lòng Lục Khinh Nhiễm đang chất chứa hận thù không có chỗ nào để trút, lập tức giằng co với Lục Uyển Nhu.
An di nương qua đời, Lục Khinh Nhiễm chịu đả kích quá lớn đã trở nên điên cuồng, mất hết lý trí, cho đến khi bị Lục Uyển Nhu kéo ra bờ hồ.
Nàng chợt nhận ra điều gì đó, nhưng ngay sau đó đã bị Lục Uyển Nhu kéo ngã, cả người rơi xuống hồ.
Theo bản năng nàng cố bám lấy thứ gì đó, tay vươn ra lại nắm được cánh tay Lục Uyển Nhu, kéo cả nàng ta xuống theo.
“A! Buông ta ra!”
Tiếng kêu kinh hãi của Lục Uyển Nhu vang bên tai, Lục Khinh Nhiễm rơi tõm xuống nước, nước hồ lạnh lẽo lập tức bao quanh nàng, cái lạnh thấm vào cơ thể khiến nàng bừng tỉnh.
Cái hồ này rất sâu mà nàng lại không biết bơi, còn mang thai sáu tháng, thân thể nặng nề, nước nhanh chóng dâng đến cổ, nàng theo bản năng vùng vẫy.
“Cứu, cứu ta với! ”
Nàng cố gắng kêu cứu, đồng thời cũng nhìn thấy Lục Uyển Nhu đang nhìn mình, khóe miệng mang theo nụ cười chế giễu.
Nàng ta cố ý, cố ý bị nàng kéo xuống nước!
“Uyển Nhu! Có ai không, cứu con gái ta mau!” Bạch thị hoảng hốt kêu to.
Lục Chi Viễn lạnh lùng liếc Lục Khinh Nhiễm rồi ra lệnh cho người bên cạnh, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cứu nhị cô nương!”
Lúc này Tạ Tự cũng chạy đến, thấy Lục Uyển Nhu dưới nước cũng lập tức nhảy xuống.
Một người, hai người, ba người! Hàng loạt người nhảy xuống, nhưng tất cả đều hướng về phía Lục Uyển Nhu.
Tạ Tự ôm Lục Uyển Nhu lên rồi quay người bơi vào bờ, những người khác bảo vệ hai bên cũng cùng nhau bơi về, không ai liếc nhìn Lục Khinh Nhiễm đang vùng vẫy dưới nước.
“Cô nương! Thanh Trúc cứu người!”
Thanh Trúc cũng không biết bơi, định nhảy xuống nước nhưng bị Tần ma ma đẩy lại.
“Con tiện nhân, ngươi làm loạn cái gì.
”
Thanh Trúc vẫn muốn tiến lên, Tần ma ma sai hai bà tử kéo nàng ta đi.
Lục Khinh Nhiễm không còn kêu cứu nữa, không ai cứu nàng, thân thể nàng càng lúc càng chìm xuống, nước ngập qua cằm, qua mũi, đến dưới mắt.
Nàng nhìn lần cuối, thấy những người trên bờ đều lạnh lùng nhìn mình, chờ đợi nàng bị nước nhấn chìm, đón chờ cái chết của nàng.
Nước lạnh cuối cùng đã nuốt chửng nàng, nàng không còn sức vùng vẫy nữa.
Nàng sắp chết, nàng không sợ, chỉ là không cam lòng.
Nàng muốn sống, khao khát sự tồn tại, nhưng tồn tại với nàng thật quá khó khăn.