Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát


Nhưng ai ngờ được đêm tân hôn, người cùng nàng mây mưa lại là một nam nhân khác!

Đến khi Tạ Tự được mọi người đưa vào tân phòng, nàng mới biết người trên giường không phải phu quân của mình.


“Phu nhân, lão phu nhân mời người đến Đông viện.



Lục Khinh Nhiễm vừa mới về viện của mình không lâu, Từ ma ma bên cạnh lão phu nhân đã đến.


Bên ngoài còn có mấy bà tử, Lục Khinh Nhiễm biết nếu nàng không chịu đi, đám bà tử đó sẽ xông vào trói nàng đi.


Bước vào Đông viện, lão phu nhân Tuyên Dương Hầu vừa nhìn thấy nàng hơi thở liền trở nên nặng nề, sắc mặt sa sầm, đặc biệt là khi nhìn đến bụng nàng, chỉ hận không thể lập tức mổ bụng nàng ra.


“Nhà họ Tạ ta không ruồng bỏ ngươi đã là hết lòng hết nghĩa, vậy mà ngươi lại giấu giếm việc mang thai, hôm nay còn dám xuất hiện làm mất mặt hầu phủ, sớm biết thế này ta đã không nên giữ ngươi lại đến ngày hôm nay.



“Uống chén thuốc này!”

Lục Khinh Nhiễm nhìn về phía chén thuốc đen ngòm trên bàn vuông bên cạnh, nhướng mày cười, “Không biết thuốc này là muốn độc chết đứa bé trong bụng ta, hay là muốn một mẹ một con cùng chết?”

Lục Khinh Nhiễm ngồi xuống ghế bên bàn vuông, trên mặt không hề có chút sợ hãi, ngược lại mang theo nụ cười chế giễu.



Thấy nàng cười, lửa giận trong lòng lão phu nhân Tuyên Dương Hầu càng không thể kìm nén.


“Ả dâm phụ này, ngươi còn dám cười!”

“Dâm phụ? Lão phu nhân đang mắng ai vậy?”

“Đương nhiên là ngươi!”

“Ta đã làm gì?”

“Đêm tân hôn, ngươi dan díu với nam nhân khác vậy mà còn dám hỏi ngươi đã làm gì!”

“Đêm tân hôn, người vào động phòng dĩ nhiên là tân lang!”

“Rõ ràng là… là tên đó!”

“Đúng vậy, sao lại là tên đó mà không phải phu quân?”

“Ngươi, ngươi có ý gì?”

Ánh mắt Lục Khinh Nhiễm sắc bén, “Nhà họ Tạ các người không định cho ta một lời giải thích sao?”

“Ngươi thật không biết xấu hổ…”

“Đêm tân hôn, trước khi tân lang đến trong phòng phải có bà mai và thị nữ, ngoài phòng phải có người canh gác, làm sao người ngoài có thể vào được? Thị nữ Thanh Trúc của ta vốn đang hầu hạ ta, lại có người gọi nàng ra ngoài viện hỗ trợ, đây là có chuyện gì? Tên đó đã say mèm, là có người dìu hắn vào, người dìu hắn là ai?”


Ba câu hỏi liên tiếp khiến lão phu nhân Tuyên Dương Hầu có chút chột dạ.


Lục Khinh Nhiễm khép hờ đôi mắt, nàng ở Thiên Viện nửa năm luôn suy nghĩ về chuyện đêm tân hôn đó, cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một vài điểm đáng ngờ.


“Chén thuốc này ta có thể uống.

” Nói rồi nàng bưng chén canh đen lên.


“Thuốc này rất mạnh, chỉ cần ta uống xong là cả ta và đứa bé trong bụng đều không sống nổi.



“Chỉ là, phủ Tuyên Dương Hầu các người không sợ chuốc họa vào thân sao?”

Nghe vậy lão phu nhân Tuyên Dương Hầu vẻ mặt hoang mang, “Lời này là có ý gì?”

“Cần ta nhắc ngươi người đêm hôm ấy là ai sao?”

Lão phu nhân Tuyên Dương Hầu cười lạnh, “Trường Ninh Vương? Hiện giờ hắn còn tự lo chưa xong, ngươi cho rằng hắn có thể bảo vệ ngươi và đứa bé trong bụng ngươi sao?”

“Bà mẫu, e là ngươi ngu ngốc chăng?”

“Ngươi!”

“Trường Ninh Vương là con trai duy nhất của Tiên Hoàng hậu, vốn dĩ được định lập làm Thái tử, vì chuyện đêm đó Hoàng thượng mới lập Nhị hoàng tử.

Dù sao Trường Ninh Vương cũng là con trai Hoàng thượng, đứa bé trong bụng ta là dòng máu hoàng tộc!”

Lão phu nhân Tuyên Dương Hầu trừng lớn mắt, hiển nhiên là không ngờ tới chuyện này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận