Lục Khinh Nhiễm đi thay y phục trước, sau đó mới đi tìm Bạch thị.
Không trông mong thì cũng chẳng thất vọng, nàng bình tĩnh thương lượng với Bạch thị về việc an táng An di nương.
Bạch thị có lẽ cũng chột dạ nên đồng ý sẽ an táng An di nương chu đáo.
“Lục Uyển Nhu không phải con ruột của người.
”
“Sao ngươi lại nhắc đến chuyện này!”
“Vậy thì nàng ta là con gái của ai?”
Bạch thị chỉ tay vào Lục Khinh Nhiễm, mặt mày tái mét, “Không được nhắc lại chuyện này nữa! Uyển Nhu là con gái ta, là đứa con gái ta nâng niu trong lòng bàn tay, thương yêu hết mực, không ai được phép làm nó đau lòng, kể cả ngươi!”
Nghe những lời này, Lục Khinh Nhiễm lại không hề thấy đau lòng chút nào.
Trái lại dáng vẻ hoảng sợ của Bạch thị khiến nàng cảm thấy vô cùng hả hê.
“Ta đoán Lục Uyển Nhu là do phụ thân mang về từ bên ngoài, sau đó nói với người là nhặt được? Không cha không mẹ?”
“Ngươi còn dám! ”
“Có lẽ nàng ta thật sự mang dòng máu Lục gia, nhưng là con của phụ thân với nữ tử khác thì sao? Mẫu thân e rằng vẫn chưa nhận ra mình ngu xuẩn và nực cười đến mức nào.
”
Điều mà An di nương cố nói với nàng chắc hẳn rất quan trọng, nhưng mới nói được một nửa thì đã bị Lục Chi Viễn ngắt lời.
Lý do nàng suy đoán Lục Uyển Nhu là con của phụ thân với nữ tử khác, là bởi vì một kẻ lợi kỷ bạc tình như Lục Chi Viễn sẽ không vì một đứa con nuôi mà bỏ rơi con ruột của mình, trừ phi đứa con nuôi đó cũng là con ruột.
Tất nhiên đó thật sự chỉ là suy đoán, nàng chỉ muốn chọc tức Bạch thị mà thôi, nhưng bà ta rõ ràng là không biết gì cả.
“Ngươi, ngươi dám bôi nhọ phụ thân ngươi như vậy! Cút! Cút ngay!” Bạch thị tức giận đến choáng váng, thân thể loạng choạng ngã về phía trước.
Lục Khinh Nhiễm đỡ bà ta, lại đẩy bà ta ngồi lại ghế.
“Người nên giữ gìn sức khỏe để tiếp tục nuôi con gái của người khác.
”
Dứt lời, Lục Khinh Nhiễm cười lạnh, xoay người bước ra ngoài.
“Đồ bất hiếu, ngươi bôi nhọ cha ngươi, hãm hại muội muội ngươi, còn muốn ta tức chết.
Từ nay về sau ngươi không được bước chân vào quốc công phủ nữa, ta cũng sẽ không bao giờ nhận ngươi.
”
Tiếng la hét cuồng loạn của Bạch thị vọng lại từ phía sau, Lục Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy nực cười.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nàng cũng không biết hai mẹ con họ ai đáng thương hơn.
Trước khi rời phủ, nàng ghé qua hậu viện nhìn một chút, thấy Bùi Cửu Tư đã thay y phục ngồi bên hồ nước vừa phơi nắng vừa giám sát.
Tất cả gia nhân trong Ninh Quốc Công phủ đều đang ở hậu viện múc nước trong hồ ra từng chậu một.
Muốn múc cho cạn hết nước trong hồ này e rằng phải mất mười ngày nửa tháng.
Lục Uyển Nhu và Tạ Tự đã về hầu phủ trước, Lục Khinh Nhiễm ngồi trên xe ngựa, vừa định đi thì Liễu di nương chui vào.
“Ta đang trên đường đi mua phấn, tiện thể đi nhờ xe đại cô nương, đại cô nương không ngại chứ?” Liễu di nương nói giọng khô khốc.
Lục Khinh Nhiễm gật đầu với Thanh Trúc, Thanh Trúc liền ra ngoài ngồi, xe ngựa nhanh chóng chuyển bánh.
Liễu di nương xoa tay, liếc nhìn sắc mặt Lục Khinh Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Ta cứ tưởng phu nhân chỉ giam cầm An di nương thôi, không ngờ bà ấy lại mất mạng.
”
Lục Khinh Nhiễm cụp mắt xuống, bà ta sợ nàng nói ra chuyện của bà ta và Lý quản sự.
“Lục Chi Viễn đã bao lâu rồi không gọi di nương tới hầu hạ?”