Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát


“Uyển Nhu mới là thê tử của ta!”

“Nhưng trong mắt người ngoài, ta mới là Tuyên Dương Hầu phu nhân.



Tạ Tự nhìn chằm chằm Lục Khinh Nhiễm, nắm chặt tay, “Ta sẽ không để Uyển Nhu chịu uất ức, ta sẽ viết hưu thư, ngươi lập tức rời khỏi Hầu phủ cho ta!”

“Dùng xong rồi thì vứt bỏ, không vứt được thì hủy hoại.



Lục Khinh Nhiễm cười lạnh một tiếng, ngẩng mắt nhìn Tạ Tự, ánh mắt sắc bén: “Lục Khinh Nhiễm ta dễ bị bắt nạt đến vậy sao?”

“Đó là ngươi đáng đời!”

Lục Khinh Nhiễm buông bút, chống bàn đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Tự, đưa tay vỗ mạnh vào ngực hắn.


Đêm đó khi nàng đâm lưỡi dao vào, chính là mang ý định cùng chết.


Sau đó trong phủ không hề có tin đồn hắn bị thương, hiển nhiên hắn không muốn người khác biết chuyện này.


“Đừng quá coi thường, thỏ cùng đường còn cắn người đấy.



Nói xong Lục Khinh Nhiễm ngồi xuống, đồng thời chuẩn bị giấy bút đẩy sang một bên khác của bàn.


“Hầu gia muốn hưu ta mà, vậy thì viết đi.



Tạ Tự đứng im, ngực vẫn còn hơi đau, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm đó Lục Khinh Nhiễm dùng dao đâm hắn, sau đó liếm máu.



“Chuyện đêm động phòng, ta không hề nhúng tay vào.

” Hắn im lặng hồi lâu mới nói.


“Nhưng ngươi biết.



“Lúc đó ta rất hận ngươi đã phá hỏng hôn sự tốt đẹp của ta với Uyển Nhu.



“Ngươi hận ta, nhưng ta lại vô tội đến nhường nào.



Tạ Tự cụp mắt, “Phải, ta đúng là đã giận cá chém thớt với ngươi, xin! ”

“Đừng nói hai chữ đó.

” Lục Khinh Nhiễm ngắt lời Tạ Tự, “Ta không muốn nghe.



Hai chữ đó quá nhẹ nhàng, nàng muốn bọn họ dùng mạng để trả lại.


“Ta sẽ lo liệu chu toàn cho ngươi, nhà cửa, ruộng đất cùng vàng bạc đủ để ngươi sống thoải mái nửa đời sau.

Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn cầm hưu thư rời khỏi Hầu phủ.



“Nếu không có sự che chở của phủ Tuyên Dương Hầu, e rằng ta sống không nổi đến ngày mai.


” Lục Khinh Nhiễm chép miệng nói.


“Vũng nước đục này, phủ Tuyên Dương Hầu ta không vướng vào!”

“Kéo ta xuống nước rồi lại muốn thoát ra, không có chuyện dễ dàng như vậy!”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Không gì cả.

” Lục Khinh Nhiễm cụp mắt cười cười, “Đương nhiên là phu thê chúng ta sống với nhau hòa thuận rồi.



Tạ Tự mặt mày âm trầm, “Ngươi cho rằng ta thật sự không dám hưu ngươi sao?”

“Vậy ngươi có tin ngày mai ta sẽ treo cổ trước cổng hầu phủ, mang theo cả tiểu hoàng tôn trong bụng nữa!”

“Ngươi!”

“Giấy bút đã chuẩn bị xong, hầu gia có viết hưu thư hay không?”

Tạ Tự nắm chặt tay, hắn không ngờ một nữ nhân lại khó đối phó như vậy.


“Thôi, ngươi muốn ở lại cái viện này thì cứ ở, nhưng đừng hòng ta bước chân vào Tây viện này nữa!”

Nói xong Tạ Tự xoay người, giận dữ định bước ra ngoài.


“Hầu gia nói mình không dính líu, nhưng hầu phủ lại phối hợp rất ăn ý, chỉ có thể nói trong hầu phủ có kẻ khác nhúng tay, người này là ai?”

Lục Khinh Nhiễm đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tạ Tự, thấy hắn nghe được lời này bước chân khựng lại một chút, nhưng không quay đầu mà tiếp tục sải bước rời đi.


Lục Khinh Nhiễm thở một hơi dài, đúng vậy, người đó là ai?

Người này chắc chắn là chủ mưu, có thể cả bàn cờ này đều do hắn bày ra, nhưng trong hầu phủ chỉ có mẹ con Tạ Tự, Tạ Tự nói mình không liên quan, lão phu nhân thì không có đầu óc cũng chẳng hiểu chính sự, vậy người này là ai?

Gần đến giờ cơm chiều, Thanh Trúc bực tức trở về từ bên ngoài.


“Không lấy được than sao?”

Lục Khinh Nhiễm lật sổ sách đến trang cuối, nhìn con số dưới cùng, bất đắc dĩ thở dài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận