Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát


“Nếu Hoàng Thượng thừa nhận Trường Ninh Vương thì cũng phải thừa nhận đứa bé trong bụng ta.

Ngươi mưu hại cốt nhục hoàng gia, tội này đáng tru di cửu tộc, e rằng bao nhiêu cái đầu trong Tuyên Dương Hầu phủ cũng không đủ chém!”

Lão phu nhân cứng rắn được một lúc, khí thế cũng yếu dần.

Lục Khinh Nhiễm cười nhạt, lại giơ chén thuốc lên, "Ta uống thuốc này cũng không thiệt, dù sao cũng có hơn trăm mạng người trong Tuyên Dương Hầu phủ chôn cùng mẹ con ta!"

Nói rồi, Lục Khinh Nhiễm làm như muốn uống thật.

"Đừng, đừng, ngàn vạn lần đừng!"

Tuyên Dương Hầu lão phu nhân loạng choạng bước lên ngăn cản, ngay lúc đó Lục Khinh Nhiễm đột nhiên dùng sức ném chén thuốc xuống đất.

Choang một tiếng!

Lão phu nhân sợ run người, mặt mày tái mét.

Lục Khinh Nhiễm hừ lạnh, bảo Thanh Trúc đỡ mình dậy, "Chuyện đêm đó Hoàng thượng và Trường Ninh Vương biết, trong phủ ngươi biết, Ninh Quốc Công phủ biết, còn những người khác không hay.

Về sau ta vẫn là Hầu phu nhân, là chủ mẫu của phủ này, đứa bé trong bụng ta, Tạ Tự có cắn răng cũng phải nhận.

"

Dứt lời, Lục Khinh Nhiễm lạnh lùng bước ra ngoài.

Ra khỏi Đông viện đi đến hậu hoa viên, Lục Khinh Nhiễm thấy một gã sai vặt mặc áo ngắn màu xanh lơ đang nấp sau cột hành lang nhìn trộm.

"Cô nương, chính là hắn.

" Thanh Trúc nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Lục Khinh Nhiễm lạnh lẽo, ngồi xuống ghế đá trong vườn.

"Ngươi đi gọi Lý quản gia đến đây.

"

"Vâng.

"

Đợi một hồi lâu, Lý quản gia mới tới.

Ông ta chậm chạp tiến lên, làm lễ qua loa rồi nói: "Không biết phu nhân gọi lão nô đến có gì phân phó?"

"Gọi Trương Thanh đến đây.

" Lục Khinh Nhiễm nói.

"Trương Thanh? Hắn đang ở bên hầu gia, e là không rảnh lo chuyện của ngài.

"

Thanh Trúc chỉ về phía cột hành lang cách đó không xa, "Hắn ở kia kìa.

"

Lý quản gia liếc mắt nhìn qua bên đó rồi cụp mắt xuống im lặng một lát, "Phu nhân, hôm nay trong phủ có hỷ sự, chúng ta đều bận, ngài đừng làm khó nữa.

"

"Mang theo hai hộ viện trói Trương Thanh lại.

" Lục Khinh Nhiễm phủi bụi trên người, dừng tay nói, "Đánh chết!"

"Phu nhân, ngài! Ngài điên rồi sao, cha mẹ Trương Thanh đều là lão nhân hầu hạ trong phủ, lão phu nhân và hầu gia sẽ không động đến hắn, huống chi là phu nhân ngài.

"

"Ta là chủ mẫu, việc hậu trạch đều do ta làm chủ, chỉ là đánh chết một hạ nhân lẽ nào ta không có quyền? Ngươi cứ việc đi hỏi hầu gia xem hắn có đồng ý hay không.

"

Lý quản gia cảm thấy hoang đường, dù Lục Khinh Nhiễm mang danh chủ mẫu nhưng vừa vào phủ đã bị đưa đến Thiên Viện, trong mắt hạ nhân, chủ mẫu này đã sớm bị hầu gia ghét bỏ, vì thế trong lòng họ cũng chẳng có chút trọng lượng nào.

"Phu nhân đợi một lát, lão nô sẽ đi xin chỉ thị hầu gia.

"

Lý quản gia đi rồi, Trương Thanh cũng nhân cơ hội bỏ trốn.

Lục Khinh Nhiễm không hề nao núng, nàng vẫn còn đủ bình tĩnh để sai Thanh Trúc dìu mình thưởng ngoạn cảnh sắc trong vườn.

“Cô nương hãy nhớ kỹ mặt Trương Thanh, chính hắn là kẻ đã đưa Trường Ninh Vương vào tân phòng, vậy hầu gia…” Thanh Trúc nói đến đây, cau mày, “Chẳng lẽ hầu gia lại cam chịu đội mũ xanh sao?”

Lục Khinh Nhiễm đảo mắt, liếc xéo Thanh Trúc một cái.

Thanh Trúc le lưỡi, biết mình vừa lỡ lời.

“Ta không biết Trương Thanh kia nhận lệnh của ai, nhưng hầu phủ sau đó không điều tra việc này, ít nhất chứng minh Tạ Tự cố tình bao che.



“Nếu đánh chết Trương Thanh, chẳng phải cô nương sẽ vĩnh viễn không biết kẻ đứng sau màn là ai sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui