“Chỉ là một cây trâm ngọc, chỗ ta nhiều lắm, tỷ tỷ cứ việc chọn.
Ta còn nghe nói tỷ tỷ đem của hồi môn bán hết rồi, chắc là túng thiếu, ta sẽ bảo Tần ma ma đưa cho tỷ 100 lượng bạc.
”
Lục Uyển Nhu giả vờ sai Tần ma ma vào phòng lấy bạc, Tần ma ma liền giận dữ nói: “Đại cô nương muốn bạc cứ nói thẳng, cần gì phải bôi nhọ tiểu thư nhà chúng ta.
Tiểu thư không những không so đo với đại cô nương, còn muốn chủ động cho bạc, đúng là một trời một vực, thảo nào phu nhân lại thương tiểu thư hơn.
”
“Ma ma, đừng nói vậy, chúng ta là tỷ muội, không nên so đo những chuyện này.
”
Màn kịch của chủ tớ hai người khiến Tạ Tự càng thêm tức giận.
“Không được cho nàng ta!”
“Hầu gia, tỷ tỷ! ”
“Bản hầu đã cho nàng ta một con đường sống, là nàng ta tự chuốc lấy, trách ai được!”
Lục Khinh Nhiễm lặng lẽ quan sát bọn họ, bất giác thấy thú vị, cuối cùng không nhịn được bật cười.
“Ta đến đây để đòi trâm ngọc, không phải đến xem kịch, các ngươi dài dòng chưa xong à?”
Tạ Tự lạnh lùng nói: “Ngươi nói Uyển Nhu trộm trâm ngọc của ngươi, ngươi có bằng chứng gì?”
“Có chứ.
” Lục Khinh Nhiễm đưa tay chỉ vào thị nữ đứng sau Lục Uyển Nhu, “Trâm ngọc của ta đang ở trên người nàng ta.
”
Thấy Lục Khinh Nhiễm chỉ vào mình, thị nữ kia thoáng kinh ngạc, sau đó vội vàng chạy ra quỳ xuống trước mặt Tạ Tự.
“Hầu gia minh xét, nô tỳ luôn hầu hạ bên cạnh nhị phu nhân, từ sáng đến giờ chưa từng rời khỏi Cẩm Nguyệt Hiên, hoàn toàn chưa gặp Thanh Trúc.
”
“Hầu gia, thiếp có thể làm chứng cho Hương Văn.
” Lục Uyển Nhu thở dài.
Nghe lời chủ tớ hai người, Tạ Tự lại cau mày.
Lục Khinh Nhiễm bật cười, “Ta có nói cây trâm đó mất sáng nay đâu? Có nói là Thanh Trúc lấy đâu? Hai người các ngươi đúng là tự biên tự diễn.
”
Nghe vậy, mặt Lục Uyển Nhu bỗng tái mét.
“Ta! ”
Lục Uyển Nhu chưa biết giải thích thế nào, Tần ma ma bỗng quát Hương Văn: “Sáng nay Hương Diệp có nhặt được một cây trâm ngọc đưa cho ngươi phải không?”
Hương Văn lúc này mới nhanh trí, vội vàng nói: “Hương Diệp sáng nay đúng là có nhặt được một cây trâm ngọc đưa cho nô tỳ, còn dặn tìm được người đánh mất thì trả lại.
Chỉ là cây trâm đó chất ngọc bình thường, lại còn có vết xước, nô tỳ tưởng là của hạ nhân trong phủ đánh rơi, nên lúc nãy phu nhân hỏi, nô tỳ mới không nhớ ra.
”
“Còn chần chừ gì nữa, mau đưa nó ra cho phu nhân xem xét.
”
Hương Văn lấy từ trong ngực ra một cây trâm ngọc, nâng trên tay, quỳ xuống trước mặt Lục Khinh Nhiễm.
“Cây trâm này chính là vật mà Hương Diệp đã nhặt được.
”
Thanh Trúc liếc mắt một cái đã nhận ra, vội vàng tiến lên giật lấy, nói với vẻ tức giận: “Rõ ràng là các ngươi ăn trộm!”
“Thanh Trúc, ai dạy ngươi vô lễ như vậy, chẳng sợ làm mất mặt Ninh Quốc Công phủ hay sao!” Tần ma ma quát lớn.
“Các ngươi ăn cắp đồ vậy mà còn dám lên mặt!” Thanh Trúc thật sự nổi giận.
“Nếu còn dám nói chữ ‘trộm’ một lần nữa, ta sẽ xé rách miệng ngươi!”
“Tần ma ma.
” Lục Khinh Nhiễm ngước mắt lên, “Ngươi cứ nhắc mãi Ninh Quốc Công phủ, có phải đã quên đây là nơi nào rồi không?”
“Nơi này dĩ nhiên là Tuyên Dương Hầu phủ, nô tỳ…”
“Trước mặt hầu phu nhân ta đây, ngay cả chủ tử nhà ngươi cũng không có tư cách lớn tiếng, ngươi là cái thá gì!”
Lục Khinh Nhiễm quát nhẹ một tiếng, cả thính đường lập tức im bặt.
Nàng nhìn sang Tạ Tự, “Hầu gia, hôm nay chàng không mù không điếc đấy chứ?”