Thật lòng mà nói, đêm nay hắn thật sự khiến nàng kinh hãi.
Nếu hắn biết nàng lừa hắn thì kết cục của nàng sẽ còn thảm hại hơn Hình Thanh.
Đêm ngủ muộn, sáng hôm sau nàng không dậy dùng bữa sáng.
Đang định ngủ thêm một lát thì Thanh Trúc vào báo Tạ Tự đang đợi nàng ở bên ngoài.
Lục Khinh Nhiễm nhíu mày, sáng sớm thế này hắn không vào triều mà đến đây làm gì?
Nàng để Thanh Trúc hầu hạ mình dậy, qua loa rửa mặt chải đầu, sửa soạn rồi ra khỏi tây phòng, Tạ Tự vẫn đang đợi ở sảnh đường, vẻ mặt đã rất thiếu kiên nhẫn.
Thấy nàng ra, hắn càng cau mày hơn, “Thay đồ tang, không cần đeo trang sức, chúng ta phải đến phủ thủ phụ phúng viếng.”
“Phủ thủ phụ?”
Tạ Tự thản nhiên đáp một tiếng, “Cận thủ phụ đêm qua đột ngột bệnh nặng qua đời.”
Lục Khinh Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua y phục màu hồng nhạt mình đang mặc, tuy màu sắc không diễm lệ nhưng cũng không hợp hoàn cảnh.
Còn trang sức, nàng không đeo món nào, căn bản là không có.
Trở về phòng thay một bộ thường phục trắng tinh, lại khoác thêm áo choàng lông thỏ xanh nhạt, Lục Khinh Nhiễm cùng Thanh Trúc vội vàng theo Tạ Tự ra cửa.
Đến tiền viện, lão phu nhân đã có mặt.
Bà ta nhìn thoáng qua bụng Lục Khinh Nhiễm, thở dài, “Đáng ra không nên dẫn ngươi ra cửa, nhưng lễ nghĩa không thể thiếu, ngươi đến phủ thủ phụ nhất định phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, đừng làm mất mặt hầu phủ chúng ta.”
Lục Khinh Nhiễm che miệng cười, “Ra là hầu phủ chúng ta cũng sợ mất mặt sao?”
“Ngươi!”
“Hầu gia.” Lục Khinh Nhiễm không để ý đến lão phu nhân, quay sang Tạ Tự, “Xe ngựa cao quá, chàng đỡ thiếp lên với.”
Tạ Tự dường như không muốn dây dưa với nàng, bước tới đỡ nàng lên xe ngựa.
Có rất nhiều quan lại thế gia đến phủ thủ phụ phúng viếng, xe ngựa đậu kín cả đường.
Đợi hồi lâu mới đến được trước cửa phủ.
Xuống xe ngựa, Lục Khinh Nhiễm và Tạ Tự theo sau lão phu nhân.
Trên đường đi vào tiền viện, không ít phu nhân thế gia trò chuyện với lão phu nhân, cũng có quan viên chào hỏi Tạ Tự, duy chỉ có Lục Khinh Nhiễm vẫn luôn lặng lẽ, nhưng không ít người đi qua đều liếc nhìn nàng.
Linh đường được đặt tại tiền viện, sau khi phúng viếng, Tạ Tự cùng một số đồng liêu túc trực bên linh cữu, lão phu nhân đưa Lục Khinh Nhiễm đến hậu viện an ủi phu nhân thủ phụ.
Đến ngoài trung viện, không ít phu nhân quan lại đang ở đó.
Có người quen biết giữ lão phu nhân lại, nói trưởng công chúa đang trong phòng nói chuyện với phu nhân thủ phụ, bảo họ đợi một lát.
Đi một đường, Lục Khinh Nhiễm hơi mệt bèn bảo Thanh Trúc dìu mình ra vườn phía tây ngồi nghỉ ở ghế đá.
Nàng vừa ngồi xuống thì có ba vị phu nhân trẻ tuổi đi tới, ngồi xuống những ghế đá còn lại.
“Ồ, xem ai kia, thì ra là tỷ tỷ của Uyển Nhu.”
Lục Khinh Nhiễm nhìn vị phu nhân vừa lên tiếng, tuy ăn mặc giản dị nhưng lại trang điểm đậm, đeo vòng ngọc sáng bóng, thái độ kiêu kỳ.
Nàng nhận ra nữ tử này, là tam tiểu thư phủ Thụy Vương, tên là Triệu An Tình.
Hai vị còn lại cũng xuất thân từ thế gia, đều là bạn thân của Lục Uyển Nhu.
Khi nàng mới về kinh, Lục Uyển Nhu rất quan tâm chăm sóc nàng, khiến nàng từng nghĩ muội muội này có thể tin tưởng và thân thiết.
Nhưng chẳng bao lâu sau, có một chuyện khiến nàng nhận ra chân tướng của Lục Uyển Nhu.
Lục Uyển Nhu nói muốn giới thiệu vài người bạn cho nàng quen biết, còn nói sợ nàng cô đơn, như vậy sau này nàng có thể cùng họ vui chơi.