Nàng ta giới thiệu ba người bạn của mình cho nàng, ban đầu tất cả đều tỏ ra rất nhiệt tình, Lục Khinh Nhiễm cũng thật lòng muốn kết bạn với họ.
Họ tặng nàng trang sức, nàng liền tặng lại họ Dưỡng Khí Hoàn do chính tay mình luyện chế.
Để luyện chế những viên thuốc này, nàng đã một mình lên núi hái thuốc, thậm chí suýt ngã xuống vực.
Vậy mà khi nàng trở về phủ, nghe nói Triệu An Tình và những người kia đến, nàng liền mang theo Dưỡng Khí Hoàn mới luyện xong đi tìm họ, lại nghe thấy họ đang cười nhạo mình trong vườn hoa.
“Đúng là người được tiểu nương nuôi lớn có khác, không hiểu sự đời, vòng ngọc ta tặng nàng ta đến cả thị nữ bên cạnh ta cũng chê, nàng ta lại xem như bảo bối.
”
“Bộ trâm cài ta tặng nàng ta là lúc đi vệ sinh làm rơi vào hố xí.
”
“Ghê tởm chết được, vậy mà nàng ta vẫn đeo thường xuyên.
”
“Vẫn còn hơn mấy viên thuốc đen sì mà nàng ta tặng lại chúng ta, đúng là không có chút giáo dưỡng nào, ai lại đem thuốc viên ra làm quà đáp lễ.
”
“Mấy viên thuốc đó ta về nhà cho chó ăn hết rồi.
”
“Ta còn sợ làm con chó nhà ta bị độc chết, đã sai thị nữ ném xuống hố phân rồi.
”
Lục Khinh Nhiễm chưa bao giờ là người nhẫn nhịn, nàng lập tức bước tới, dựa vào sức lực lớn lần lượt ấn từng người xuống bàn, nhét Dưỡng Khí Hoàn vào miệng họ.
“Các ngươi không phải sợ thuốc của ta có độc sao, vậy thì cứ chờ độc phát mà chết đi!”
Sau chuyện này Bạch thị đã mắng nàng một trận, còn nói nàng tính tình quá ngang ngược, vĩnh viễn không thể trở thành tiểu thư khuê các.
Cũng từ đó về sau Bạch thị không còn ép nàng học quy củ và lễ nghi nữa, hoàn toàn từ bỏ nàng.
Về sau nhà ai mở tiệc chiêu đãi, bà ta cũng chỉ dẫn theo Lục Uyển Nhu, cứ như thể quốc công phủ không có đích trưởng nữ.
“Uyển Nhu đâu, sao không thấy nàng?” Triệu An Tình vừa nói vừa nhìn quanh tìm kiếm.
Hiện tại ba người này cũng giống như Lục Uyển Nhu đều đã xuất giá, xuất thân tốt tự nhiên cũng gả vào nhà tốt, đều là dáng vẻ sống trong nhung lụa.
“Triệu cô nương thân thiết với Uyển Nhu như vậy, lẽ nào không biết nàng gả vào hầu phủ chỉ là trắc thất sao?”
Trắc thất thì không có tư cách xuất hiện ở những trường hợp như thế này, đó là sự khác biệt về thân phận.
Triệu An Tình cười lạnh, “Ai trong chúng ta không biết người hầu gia thật sự muốn cưới là Uyển Nhu, chỉ là có kẻ quá ti tiện, cái gì cũng muốn tranh giành.
”
“Dạo này Triệu cô nương hay bị lở miệng phải không?” Lục Khinh Nhiễm nhướng mày hỏi.
Triệu An Tình giật mình, “Sao ngươi biết?”
Lục Khinh Nhiễm lấy khăn che miệng mũi, “Nóng trong người, miệng lưỡi lở loét lại còn tanh hôi, sau này nên ngậm miệng lại kẻo làm người khác khó chịu.
”
Nói xong, Lục Khinh Nhiễm đứng dậy, chẳng buồn đôi co với Triệu An Tình.
Nàng vừa mới bước đi thì Triệu An Tình lại đưa chân ra ngáng nàng.
Lục Khinh Nhiễm không đề phòng, bị vấp ngã, cả người ngã về phía trước.
Thanh Trúc cũng không kịp đề phòng, không thể đỡ nàng kịp thời.
Cú ngã này nếu đập xuống đất, với tình trạng hiện tại của nàng, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
May mắn đúng lúc đó có một tỳ nữ của phủ thủ phụ đi ngang qua, kịp thời đỡ lấy nàng.
“Hầu phu nhân, người không sao chứ?” Tỳ nữ lo lắng hỏi.
Lục Khinh Nhiễm đứng vững lại rồi lắc đầu, nữ quyến trong viện đều nhìn về phía nàng, chắc hẳn họ đều thấy được chuyện vừa xảy ra.