Lão phu nhân Tuyên Dương Hầu chưa nói gì, Bạch thị vừa mới bước vào cũng chưa tới hỏi han một câu, còn Triệu An Tình thì vẫn ngồi yên chế giễu nàng.
“Lục tỷ tỷ sao lại bất cẩn thế?”
Lúc này có một vị phu nhân gọi Triệu An Tình, Triệu An Tình đáp một tiếng rồi chạy đến.
Vị phu nhân đó là Thụy Vương phi, bà ta liếc nhìn Lục Khinh Nhiễm với thái độ kiêu ngạo giống hệt Triệu An Tình.
Rõ ràng bà ta không hề thấy có lỗi về hành vi của con gái mình, thậm chí còn cho rằng dẫm lên một con kiến thì có đáng là gì.
Trưởng công chúa bước ra khỏi phòng, Thụy Vương phi và Triệu An Tình liền đi vào trước.
Bạch thị trò chuyện với lão phu nhân vài câu rồi cùng nhau đi vào phòng.
Khi đến cửa, Bạch thị mới quay đầu nhìn Lục Khinh Nhiễm.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau theo vào.”
Nói xong, bà ta không đợi cũng chẳng quan tâm Lục Khinh Nhiễm có bị sao không, liền quay người bước vào.
Lục Khinh Nhiễm thở dài, tuy đứa bé trong bụng không sao sau cú vấp ngã vừa rồi, nhưng chân nàng lại bị đau.
Thanh Trúc đỡ nàng, tức giận đỏ cả mắt.
“Triệu cô nương rõ ràng là cố ý.”
Lục Khinh Nhiễm khẽ lên tiếng, sau đó quay sang cảm ơn tỳ nữ kia.
“Phu nhân bảo nô tỳ đứng ở trong sân, dặn rằng nếu thấy Hầu phu nhân đến thì báo cho người biết.
Nô tỳ đến đây để truyền lời, nếu không cũng chẳng thể kịp thời đỡ người.” Tỳ nữ nói.
Phu nhân thủ phụ cho người truyền lời cho nàng?
Nhưng nàng đâu có quen biết vị phu nhân này!
Lục Khinh Nhiễm nghi hoặc hỏi: “Phu nhân nhà ngươi có gì căn dặn?”
Tỳ nữ lúc này cũng tỏ vẻ hoang mang: “Phu nhân bảo nô tỳ thay người gửi lời cảm ơn đến cô nương.”
“Cảm ơn?”
“Đúng vậy.”
Lục Khinh Nhiễm càng khó hiểu hơn, “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Chỉ có vậy thôi ạ.”
Tỳ nữ có việc nên đi trước, Lục Khinh Nhiễm suy nghĩ một lát nhưng vẫn không hiểu, cũng không bận tâm nữa, bảo Thanh Trúc đỡ nàng đi đến thính đường.
Dù sao nàng cũng sắp gặp phu nhân thủ phụ, có gì khó hiểu thì cứ hỏi trực tiếp là được.
Vì vừa rồi bị trẹo chân, mỗi bước đi đều đau đớn và khó nhọc, nhất là khi lên bậc thang, cộng thêm thân mình nặng nề, nàng không thể tự mình bước lên được.
Mà Thanh Trúc thì nhỏ người và gầy yếu, không thể đỡ nổi nàng.
Mọi người đi qua nhưng không ai giúp nàng cả.
Lục Khinh Nhiễm toát mồ hôi trán, đang không biết làm sao thì có người tiến đến đỡ nàng từ một bên.
Người đó rất khỏe, gần như bế nàng lên bậc thang.
Lục Khinh Nhiễm suýt nữa thốt lên kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy một nữ tử trẻ tuổi trạc tuổi nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đôi mắt trong veo, thấy nàng nhìn mình liền nhoẻn miệng cười để lộ ra hai lúm đồng tiền vừa tinh nghịch lại lanh lợi.
“Người Bình Kinh các ngươi sao lại thế này, thấy người khác gặp khó khăn ai nấy đều khoanh tay đứng nhìn, cứ như muốn giả mù.”
Cô nương này nói giọng địa phương, âm thanh lại trong trẻo, những người bị nàng ta gọi là mù lũ lượt quay đầu lại nhìn.
“Ồ, hóa ra không phải ai cũng mù!”
Thẳng thắn như vậy, Lục Khinh Nhiễm không nhịn được bật cười.
“Ngài là…?”
“Ta tên là Hứa Khanh Khanh.”
“À.” Nàng vốn định hỏi nàng ta là người phủ nào, nhưng nàng ta chỉ nói tên mình, Lục Khinh Nhiễm mỉm cười, cũng nói: “Ta tên là Lục Khinh Nhiễm.”
Hứa Khanh Khanh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta vào trước đây, nếu không bà già kia lại kiếm chuyện với ta.”