Hầu Môn Độc Phi

Khóe miệng gợi lên
một chút khinh thường, "An Bình hầu phủ đại tiểu thư? Ai không biết ai
không hiểu? Ngươi thực làm ngươi là cái gì tiểu thư khuê các sao? Không
phải phế nhân, vậy ngươi cấp bổn vương đứng lên nhìn xem!"

Miệng
Triệu Cảnh Trạch không thể không độc, hắn không chút nể mặt làm tổn
thương nữ nhân càng không có hạ thủ lưu tình, lời vừa nói ra không chỉ
sắc mặt An Như Yên liền khó coi mà người đứng bên ngoài cũng ồ lên.

“Ly vương phi ngươi đứng lên chút nha! Vừa rồi Ly vương bồi mọi người uống
rượu, tân nương cũng nên tỏ chút thành ya a!” Tô Cầm mở miệng, hắn không có sợ ánh mắt sắc bén của Triệu Cảnh Trạch với hắn mà nói Triêu Cảnh
Trạch vẫn là không có chút uy hiếp.

“Cầm công tử ngươi như vậy
không phải là ép buộc sa? Ly vương phi nếu có thể đứng lên sao vẫn nằm
dưới đất thế kia?” Một quan khách mở lời, nhất thời mọi người vui sướng
khi người gặp họa liền cười vang.


Triệu Cảnh Trạch đã sớm đen mặt còn An Như Yên tái nhợt giống như tờ giấy.

An Ninh lẳng lặng nhìn hết thảy, Triệu cảnh Trạch là người cực kì coi
trọng mặt mũi, trải qua chuyện lần này nàng cơ hồ dự đoán được, quả
nhiên Triệu Cảnh Trạch buông nắm tay ra cao giọng tuyên bố, “Ta muốn hưu nàng!”

Thanh âm cực lớn chỉ sợ người khác không nghe được, lời
vừa nói ra làm tất cả mọi người giật mình, hưu nàng? Đêm nay là đêm tân
hôn, Ly vương vừa mới thú phi liền muốn hưu, đêm tân hôn hưu thê? Chuyện này từ trước tới nay chưa từng có.

Nữ nhân bị hưu ở Đông Tần
quốc sẽ không thể ngẩng đầu lên làm người, dù là công chúa quyền quý
cũng bị kém đi vài bậc, đi đến đâu cũng bị phỉ nhổ chứ đừng nói tới
chuyện tái giá.

An Như Yên cả người như bị sét đánh, “Không ngươi không thể!”

“Vương gia, chuyện này không thể nha!” An Bình hầu gia mở miệng nói, “Các
người mới vừa thành thân, huống hồ Yên nhi đã là người của ngươi, ngươi
hưu nàng vậy nửa đời sau của nàng phải như thế nào?”

“Hừ, kông
thể? Như thế nào là không thể? Người của bổn vương? Cha con các người
liên kết lại đưa cô ta lên giường của bổn vương đây là cô ta không biết
liêm sỉ bổn vương chẳng can hệ gì cả?” Triệu Cảnh Trạch hừ lạnh, chiếm
thân thể thì như thế nào? Thân thể trong sạch hay không với Án Như Yên
có khác gì nhau?

“Ly vương điện hạ, từ xua tới nay hưu thê đều
phải có lý do huống hồ Ly vương phi thân làm vương phi nếu vô duyên vô
có bị hưu như vậy là không thể!” An Ninh liễm mi vừa rồi nhìn sắc mặt
Triệu Cảnh Trạch cùng An Như Yên trong lòng vui sướng tột cùng, kiếp
trước An Như Yên đắc ý cỡ nào khi trước mặt nàng khoe ra a! Nhưng kiếp

này...

Nàng muốn tận mắt nhìn hai người đấu đá nhau!

“Đúng An
Như Yên không có phạm thất ra chí điều, Vương gia không thể hưu Yên
nhi!” An Như Yên kiên địn mở miệng, nàng vô luận như thế nào cũng không
thể để bị hưu ở đêm tân hôn, nang như thế nào cũng phải băt lấy danh
hiệu Ly vương phi, như thế nào cũng không thể để tuộ khỏi tay.

Triệu Cảnh Trạch nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng cười lạnh lùng, không biết
từ chỗ nào cầm lên một con dao thẳng đến chỗ An Như Yên hận ý lộ ra làm
người khác sợ hãi,An Như Yên nhìn Triệu Cánh Trạch cầm dao tiến đến
trong lòng không khỏi sợ hãi, các quan khách đứng bên ngoài cũng không
khỏi giật mình.

Ly vương điện hạ không có lý do hưu thê, chẳng lẽ thẹn quá hóa giận muốn giết nàng sao?

“Không, không nên...”An Như Yên liên tục lắc đầu vừa rồi trong mắt đầy uất hận
đã biến thành sợ hãi, rõ ràng nàng biết nguy hiểm đang đến gần nhưng
không cách nào lùi bước, tránh cũng không có chỗ nào tránh.

Triệu Cảnh Trạch khinh thường nhìn nàng ta một cái, ngồi xổm xuống ác ý dùng
dao nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng ta, An Như Yên nhìn dao di chuyển trên

mặt mình không dám động dù chỉ một chút, nàng biết nếu mình động hoặc
Triệu Cảnh Trạch dùng lực một chút con dao nhỏ này liền hủy đi dung nhan của nàng.

Mọi người không nhìn ra Triệu Cảnh Trạch muốn làm gì,
đúng lúc này Triệu Cảnh Trạch kéo đầu An Như Yên đem dao nhét vào tay
nàng, nắm tay nàng đem con dao đến trên cánh tay mình.

“A..”An
Như Yên kinh hô ra tiếng nàng không thế nào dự đoán được Triệu Cảnh
Trạch sẽ làm bị thương chính hắn, nhìn máu tươi thấm qua chỗ xiêm y bị
cắt, An Như Yên có chút hoảng loạn, “Vương gia, ngươi...”

Nàng
còn chưa nói xong Triệu Cảnh Trạch đã buông tay nàng ra, đứng thẳng dậy, ánh mắt lại trở nên sắc bén, “Tiện nhân lớn mật dám đả thương bổn vương phải bị tội gì?”

Oanh một tiếng, An Như Yên trống rỗng giờ khắc này
mọi người đều hiểu được vừa rồi hắn âm mưu chuyện gì, hóa ra đây là cái
cớ để hắn hưu An Như Yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận