Hầu Môn Độc Phi

An Ninh vừa dứt lời,
Lưu nhị công tử bị Phi Phiên khống chế càng thêm sợ hãi, nhất là trên
tay Lục phu nhân đang cầm thanh chùy thủ sáng quắc, sợ tới mức cả người
run lên.

Hắn nhận ra An Ninh, nàng không phải nữ tử xinh đẹp mình nhìn thấy ở An Bình hầu phủ hay sao? Hắn biết nàng là nhị tiểu thư An
Bình hầu phủ, nghĩ đến cái gì hắn nói tiếp : " Nhị tiểu thư, ta cùng An
Bình hầu phủ là chỗ bà con, chúng ta là thân thích......."

"Thân
thích?" An Ninh khẽ nói một tiếng, "Đây là cái gì thân thích? Trong mắt
của ngươi có An Bình hầu phủ, vừa rồi ngươi mạnh mẽ gây rối Tuyết nhi ở
thời điểm đó ngươi có nghĩ đến điểm này?"

Sắc mặt Lưu nhị công tử trắng bệch, trong lòng gia tăng bất an.

An Ninh thản nhiên nhìn về phía Tuyết nhị lần nữa,"Tuyết nhị mạng của hắn
nằm trên tay ngươi, ngươi muốn chém muốn giết muốn tróc thịt đều tùy
ngươi, không cần lo lắng cái gì, mọi chuyện hậu sự ta sẽ xử lý."

Tuyết nhị nhìn An Ninh lúc này càng khẳng định nhị tiểu thư thật không tầm
thường, nhị tiểu thư càng làm cho nàng thêm hi vọng, "Nhị tiểu thư,
Tuyết nhi tạ ân điển."

Nghĩ tới việc Lưu nhị công tử đối nàng
làm, Lục phu nhân nắm chặt chùy thủ bước xuống giường, An Ninh hướng
Bích Châu, hai người ăn ý, Bích Châu liếc mắt kiền biết ý tứ An Ninh,
vội vàng tiến lên cẩn thận đỡ Lục phu nhân, từng bước chậm rãi tới gần
Lưu nhị công tử.


Lưu nhị công tử bị trói, giờ phút này chẳng khác nào như cá nắm trên thớt mặc người chém giết, biết ý đồ mấy người trong lòng hắn nhất thời hối hận không thôi, nếu biết tính mạng bị đe họa thì vừa rồi có ăn gan hùm hắn cũng không dám nổi sắc tâm.

Tính mạng
treo trên một cây đao, không cẩn thận một cái quả nhiên hung hiểm ngàn
vạn, nhưng mà hiện tại hắn còn hối hận kịp sao?

Lục phu nhân
tới gần chỉ còn cách một bước ngắn thì dừng lại, chùy thủ cố ý để trên
cổ Lưu nhị công tử, hàn ý dày đặc, làm lòng người dễ kinh sợ.

"Không.... .... không cần.... ......khong nên.... ......... ta sai rồi, ta không
dám nữa, ta.... ......." Lưu nhị công tử sống chết càu xin, lần đầu tiên hắn thấy cái chết gần mình đến vậy.

"Câm miệng."Lục phu nhân
đánh gãy lời hắn, cắn chặt hàn răng, tùy ý nhìn Lưu nhị công tử sợ hãi
cùng chật vật, ánh mắt lóng lánh ánh lửa, nàng đang muốn động thủ, thanh âm An Ninh ở phía sau lại vang lên.

"Đợi chút......" Thanh âm dịu dàng bình tĩnh, không một gợn sóng, cứ như vậy bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta thấy thực lực.

Lục phu nhân nhìn về phía An Ninh mang theo vài phần kinh ngạc, An Ninh
nhíu mày đi đến gần Lưu nhị công tử, khóe miệng giơ lên chút ý cười, ý
cười kia làm cho da đầu hắn run run, " Mới vừa rồi ngươi nói ngươi cùng
An Bình hầu phủ có quan hệ thân thích? Hôm nay ta cho ngươi một cái mặt
mũi."

Nói tới đây vẻ mặt không đốn của Lưu nhị công tử không còn, trong lòng vui vẻ, "Tôt, chỉ cần ngươi cho ta một cái mặt mũi, thả ta,
ta liền cảm tạ đại ân đại đức của ngươi."

"Ha ha......." An Ninh khẽ cười một tiếng, ánh mắt mang theo một tia vô lại, "Cảm tạ đại ân

đại đức thì không dến mức, ngươi hiểu sai rồi, ta cho ngươi mặt mũi
nhưng không phải thả ngươi."

Thả hắn, đúng là chuyện cười? Thả hắn khác gì thả hổ vể rừng, nàng sẽ không làm cái sự tình này.

Trong phòng mấy người đều hết sức kinh ngạc, An Ninh đảo qua mấy người một
lượt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Lưu nhị công tử mở miệng, "Ta cho
ngươi một cái mặt mũi là muốn cho ngươi biết Lưu Bảo Nhi muội muội của
ngươi ở địa phương nào."

“Bảo nhi! Ngươi biết Bảo nhi ở nơi nào?” Lưu nhị công tử giật mình, Bảo nhi mất tích đã lâu như vậy, Lưu gia ở
Vệ Thành phái không biết bao nhiêu người đi tìm đều không có chút tin
tức, muội muội thật giống như biến mất, mà ngay cả nhị vị sư huynh của
Bảo nhi cũng không thấy.

An Ninh tới gần Lưu nhị công tử, thấp
giọng ở bên tai hắn, lấy thanh âm chỉ hai người bọn họ nghe được nói,”
Lưu Bảo Nhi ở âm tào địa phủ chờ ngươi đó! Mặt khác còn có nhị vị sư
huynh của nàng ta, nếu nhìn thấy bọn họ hãy thay ta hỏi thăm một chút!”

“Ngươi!...” Lưu nhị công tử kinh hãi, bảo nhi đã chết?

Nhìn bộ dạng An Ninh không giống nói dối, giờ phút này Lưu nhị công tử cũng
hiểu ra một việc, đó là, Bảo nhi cùng nhị vị sư huynh tử với Nhị tiểu
thư An Bình hầu phủ không tránh khỏi liên quan.

An Ninh báo cho hắn biết, tự nhiên là không sợ, người phải chết nàng còn sợ gì?


"Tuyết nhi giao cho ngươi." An Ninh xoay người thản nhiên bỏ lại câu nói kia,
không hề liếc mắt nhìn Lưu nhị công tử lấy một cái.

Lực phu nhân
nhận được mệnh lệnh, hận ý cùng sát ý mới vừa rồi tích tụ nháy mắt bạo
phát ra ngoài, thân hình nhu nhược giờ phút này giống như bị Tu La ám
ảnh, nắm chặt chùy thủ trong tay, dùng sức một cái, lưỡi dao sắc bén lưu loát xẹt qua cổ Lưu nhị công tử, làn da rạn nứt, máu tươi trào ra, Lưu
nhị công tử a lên một tiếng, hai mắt mở to dữ tợn không cam lòng.

Nhưng là, không cam lòng thì sao? Một đao kia hạ xuống chính là không cho bất kì ai cơ hội còn mạng sống.

"A.... ....." Bích Châu kinh hô lên một tiếng, Phi Phiên nhanh tay nhanh
mắt đem Bích Châu chặt chẽ đặt trong ngực mình dịu dàng trấn an,
"Không có việc gì, không có việc gì...."

Xưa nay Bích Châu hiếm
thấy hình ảnh như vậy, tự nhiên không thể trấn định bằng Tuyết nhi và An Ninh, lúc này nàng bất chấp tất cả theo bản năng ôm chặt lưng áo Phi
Phiên, toàn bộ thân thể không ngừng hướng trong lòng Phi Phiên dựa vào.

Nhuyễn ngọc ôm hương, làm cho Phi Phiên âm thầm cảm thấy sảng khoái,
khóe miệng gợi lên ý cười, mặc cho giai nhân trong lòng đang cố tìm kiếm chút ấm áp, trong lòng âm thầm nghĩ: Không ngờ lá gan của nha đầu Bích
Châu lại nhỏ như vây! Nhát gan cũng tốt như vậy hắn có thể tùy thời cơ
mà dang rộng vòng tay chờ nàng tiến vào.

Nghe thân thể Bích Châu
tỏa ra hương thơm tự nhiên thoang thoảng, vẻ mặt Phi Phiên đầy hưởng
thụ, An Ninh xem một màn này trong mắt, mâu quang vi liễm, nhưng không
cười nổi.

"Bích Châu không sợ, không sợ a!" Phi Phiên vỗ nhẹ
lưng Bích Châu, bộ dạng chiếm hết tiện nghi, trên mặt giống như viết: có ca ca bảo hộ ngươi.

Hành động này làm cho An Ninh không nhin

được muốn một cước đá văng hắn ra ngoài, đột nhiên thân thể nữ tử trong
lòng cứng ngắc, chậm rãi bình ổn thất tốt, Bích Châu giờ đây mới kịp
phản ứng, không ngờ chính mình lại thân mật ôm lấy Phi Phiên, mà Phi
Phiên hắn...

Theo lồng ngực rộng lớn của hắn ngẩng đầu lên, nhìn
thấy bộ dạng Phi Phiên hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng nhoẻn cười, vẻ
mặt hưởng thụ.... .... Khóe miệng Bích Châu không khỏi co giật, đáy mắt
xẹt qua một tia biến hóa kì lạ, tay trong ngực hắn trượt xuống.

"A.... ......."Thần sắc Phi Phiên cứng ngắc, hưởng thụ nhị không được rên rỉ
ra tiếng, thầm nghĩ trong lòng, Bích Châu này không phải đã thông suốt?
Mở mắt ra, nhìn bộ dạng Bích Châu cắn môi ngượng ngùng, mừng rỡ trong
lòng, "Bích Châu.... ..."

Phi Phiên kêu một tiếng đúng lúc tay
Bích Châu hướng tới thắt lưng hắn, còn chưa kịp hưng phấn, vẻ mặt hưởng
thụ kia nhanh chóng cương rụng.

Bích Châu nắm nhuyễn thịt ở thắt
lưng hắn xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, "Bây giờ còn hưởng thụ sao? ai
cho ngươi chiếm tiện nghi? ai cho ngươi chiếm tiện nghi của ta?"

"Ai da, nương tử đại nhân tha mạng a.... ... là ngươi tự mình hướng ta dựa vào." Phi Phiên bị đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng cũng không quên
chiếm tiện nghi của Bích Châu.

Bích Châu nhất thời lúng túng, mặt đỏ tựa hồ có thể nhỏ ra máu, "Ai là nương tử của ngươi? Ai hướng trong
lòng ngươi lại gần? Phi Phiên chết tiệt, uy, ngươi đứng lại đó cho ta."

Phi Phiên vẻ mặt đắc ý, phút chốc giãy ra giải phóng nhuyễn thịt bị Bích
Châu nắm lấy, hướng ngoài cửa chạy ra ngoài, Bích Châu tự nhiên chạy
đuổi theo sau, hôm nay nàng không trừng phạt Phi Phiên thật tốt hắn lại
không biết Bích Châu nàng lợi hại thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận