Hầu Môn Độc Phi

Một hôm An Ninh vừa trở lại An Bình hầu phủ, Vân Cẩm liền cho người truyền
tới tin tức Hoàng thượng thiết yến mời nhị công tử tiến cung, trong lòng An Ninh ngẩn ra một chút, nàng thực có thể đoán ra mục đích Sùng Chính
đế mời nàng tiến cung, nghĩ đến khóe miệng An Ninh liền nhếch lên, không ngờ tin tức lại đến nhanh như vậy, Sùng Chính đế đã không nhịn được
muốn phân một ly canh sao (muốn chia chút lợi tức).

Hôm sau An
Ninh trở về Bát Trân các quả nhiên Hải Táp còn trong phòng nàng, nhìn
thấy nàng Hải Táp giống như làn gió xoáy phi tới cạnh người nàng, đến
gần, An Ninh mới phát hiện trên mặt nam nhân này tràn đầy tức giận, một
đôi lam mâu hừng hực lửa giận.

"Ngươi.... ..." Hải Táp cắn chặt
hàm răng, một cái "ngươi" theo hàm răng cắn chặt mà nuốt vào trong, gắt
gao nắm chặt tay tựa hồ tở rõ ẩn nhẫn tức giận.

Sắc mặt An Ninh
trầm xuống, Hải Táp lần này thực sự tức giận, hắn đường là Thuyền vương
nhưng hai lần bị nàng trêu chọc, An Ninh tuy trấn định nhưng trong lòng
không khỏi lộp bộp, nghĩ đến thời điểm nắm đấm sắp hạ xuống người nàng
lại nghe thấy bịch một tiếng, trong đại đường Bát Trân các một, đầu sỏ
gây nên truyện này không phải Hải Táp thì còn ai nữa.

An Ninh
biết Hải Táp có thể trở thành Thuyền Vương không chỉ vì hắn có huyết
mạch hoàng thất hải quốc, nam nhân thần bí tồn tại ở Hải quốc hoặc ít
hoặc nhiều cùng thân thủ của hắn nhất định có quan hệ, đây có phải là
Thuyền Vương chi nộ? Vẫn là ẩn nhẫn sau tức giận?

Trong đại sảnh
khách nhân đang dùng cơm cũng bị tiếng động này thu hút, trong mắt mọi
người đều là giật mình, phải biết rằng cái bàn không chỉ bị phá đi mà
còn biến thành bột phấn, nếu một quyền kia đánhvào vị công tử mảnh mai
trước mặt, chẳng khác gì muốn mạng của hắn!

"Hải Táp!" Vân Cẩm
nghe thấy động tĩnh lập tức từ lầu hai phi xuống, trong lòng giận dữ,
hắn muốn làm thương tổn Ninh nhi sao? Có Vân Cẩm ở đây, ai muốn thương
tổn Ninh nhi thì phải bước qua xác hắn.

Chính là, Vâm Cẩm vừa
tới gần định chống lại Hải Táp chỉ thấy tức giận trên mặt Hải Táp bỗng
chốc biến mất chỉ còn lại vẻ tươi cười, mọi người còn chưa theo kịp thay đổi của hắn, hắn đã mở miệng, "Chủ từ, ta chờ người thật khổ sở!"

Khi nói chuyện hai tay đưa ra nhanh chóng đem An Ninh ôm đến trước ngực.

"Uy, buông ra!" An Ninh phục hồi tinh thần, ý thức được hành động của hắn,
sắc mặt nhới thời bạo hồng, phải biết rằng nàng là nữ tử sao có thể cùng nam nhân ôm ấp dưới bao cặp mắt thiên hạ? Huống hồ giờ phút này, nàng
một thân nam trang, là nhị công tử, trong mắt mọi người nàng chính là
một nam nhân, Hải Táp như vậy ôm nàng còn ra cái thể thống gì?


Mọi người nhìn một màn này, cả miệng đều không thể ngậm, thậm chí còn đánh rơi chén tra, này.... ..... Đây là cái tình huống gì?

Kia vóc dáng công tử cùng vị tiểu công tử đều vô cùng tuấn mĩ, như vậy ôm nhau thật ra có chút.... .... đẹp mắt!

"Buông ra !" An Ninh quát, lực đạo Hải Táp so với An Ninh lớn hơn rất nhiều,
nàng như thế nào giãy dụa đều không thẻ thoát khỏi cánh tay của hắn,
không chỉ vậy, giãy dụa còn làm tăng thêm sự mập mờ giữa hai người.

"Không !" Hải Táp nhíu mày, ai kêu hắn hai lần đối Hải Táp như vậy! Lần trước
nhị công tử trên đường quăng hắn ra sau, hắn trở về Bát Trân các, nhị
công tử nhăn mày cười, nhất cử nhất động tái hiện trong đầu hắn càng lúc càng nhiều, có mấy đêm trong mộng của hắn nhị công tử biến thành nư tử, bộ dạng xinh đẹp làm hắn không thể dời đi.

Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng tựa hồ muốn thành sự thật,,,,,,, Hải Táp hắn thích nam nhân.

Ý nghĩ này tra tấn hắn thật lâu, thậm chí nhị công tử vì sao muốn hấp dẫn hắn, giờ phút này ôm nhị công tử trong ngực, tim của hắn đã trở lại
bình thường, nam nhân thì sao? Hắn thích chính là nhị công tử một nam tử huống hồ.... ......... Cảm nhận được ôm thân thể trong lòng còn thoái
mái hơn ôm nữ nhân.

An Ninh lung túng , trong đầu suy nghĩ không
biết nên làm thế nào để thoát than, thầm nghĩ hắn là Hải Táp chuyện gì
cũng có thể làm a!

Nghĩ đến cái gì, con ngươi An Ninh căng thẳng,
nâng chân lên hung hăng hướng dưới chân Hải Táp thả xuống thật mạnh, quả nhiên, vài giây tiếp theo liền cảm nhận được thân thể Hải Táp giật
mình, biểu tình trên mặt Hải Táp có chút đau khổ, phải biết rằng một
cước này An Ninh đã dùng toàn bộ lực đạo hắn không có cảm giác đau mới
lạ.

An Ninh thừa dịp hắn cứng đơ lại dùng lực thoát khỏi lồng
ngực hắn, rời khỏi mấy bước dùng vẻ mặt phòng bị nhìn Hải Táp. Hôm nay
nàng đến vốn là muốn cùng Hải Táp tiến cung, nàng đoán được mục đích của Sùng Chính đế, mang theo Hải Táp chính là cấp cho Sùng Chính đế một cái uy hiếp, nhưng xem ra không thể tới gần Hải Táp rồi.

Nếu mang
hắn đi không chừng nàng còn bị hắn cuấn lấy không thoát than được, An
Ninh hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức xoay người rời khỏi
Bat Trân các.

Hải Táp thật vất vả mới tìm được nhị công tử hắn
làm sso có thể để cho nhj công tử như vậy rời đi? Huống hồ sau khi hắn
xác định được tâm ý của chính mình, nhìn nàng ra đến cửa, bất chấp chân
đau Hải Táp khập khiễng đuổi theo.

“Chủ từ……… đợi ta với!” Bộ
dạng cực kì quái dị, ai cũng không thể tưởng tượng được đường đường là
một Thuyền Vương nhưng lại mặt dày mày dạn đuổi theo người khác, nếu để
cho con dân Hải quốc nhìn thấy nhất định không dám tin đây là quân Vương cao cao tại thượng của bọn họ.

An Ninh vừa lên xe ngựa, Hải Táp
tươi cười cũng liền tiến vào, vẻ mặt lấy lòng chủ từ nhưng sắc mặt An
Ninh vẫn như trước không chút hòa nhã, Hải Táp cũng không thèm để ý,

ngồi xuống xe ngựa ánh mắt như cũ không dời khỏi người An Ninh.

Ánh mắt kia đúng là không kiêng kị gì mà đánh giá nàng, xe ngựa hướng Hoàng cung tiến vào, trong đầu Hải Táp hiện ra hình ảnh mấy ngày nằm mộng gần đây, trên mặt ý cươi càng đậm, ánh mắt tà mị dị thường chói mắt.

“Nếu ngươi mặc nữ trang sẽ như thế nào?”

Đột nhiên Hải Táp nói một câu không đầu không đuôi như vậy làm An Ninh nhíu mày, rung mình, liếc hắn một cái, nàng biết giờ phút này trong đầu Hải
Táp đang nghĩ gì đó, nhất định là chuyện thiếu nhi không nên “Ngươi còn
dám loạn tưởng, ta sẽ đem ngươi quăng khỏi xe ngựa.”

Nếu là người khác quăng một câu uy hiêp như vậy hắn thật khinh bỉ xem thường nhưng
lời nói này theo miệng An Ninh nói ra, Hải Táp cũng phải giật mình, thu
lại suy nghĩ nhị công tử mặc nữ trang.

Đường đường là bá chủ trên biển giờ phút này lại rối rắm, nếu đem nhi công tử trở về Hải quốc hai
người sẽ như thế nào ở chung? Nhị công tử liệu có theo hắn mà làm nữ tử, như vậy thật tốt nhưng là…….. Mới vừa rồi nhị công tử biểu lộ thái độ
không dễ thuyết phục.

Xe ngựa tới cửa Hoàng cung dừng lại, xe
ngựa vừa dừng An Ninh đã vội vàng vén rèm đi xuống, phải biết rằng ở
trên xe ngựa bị Hải Táp nhìn “thâm tình chân thành” như vậy làm cho da
đầu run lên.

Nàng vừa xuống xe, Hải Táp ở phía sau nói một câu làm nàng dở khóc dở cười.

“Ngươi đã không muốn mặc nữ trang, vậy về sau ta liền mặc nữ trang đi!” (*phut* huynh đài thật hài hước a!)

An Ninh đột nhiên dừng lại, khóe miệng không khỏi run rẩy, Hải Táp này rốt cục hắn suy nghĩ cái gì? Nàng công nhận Hải Táp tuấn mỹ nếu thực mặc nữ trang cũng không thua kém nữ tử, nhưng đường đường là Thuyền Vương lại muốn làm nữ tử, để cho con dân biết được người người không đi tự sát
mới lạ.

“Như thế nào?” Hải Táp nhíu mày, khuôn mặt tuấn mĩ cười
đến xinh đẹp tà mị, tựa hồ đang chờ nhị công tử cảm động! Xem hắn thật
tốt, đây chính là nhựơng bộ lớn nhất của hắn.

Nhưng ai biết, trong lòng hắn tràn ngập chờ mong nhị công tử cảm động, nhị công tử lại nhìn hắn một lát rồi buông một câu:

“Đầu óc ngươi có bệnh?” An Ninh lạnh lung mở miệng, quăng cho hắn cái nhìn
không bình thường, không để ý Hải Táp cứng đờ, nàng thẳng hướng bên
trong Hoàng cung đi đến.

Hải Táp bị chửi rủa coi như bình thường, nháy mắt trên mặt đầy quỷ quyệt, tựa hồ không có tiêu hóa một câu kia của nhị công tử.

Đầu óc có bệnh? Hắn không cảm động thì chớ còn nói Hải Táp đầu óc có bệnh?

Hải Táp trong lòng lửa giận trùng sinh nhưng nhanh chóng tràn đầy thất bại, hắn đường đường là một Thuyền vương muốn nữ nhân như thế nào cũng có.
Vì lí gì đi thích nhị công tử, lấy lòng như thế đổi lại được một câu
“Đầu óc có bệnh”!


Hắn chưa từng bị đối đãi như vậy? Này cũng chỉ có nhị công tử dám…..

Phục hồi lại tinh thần, hít sâu một hơi, bên cạnh đã không thấy nhị công tử, Hải Táp liền bất chấp tức giận đuổi theo.

Đầu óc có bệnh sao? Có lẽ lúc đối nhị công tử sinh ra hảo cảm là lúc đầu óc hắn có bệnh đi! Ngày đó nhị công tử thắng hắn viên Hải Thần châu,
chính mình còn biến thành nô lệ, vậy mà vẫn mặt dày mày dạn mong chờ
hắn, thế này đầu óc không có bệnh mới lạ.

Bất quá trong lòng Hải
Táp cũng kiên định thêm một chút, hắn trả giá nhiều như vậy nhất định
phải ôm mỹ nhân về…………không ….mỹ nam mới phải (há há)

An Ninh
thực không biết ý niệm trong đầu Hải Táp, đợi cho Hải Táp đuổi kịp, mặc
cho hắn ở bên tai liên miên cằn nhằn nọ kia cũng không để ý tới hắn, hai người cung nhân dẫn đường dẫn đến ngoài điện thì dừng lại. An Ninh nhìn thoáng qua Hải Táp, liễm liễm mi, “Đợi lát nữa xem ánh mắt ta mà làm
việc!”

Hải Táp không dự đoán được nhị công tử vốn không để ý hắn
đột nhiên ra cái công đạo hắn thông minh, lập tức phản ứng lại, nhíu mày ho nhẹ, “Nhìn ánh mắt ngươi làm việc ta có thể, bất quá ta được lợi
gì?”

An Ninh cho hắn một ánh mắt xem thường, “ Ngươi nói yêu cầu!”

Nhị công tử không hổ là hắn nhìn trúng, thông minh lại quả quyết, đôi mắt
nhìn nhị công tử tuấn mỹ mà dao động, “Mặc nữ trang cho ta thấy một
lần!”

Hải Táp vẫn để ý điểm này, lần đó trong Hoàng cung cùng nhị công tử cá cược hắn liền có ý tưởng này, nay hắn thực sự thích nhị công tử đương nhiên càng them hy vọng nhìn nhị công tử mặc nữ trang, bất quá lần này hắn chỉ muốn nhị công tử mặc nữ trang ở trước mặt chính mình
thôi.

An Ninh nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi đừng có được một tấc lại đòi một thước!”

“Kia ngượng ngùng, đợi lát nữa sợ rằng nô tài không thể phối hợp cùng chủ
từ!”. Thật vất vả mới có được cơ hội như vậy Hải Táp sao có thể bỏ qua.
Nhị công tử muốn hắn nhìn ánh mắt mà làm việc ắt không phải việc đơn
giản, nhị công tử ắt phải khuất phục.

Quả nhiên, An Ninh trầm ngâm một lát, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “như ngươi mong muốn!”

Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, An Ninh không khỏi cảm thán, Thần Vương
là nô lệ, thật đúng không phải cái gì cũng nắm trong tay được.

Hải Táp nhất thời vui vẻ ra mặt, “Đợi lát nữa chủ từ nhớ cấp nô tài ánh mắt đó!”

Rốt cục có thể thấy nhị công tử mặc nữ trang nha! Giờ phút này trong long
Hải táp tràn đầy kích động, tựa hồ có chút khẩn cấp, trong đầu đã sớm
nghĩ đến nhị công tử thay nữ trang sẽ có bộ dạng mê người như thế nào!!!

An Ninh không để ý tới Hải Táp thẳng bước vào trong điện, trong đại điện,
Sùng Chính đế sớm đã dọn xong yến hội đang chờ người, nhìn thấy nhị công tử xuất hiện, lập tức cười hớn hở đứng dậy, An Ninh đang muốn hành lễ
lại bị Sùng Chính đế ngăn lại, “Nhị công tử không cần đa lễ, gia yến(bữa tiệc gia đình) hôm nay là để chúng ta tụ họp lại thôi, không cần lễ
nghĩa rườm rà.”

“Thảo dân tạ Hoàng thượng!” An Ninh không có quỳ
xuống nhưng vẫn chắp tay, thái độ kì cục của Sùng Chính đế bị An Ninh để trong mắt, hiểu rõ tâm kế, nghe được hai chữ gia yến An Ninh nhíu mày,
nếu là gia Yến thì gọi nàng đến làm gì?


Cảm nhận được ánh mắt
quen thuộc, An Ninh nhìn qua, nhìn đến chủ nhân ánh mắt, khóe miệng trồi lên một ý cười, Thương Địch ở đây!

“Cái gì thảo dân, không thảo
dân? chỉ cần ngươi nguyện ý, trẫm tùy thời đều có thể phong ngươi làm
Vương gia, thừa kế tước vị, bổng lộc gấp bội, thế nào? Nhị công tử,
không phải ai cũng có được đãi ngộ như thế này a!” Ban đầu Sùng Chính đế dụ hoặc, trong lòng thật hi vọng nhị công tử có thể cắn miếng mồi này,
chỉ cần nhị công tử nhận phong Vương gia, như vậy chuyện tình hắn đề
xuất sau đó cũng nắm chắc vài phần.

“Thảo dân tạ Hoàng thượng ưu
ái, thảo dân xưa nay nhàn hạ, không quen trói buộc, lại không tài không
đức, như thế nào làm một Vương gia? Việc này về sau xin Hoàng thượng
không nên nhắc lại, bằng không trong lòng thảo dân thực không an tâm.”
An Ninh là ai, vị trí Vương gia với nàng từ xưa tới nay đều không có
chút năng lực dụ hoặc, ngược lại càng phiền toái, Sùng Chính đế mang ra
một cái vương vị cấp cho nàng đều là tính toán trước, nàng làm sao có
thể mắc mưu.

Sắc mặt Sùng Chính đế nhất thời xuất hiện ba vạch
hắc tuyết, nghĩ đến cái gì lại rất nhanh hồi phục, như trước thân thiện
dị thường, “Đến, nhị công tử mời ngồi, Hải Táp công tử cũng mời ngồi!”

An Ninh nhìn vị trí kia không khỏi cảm thán, vị trí kia so với những chỗ
khác bên cạnh Sùng Chính đế, thậm trí so với Thần Vương Thương Địch hay
thuyền Vương Hải Táp còn muốn tôn quý hơn vài phần, An Ninh thầm nghĩ
trong lòng : Hôm nay Sùng Chính đế muốn đem nàng hoàn toàn tôn sung làm
tân thượng a!

Nếu Sùng Chính đế đã có như vậy hảo ý, An Ninh cũng không có cự tuyệt, nàng biết dù chính mình cự tuyệt cũng không kị tuyệt được, Sùng Chính đế chính là Hoàng đế một quốc gia a! huống hồ vừa rồi
mình làm phật ý hắn một lần nếu lại lần nữa làm hắn không vui, mọi
chuyện sau này thực khó nói a!

An Ninh ngồi xuống cái vị trí tôn
quý kia, Hải Táp cũng theo vào vị trí, An Ninh nhìn tình huống hiện tại, Thương Địch cùng Hải Táp lần lượt ngồi bên cạnh nàng và Sùng Chính đế,
sắp xếp như vậy cũng có thể chấp nhận, Hải Táp tuy là Hải quốc vương
nhưng cũng là nô lệ của nàng, vị trí ngồi như vậy không có gì bất ngờ.

“Nhị công tử, hôm nay trẫm vì ngươi chuẩn bị ca múa nhạc, hi vọng nhị công
tử sẽ thích.” Sùng Chính đế cười nói, nhưng đáy mắt lại đầy tính toán.

“Tạ Hoàng thượng!” An Ninh liễm liễm mi, hôm nay nàng muốn nhìn xem Sùng
Chính đế như thế nào từ tay nàng lấy xuống một chút lợi ích.

Sùng Chính đế thâm ý liếc mắt nhìn nhị công tử một cái, vỗ vỗ tay, lập tức
khúc nhạc nổi lên, cùng với nhạc khúc là vài cái bóng dáng thướt tha
duyên dáng nối đuôi nhau mà vào, mỗi một vũ nữ đều có vài phần tư sắc,
mỗi động tác đều tràn ngập dụ hoặc, ánh mắt nhìn An Ninh đều hết sức
khiêu khích.

An Ninh nhất thời hiểu được dụng ý của Sùng Chính
đế, mới vừa rồi dùng danh lợi dụ hoặc nàng không thành, lúc này đây là
sắp dùng mỹ nhân kế a! hảo một cái mỹ nhân kế! Bất quá Sùng Chính đế sợ
rằng sẽ có kết cục thất bại, chính nàng là một nữ nhân, mỹ nhân kế với
nàng không có nửa phần lực sát thương.

Gửi thanks


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận