Hầu Môn Độc Phi

Chính là An Ninh nhìn
thấy cái gì, tay nắm ly rượu đột nhiên khựng lại, ngay cả rượu cũng
sái(rơi) ra ngoài một chút, đơn giản bởi vì nữ tử dẫn đầu đoàn múa xốc
lên cái khăn che mặt, kia là Minh Nguyệt công chúa.

Điều này sao
có thể không làm cho nàng giật mình? Sùng Chính đế dùng mỹ nhân kế thì
thôi nhưng sao lại dùng chính con gái mình, Minh Nguyệt công chúa là
cành vàng lá ngọc như vậy trước mặt mọi người hiến vũ, phải biết nàng ta luôn cho mình là thanh cao, Sùng Chính đế lúc này có thể nói là dùng
chính con gái mình làm vốn a!

Xem ra hắn đối với Ngu sơn thật dung là tình thế băt buộc!

“Nhị công tử, như thế nào?” Sùng Chính đế một bên nhìn một bên dò hỏi, vừa
rồi hắn chính là lưu ý phản ứng của côngtử, khi Minh Nguyệt xốc lên ấm
khăn che mặt, rượu sái ra ngoài nhị công tử cũng không phản ứng xem ra
hấp dẫn a!

“Khúc động lòng người, vũ đạo tuyêt đẹp, làm cho người ta vui vẻ thoái mái.” An Ninh mở miệng, tùy ý ca ngợi.

“Ha ha, tốt tốt! Sùng Chính đế được ca ngợi, tâm tình thật tốt, càng thêm
cảm thấy hi vọng, đợi vũ khúc kết thúc, Sùng Chính đế triệt hạ cho vũ
công lui xuống chỉ để lại một mình Minh Nguyêt, hắn cao giọng nói: “Minh Nguyệt a! vị này là nhị công tử mà phụ hoàng hay nhắc với ngươi, còn
không mau tới kính nhị công tử một ly?”

Minh Nguyệt công chúa xưa nay cao ngạo, nếu không phải hôm nay phụ hoàng hạ lệnh nàng có chết
cũng không đến hiến vũ, huống hồ phụ hoàng còn muốn đem chính mình gả
cho Nhị công tử, trước kia nàng có nghe qua phụ hoàng nhắc đến Nhị công
tử nhưng không có để ý, giờ phút này nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ ngay cả
nàng cũng không khỏi thất thần.

Nhị công tử này vô cùng tuấn mỹ,
hơn nữa rất hợp ý nàng. Nàng đường đường là công chúa muốn kén phò mã
cũng muốn tìm người nàng có thể nắm giữ được, nhị công tử ôn hòa vô lại
đối với Minh Nguyệt công chúa là sự lựa chọn tốt nhất.


Nghĩ đến
lời nói của phụ hoàng, Nhị công tử kia có một mỏ vàng, còn có quan hệ
cùng Bát Trân các và Lâm Lang hiên, nhất thời ánh mắt Minh Nguyệt công
chúa trở nên tươi vui giống như mèo thấy mỡ đối nhị công tử tăng thêm
nhiều phần hảo cảm, nàng thu hồi bộ dạng ương ngạnh ngày thường, hướng
nhị công tử bước tới gần, tao nhã rót một ly rượu ôn nhu mở miệng, “Minh Nguyệt kính nhị công tử một ly.”

Nói thật, đối mặt với một Minh
Nguyệt công chúa như vậy An Ninh có phần không thích ứng kịp, trước kia
mỗi lần nhìn thấy Minh Nguyệt công chúa nàng ta luôn có bộ dạng cao cao
tại thượng, duy nhất một lần ở sinh nhật Thần Vương nàng ta chủ động
khiêu khích, An Ninh khóe miệng rút trừu nhưng cũng ngửa đầu một ngụm
đem ly rượu uống cạn.

Sùng Chính đế nhìn phản ứng của Minh Nguyệt, khóe miệng ý cười càng đậm, hấp dẫn, hấp dẫn a!

Sùng Chính đế lão luyện nhìn qua Minh Nguyệt rồi lại nhìn tới Nhị công tử,
“Nhị công tử a! thực không dám dấu diếm, từ xưa tới giờ trẫm chưa thấy
Minh Nguyệt có hảo cảm với nam nhân nào như vậy a! thời điểm trẫm nói
với nàng về Nhị công tử nàng liền hâm mộ Nhị công tử…. haha Nữ đại bất
trung lưu a!(con gái lớn không thể lưu lại), trẫm thấy Minh Nguyêt sợ là không thể lưu lại lâu a!”

Ý tứ Sùng Chính đế quá rõ rang, hắn là cố ý muốn gả Minh Nguyệt công chúa cho Nhị công tử, nếu Nhị công tử trở thành phò mã của Đông Tần quốc, tòa mỏ vàng Ngu sơn kia không phải
thuộc sở hữu của hoàng thất hay sao?

Còn có cái gì so với quan hệ thông gia có liên hệ ràng buộc hơn đây.

Ý tứ của Sùng Chính đế cả Hải Táp cùng Thương Đich đều nghe ra, hai người thần sắc khác nhau, Thương Địch như trước uống rượu, mâu trung không
thấy đáy, khóe miệng tựa như có như không chút quỷ dị, bí mật liếc mắt
An Ninh một cai thấy An Ninh vẫn như trước nghe không hiểu ý tứ của Sùng Chính đế, giả ngốc, ý cười trên khóe miệng Thương Địch càng nồng đậm.

Ngoài hắn không ai biết thân phận nữ tử của nhị công tử, vậy nên căn bản
không có khả năng trở thành phò mã của Minh Nguyệt công chúa.

Không biết An Ninh chính là nhị công tử khuôn mặt Hải Táp đen lại càng đen,
Đông Tần Hoàng đế lão nhân này có ý gì đây? Muốn cấp Minh Nguyệt công

chúa cho nhị công tử làm thê tử sao?

Nếu là trước kia hắn sẽ
không quản chuyện này, nhưng là, hiện tại hắn đã biết rõ tâm ý của mình, lại có như thế nào để cho nhị công tử cưới vợ?

Nhìn về phía nhị công tử chỉ thấy hắn thản nhiên uống rượu không có cự tuyệt Hoàng đế.

An Ninh như thế nào cự tuyệt? Sùng Chính đế còn không hiểu rõ vấn đề, lúc này nàng giả ngu là thích hợp nhất.

Bất quá Sùng Chính đế không để ý là nàng giả ngu, nàng không nói, ám chỉ
không thành liền lập tức nói rõ, “Nhị công tử, trẫm đem Minh Nguyệt công chúa gả cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

“Không được!”

“Không thể!”

Sùng Chính đế vừa nói xong, An Ninh còn chưa trả lời, ngược lại Thương Địch
cùng Hải Táp không hẹn mà cùng mở miệng cự tuyệt, Sùng Chính đế giật
mình, liếc mắt nhìn hai người, mi tâm phút chốc nhíu chặt, “Này…”

Sùng Chính đế biết Thương Địch cùng nhị công tử là bằng hữu cho nên hôm nay
mới cố ý kêu Thương Địch tới hi vọng vào thời điểm mấu chốt có thể giúp
mình khuyên nhủ nhị công tử, tại sao hắn lại cùng chính mình cạnh tranh?

Mà Hải Táp công tử dựa vào cái gì mà quản hôn sự của nhị công tư?

Trong thời gian ngắn, không khỉ trở nên vô cùng quỷ dị, sắc mặt Minh Nguyệt
công chúa cũng trở nên cứng đơ, âm thầm oán hai nam nhân quản chuyện bao đồng.

Ngược lai An Ninh nhấp một ngụm rượu, mở miệng cười,
“Hoàng thượng, người cũng thấy đấy, không phải thảo dân không muốn, mà
là Hải Táp công tử không đồng ý a!”


“Hải Táp công tử….” Sùng Chính đế nhăn mày, Hải Táp công tử không đồng ý?

“Không dám dấu diếm, chủ từ ta đây ở trước mặt nô lệ, thực không có chút địa
vị.” An Ninh ủy khuất thở dài một hơi, Sùng Chính đế có điểm kiêng kị
Hải Táp, đem chuyện này đá qua cho Hải Táp thực không thể tốt hơn, nàng
biết điều đó nên hôm nay có ý đem Hải Táp dẫn tới nơi này.

Sùng
Chính đế mâu quang vi liễm, liếc mắt nhìn Hải Táp không có hoài nghi lời nói nhị công tử, Hải Táp đường đường là Thuyền Vương, nhị công tử tuy
là chủ từ, hắn là nô tài nhưng Thuyền Vương sao có thể dễ dàng khuất
phục người khác như vậy.

Hải Táp thông minh, nhị công tử nói như vậy hắn liền hiểu, lại nhíu nhíu mày nói, “Ta nói không được chính là không được!”

Khí thế kia, Sùng Chính đế muốn bỏ qua cũng không được, đường đường là bá
chủ trên biển nói không được lẽ nào hắn lại muốn thành cái đinh trong
mắt.

“Chuyện này chúng ta để sau rồi nói a!” Sùng Chính đế không
thể không chịu thua, nếu đắc tội với Thuyền Vương ngay đến hắn cũng
không chịu nổi, hắn không thể mạo hiểm, chuyện nhị công tử, mỏ vàng Ngu
sơn hắn nên bàn bạc kĩ lại a!

“Không được!” Minh Nguyệt công chúa mở miệng kháng nghị, tuy phụ hoàng nói xem xét lại nhưng nàng không có
ngốc, Hải Táp công tử là cái gì tại sao không muốn cho nhị công tử thú
nàng, mà phụ hoàng đối Hải Táp công tử thập phần kiêng kị, nàng vất vả
kén trọn mới coi trọng vị phò mã này, như thế nào có thể dễ dàng buông
tay?

An Ninh mâu quang vi liễm, Hải Táp căng thẳng, ngay đến
Thương Địch cũng không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Minh Nguyệt công chúa.

Minh Nguyệt công chúa không còn giả vờ ôn nhu như trước
nữa, lập tức trở nên cường thế, mở miệng, "Ta muốn nhị công tử làm phò
mã, ai cũng không ngăn cản được!”

Lời vừa nói ra, mấy người có
chút giật mình, trong mắt An Ninh đây mới chính là tác phong Minh Nguyệt công chúa, Thương Địch nhíu nhíu mày, “Minh Nguyệt ngươi như thế không
phải bức hôn sao? Bộ dáng công chúa đâu hết rồi?”

“Bức hôn thì

như thế nào? Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu nhìn An Ninh
tuyên cáo, “Bản công chúa chính là coi trọng ngươi, ngươi thú cũng phải
thú, không cưới cũng phải thú!”

An Ninh khóe miệng giật giật,
Minh Nguyệt công chúa thật cường hãn, không cưới cũng phải thú sao? An
Ninh liễm liễm mi, “Minh Nguyệt công chúa, thảo dân thực không thể thú
người a!”

Nàng nói chính là thật lòng, nàng là nữ tử làm sao có thể thú công chúa đây?

“Ngươi! Ngươi…..” Minh Nguyệt công chúa không dự đoán được hắn trực tiếp cự
tuyệt mình, tuy rằng cố tình bức hôn nhưng nghe nhị công tử trực tiếp
nói như vậy nàng vẫn chịu không ít đả kích, nàng chính là công chúa
đó! Ai cũng muốn lấy lòng nàng! Nhị công tử này lại…. Nhưng chính như
vậy càng làm cho Minh Nguyệt công chúa hạ quyết tâm muốn nhị công tử làm phò mã của nàng, hừ lạnh một tiếng, “ Chỉ cần phụ hoàng hạ chỉ, ta
không tin có ai dám kháng chỉ!”

Kháng chỉ chính là tội lớn phải
chu di cửu tộc, nàng không tin nhị công tử chống lại thánh chỉ cũng
không muốn thú nàng, tuy nhị công tử không cam tâm tình nguyện nhưng
nàng là công chúa, ắt có biện pháp làm cho hắn phải cam tâm làm phò mã
chính mình.

Thương Địch khẽ rung mình, rõ ràng có chút tức giận, “Minh Nguyệt, ngươi chớ có làm càn!”

Minh Nguyệt công chúa quả nhiên là bị làm hư, như vậy mà vẫn cường thế, ương ngạnh, nếu Hoàng thượng thật sự hạ chỉ, sự tình liền không dễ dàng.

“Phụ hoàng…… người nên vì Minh Nguyệt mà làm chủ a! Minh Nguyệt muốn nhị công tử làm phò mã a!”

Thương Địch quát lớn nói Minh Nguyệt công chúa không sợ là gạt người, nàng
luôn sợ Thần Vương biểu ca, lần trước bị Thần Vương biểu ca đuổi ra khỏi Vương phủ vì vậy nàng không cam lòng, tại sao hắn không cho vị biểu
muội công chúa này một chút mặt mũi.

Nhưng giờ phút này Minh
Nguyệt biết nàng quấn quýt bám lấy phụ hoàng là sự lựa chọn sáng suốt,
chỉ cần phụ hoàng ủng hộ mình thì nàng còn sợ cái gì?

Sùng Chính đế khó sử, nhíu mày nói, “Này….. này!”

An Ninh nhíu nhíu mày, đáy mắt có chút biến hóa chợt lóe lên, “Thú công chúa cũng không phải không thể, bất quá……!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận