Hầu Môn Độc Phi

Hải Táp không ý thức hành động của mình có bao nhiêu sai lầm, nếu hắn biết trước nhị công tử chính là Ninh nhi, mà chính mình vừa rồi không có ý tốt dẫn đường, lại vừa vặn làm cho Thương Địch xuất hiện trước mặt An Ninh thổ lộ, nếu biết trong lòng An Ninh đang suy nghĩ cái gì, có hay không hối hận một phen mà đâm đầu chết.

Bất quá lúc này hắn thực hi vọng nhị công tử cùng Thương Địch tách ra, lần này hắn sẽ nắm lấy cơ hội không dễ dàng buông tay. Lam mâu khó chặt nhị công tử, đợi hắn tỏ thái độ, thấy hắn hồi lâu không nói gì, rốt cục không chịu được, thúc giục: “Chủ từ, ngươi nói sao?”

Thương Địch nhìn An Ninh không chớp mắt, con ngươi đen tràn đầy cưng chiều cùng nhu tình, hắn đang chờ An Ninh trả lời.

Cảm nhận được tầm mắt của hai người, An Ninh biết muốn lừa rối hai nam nhân trước mặt không phải là chuyện dễ dàng, liễm liễm mi, An Ninh thản nhiên mở miệng, “Nhị tiểu thư được Thần Vương ưu ái chính là phúc của nàng!”

Nhớ tới kiếp trước, lại nhớ lại khi nãy ở Dương Hiên nghe lén lời hắn nói, nếu ở kiếp trước có một nam tử quả quyết chân thành như vậy đối nàng, nàng cũng không bị tỷ tỷ cùng phu quân phản bội, luận thủ đoạn, tâm tư, cùng diện mạo vô luận trên phương diện nào, Uyển quý phi đều hơn An Như Yên.


Đối mặt với Uyển quý phi hắn vẫn như vây lạnh lung, quả quyết cự tuyệt, dập tắt hi vọng của nàng huống hồ đứng trước mặt nữ tử khác.

An Ninh trả lời trong lòng Thương Địch khẽ nhúc nhích, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, ánh mắt thâm tình cơ hồ có thê nhỏ ra nước, nếu không phải Hải Táp ở đây hắn đã vì kích động mà ôm Ninh nhi vào lòng, hận không thể khảm vào xương tủy.

Khôn khéo như hắn, hẳn đã biết rõ ý tứ của An Ninh, An Ninh chính là nói cho hắn biết tình cảm của hắn cũng không phải đơn phương, dĩ vãng Ninh nhi cũng chưa từng cự tuyệt ý tốt cùng yêu thương, nhưng cho tới giờ chưa từng tở vẻ quá quan tâm hắn. Hai chữ có phúc tuy rằng mịt mờ nhưng cũng đủ cho hắn thấy tâm ý, trong lòng nàng cũng có hắn a! Điều này không thể không làm Thương Đich hưng phấn!

Tay nắm thành quyền khắc chế kích động trong lòng, dù nội tâm trấn định như Thương Địch giờ phút này thần sắc cũng có chút dị thường, nếu bây giờ không phải là ban đêm, mọi người liền có thể thấy Thương Địch vì kích động mà mặt phiếm hồng bất quá nhờ màn đêm che dấu ngay cả Hải Táp cũng không phát hiện chút manh mối.

“Nếu là nhị tiểu thư bằng lòng phó thác trung thân, đời đời kiếp kiếp, Thương Địch vĩnh viễn sẽ không phụ long!” Thương Địch kiên định mở miệng, tầm mắt không dời khỏi An Ninh, hắn nhìn An Ninh thần sắc vẫn như cũ nhưng ánh mắt đã có chút biến hóa.

Đời đời, kiếp kiếp vĩnh viễn không phụ? Với An Ninh mà nói đây là kiên định hứa hẹn! Nàng tin tưởng Thương Địch sẽ giữ lời.

“Thần Vương trong lòng ngị tiểu thư hiểu rõ, nếu một ngày Thần Vương điện hạ có thể ôm mỹ nhân về nhà xin hãy nhớ kĩ hứa hẹn ngày hôm nay.” An Ninh giơ lên ly rượu, trên mặt nở rộ tươi cười, chống lại tầm mắt Thương Địch, tâm tư tuy không còn bình tĩnh như trước nhưng giờ phút này có thêm vài phần an tâm, không sai, ánh mắt kiên định của Thương Địch làm cho nàng an tâm!

Ngửa đầu uống xong ly rượu, kiên định mà quả quyết, hai tròng mắt linh động rạng rỡ, so với ngôi sao còn muốn chói mắt hơn vào phần.


“Nếu có ngày này, Thương Địch ắt không quên ngày hôm nay.” Thương Địch gằn từng tiếng, nói năng có khí phách, đồng dạng ngửa đầu uống cạn ly rượu, có thể có được nữ tử như Ninh nhi, hắn lại như thế nào quên hứa hẹn?

Hải Táp nhìn hai người như vậy dù thông minh cũng có chút không hiểu, ánh mắt dao động tìm kiếm trên hai người, trên mặt hai người đều mang theo ý cười.

Nhị công tử vốn vô tình với Thương Địch bây giờ cười nói làm tâm tình Hải Táp không được tốt lắm, hừ lạnh, “Thần Vương điện hạ, ta xin khuyên ngươi một câu, nếu tâm tư đã để trên người nhị tiểu thư An Bình hầu phủ như vậy liền toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, những người khác ngươi chớ nên đụng vào, bằng không tới lúc đó trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.”

Ha ha ….. Thương Địch cười nói, “Tạ Hải Táp công tử nhắc nhở, Thương Địch sẽ ghi nhớ trong lòng!”

Nói xong ánh mắt quay về phía An Ninh, tầm mắt hai người giao nhau tâm ý không cần nói cũng biết, nghĩ đến cái gì Thương Địch bưng ly rượu hướng Hải Táp, “Hải Táp công tử, Thương Địch xin kính công tử một ly, hy vọng một ngaỳ Hải Táp công tử có thể thành toàn tâm ý cùng ta với nhị tiểu thư.”

Hải Táp nhíu mày không hiểu vì sao, hắn có cảm giác kì quái nhưng không biết kì quái ở nơi nào, đang muốn tìm kiếm chỗ kì quái lại nghe thanh âm của Thương Địch vang lên.


“Uống!” Thương Địch nhận ra sự khác thường lập tức lớn tiếng đánh gãy suy nghĩ của Hải Táp.

Thương Địch nói lớn làm Hải Táp nhíu mày, Thương Địch quả quyết uống hết ly rượu nếu chính mình chậm trễ thì thật không phải, Hải Tap hừ lạnh một tíêng “Ngươi cùng nhị tiểu thư có liên quan gì tới ta? Hải Táp ta còn muốn chúc các ngươi bách niên giai lão!

Nghe được hai chữ bách niên giai lão, sắc mặt an Ninh đỏ hồng, Thương Địch cũng ha ha cười ra tiếng, “Tạ Hải Táp công tử nào, chúng ta tiếp tục uống, không say không về!”

Mới vừa rồi còn đối địch lẫn nhau giờ đổi lại chạm cốc hòa khí lan tỏa, An Ninh cũng lặng lẽ ở một bên nhoẻn miệng cười, trong mắt một mảng thâm thúy mặc cho ai thấy cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

[/size]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận