Hầu Môn Độc Phi

"Người đâu, dụng hình!" Sùng Chính đế cao giọng ra lệnh, lần này, Tư Đồ Diệp rốt cuộc kiên trì không được liền không ngừng dập đầu, "Hoàng thượng, thuộc hạ nhận tội, đêm qua thuộc hạ quả thật là đi thiêu bát trân các, quả thật lệnh bài là làm rơi ở trong đám cháy đó."

Thấy Tư Đồ Diệp nhận tội, khóe miệng An Ninh gợi lên một chút lãnh ý, ánh mắt thản nhiên đảo qua Sùng Chính đế, mâu quang vi liễm, làm cho người ta thấy không rõ suy nghĩ của nàng, sau khi trầm mặc một lát, An Ninh chậm rãi mở miệng, "Hoàng thượng, nghe nói áo xanh vệ đều là trực tiếp nhận mệnh lệnh từ hoàng thượng, như vậy thảo dân muốn biết, hoàng thượng vì sao phải phái người hỏa thiêu bát trân các?"

Lúc An Ninh chất vấn,ánh mắt sắc bén của Hải Táp cũng dừng ở trên người Sùng Chính đế, Sùng Chính đế khẽ nhíu mày, ý thức được việc này không tốt, vội hỏi, "Nhị công tử, việc này cùng trẫm không có quan hệ, ngươi phải tin tưởng trẫm."

"Tin tưởng? Hoàng thượng, chẳng lẽ Tư đồ Đội trưởng tự dưng đến bát trân các phóng hỏa? Tổng nên có một cái động cơ đi!" An Ninh liễm mi, thanh âm bình tĩnh vô ba, nhưng giờ này khắc này làm cho người ta nghe xong cũng cảm giác không hề thoải mái như vậy.

Đúng vậy! Tư Đồ Diệp phóng hỏa, về lý nên có động cơ, ngày thường bát trân các cùng Tư Đồ Diệp không oán không cừu, như vậy khả năng duy nhất chính là nhận lệnh của ai đó,cứ thế suy ra chủ tử của áo xanh vệ chính là người có hiềm nghi lớn nhất, Sùng Chính đế thân là hoàng đế, làm sao có thể để bản thân chịu oan uổng?

Giờ phút này trong lòng tức giận lại tràn đầy, tên Tư Đồ Diệp này lại mang đến phiền toái cho ông, khôn khéo như Sùng Chính đế đương nhiên ông cũng đoán ra người có thể sai khiến hắn chắc chắn phải có thân phận và địa vị không thấp, mà bên trong hậu cung này cũng chỉ có mấy người là có khả năng, nhưng nếu hôm nay ông không điều tra ra tức là ông sẽ tiếp tục bị hàm oan sao?


Cân nhắc lợi hại, mâu trung Sùng Chính đế một mảnh thâm trầm.

"Người đâu, gia hình!" Sùng Chính đế rốt cục quyết định, tức giận phân phó, tổng quản

thái giám lập tức lĩnh mệnh đi xuống, không bao lâu, một tấm ván tràn đầy mũi nhọn liền bị mang vào trong ngự thư phòng, một đám mũi nhọn kia làm cho người ta nhìn thấy cũng phát rét, Tư Đồ Diệp co rúm lại, cả người toát ra mồ hôi lạnh.

"Tư Đồ Diệp, là ai sai ngươi đi phóng hỏa ? Hôm nay nếu ngươi không nói, mười tám loại hình thiên lao nhất định sẽ cho ngươi nếm thử từng cái!" Ánh mắt lạnh lùng của Sùng Chính đế nhìn Tư Đồ Diệp, nghiêm khắc cảnh cáo, thấy ánh mắt hắn lóe ra nhưng cũng không có tiếp tục hỏi hắn mà phân phó nhân trực tiếp dụng hình.

Vài thị vệ tiến lại gần Tư Đồ Diệp, giữ chặt hai tay hai chân của hắn, trực tiếp đặt ở trên tấm ván đầy mũi nhọn kia.

"A..." Dù là thân nam nhi,nhưng khi mũi nhọn kia đâm vào trong da thịt cũng nhịn không được thê lương kêu lên, tiếng kêu quanh quẩn ở trong ngự thư phòng, gương mặt của hắn vì đau đớn mà càng toát ra vẻ dữ tợn.


An Ninh, Hải Táp lẳng lặng nhìn, gương mặt tuấn tú dưới mặt nạ của Vân Cẩm cũng khó nén kích động, có cái gì hưng phấn hơn so với việc nhìn thấy kẻ thù của bản thân chịu khổ hình trước mặt mình a?

Trong ngự thư phòng, trừ bỏ người đang chịu hình, tất cả mọi người khác đều trầm mặc, sự trầm mặc lúc này càng toát ra vẻ quỷ dị..."Hoàng thượng, ta nói, ta nói..." Tư Đồ Diệp chung quy là không chịu nổi sự đau đớn tê tâm liệt phế kia liền khai ra, "Là Minh Nguyệt công chúa, là Minh Nguyệt công chúa sai thuộc hạ làm..."

Oanh một tiếng, đây như đạo sấm sét nổ tung trong đầu Sùng Chính đế, thân thể cũng lảo đảo một cái, Minh Nguyệt ? Thật đúng là Minh Nguyệt sao? Mới vừa rồi trong lòng ông cũng phỏng đoán có phải là do con bé làm hay không, ngày ấy con bé ám sát nhị công tử không thành, nhất định là canh cánh trong lòng, mấy ngày nay ông đã đem con bé nhốt vào trong tẩm cung của nó, lại bảo người khác nghiêm ngặt trông giữ không cho nàng đi ra ngoài, ông là đang bảo vệ nàng nha nhưng Minh Nguyệt lại không chịu thua kém như vậy!

Một phen khổ tâm của ông vẫn bị con bé Minh Nguyệt kia chui chỗ trống!

An Ninh nghe thấy Tư Đồ Diệp nói ra Minh Nguyệt công chúa là chủ mưu, mâu trung liền xẹt qua một đạo âm lãnh, quả thật là nàng ta!


Hay cho một cái Minh Nguyệt công chúa, lần trước là nàng xem mặt mũi của Thương Địch nên mới buông tha cho nàng ta một đường sống, không nghĩ đến nàng ta vẫn chưa có chết tâm,nàng ta vẫn muốn mạng của nàng a!Đây cũng đúng là tính cách của Minh Nguyệt công chúa,nhưng An Ninh nàng trước giờ chưa từng sợ hãi trước dâm uy của Minh Nguyệt công chúa, lúc này Minh Nguyệt công chúa lại đụng vào trên đầu nàng thì vạn vạn không có khả năng có thêm một lần may như lần trước.

Ánh mắt An Ninh nhìn về phía Sùng Chính đế, "Hoàng thượng, Minh Nguyệt công chúa tựa hồ là cực kì muốn mạng của thảo dân a! Ngài nói, thảo dân có phải nên dâng mạng lên cho nàng ấy hay không?"

Sùng Chính đế cả kinh, "Nhị công tử, có thể trong chuyện này còn có hiểu lầm gì đó hay không?"

"Còn có thể có cái hiểu lầm gì? Hoàng đế Đông Tần lão nhân, ngươi chẳng lẽ lại muốn bao che cho nữ nhi kia của ngươi nữa sao? Đêm qua,một tràng lửa kia đã thiêu đi gần như tất cả của Bát Trân các, thậm chí còn có người chết ở trong đám cháy,cũng may là chủ tử của ta mạng lớn nếu không chẳng phải là giống như ý muốn của Minh Nguyệt công chúa? Mạng của nàng ta là mạng chẳng lẽ mạng của chủ tử ta không phải là mạng sao?"

Hải Táp cất cao giọng điệu, cố ý tăng thêm giọng điệu cho hai chữ "Chủ tử" ,tựa hồ là muốn nói cho Sùng Chính đế biết nhị công tử không chỉ là con dân của Đông Tần quốc mà còn là người mà Hải Táp hắn cực lực bảo hộ vì thế mạng của nhị công tử so với mạng của Minh Nguyệt công chúa còn trân quý hơn gấp trăm lần.

Sắc mặt Sùng Chính đế hết xanh lại trắng, lần trước nhị công tử rõ ràng đã thủ hạ lưu tình, coi như là nhị công tử bán ông một cái nhân tình nhưng ai kêu kia Minh Nguyệt không biết tốt xấu lặp đi lặp lại nhiều lần muốn đẩy người ta vào chỗ chết, vô luận là từ phương diện nào thì bọn họ cũng đều là người sai!

Minh Nguyệt a Minh Nguyệt , ngươi cũng biết ngươi rốt cuộc là đã gây ra tại họa như thế nào rồi chư? Tuy rằng nhị công tử bình yên vô sự nhưng đã nháo ra mạng người, lúc này lại muốn đem nàng giam lại thì có thể giải quyết được sao ?


"Người đâu, đem Minh Nguyệt công chúa lại đây cho trẫm." Sùng Chính đế cắn chặt hàm răng,tình huống đã như thế này ông còn có thể làm gì được? Dù là nhị công tử muốn giết Minh Nguyệt tì ông cũng không thể nói bất cứ cái gì, nhị công tử hôm nay cũng không phải là nhị công tử ngày xưa, có Hải Táp chống lưng vậy chẳng khác nào là tay cầm toàn bộ binh quyền của hải quốc như vậy làm sao ông có thể không kiêng kị ba phần?

Thái giám tổng quản lĩnh mệnh đi xuống,Tư Đồ Diệp vẫn còn đợi chỗ hình cụ, tiếng đau đớn hô một trận lại một trận, mũi nhọn sớm đã xuyên phá da thịt hắn,trên y phục màu xanh đã lây dính vết máu, một giọt một giọt rơi trên hình cụ, bộ dáng nhìn thấy ghê người.

Trong tẩm cung của Minh Nguyệt công chúa.

Thái giám tổng quản vội vàng chạy đến, truyền nói,trong lòng Minh Nguyệt công chúa thập phần vui vẻ, "Phụ hoàng cho truyền bản công chúa sao? Ta biết sau mấy ngày phụ hoàng chắc chắn sẽ thả ta ra mà."(Pe nghĩ con điên này bệnh cũn nặng lắm rồi, chết đến nơi mà còn nhảy tưng tưng)

"Công chúa, hoàng thượng ra lệnh cho ngài mong chóng đến ngự thư phòng giống như là có việc gì rất gấp." Thái giám tổng quản cúi đầu rũ mắt, cung kính nói.

"Phải không? Được, bản công chúa liền đi cám ơn phụ hoàng đã thả ta ra." Minh Nguyệt công chúa hất cằm, vẻ mặt đắc ý, từ sớm Tư Đồ Diệp đã truyền tin đến nói đêm qua bọn họ đã hành động , nghĩ đến cái tên nhị công tử kia , khóe miệng Minh Nguyệt công chúa gợi lên một nụ cười âm độc, muốn cùng nàng đấu, nhị công tử kia còn thua kém nàng rất xa, nếu hắn ta chết trong trận đại hỏa liền không thể tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận