Hầu Môn Độc Phi

"Vì ôm mỹ nhân về, không biết xấu hổ cũng là đáng giá , hắc hắc..." Phi Phiên có chút vô lại cười, thừa dịp Bích Châu không chú ý, lại cúi người tay mắt lanh lẹ ở hôn lên gương mặt đỏ bừng của nàng.

"Ngươi..." Bích Châu nháy mắt hóa đá, hiển nhiên không có dự đoán được Phi Phiên sẽ trước mặt tiểu thư... Ngầm trộm thân(hôn) nàng cũng liền thôi nhưng nay lại ở trước mặt tiểu thư hắn thế nhưng lại làm càn như vậy, giờ phút này, Bích Châu cảm nhận ánh mắt của tiểu thư ở phía sau liền càng không dám đi đối mặt với tiểu thư , cố hết sức vùi đầu vào trong lòng Phi Phiên, thầm nghĩ trong lòng: ai nha, chuyện này lên làm như thế nào cho phải đây? Tiểu thư sẽ cảm thấy nàng thế nào? Tên Phi Phiên này thật sự là đáng chết!

Mà lúc này Phi Phiên ôm được giai nhân trong ngực, nàng ấy lại dịu ngoan như vậy khiến cho trên mặt hắn lại tràn đầy tự đắc, nguyên bản một tay nắm cả thắt lưng Bích Châu, lần này lại càng quá đáng hơn, hắn trở tay đem toàn bộ thân thể nàng ôm vào trong ngực, vừa từ bên ngoài trở về lại ôm được nhuyễn ngọc ôn hương vào trong ngực, thật sự là cực kỳ hưởng thụ.

An Ninh nhìn hai người, trên mặt thủy chung mang theo ý cười, cho Phi Phiên một cái ánh mắt sau đó liền xoay người rời đi, hiện tại người ta là vợ chồng son đang ngọt ngào , nàng dù muốn nhìn người ta diễn thì đây cũng không phải là thời điểm, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, An Ninh dừng lại cước bộ, đáy mắt xẹt qua một đạo quang hoa, "Tìm thời điểm tốt đem hôn sự này làm đi!"

Bỏ lại một câu này An Ninh cũng không quay đầu lại mà rời đi, bất quá, những lời này làm cho hai người phía sau có thần sắc khác nhau, Phi Phiên nhất thời cảm thấy An Ninh giống như là thần của mình, hận không thể quỳ lạy đối với nàng, tiểu thư thật đúng là người am hiểu lý lẽ a, thấy An Ninh đã đi xa, Phi Phiên lớn tiếng kêu lên, "Tạ tiểu thư ân điển, chi ân của tiểu thư, Phi Phiên ghi nhớ trong lòng, chờ Bích Châu sinh con cho ta, ta nhất định sẽ để nó gọi người là mẹ nuôi!"

Thời điểm Bích Châu nghe thấy An Ninh nói vậy cả người liền cứng lại, đợi đến khi nghe thấy giọng nói của Phi Phiên vang lên ở bên tai mới phản ứng lại,sau liền giãy khỏi cái ôm của hắn nhưng không có kết quả, khí lực của nàng hiển nhiên là không bằng Phi Phiên , bất quá lúc này nàng liền giơ chân lên đạp mạnh xuống dù Phi Phiên rất nhanh nhẹn cũng không thể trốn thoát, trên chân truyền đến đau đớn làm cho Phi Phiên đau đến nhe răng nhếch miệng, "Nàng... Nàng... Nàng muốn mưu sát chồng sao?"

"Hừ, ai muốn sinh con cho ngươi? Không biết xấu hổ!" Bích Châu hừ lạnh nói nhưng bộ dáng này trong mắt Phi Phiên muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu.


Nhìn thấy Bích Châu giống như hờn dỗi hừ hừ, tâm tình Phi Phiên lại tốt lên, mặc kệ đau đớn truyền đến từ trên chân đau, nuốt nước miếng vẻ mặt cười cười, "Không sinh con, sinh nữ nhi cũng được a, tốt nhất là lớn lên giống nàng như vậy ta liền có nhiều bảo bối."

Nói xong, lại nhịn không được kích động trong lòng, khẽ hôn một cái ở trên mặt Bích Châu, bất quá sau khi trộm hương xong hắn liền sải chân bỏ chạy.

"Chàng..." Bích Châu phản ứng lại liền đuổi theo, "Chàng đứng lại đó cho ta!"

Bích Châu vốn tưởng rằng Phi Phiên đã chạy đến mất cả bóng dáng nhưng không ngờ là vừa đuổi theo vài bước lại nghe thấy giọng nói của Phi Phiên truyền đến, nhưng nội dung lại khiến chân nàng lảo đảo vài cái.

Phi Phiên lắng tai nghe bước chân ở đằng sau sau đó liền xoay người nhìn Bích Châu đang chạy tới chỗ mình, hai tay ôm ngực, thần sắc thản nhiên đợi nàng chạy đến nói, "Tốt, đuổi theo được ta , ta liền thân (hôn) cho nàng trở về!"

"Phi Phiên..."


Ngoài Thính Vũ hiên hai người vui cười đùa giỡn, hết sức hài hòa, mà lúc này An Ninh một người một mình đến hoa viên Hầu phủ, mấy ngày nay, nghĩ đến Tần Ngọc Song tính kế, khóe miệng gợi lên một chút tựa tiếu phi tiếu.

Lúc này chắc Tuyết Nhi đã đem canh kia đưa đến chủ viện đi!

Trong chủ viện, từ khi tam phu nhân trở về Hầu phủ liền vẫn ở nơi này, tất cả hạ nhân trong Hầu phủ đều xem ở trong mắt, ở mặt ngoài thì chính thất phu nhân của Hầu phủ là đại phu nhân Lưu Hương Liên,người nắm giữ thực quyền của đương gia chủ mẫu là ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, nhưng bọn họ đều không phải là phu nhân tôn quý nhất của Hầu phủ, chuyện xảy ra ngày ấy khi tam phu nhân được Hầu gia mang trở về bọn họ đều xem ở trong mắt, nhất là lão gia đối với tam phu nhân che chở có thừa, nhưng lại đối với hai vị phu nhân thái độ một trời một vực! Nói ngậm trong miệng sợ tan , nâng trên tay sợ rơi cũng không đủ.

Mấy ngày nay hạ nhân trong Hầu phủ đều âm thầm đoán, vị tam phu nhân ngày thường xinh đẹp nhưng trên mặt lại có một vết sẹo nhợt nhạt hẳn là chính thất phu nhân thực sự đi!

Cho nên, bọn họ đều đối vị tam phu nhân này càng thêm chiếu cố cẩn thận.

Lục phu nhân Tuyết Nhi vừa bước đến ngoài cửa chủ viện liền bị gia đinh canh giữ ở cửa gia ngăn cản, "Ngưới không phận sự không thể tiến vào."


Lục phu nhân nhíu nhíu mày, "Ngươi không biết ta sao?"

Gia đinh kia nhìn lục phu nhân liếc mắt một cái, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, "Có nhận biết hay không đều không thể vào, mau cút đi!"

Lục phu nhân Hầu phủ hắn làm sao lại không biết, bất quá là từ trước đến giờ đều không có đem nàng để vào mắt thôi, một không được sủng ái, hai là xuất thân từ nha hoàn, dù mang danh là chủ tử thì thế nào? Hơn nữa, hiện tại tam phu nhân trở về phủ, bọn họ đều thấy rõ ràng sự thật,trong Hầu phủ này cao thấp đều muốn nịnh bợ tam phu nhân những phu nhân khác đều là bùn nhão không thể trát tường.

"Ngươi... Làm càn, hạ nhân không có quy củ như ngươi la2do ai dạy dỗ?" Lục phu nhân nghiêm khắc nói.

"Hừ, ngươi cũng không nhìn xem ngươi là ai, hạ nhân? Ngươi nghĩ ngươi là một người cao quý sao?"Gia đinh kia hai tay nắm chặt, trong mắt khinh thường lại đặc hơn, thậm chí còn chạy tới chỗ lục phu nhân, "Đi đi, đi nhanh, đừng làm cho ta khó xử nữa"

"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Trong viện, một giọng nói ôn hòa mềm nhẹ truyền ra, làm cho người ta giống như có gió xuân thổi qua.

Gia đinh kia vừa nghe thấy sắc mặt liền trầm xuống, nhưng giọng điệu cũng cực kì lấy lòng, "Phu nhân, không sự tình gì, chỉ là một cái nha hoàn mà thôi, nô tài đã đuổi đi rồi."


"Để cho nàng vào đi." Thanh âm kia lại truyền đến, cũng làm cho gia đinh giật mình.

"Này..." Sắc mặt gia đinh khó coi đến cực điểm, khi lão gia xuất môn đã trịnh trọng công đạo, muốn hắn giữ sân, không để cho bất luận kẻ nào đi vào, nhất là vài vị phu nhân, nghĩ đến cũng đúng, ngày ấy lúc tam phu nhân hồi phủ, bộ dáng mạnh mẽ hùng hổ kia của đại phu nhân cùng ngũ phu nhân hắn cũng tận mắt nhìn thấy , giờ nghĩ lại hắn còn sợ hãi nếu để hai vị phu nhân kia bước vào sân làm ra chuyện gì thương tổn đến tam phu nhân, nhìn bộ dáng mảnh mai kia của tam phu nhân làm sao có thể là đối thủ của các nàng? Lão gia là muốn bảo hộ tam phu nhân a!

"Hừ, nô tài mắt chó nhìn người thấp còn không nghe thấy chủ nhân của ngươi nói gì sao?" Tuyết Nhi hừ lạnh ra tiếng, liếc trắng mắt, tuy rằng nàng không hiếm lạ gì cái danh hiệu lục phu nhân này nhưng bị người khác xem thường như vậy lại là một việc khác, nàng dù là một cái nha hoàn cũng đáng giá để người khác tôn trọng.

Tuyết Nhi vòng qua tên gia đinh kia , tên đó cũng không dám ngăn trở gì, mặc cho nàng đi vào chủ viện, Tuyết Nhi bưng trong tay một cái bát nhìn thấy tam phu nhân đang ngồi ở trong viện dưới gốc cây đại thụ đang thêu cái gì đó, khi nhìn thấy Tuyết Nhi đã đến, tam phu nhân lập tức đặt xuống thứ đang cầm trong tay, đứng dậy nghênh đón, lông mi xinh đẹp hơi nhíu lại, "Cái tên chết tiệt kia, ai là nha hoàn chứ? Hắn lại dám chậm trễ lục phu nhân, lục phu nhân, ngươi đừng phiền lòng, hạ nhân không hiểu lễ, Sở Sở ở trong này hướng ngươi bồi tội ."

Thái độ tam phu hữu hảo, mãn nhãn rõ ràng, nhìn không ra chút vẻ dối trá, trong khoảng thời gian ngắn làm cho Tuyết Nhi ngẩn người, trong lòng lại đối với vị tam phu nhân này sinh ra hảo cảm, đối mặt với nữ tử rộng lượng như vậy, rõ ràng nữ nhân được sủng ái nhất trong phủ nhưng một chút cũng không có được sủng mà kiêu, nàng nghĩ nếu hôm nay đổi ngược lại là ngũ phu nhân ở vị trí này sợ là ngay cả xem cũng không liếc nhìn nàng một cái đi.

Trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, Tuyết Nhi mở miệng nói, "Tam phu nhân nói quá lời, Tuyết Nhi không dám nói tha thứ a."

"Chỉ cần ngươi không trách tội thì tốt rồi, đến đây lục phu nhân, mau ngồi xuống, người đâu, dâng trà." Tam phu nhân lôi kéo lục phu nhân ngồi ở bàn đá bên cạnh, vẻ mặt ôn hòa đầy ý cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận