Hầu Môn Độc Phi

An Ninh dứt lời, An
Bình hầu gia cùng đại phu nhân thần sắc rối loạn, nhìn nhau, trong lòng
đều nghi ngờ, nghi vấn? Chân tướng? Từ trong miệng An Ninh nói ra nghi
vấn và chân tướng rốt cuộc là chuyện gì? Không biết vì sao, hai người
không hẹn nhưng cùng nghĩ đến sự kiện kia, thần sắc thay đôi, đại phu
nhân nắm thật chặt tay lại, lúc này An Bình hầu gia, sắc mặt cũng có
chút biến hóa.

Nhưng trong lòng bọn họ tự nói với mình, Ninh nhi không có khả năng biết chuyện kia được!

"Ninh nhi có nghi vấn gì, cứ nói ra đừng ngại." An Bình hầu gia bình tĩnh mở
miệng, nhưng trong lòng đã nổi sóng, bản thân hắn không muốn cho An Ninh cơ hội mở miệng hỏi về vấn đề trong lòng nàng nghi vấn, cho dù bất cứ
nghi vấn gì, nhất định hắn sẽ không cho cơ hội. Nhưng, bên cạnh An Ninh
là Thương Địch sự tồn tại đó tạo cho hắn một cảm giác uy hiếp mãnh liệt
làm hắn không thể từ chối, cứ để An Ninh nói tiếp.

An Ninh nhìn
thẳng đại phu nhân cùng An Bình hầu gia, trong khoảnh khắc thần sắc trở
nên nghiêm túc dị thường, "Ninh Nhi đích thực là nữ nhi của nương sao?"

"Có phải con nghe những lời đó từ người ngoài? Người nào ăn gan hùng dám
nói về chuyện này, con nên để ngoài tai miệng lưỡi thể gian. "An Bình
hầu gia vội vàng đánh gãy lời nói của An Ninh, "Ninh nhi, con đừng nghe
người khác châm ngòi ly gián, mà suy nghĩ lung tung, con chính là do nữ
nhi do nương sinh thành."

Sau tất cả An Bình hầu gia trong lòng
bối rối, An Ninh phát hiện nghi vấn, quả nhiên như ông suy đoán, chính
điều này cũng đang làm cho hắn kiêng kị. Hiện tại, bất luận như thế nào, hắn không thể có bất cứ sơ hở nào để An Ninh biết chân tướng.

An Ninh trong lòng giật mình, nổi lên một tia châm chọc, An Bình hầu gia quả nhiên là nóng nảy!

"Ninh nhi... Ngươi có phải nhớ lại cái gì hay không?" Đại phu nhân thử nhìn
An Ninh, từ sau khi An Ninh mất trí nhớ, nàng chưa từng hoài nghi mình
có phải mẹ ruột của nàng ta hay không, hôm nay nàng ta hỏi điều này,
nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. An Ninh trừng mắt nhìn, ra vẻ khó
hiểu nhìn đại phu nhân, vô tội đáp hỏi lại, "Ninh nhi phải nhớ điều gì
sao?"

Trên khuôn mặt của đại phu nhân trở nên rõ ràng tái nhợt,
đại phu nhân đang sợ hãi sao? Sợ hãi nàng nhớ lại, sợ hãi nàng biết chân tướng, tìm bà ta báo thù sao?

Thấy phản ứng của An Ninh, làm đại phu nhân nhẹ nhõm thở dài một hơi, suy
nghĩ cẩn thận, Ninh nhi không có khả năng khôi phục trí nhớ, nghĩ đến từ khi An Ninh mất trí nhớ đến
giờ, từ khi trở thành mẹ của nàng ta, An Ninh khi nhìn thấy bà, trong
mắt chưa từng che dấu hận thù đối với bà, mà giờ phút này trong mắt An
Ninh trong suốt như nước, một chút cũng không giống nhớ lại cái gì. Nghĩ đến đây, hẳn là nàng ta nghe một số tin đồn từ bên ngoài, nên trong
lòng hoài nghi thôi.

Tuy rằng, nàng nhiều lần nghĩ đến chuyện đưa An Ninh vào chỗ chết, nhưng giờ phút này nàng không thể xé rách da mặt
của An Ninh, vì vậy, hiện tại nàng phải trấn an tâm trí của An Ninh.

Trên mặt hiện ra một chút tươi cười, thân thiết tiến lên lôi kéo tay An
Ninh, "Ninh nhi a, ta làm sao có thể không phải là mẹ ruột của con? Vô
luận con nghe điều vô lý này từ bất cứ người nào, cũng không phải là sự
thật, con trăm ngàn lần không thể tin, nhất định là một số người có ý đồ xấu, cố ý gây mất đoàn kết giữa mẹ con chúng ta, nương thật sự rất
thương con."

Đại phu nhân tựa hồ như biến thành một người mẹ đầy
yêu thương con cái, lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ, nhưng mới vừa rồi trong mắt
bà ta hiện lên một tia tàn ác, bà ta nhanh chóng cầm lấy cổ tay nữ nhi,
trước mặt mọi người lớn tiếng chất vấn những người khong quen biết.

Dối trá! Trong lòng An Ninh nổi lên sự châm chọc càng đậm, nhìn thấy khuôn
mặt này, nàng hận không thể tự tay đem bộ mặt dối tra kia xé nát!

"Thật là do người khác ăn nói lung tung?" An Ninh hạ mặt mày, thấp giọng như thì thầm.

Ở ngoài mặt Đại phu nhân vẫn như trước ôn hòa, nhưng trong lòng hờn giận
càng thêm đậm, khẳng định là có người ở trước mặt nàng ta nhắc tới
chuyện của hai năm về trước, trong đầu suy tư, khả năng duy nhất... Nghĩ đến người nào đó, đại phu nhân con ngươi căng thẳng, con mắt như vô ý
liếc về phía Tần Song Ngọc, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ, khóe
miệng co giật lên, "Đương nhiên là người khác nói lung tung, lời của
nương, con cũng không tin sao?"

Nói xong, giọng điệu bên trong
lời nói cố ý toát ra một chút đau thương, ngụy trang rõ ràng như vậy,
sao An Ninh có thể không nhận ra? Chỉ có thể do kiếp trước nàng quá tin
tưởng bà ta, nhưng với cuộc sống hiện tại... An Ninh đem tất cả các phản ứng của bà ta để trong mắt, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, "Tín, lời nương, đương nhiên Ninh nhi phải tín!"

Đại phu nhân tinh tế
quan sát biểu hiện của An Ninh, biểu hiện của nàng ta rất quen thuộc vô
cùng dịu dàng và vô hại, giờ phút này trong lòng rốt cục cũng nhẹ nhàng
thở ra, "Vậy là tốt rồi, thật sự ngươi là nữ nhi của nương."

"Đúng vậy, Ninh nhi luôn luôn là nữ nhi của nương." An Ninh trên mặt nở rộ
một chút tươi cười. Nhưng có điều, nương này không phải là nương của
nàng, nàng cũng không còn là nữ nhi tốt của bà ta, hiện tại với sự thâm
dò của bà ta chính An Ninh cũng hiểu được (sự trong đó thâm ý liền cũng
chỉ có An Nình chính mình hiểu được), mà đại phu nhân và An Bình hầu
gia... Ánh mắt thăm dò đó, với những điều nàng vừa mới ở trên, bất quá
chỉ là thử thôi, như với kết qủa này...

Đôi vợ chồng này ở trước mặt nàng vẫn muốn tiếp tục lừa dối!

Chỉ cần nghĩ đến phản ứng vừa rồi của vợ chồng này, bọn họ đúng thật đang
lo lắgn mình có thể nhớ về chuyện quá khứ! Lo lắng sao... Trong lòng nổi lên một tia nguy hiển, thấy bọn họ giờ phút này an tâm. Nếu là biết
được sự thật mình đã hồi phục trí nhớ, thì không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

"Nương, tỷ tỷ ..." An Ninh cau mày, ánh mắt
nhìn về phía An Như Yên, lúc này An Như Yên, không biết từ khi nào đã
ngất đi, nghĩ đến ba người kia "Hỗ trợ", quá mức "Nhiệt tình", làm nàng
ta không chịu nổi!

Nghĩ lời chuẩn đoán vừa rồi của đại phu cho An Như Yên, đôi chân của An Như Yên kia đã mất đi, mà còn sức để kêu tên
nàng như là người trực tiếp hại mình. Hừ, mặc dù có kêu thì mọi chuyện
cũng không thể thay đổi? Chỉ có thể làm cho trong lòng nàng ta tích tụ
càng nhiều sự bất mãn mà thôi, tính tình An Như Yên vốn như thế, làm sao trong lòng nàng ta có thể chấp nhận thân hình tàn phế của mình như bây
giờ.

Đại phu nhân nghe nhắc đến An Như Yên, sắc mặt liền có khó
coi, chung quy An Như Yên thân là nữ nhi do nàng sinh thành, giờ thành
như thế này, nàng làm sao có thể bỏ qua? Mà bà thân làm nương, nhìn
trong lòng khó chịu, bà làm sao không biết, đó là báo ứng của bà!

"Con không cần lo lắng nàng ta, đại phu... đại phu..." lời nói đại phu nhân
có chút nghẹn ngào, cuối đầu nói, "Lão gia, thiếp thân xin đưa Yên nhi
về Khởi Thủy Uyển trước."

Lão gia hiện tại đang nổi nóng, sau
này,
nàng không thể để chuyện Yến Nhi tiếp tục làm phiền tới hắn, nghĩ đến
mưu kế của mình. Mặc dù hiện tại lão giai đang đặt hy vọng trên người An Ninh, đó cũng không thể để lâu. Ngày mai... Hừ, ngày mai khi liên minh
quốc tế hợp đi săn bắn! Tại nơi săn bắng kia, đó sẽ là nơi mai táng của
An Ninh! Đến thời điểm đó, tánh mạng An Ninh không còn, mà An Lan Hinh
cùng đứa con chưa thành hình của nữ nhân kia tuổi vẫn còn nhỏ, cuối cùng lão gia phải đem hy vọng một lần nữa đặt trên người Yên nhi.

Trong lòng đại phu nhân tính toán, phân phó hạ nhân, đem An Như Yên nâng lên, mang về Khởi Thủy Uyển...

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đã đi, An Bình hầu phủ đang ở trong thư
phòng, An Bình hầu gia cố ý giữ An Ninh lại, trong phòng An Bình hầu
gia không có mở miệng, An Nình cũng không lên tiếng phá vỡ không gian
yên lặng này.

Lúc An Bình hầu gia lên tiếng đem nàng vào thư
phòng, trong lòng nàng đã rõ vài phần, nam nhân này thân là phụ thân,
nhưng kiếp trước, thấy Ly vương đối với nàng sinh hứng thú. Vì lợi ích,
liền tích cực thúc đẩy hôn sự của nàng cùng Ly vương, ở trong mắt hắn,
đều muốn lợi dụng nàng cũng giống như ý định của đại phu nhân.

Đại phu nhân lợi dụng nàng vì muốn điều tốt đẹp nhất đến với tương lại nữ
nhi của bà ta, mà An Bình hầu gia, lợi dụng nàng, vì muốn nắm nhiều
quyền lợi hơn tại Đông Tần quốc, vì một cái danh, vì một cái lợi, vợ
chồng này, đều cùng là một loại người.

Mà hiện tại, trong đầu An Bình hầu gia đang suy nghĩ cái gì?

An Ninh cúi đầu xuông, ánh mắt ẩn ẩn lóe lên ánh hào quang, nàng đang đợi, đợi An Bình hầu gia mở miệng, nàng phải chờ xem, phải bao lâu ông ta
mới có thể mở miệng.

"Ngươi... Cùng Thần vương điện hạ tựa rất thân
thiết với nhau." Sau khi trầm mặc một hồi lâu, An Bình hầu gia rốt cục
cũng mở miệng, đánh vỡ sự trầm mặc, tại thời điểm này con mắt lão luyện
chớp một cái nhìn chằm chằm An Ninh, nha đầu này, bộ dạng càng giống Vân Trăn, ngày ấy...

Nhớ tới xiêm y An Ninh mặc ngày cập kê, xiêm y
kia hắn từng thấy một lần, đó là của trưởng công chúa Chiêu Dương. Năm
đó, vào ngày cập kê của trưởng công chúa Chiêu Dương, hắn mặc dù không
có ở đó, nhưng mà, sau lễ cập kê, may mắn được liếc mắt một cái, thật sự tuyệt đẹp a! Ngày ấy nhìn thấy An Ninh, hắn giống như gặp được công
chúa Chiêu Dương còn sống, nghĩ đến chuyện này, con mắt An Bình hầu gia
càng thêm phần sâu thẳm.

Xiêm y của trưởng công chúa Chiêu Dương, mặc ở trên người An Ninh, tất nhiên đã được Thần vương đông ý, tất cả
mọi người ở Đông Tần quốc đều biết, Thần vương điện hạ đối với cái chết
của trưởng công chúa Chiêu Dương là vô cùng thương tiếc, từng có tin
đồn, nghe dồn vào năm Thần vương Thương Địch chỉ hơn mười tuổi, có một
kẻ trộn to gan từ bên ngoài vào lẻn vào, thèm muốn chiếc bát ngọc mà
trưởng công chúa Chiêu Dương đã từng dùng qua, lẻn vào Thần vương phủ ăn cắp. Kết cục cuối cùng người nọ bị Thần vương Thương Địch chém rời hai
tay hai chân, tàn nhẫn hơn nữa là đầu bị treo ở cửa thành Bắc, để tuyên
cáo với mọi người, nếu là lại có người dám động vào đồ vật của mẫu thân
hắn, thì người đó sẽ bị hình phạt ngũ mã phanh thây.

Mà Thần vương có thể đem xiêm y kia cho An Ninh, điều đó chứng tỏ đối với An Ninh là có vài phần đặc biệt.

Ánh mắt An Ninh bình tĩnh, "Thần vương điện hạ cùng Ninh nhi bất quá chỉ là quen biết thôi, hôm nay trùng hợp gặp được, hắn liền dẫn theo đem Ninh
Nhi rời đi."

"Phải không?" Con mắt An Bình hầu gia phút chốc căng
thẳng, tiếp tực nói, "Theo kinh nghiệm của cha thì, ta thật sự cảm thấy, Thần vương điện hạ đối với con không giống người thường."

"Phụ
thân không cần nói lung tung, Thần vương điện hạ hắn vốn không gần nữ
sắc, huống hồ, lời đồn bên ngoài với công tử Tô Cầm... Vị vậy, sẽ không
như phụ thân tưởng đâu." An Ninh ra vẻ vội vàng giải thích, trong lòng
nổi lên một tia châm chọc, xem ra, bản tính của An Bình hầu gia lại tái
phát sao? Nếu là Thần vương đối nàng không giống người thường, có phải
hắn vì quyền lợi của Hầu phủ, tác hợp cho hai người bọn họ, đem nàng gả
cho Thần vương?

"Ninh nhi, ngươi đã đến tuổi cập kê, đây là thời
điểm nên lo lắng về chuyện hôn sự của ngươi." An Bình hầu gia liền cúi
đầu, trong lòng suy nghĩ, nay tình hình An Như Yên như vậy, muốn nàng ta gả vào nhà quyền quý, điều đó hoàn toàn không được, tam nữ nhi và tứ nữ nhi đều còn nhỏ, hiện nay cũng chỉ có thể dựa vào An Ninh, nếu như An
Ninh được gả tốt, như vậy danh tiếng của An Bình hầu phủ thêm vài phần
rực rỡ.

An Nình không nói, trong lòng đối với chữ "Hôn sự" càng
thêm thập phần để ý. Hôm nay, nàng không chỉ một lần được nghe người
khác đề cập đến hôn sự của nàng, Hoàng hậu muốn nhúng tay, Uyển quý phi
cũng quan tâm, từ xưa đến này An Bình hầu gia này đối với nàng chẳng
chút quan tâm, không ngờ hôn sự của nàng lại phiền não như vậy. Từ khi
nào hôn sự của An Ninh nàng lại trở thành một cái hương bánh trái?

Không biết nên xem là may mắn hay mỉa mai, nhưng có một điều, nàng hiểu được, nếu "Hôn sự" của nàng đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, như
vậy nàng phải nhanh chóng quyết định.

Thế giới này, ai cũng muốn lợi dụng nàng, bao gồm cả chuyện hôn sự của nàng! (tội chị An Ninh quá!!!)

An Ninh ra khỏi thư phòng, nhưng không có về Thính Vũ hiên, mà đi vòng qua rất nhiều hành lang gấp khúc, đi vào sân sâu nhất của An Bình hầu phủ
—— Cách Viên.

Lần trước An Như Yên bị khóa trong này, đêm khuya
nàng phân phó Phi Phiên giả thần giả quỷ dọa nàng ta. Sau đó, vốn ban
đầu mọi người trong phủ điều xem Cách Viên này là cấm địa, mọi người
càng ngày càng thêm phần sợ hãi nơi này, mà chuyện Cách Viên này có ma
quỷ lan nhanh như một đám cháy, nên nổi nơi này gần đây càng ít người
lui tới.

Phân phó Bích Châu gác ngoài cửa, An Ninh một mình vào sân,
chậm rãi đi đến tàn tích do đám cháy kia để lại, mỗi một bước vô cùng
nặng nề.

"Nương, Ninh nhi đến thăm người." An Ninh nhìn tàn tích, trong đầu hiện lên ngọn lửa lớn, hình ảnh mẫu thân giãy dụa, sự hận thù trong con mắt càng thêm đậm, tay nắm chặt nắm đấm, thật sự trớ trêu!
Người phụ thân kia của nàng thật sự vô cùng tàn nhẫn, thiêu chết nương ở chỗ này, đến cùng ngay cả một phần mộ cũng không có.

Nàng biết,
bên trong chuyện này đương nhiên không thể thiếu đại phu nhân tính kế,
mà mẫu thân là người của Vân gia, lúc ấy đang bị mắc kẹt trong mưu kế
của Lâm gia, bản thân Vân gia còn lo chưa xong, vì vậy nên không thể cứu được mẫu thân.

"Nương, người nhìn thấy không? Nữ nhi của bà ta
đã bị phế, nương, ngươi đợi thêm một chút nữa cho Ninh nhi một ít thời
gian, Ninh nhi muốn bọn họ phải chịu hết tất cả tra tấn, nhất định phải
làm cho An Bình hầu phủ thậm chí cả Lâm gia, đến tế mẫu thân cùng hàng
trăm nhân khẩu của Vân gia." Trong mắt An Nình đầy quyết tâm, nhìn vào
đám tàn tích kia, nàng tựa hồ thấy hình ảnh mẫu thân, vươn tay, vội vàng tiến lên, tưởng là bắt được, nhưng mà, không dự đoán được vừa bước lên
thì bị vấp, toàn bộ thân thể liền ngã về phía trước.

An Ninh liên phục hồi tinh thần lại, giờ phút này ý thức được tình huống, cũng đã
mất đi cân bằng, khóe miệng gợi lên một nụ cười. Ngã xuống như vậy, nàng sẽ khắc ghi đau đớn để sau này càng thêm quyết tâm rửa mối hận thù.

Những mà, đau đớn kia lại không truyền đến, bên eo đột nhiên xuất hiện một
bàn tay, làm cho cả thân thể nàng giật mình, lập tức toàn bộ thân thể bị kéo lại, một lần nữa, bắt gặp nụ cười tươi nhưng vô cùng băng giá kia.

"Nêu ngã hỏng thì như thế nào, có phải ngươi sợ mẫu thân không hiểu ý.

Quân Nhược rút cánh
tay dài về, trên đầu là mái tóc bạc sánh óng ánh như mặt trời, dưới vầng hào quang rạng rỡ của mặt trời, cả người kia như bị một vầng sáng bao
phủ, nếu không phải nụ cười lạnh như băng kia, chắc tât cả mọi người đều cảm thấy, người đang đứng trước mắt như thiên thần giáng trần không có
một chút nghi ngờ nào cả.

Nhìn nam tử trước mắt, An Ninh không
hiểu, vì sao tồn tại một người như vậy, khóe miệng luôn luôn hiện lên
một nụ cười? Vì sao lại cười, nụ cười kia lại mang lại cho người khác
cảm giác không một chút lo lắng? Tại sao làm cho người ta cảm thấy hắn
trong suốt, thậm chí ở trong phòng, cũng khó phát hiện sự tồn tại của
hắn? Vì sao cao nhân này còn chưa đi?

"Ngươi đã hai lần đuổi ta
đi, tốt nhất đừng để ta phát hiện có lần thứ ba." Khóe miệng vẫn như
trước mỉm cười, Quân Nhược nhìn thẳng vào mắt An Ninh, thản nhiên mở
miệng.

Khóe miệng An Ninh cứng lại, ban đầu nàng đang muốn cảm tạ
hắn ra tay cứu giúp, nhưng không dự đoán được... An Ninh nhanh cau mày
lại, nhìn Quân Nhược từ trên xuống dưới như muốn tìm cái gì đó, "Ngươi
có thể nhìn thấu lòng người?"

Không chỉ một lần, Quân Nhược không chỉ một lần nói ra nội tâm suy ngĩ của nàng, nếu hắn thật sự có thể
nhìn thấu lòng của người khác, trong tình huống này không biết là bạn
hay là địch, để hắn ở bên cạnh mình thật sự không phải là điều sáng
suốt.

Quân Nhược lắc lắc đầu, "Ta cũng không thể nhìn thấu lòng người." "Là vì sao..."

Quân Nhược trừng mắt nhìn, cười nhưng không nói, xoay người đưa bóng lưng về phía An Ninh, nói, "Mặc dù hiện ngươi mang trong mình thiên đại cừu hận ( hận thù lớn), cũng không nên vì báo thù mà tổn thương thân thể chính
mình, một khi đã dùng căn thuật cổ thì người dùng căn thuật sẽ bị tổn
thương".

An Ninh giật mình, nhớ tới ngày hôm nay khi chỉ đạo con
rối trong người cảm thấy nặng nề, nhất thời tỉnh ngộ, nhưng sau một thời gian, nàng lại cảm thấy thoải mái, nàng nghĩ chuyện đó là bình thường,
giật mình nhưng phía sau có một bóng người xuất hiện, "Cảm ơn ngươi."

Khi đó, hắn đưa tay đặt ở trên vai của nàng, chắc bởi vì hắn, nàng mới có
thể cảm thấy thoải mái! Mà cú đánh kia, có phải hắn muốn đưa nhận thức
trên người trở về hay không, nam tử kia, từ trước đến giờ không quen
biết, vì sao hắn lại giúp nàng ?

Quân Nhược nhíu nhíu mày, quả thật là một nữ tử thông minh!

"Ngươi rốt cuộc là loại người nào?" An Ninh vì nghi hoặc nên hỏi, Quân Nhược
này, thật sự rất cao thâm, kiếp trước, nàng chưa từng nghe một cao nhân
như vật tồn tại.

Quân Nhược xoay người nhìn về phía An Ninh, nha đầu này, ngay cả khi nhíu mày, cũng rất tinh tế, khó trách…

"Một khi đã sống không nên mất kiên nhẫn." Quân Nhược thản nhiên bỏ lại một
câu, toàn bộ thân thể bay lên trời, biến mất sau bức tường cao kia.

Vì sống kiên nhẫn, cho nên, hắn đã tìm thấy một niềm vui cho chính mình!

An Ninh nhìn tuyệt đỉnh kinh công của người này, ánh mắt không khỏi nghi
ngờ, trong đầu xoay quanh lời mới nói của hắn, 'Một khi đã sống không
nên mất kiên nhẫn', trên đời này còn có người giống như hắn sống kiên
nhẫn sao?

Nhìn độ tuổi của hắn, bất quá là hơn hai mươi tuổi,
nhưng đã có khả năng xuất qủy nhập thần như vậy. Nếu là người bình
thường, ở độ tuổi hăng hái như vậy, với khả năng này, hẳn là nên nghĩ
đến chuyện làm một việc gì đó trọng đại! Thế mà hắn lại muốn sống ẩn!
Quả thật là một quái nhân.

Đêm khuya, bên trong hoàng cung.

Sau khi kết thúc các nghi thức ngày đầu tiên, sứ thần tứ quốc đều tự trở về dịch quán, Sùng Chính đế ở hành quán dự tiệc, chiêu đãi sứ thần các
quốc gia, mà sau tiệc rượu, trở lại hoàng cung Sùng Chính đế cũng mời
trở về một nhân vật quan trọng.

Trong điện Tuyên Chính, Sùng
Chính đế ra lệnh cung nhân chuẩn bị các ẩm thực bất mắt, tự mình chiêu
đãi người khách, Thần vương Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ phụng
mệnh ngồi ở bên cạnh, trong điện Tuyên chính, trừ cung nữ đang hầu hạ
ra, chỉ còn bốn người.

"Công tử, đây là những ẩm thực đặc sản của Đông Tần quốc, các thứ này từ Bát Trân danh tiếng được mang vào cung,
mặc dù không quý bằng nhưng thứ ở quốc gia công tử, nhưng công tử nên
nếm thử hương vị cũng không tồi." Vẻ mặt Sùng Chính đế tươi cười, thái
độ thân thiện, cho dù là đối với Nữ hoàng Tây Lăng cùng với Hoàng đế Nam Chiếu quốc cũng không như vậy.

Được Sùng Chính đế gọi là công tử không ai khác chính là thương nhân có đôi mắt màu lam kia —— Hải Táp.

Hải Táp được người ta nhiệt tình chiêu đãi như vậy, trong lòng cũng là sáng tỏ, mặc dù Hoàng đế Đông Tần không lặt tẩy thân phận hắn, nhưng đối đãi như vậy cũng đã đủ biết bọn họ đã nhận ra thân phận Thuyền Vương của
hắn! Lão nhân Đông Tần này, thị lực vẫn còn tinh nhỉ.

Ngửa đầu
uống một ngụm rượu, Hải Táp cười nhẹ, nhìn Thần vương Thương Địch ngồi
đối diện, khóe miệng cười càng thêm sâu, "Thần vương điện hạ, hôm nay
sao không nhìn thấy vị tiểu thư ngồi bên cạnh người, là An Ninh phải
không? Nghe nói nàng ta là muội muội của 'Thiên hạ đệ nhất không biết
xấu hổ, đó là người bị nàng ta trộm tài hoa phải không? Tài nữ đệ nhất
Đông Tần, a... Xem ra, nữ tử An Ninh kia, chắc cũng là tài nữ đệ nhất
Đông Tần, có cơ hội, nhất định nhìn tận mắt thấy cho biết."

Nghe
Hải Táp nhắc nhắc tới An Ninh, Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ thân
thể đều giật mình, Nam Cung Thiên Duệ vẻ mặt quái dị. Hôm nay, nghe được bí mật này từ trong miệng An Như Yên, hắn thật sự khiếp sợ, An Như Yên
chết tiệt kia, lại lợi dụng Ninh nhi... Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt
cương nghi (quả quyết cứng cỏi) của Nam Cung Thiên Duệ càng thêm sắc
bén, cánh tay để phía dưới bàn phút chốc nắm chặt thành quyền, hai năm
hắn không ở đây, Ninh nhi rốt cuộc trở thành dạng gì?

Hắn từng
nghĩ nàng sống tốt. Nhưng, hiện tại hắn không thể xác định được, trong
đầu hiện ra hình ảnh An Ninh, lúc còn là một đứa trẻ ... Hiện tại ...
Một lại một hình ảnh khác hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng trong đầu
dừng lại, là chuyện hai năm trước nàng đưa cho mình một phong thơ, nhưng hiện tại hắn không thể không hoài nghi, lá thư kia nàng rốt cuộc viết
trong tình huống như thế nào?

Hắn muốn một đáp án, cũng muốn hỏi rõ nàng, hai năm trước tuyệt tình như vậy, có phải điều gì khó nói hay không?

"Bất quá chỉ là một nữ tử, nếu công tử thích tài nữ, bổn vương nhất định vì
người tìm kiếm một số nữ tử tài hoa, cùng công tử đi ngấm cảnh đẹp của
Đông Tần quốc ta." Thương Địch cao giọng mở miệng, ánh mắt đen kia tưạ
như sâu không thấy đáy.

Đôi lông mày của Hải Táp cau lại, lập tức bên trong tựa như có một tia tà mị nổi lên, nhìn về phía Thương Địch
nhíu mày, "Trong số nữ tử tài hoa này, có nữ tử An Ninh kia không?"

"Tất nhiên là có." Đối với ánh mắt của hắn Thương địch không chút e dè,
Thuyền vương người như thế nào?! Nếu mình càng là đem An Ninh cất giấu,
làm cho thêm phần hắn hứng thú, biện pháp tốt nhất. Chính là đối xử bình đẳng, làm cho Hải Táp cảm thấy, An Ninh bất quá cũng chỉ là một nữ tử
bình thường thôi, chỉ cần Ninh nhi không làm cho hắn chú ý, chuyện này
tự nhiên sẽ trôi qua.

"Vậy là tốt, ta liền chờ sự sắp xếp của
Thần vương." Ánh mắt của Hải Táp dừng lại, đôi mắt màu xanh kia, làm cho người ta cố đoán cũng không ra, Thương Địch này, xem ra trong ánh mẳt
nhìn An Ninh rõ ràng thân thiết như vậy, nhưng hiện tại lại hào phóng,
thật sự không tìm được đáp án tư hắn, a! Tuy nhiên, không biết sau lưng
chữ "Hào phóng" này, có phải hay không một mặt khác đang cất giấu tâm
tư.

Nhớ tới ban ngày ở quảng trường mình bị nữ tử kia thăm dò, An Ninh kia, hắn vô luận như thế nào cũng muốn gập lần nữa. Nhưng vì
Thương Địch này, cuối đầu, ánh mắt Hải Táp xẹt qua một chút khác thường
và cao thâm...

Tại Thính Vũ viên, An Ninh nằm trên giường thật
lâu nhưng không thể nào chợp mắt, mở to mắt, nhìn trên trần nhà, trong
mắt mơ hồ hiện lên một tia bất lực.

Thật sự bất lực, làm cho tâm
tình nàng bất lực không phải người khác. Hôm nay kể từ sau bữa tiệc gặp
mặt lần đầu của Tứ quốc tế lại làm nàng cảm thấy bất lực, một chút cảm
giác lạ khi nam nhân kia kề cận nàng, nói là kề cận, cũng là không quá
chuẩn xác, hắn luôn ở một nơi rất xa, không thể tới gần, và cũng không
thể ở cùng một chỗ.

Một bóng dáng bay qua, An Ninh nhìn lên nóc
nhà thấy một bóng hình quên thuộc đạng lơ lửng, khóe miệng không khỏi
run rẩy, sự xuất hiện vừa rồi cảu hắn làm nàng thật sự khiếp sợ.

"Đã hơn nửa đêm, sao ngươi không trở về nhà?" An Ninh cố gắng kiềm chế, không cho giọng điệu suất hiện sự run sợ.

"Ta đã trở về, đây chính là nhà ta." Quân Nhược nói xong, thân hình đứng
lên, toàn thân nhảy lên, vững vàng trên lương thượng * ở trong phòng,
nhắm mắt nằm xuống, không coi ai ra gì.

(yuki: đó là mất thanh gỗ chấn ngang phòng mà người TQ hồi xưa hay dùng để tự tử ấy)

An Ninh nhìn động tác hắn lưu loát, mặt dù đã trọng sinh một kiếp, trong
khoảng khắc kia cũng khó che dấu sự khiếp sợ trong lòng, đột nhiên nhớ
tới lời nói của hắn, sau một phút hiểu ra , đôi mắt càng thêm đông cứng
lại, hắn... Hắn...

"Trong thời gian này, người ở lại nơi này
sao?" Tay An Ninh run run chỉ về phía nam nhân ở trên lương thượng, vẻ
mặt đầy nghi ngờ, giống như đang chất vấn, trách cứ...

"Mặc dù có chút đơn sơ, nhưng vẫn còn khá hơn nhiều so với chỗ khác, thật sự...
Nơi này hơi hẹp một chút!" Quân Nhược có chút nhíu mày, nhưng rất nhanh
liền mở miệng, "Ngươi yên tâm, ta tất nhiên có thể ứng phó, vào ban đêm, làm sao ta do thể rơi xuống đó được?"

An Nình rốt cục nhịn không được thấp giọng rủa ra tiếng, quả nhiên đúng như nàng dự đoán.Tên này,
hắn thật sự định ở nơi này, như vậy... An Ninh hít thật sâu một hơi, cố
gắng làm cho lòng mình ổn định lại, "Quân Nhược công tử, ta nghĩ ngươi
phải biết, đây là khuê phòng của ta."

Tuy rằng nàng không lo lắng người khác phát hiện đêm khuya có nam tử ở trong khuê phòng của nàng,
dù sao, nàng tự nhận mình cảnh giác rất cẩn thận, mà Phi Phiên cũng là
cảm giác rất sâu sắc, ngày đó không cảm nhận được sự tồn tại của hắn,
xem ra, không vì lý do khác, mà vì nam nhân cao thâm xa xa vượt sự tưởng tượng của nàng.

"Ta tất nhiên biết, nhưng ta cũng không ngại."
Quân Nhược bỏ lại một câu, lại một lần nữa nhắm lại mắt, mặc cho trong
phòng thần sắc của An Ninh lại thay đổi, vì câu nói vừa rồi An Ninh cảm
thấy mình như bị sấm sét, nam tử này rốt cuộc là người như thế nào?

Ở trong phòng An Ninh không ngừng đi qua đi lại một hồi lâu, mới đến phía sau bình phong thay quần áo, nàng biết Quân Nhược nhất định không rời
khỏi phòng, như thế, trong ngày hôm nay nhiều truyện đều trôi qua, tại
sao lại để ý một chuyện như thế này? Lên giường nằm xuống, nàng như
không chú ý tới trên lương thượng phòng nam tử kia khóe miệng giờ cong
lên càng ngày càng lớn.

Quân Nhược mở mắt ra, nhìn nữ tử nằm trên giường nằm, ở tuổi này các nữ tử khác, rất ngây thơ như hoa mới nở, mà
người con gái kia bởi vì hận thù đem chính mình giấu đi, cái gọi là thư
giãn, sự thư giãn, thỉnh thoảng nên thư giãn một ít, hắn không thể không nhớ tới bộ dạng phát điên của nàng vừa rồi, ánh mắt hiện lên một tia
vui vẻ, nàng như vậy thật ra cực kỳ đáng yêu.

Nhắm mắt lại, trong lòng có một chút thỏa mãn.

Sáng sớm hôm sau, lúc An Ninh tỉnh lại, trước tiên, mở mắt ra nhìn về phía
lương phòng, chỉ thấy nơi đó trống không, An Ninh nhíu mày, đứng dậy mặc xiêm y, tìm toàn bộ phòng, đều không có nhìn thấy bóng dáng Quân Nhược. Hắn đi rồi sao?

"Tiểu thư, ngươi đang tìm cái gì?" Bích Châu tiến vào hầu hạ rửa mặt cho nàng mở miệng hỏi.

"Sáng nay có thấy qua công tử Quân Nhược không" An Ninh bình tĩnh hỏi, trong lòng hồi họp.

"Trời còn sớm, cửa chính của phủ còn chưa mở! Công tử Quân Nhược làm sao có
thể xuất hiện ở Thính Vũ hiên? Tất nhiên Bích Châu không gặp a." Bích
Châu nói cười, tiểu thư sao có thể hỏi như vậy?

An Ninh cúi mặt,
rửa mặt xong, nghĩ đến Bích Châu không biết chuyện hôm qua Quân Nhược ở
trong phòng nàng, nghĩ đến tính tình Bích Châu, nàng cũng không tiện nói thêm, nếu Bích Châu mà biết đêm qua có nam tử ở trong phòng nàng, chỉ
sợ mắt hồn, mà Quân Nhược kia... Hắn... Hẳn đã đi rồi!

Đang suy
nghĩ, lúc này có nha hoàn đi vào Thính Vũ hiên, theo sau rất nhiều
người, trong tay đều bưng cái này cái nọ, quản gia chỉ ngón tay yêu cầu
tất cả những thứ kia lên trên bàn, An Ninh nhìn thấy trước mặt những món ăn nhiều màu sắc rực rỡ, không khỏi nhíu mi, "Đây là chuyện gì?"

"Nhị tiểu thư, đây là món ăn sáng là do Bát Trân làm, không biết tiểu thư
thích ăn cái gì, nên mỗi thứ đều chuẩn bị một ít." Thái độ lạnh nhạt của Quản gia xưa nay không còn, bây giờ trở nên thân thiện hơn.

Lông mày của An Ninh thắt chặt hơn, nàng đương nhiên biết mấy thứ này xuất
xứ từ Bát Trân, "Ta là muốn hỏi, vì sao lại đưa mấy thứ này đến đây,
quản gia chắc là biết, các món ăn ngày thường của ta, và tất cả mọi thứ
trong Thính Vũ hiên, đều do nha hoàn của ta lo liệu."

"Nhị tiểu
thư, đây là trước kia, Hầu gia phân phó, sau này nhị tiểu thư ăn gì dùng gì, đều phải là thứ tốt nhất, Hầu gia còn nói, nhị tiểu thư có gì phân
phó, chỉ cần nói cho nô tài biết."

"Vậy sao? Đều là do Hầu gia
phân phó?" Ánh mắt An Ninh trở nên căng thẳng, trong mắt xẹt qua một
chút hiểu rõ, ánh mắt nhìn lướt qua mặt các nha hoàn kia, rồi lại dừng ở trên bàn tràn đầy điểm tâm thượng hạn, trong lòng nổi lên một tia châm
chọc, An Bình hầu gia ơi An Bình hầu gia, hắn tưởng điều này có thể lấy
lòng mình sao?

Sau chuyện An Như Yên, thái độ hắn đối với mình có nhiều thay đổi như vậy. Mục đích là vì cái gì, chỉ cần nàng cẩn thận
suy nghĩ, liền có thể hiểu được, An Bình hầu gia không làm chuyện gì
không có lợi!

"Nhị tiểu thư, lão gia còn phân phó, nhị tiểu thư
dùng bữa nhanh một chút, sau đó xuất phát đi đến bãi săn." Quản gia nhìn thoáng qua An Ninh, thấy khuôn mặt nàng bình tĩnh, không giống như thắc mắt nguyên nhân vì sao lão gia lại đối đãi như vậy, mà đặt biệt hiện
lên một chút hài long. Từ trước đến giờ lão gia chưa từng quá quan tâm
vị tiểu thư này ăn cái gì, thậm chí cả bốn tiểu thư ở biệtviện thành
Nam, lão gia cũng chưa từng quá yêu thương như vậy. Tuy thỉnh thoảng có
tặng những vật nhỏ, điều đó khiến các tiểu thư vô cùng vui vẻ, cười toe
tóe đến mấy ngày mấy đêm, thế nhưng nhị tiểu thư này một chút phản ứng
cũng không có.

"Ta hiểu được, làm phiền quản gia, ngươi cứ lui
xuống đi! Ta sẽ rất nhanh đi ra ngoài." An Ninh trầm giọng nói, điểu ngữ bình tĩnh, không có chút gợn sóng, khó có thể nhận ra được cảm xúc, cúi mặt mày, nàng nào thể quên hôm nay là ngày Tứ quốc săn bắn.

Quản gia làm lễ, xoay người lui ra, mới mở cửa phòng ra, lại nghe giọng nói An Ninh vang lên, "Quản gia..."

Trong phút chốc quản gia ngừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía An Ninh, "Nhị tiểu thư còn cái gì muốn phân phó lão nô?"

An Ninh tùy ý gắp một loại điểm tâm, động tác tinh tế đoan trang, bỏ vào
miệng, quả thật không hổ danh là Bát Trân Các. Điểm tâm này, khi mới vào miệng, mỹ vị thật sự ngọt ngào. Nhưng mà, An Ninh nhăn mặt, thản nhiên
mở miệng, "Quản gia, ta từng nghe tỷ tỷ nói, tại Bát Trân Các có một
loại tên là Nguyên Bảo Tương, nghe nói so với Quỳnh Tương Ngọc Lộ hương
thơm hơn vài phần, ngay cả Thần vương điện hạ sau lần đầu ném thử cũng
rất thích! Nghe nói nếu ai có thể thưởng thức được hương vị đó một lần,
thật sự có thể cảm giác được hương vị món ăn thần tiên, ai da, ngươi
xem, ta đang nói điều gì thế này? Ngươi đi xuống trước đi."

Ánh
mắt Quản gia sáng lên, cúi đầu, rồi lui xuống, đi ra Thính Vũ hiên, nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của An Ninh, Nguyên Bảo Tương? Rõ ràng hầu gia
muốn lấy lòng nhị tiểu thư, vì vậy nếu có thể thực hiện nguyện vọng này
của nhị tiểu thư, làm cho nhị tiểu thư vui vẻ. Vô luận Hầu gia có mục
đích gì, tất cả điều có khả năng thành công, trong lòng quyết tâm, hắn
nhất định đem lời nói vừa rồi của nhị tiểu thư nói với Hầu gia hẳn.

Trong Thính Vũ hiên, quản gia mới đi, khóe miệng An Ninh cong lên nụ cười quỷ dị.

"Tiểu thư, nhị tiểu thư khi nảy người vừa nói cái gì vậy... Cái gì gọi là
Nguyên Bảo Tương? Cái kia rốt cuộc là cái gì vậy?" Bên cạnh Bích Châu
nghi hoặc, cảm thấy nụ cười của tiểu thư kiến cho da đầu của người khác
phải run lên.

"Ta không phải vừa mới nói, Nguyên Bảo Tương này,
tất nhiên là một loại hảo vị." An Ninh nhíu mày, ánh mắt nhìn Bích Châu, "Ngồi xuống cùng nhau ăn, nhiều món ăn ngon như vậy, đừng nên lãng phí, chờ đến khi, Nguyên Bảo Tương được đưa đến, ngươi tự nhiên có thể biết
cái đó là cái gì, đó không phải là tin đồn đâu nó thật sự rất ngon!"

Thứ gọi là Nguyên Bảo Tương, tại Bát Trân các được mệnh danh là đệ nhất Bát Trân, tất nhiên
quý giá vô cùng, không dễ dàng mà có như thế... Nghĩ đến tính toán của
mình, trong mắt phát ra một tia tinh quái. Xem ra, trước hết nàng phải
viết một phong thư sai người ta đưa đến cho biểu ca mới được.

An Bình hầu gia muốn lấy lòng nàng, nàng thật ra muốn xem, hắn rốt cuộc có bao nhiêu thành ý!

Trong đại sảnh lúc này, An Bình hầu gia nghe xong quản gia báo lại, không khỏi nhíu mày, "Nàng ta đã thật sự nói như vậy."

"Dạ, nhị tiểu thư có nhắc tới Nguyên Bảo Tương, mặt lộ ra vẻ thich thú,
không giống lúc nàng ta vừa ăn điểm tâm vừa cau mày đâu!" Quản gia nói, nhìn An Bình hầu gia, thử hỏi, "Hầu gia... Người xem..."

"Đương
nhiên phải thỏa mãn nàng, phái người đến Bát Trân các xem sao, cần phải
tìm cho bằng được 'Nguyên Bảo Tương' kia, đêm nay chờ nhị tiểu thư từ
bãi săn bắn trở về, sẽ mang lên."An Bình hầu gia cuối đầu, trầm giọng mở miệng, nếu mà Nguyên Bảo Tương có thể làm cho An Ninh đối với hắn biết
ơn, hà cớ gì mà không làm!

"Vâng, Hầu gia."

Lúc An Ninh
đến đại Thính, vừa vặn nghe thấy quản gia nhận lệnh, mơ hồ trong lòng
trồi lên một tia hiểu rõ, Nhưng lại lặng lẽ, vừa mới tiến vào đại sảnh,
liền nghe phía sau truyền đến âm thanh của đại phu nhân vang lên.

"Ninh nhi, ta cũng đang muốn sai Cố Đại Nương đến Thính Vũ hiên gọi con đấy,
nhưng con đã tới đây, vậy không trì hoãn. Hôm nay Tứ quốc săn bắn, mặt
mũi An Bình hầu phủ của chúng ta, tất cả dựa vào con." Đại phu nhân vô
cùng thân thiết lôi kéo tay An Ninh, nhìn bà ta lúc này, hôm qua bởi vì
lo lắng cho An Như Yên mà trong ánh mắt lúc này hiện lên sự mỏi mệt, rõ
ràng như vậy. Mặc dù ngày hôm nay bà ta trang điểm đậm hơn thường ngày, cố ý che dấu đi, nhưng cũng không có chút tác dụng.

An Ninh nhìn thấy, trên mặt hiện lên một chút tươi cười, "Dạ, Ninh nhi đã biết."

Mới vừa nghe Bích Châu nói, ngày hôm qua sau khi An Như Yên bị mang về Khởi Thủy Uyển, đại phu nhân liền mời tới vài đại phu, chẩn trị cho An Như
Yên, tất cả các đại phu đều đưa ra đáp án cuối cùng giống như đại phu
ngày hôm qua. Xem ra, bệnh của An Như Yên thật sự không thể chữa khỏi!

Mà tối hôm qua, nghe nói An Như Yên từ hôm mê tỉnh lại, sau khi tỉnh lại,
to tiếng đại náo, làm toàn bộ Khởi Thủy Uyển không thể yên tĩnh, đại phu nhân còn lại cả đêm ở bên cạnh canh giữ An Như Yên, một phút cũng không rời đi, xem sắc mặt bà ta hiện giờ, có lẽ vì chuyện ngày hôm qua làm
mất quá nhiều sức.

Mấy người Hầu phủ ra tới cửa, xe ngựa sớm đã đợi trước cửa, An Ninh đang định lên xe ngựa, lại bị đại phu nhân gọi lại.

"Ninh nhi, đợi chút." Đại phu nhân cười dịu dàng, nhưng trong đáy mắt có một chút lạnh lẽo.

"Nương có điều gì muốn nói với Ninh nhi ạ?" Động tác An Ninh dừng lại, ra vẻ
nghi hoặc hỏi, nhìn thấy trong đáy mắt của đại phu nhân là sự lãnh lẽo,
trong lòng hiểu rõ, đại phu nhân này sợ là đang có âm mưu gì đó.

Đại phu nhân xoay đầu, cao giọng phân phó, "Người, đem tuấn mã lại đây."
Lập tức, liền có hạ nhân đem đến con tuấn mã, tất cả mọi người nhìn con
tuấn mã kia, vẻ mặt lộ sự nghi hoặc.

"Phu nhân, ngươi đang làm cái gì vậy?" An Bình hầu gia cau mày, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn đại phu nhân.

Đại phu nhân vừa cười ha ha nói, "Lão gia, hôm nay là ngày Tứ quốc săn bắn, Ninh nhi nếu ngồi xe ngựa đi, sợ là làm mất uy phong của An Bình hầu
phủ ta, khi đi săn bắn đây là điều phải làm. Hôm nay Ninh nhi cũng nên
vì giữ mặt cho An Bình hầu phủ. Cho nên đương nhiên không thể dùng xe
ngựa. Ngày hôm ta qua đã chuẩn bị cho con một con ngựa tốt nhất, nhất
là cả đêm điều phái người chăm sóc nói chu đáo, hôm nay nhất định đang ở tình trạng tốt nhất, để cho Ninh nhi cưỡi lên."

Ánh mắt An Bình
hầu gia sáng lên, gật đầu đồng ý, lời đại phu nhân nói cũng không phải
là không có lý, Nhưng mà..."Ninh nhi chưa bao giờ cưỡi qua ngựa, nên làm thế nào cho phải?"

Đáy mắt Đại phu nhân xẹt qua một tia sắc bén, nàng đương nhiên biết An ninh cho tới bây giờ chưa từng cưỡi qua ngựa,
cũng là vì như vậy, nàng mới nảy ra đề nghị này, tốt nhất là lên ngựa,
bị ngựa đá rơi xuống, mất đị tính mạng của mình, điều đó làm cho bà rất
cao hứng!

An Ninh nhìn thất thần sắc của đại phu nhân, cũng đồng ý, "Vậy nên, Ninh nhi liền nghe theo lời mẫu thân."

Dứt lời, liền rời khỏi xe ngựa, hướng đến bên cạnh tuấn mã, vỗ nhẹ mã thân, khóe miệng khẽ nhếch, quả thật không hổ là tuấn mã, cừơng tráng, mạnh
mẽ. Nếu thật sự ngã từ phía trên xuống, nếu là không chết, thì sợ là
sau này sống không bằng chết!

Quay đầu suy nghĩ nhìn thoáng qua
đại phu nhân, dựa vào yên ngựa, nhảy lên, vững vàng ngồi ở trên lưng
ngựa, không có vẻ là không thể thích ứng, ngược lại thần thái như bay
lên, lập tức từ tay hạ nhân nhận lấy dây cương, nắm chặt chẽ trong tay,
khuôn mặt cười sáng lạn hướng tới đại phu nhân, "Cảm ơn tuấn mã của
nương nương!"

Đại phu nhân thấy tình huống như vậy, đột nhiên sắc mặt trở nên cứng đờ, nắm chặt lấy cổ tay áo, An Ninh cứ như thế ... Xem tư thế nàng ngôi trên ngựa, nhìn như thật sự bình thường, nhìn An Ninh
chằm chằm, làm sao có thể như vậy, tất cả mọi chuyện của nàng ta đều ở
trong tầm tay nàng, nàng khi từ khi nào học được cưỡi ngựa? Thật thần
kỳ

Hy vọng con ngựa hoang này có thể đem nàng ta đẩy xuống, để
cho hả giận, nghĩ đến chuyện tôi hôm qua Yên nhi vừa bực bội vừa đau
đớn, giờ phút này nhìn phía trên tuấn mã, càng làm cho An Ninh thêm phần anh khí, trong lòng càng tích tụ đậm thêm, hé ra

khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo.

An Ninh nhìn thấy khuôn mặt đại phu nhân biến sắc, trong lòng hừ lạnh, đại phu nhân lại làm sao có thể dự đoán được, mặt dù đến bây giờ nàng chưa
từng học qua cưỡi ngựa. Nhưng vào kiếp trước, nàng ở bên Ly vương Triệu
Cảnh Trạch, không thể không vì hắn mà bôn ba khắp mọi nơi, chuyện cưỡi
ngựa này, chỉ giống như là ăn một bữa ăn sáng thôi!

Xem ra, sáng
tinh mơ, nàng đã làm cho đại phu nhân thất vọng rồi, nhìn thấy kế hoạch
bà ta thất bại, nhất thời phá lệ vui sướng một lần.

"Cha, nương,
Ninh nhi đi trước!" An Ninh cầm chặt dây cương, vỗ bụng tuấn mã, liếc
mắt đại phu nhân thật sâu lần cuối, rồi giục ngựa rời đi.

"Ha
ha... Ninh nhi này, thật sự là một thiên tài, không sai, quản gia, trăm
ngàn lần nhớ kỹ lời ta mới phân phó, nhị tiểu thư muốn Nguyên Bảo Tương
cấp tốc chuẩn bị cho tốt!" An Bình hầu gia nhìn An Ninh giục ngựa mà đi, dũng cảm hiên ngang, thật sự có vài phần tự hào. Xem ra, hắn đem tâm
tư đặt ở trên người An Ninh, nhất định sẽ không làm hắn thất vọng!

Thấy An Bình hầu gia đối An Ninh khen lại làm cho sắc mặt đại phu nhân càng
thêm vài phần khó coi, làm như bình thường, lạnh lùng mở miệng, "Lão
gia, ngươi chớ để đã quên, nàng ta là nữ nhi của ai!"

Hôm qua
nghĩ đến An Ninh, An Bình hầu gia thần sắc ngẩn ra, ánh mắt hung hăng
trừng đại phu nhân một cái, "Người nữ nhân này, tốt nhất nên an phận cho ta, nếu mà nàng biết chuyện tình của hai năm về trước, nàng có tha cho
ngươi, thì Hầu gia nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"

Ánh
mắt hung ác, khí ngữ sắc bén, không có chút che dấu, trong lòng đại phu
nhân ngạc nhiên, trong mắt không khỏi không cam lòng, đáy mắt cũng không che dấu hết sự ác độc trong long. Hừ! An Ninh muốn biết chuyện hai năm
trước sao, sợ là không có cơ hội, qua hôm nay... Nghĩ đến độc kế nàng
đã sớm chuẩn bị, mới vừa rồi An Ninh không có ngã xuống, nhưng hôm nay
kiếp nạn này nàng ta cũng không thể trốn được!

Ngã tư trong kinh thành, xung quanh toàn xe ngựa tuấn mã đi lại, thật sự rất náo nhiệt!

Tại bãi săn bắn Tứ quốc, nằm ở vùng ngoại thành phía Đông, đó là nơi hoàng
gia hay đi săn, năm nay vì tứ quốc tế, từ hai năm trước. Sùng Chính đế
đã truyền lệnh xuống cấm săn bắn tại khu vực này, mục đích muốn đem
nhưng con mồi tích tụ quanh khu vực săn bắn, sẽ chờ đến hôm nay ngày Tứ
quốc săn bắn, các anh hùng quốc gia đích thân ra tay. Các dịch quán của
sứ thần Tứ quốc, đều ở phía sau khu vực săn bắn, trong khoảng thời gian
ngắn, các ngã tư đường của kinh thành đều tắc nghẽn.

An Ninh
ngồi ở trên ngựa, nghe được động tĩnh lớn ở phía sau, trong lòng sáng
tỏ. Hoàng Thượng cùng quân đội từ phía trong cung đi ra, An Ninh cố ý
giục ngựa sang một bên, để cho quân đội đi qua, cảm nhận được một ánh
mắt sắc bén dừng lại ở trên người của chính mình, An Ninh có chút nhíu
mi, theo tầm mắt nhìn qua, thì nhìn thấy Nam Cung Thiên Duệ với trang
phục rất rực rỡ.

Giờ phút này hắn hộ tống bên cạnh Hoàng thượng,
ánh mắt kia, mặc dù rất xa, nàng đều có thể cảm nhận trong đó có nhiều
phần nóng rực, mà nhìn vào ánh mắt kia, hình như có lời nào đó muốn nói
với nàng, An Ninh cuối đầu suy nghĩ, hắn có điều gì muốn nói với chính
mình?

Hai người cách nhau quá xa, Sùng Chính đế cùng đại đội hắn
phụ trách đị ngang qua, rốt cục, tầm mất của Nam Cung Thiên Duệ cũng rời khỏi người của An Ninh. Nhưng là, tâm tư của hắn vẫn như trước dừng
lại ở trên người An Ninh. Hôm nay, bằng bất cứ giá nào hắn phải hỏi
nàng cho rõ ràng, hỏi cho rõ ràng tại sao hai năm trước lại gửi lá thư
tuyệt tình đó, rốt cuộc điều đó có phải xuất phát từ chân ý của nàng hay không!

An Ninh nhìn bóng dáng Nam Cung Thiên Duệ đi xa, thở dài
một tiếng, trong đầu suy nghĩ. Vừa nhìn lên, liền nhìn thấy một đôi mắt
khác, ôn nhu như nước, uyển chuyển hàm chứa nhiều xúc cảm, cũng khó
trách Hoàng Thượng đối với nàng lại ân sủng như vậy. Nhưng, nàng lại
biết, sau cặp mắt ôn hòa của Uyển quý phi kia, đang che dấu nhiều dã
tâm.

Tại sao nàng ta lại chú ý đến mình nhỉ? An Ninh trong lòng
sinh phòng bị, vô luận Uyển quý phi cố ý hay vô tình, người này, nàng
nhất định không thể không phòng!

Sùng Chính đế cùng quân đội càng lúc càng xa. Trong không khí một tiếng "Sưu" vang lên, lập tức, tuấn
mã dưới thân An Ninh rung lên một trận đau đớn, hai chân trước dựng đứng lên trời, An Ninh trong lòng kinh ngạc, nhanh chóng ổn định thân thể
của mình, thắt chặt dây cương, kéo con ngựa trở lại nhưng toàn bộ thân
thể của An Ninh như bị tung lên cao. Tuấn mã sợ hãi!

Tại thời
điểm đó tuấn mã sợ hãi tựa hồ như nổi điên cuồng lên, chính vào lúc này, một bóng dáng hiện ra, cùng lúc đó, cây roi da kia giống như có linh
hồn, vòng quanh cổ con tuấn mã, một lực lớn truyền đến từ cây roi, một
bàn tay hung hăng lôi kéo, lập tức, tiếng nói của nữ tử truyền đến.

"Hừ! Súc sinh này, dám ở trước mặt bản công chúa nổi điên, để xem lão nương
xử ngươi như thế nào!" Nói xong, dùng sức kéo roi da, dám đem con ngựa
kéo tời rồi từ mặt đất nhảy lên lưng nó.

An Ninh được Phi Phiên
đưa xuống ngựa, vững vàng đứng trên mặt đất, Phi Phiên thấy An Ninh
không có việc gì, tiếp tục tới chỗ tối che dấu, An Ninh nhìn khuôn mặt
nữ tữ đang cần roi da kia, ánh mắt chợt lóe lên, qủa nhiên là nàng ta——
Tam công chúa Tây Lăng quốc, công chúa Thượng Quan Mẫn!

Thượng
Quan Mẫn diện quần áo màu đỏ, cả người thật sự chói mắt, kéo mạnh roi da quanh cổ con ngựa, động tác đột ngột, làm cho con ngựa sở hãi hí lên
vài lần, Thượng Quan Mẫn mới hạ roi xuống, dần dần hạ xuống dưới.

"Hừ, đúng là ngựa hoang, nhưng đã vào tay Thượng Quan Mẫn ta, cuối cùng rồi
cũng phải trở nên ngoan hiền." Thượng Quan Mẫn thu hồi roi da, sau đó
nàng lập tức nhảy xuống, cẩn thận đánh giá con ngưa đã bình tĩnh trở
lại, ánh mắt dừng ở trên lưng ngựa kia nhìn thấy một phi tiêu nhỏ dính
máu, con mắt trở nên căng thẳng, động tác lưu loát đem phi tiêu rút ra,
quát to ra tiếng, "Là người nào không biết xấu hổ, sau lưng lại phóng ám khí, có đủ bản lĩnh thì lộ mặt mày ra!"

Ghét ác như cừu, xem ra ở bên cạnh An Ninh, cũng có một nữ hiệp khí phách

Thượng Quan Mẫn ánh mắt dừng ở trên người An Ninh, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, "Con ngựa này là của ngươi ?"

"Đúng vậy, đa tạ công chúa ra tay cứu giúp." An Ninh cúi người, đối với công
chúa Tây Lăng quốc Quan Mẫn này, nàng thật ra sự rất thích, bởi vì tính
tình thẳng thắn trượng nghĩa, làm cho người ta không thể không sinh hảo
cảm đối với nàng ta.

Xem xét phi tiêu đẫm máu trên tay, Thượng
Quan Mẫn nhíu mày, "Xem ra, có người muốn lấy mạng của ngươi! Ngươi có
đắc tội với người nào không? Một tiểu thư khuê các như ngươi, lại có
người muốn hạ độc thủ, cái này cho ngươi! Lưu trữ làm kỷ niệm cũng tốt."

Nói xong, cầm phi tiêu trong tay nhét vào tay An Ninh, đem cây roi treo ở bên thắt lưng, nhảy lên ngựa, giục ngựa rời đi...

An Ninh khóe miệng cong lên, nhìn phi tiêu trong tay, lưu làm kỷ niệm?
Thượng Quan Mẫn này... Lắc lắc đầu, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thượng
Quan Mẫn, đắc tội người nào sao? Nàng sợ là không đắc tội với người,
cũng có người muốn đưa nàng vào chỗ chết nha! Vuốt ve phi tiêu trong
tay, tinh tế đánh giá, có một mùi thơm lại phát ra từ chuôi đao, cái
loại hương này ở dân gian hiến có, ngoại trừ... Nghĩ đến chuyện kia,
con mắt An Ninh trở nên căng thẳng. Xem ra, nàng dĩ nhiên có thể đoán
được ai là người ra tay, nghĩ đến đôi mắt ôn nhu vừa rồi, nàng ta đáng
nghi lớn nhất, phải không?

Ngay cả mình nàng ta cũng muốn sát hại!

Trong mắt xẹt qua một tia lãnh lẽo. Chính lúc này, một con ngựa xuất hiện ở
trước mặt, An Ninh ngẩng đầu nhìn theo hướng ngưa tới thì thấy nữ tử
kia, đúng là ngựa của công chúa Thượng Quan Mẫn. Giờ phút này, nàng
trong tay nắm dây cương của một con ngựa khác, hướng về phía An Ninh
chậm rãi cười: "Ngựa của ngươi không thể dùng, dùng con này đi! Chúng ta cùng đồng hành, nếu người âm thầm phóng phi tiêu kia lại xuất hiện một
lần nữa, bản công chúa nhất định phải làm cho hắn nếm thử tài dùng roi
lợi hại của lão nương, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ!"

Thượng Quan
Mẫn vẻ mặt hào hứng, làm cho khóe miệng An Ninh khẽ nhếch lên, trời sinh một cô nương ngay thẳng như vậy, nhưng kiếp trước lại gả cho đại hoàng
tử Bắc Yến, nữ tử thế này rất thích hợp rong ruổi khắp thiên hạ, nếu ở
trong khuê phòng, làm hiền thê lương mẫu (một người vợ và một người mẹ
), hầu môn bản chất đầy âm mưu, nữ tử như vậy sẽ trở thành một người như thế nào? An Ninh không có cự tuyệt, tiếp nhận dây cương Thượng Quan Mẫn đưa, "An Ninh tạ công chúa."

Dứt lời, xoay người nhảy lên ngựa,
nhìn về phía Thượng Quan Mẫn, lại không biết tại sao. Trên mặt Thượng
Quan Mẫn lịa đỏ cả lên, An Ninh đang tự hỏi, liền nghe thấy Thượng Quan
Mẫn thản nhiên mở miệng, "Đông Tần nữ tử các người dịu dàng ôn nhu như
thế, thấy bản công chúa không giống nữ nhân, mẫu hậu toàn buộc ta học sự mềm mại của nữ tử quốc gia này, nói cái gì sau này bản công chúa chung
quy là phi tử của đại hoàng tử Bắc Yến, nên tính tình không thể như ở
Tây Lăng quốc, nhưng mà..."

"Công chúa là nữ trung hào kiệt, nữ
tử bình thường làm sao có thể sánh bằng được." Trên mặt An Ninh nở rộ ra một chút tươi cười, thanh âm ôn hòa trầm tĩnh. Thượng Quan Mẫn nhìn An
Ninh từ trên xuống dưới, giống như suy nghĩ về cái gì đó, trong phút
chốc ánh mắt sáng ngời, "Ngươi là An Ninh? Từ bây giờ ta có thể theo
người học như thể nào để trở thành một tiểu thư khuê các được không?"

An Ninh khóe miệng giật giật, công chúa Tuệ Mẫn muốn học trở thành tiểu
thư khuê các? Cúi mặt, mơ hồ trong lòng hiểu rõ, "Xem ra, công chúa
không phải muốn gả cho Đại hoàng tử phải không?"

Thượng Quan Mẫn
lộ vẻ mặt xấu hổ, lập tức nghĩ đến hôn ước của nàng cùng nam nhân kia,
hừ lạnh một tiếng, "Cái tên quỷ đoản mệnh kia, làm sao có thể xứng với
bản công chúa? Bản công chúa phải gả cho nam nhân mà mình lựa chọn, hắn
mà muốn kết hôn, sợ cũng là không có cửa đâu!" Nếu mẫu hậu không ngăn
cản nàng, nàng từ sớm đã đi tìm Thương Dực kia, ra tay lấy đầu hắn rồi!

An Ninh nhìn thấy thế, cũng không nhiều lời, chỉ thản nhiên cười, Thượng
Quan Mẫn này ngay thẳng đáng yêu, khổng thể che dấu tâm tư của mình,
hoàn toàn đem suy nghĩ trong lòng biểu lộ ra bên ngoài!

Một nữ tử như vậy, nếu thật sự gả vào hoàng cung Bắc Yến, nếu không có một ai bảo hộ được đôi cánh của nàng, như vậy vận mệnh của nàng hoặc là rơi vào
tay sài lang hổ báo ăn ngay cả xương cốt cũng không còn, hoặc là bị
những âm mưu trong cung, dần dần biến thành người phụ nữ sắc bén, cuối
cùng biến thành một nữ tử tính toán xấu xa.

Trên đường An Ninh
trầm tư, đến cửa Đông của kinh thành, đi thêm một thời gian nữa, rốt cục đến khu vực săn bắn. Lúc này, ở trước mặt nàng là một khu rừng rậm rất
to, ngẫu nhiên nghe được tiếng gầm rú dã thú từ bên trong truyền ra,
các tiểu thư khuê các đi theo phía đều bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, đứng tại chỗ, không dám di chuyển, nhưng cũng với tiếng kêu đó, lại gây lên
sự kích thích lớn hứng thú cho các nam tử, nhất thời nhiệt huyết trào
lên, người người nóng lòng muốn thử.

"Nơi này mới chính là thiên đường của bản công chúa." Đến nơi này Thượng Quan Mẫn nhất hứng thú lên mấy phần.

An Ninh nhìn trên mặt nàng ta thần sắc trở nên hưng phấn. Nhưng trong một
phút, trên mặt Thượng Quan Mẫn đang tươi cười phút chốc trở nên cứng
đờ. An Ninh nhìn theo tầm mắt của nàng ta, thì nhìn thấy quần áo màu
hạnh vàng đó là trang phục của Đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực, trong
lòng An Ninh hiểu rõ, liền thu hồi tầm mắt, chỉ thấy trong tay Thượng
Quan Mẫn không biết từ khi nào đã cầm cung tên, kéo cung bắn, lập tức,
mũi tên sắc bén kia liền bay thật nhanh, mục tiêu chính là đầu Thương
Dực.

Trong phút chốc, không khí như ngưng động, cách đó không xa
Thương Dực giống như cảm nhận hơi thở của sự nguy hiểm mắt thấy mũi tên
sẽ đâm trúng trán của hắn, cơ thể nhanh nhẹn dời đi chổ khác, mũi tên
xuyên qua vài sợi tóc của hắn, Thương Dực tránh được một kiếp, giận đến
tím mặt. Lúc này, lập tức gây nên một chấn động không nhỏ, thị vệ rút
kiếm ra, hộ tống quanh Thương Dực, nhìn Thương Dực theo hướng mũi tên
phóng tới, con mắt căng thẳng thêm phần phẫn nộ, gầm lên thành tiếng,
"Thượng Quan Mẫn!" Nữ nhân này, thật đúng là âm hồn không tan!

Nhất thời tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Thượng Quan Mẫn, trong
lòng Thượng Quan Mẫn âm thầm tiếc. Thương Dực kia thật sự mệnh lớn, lập
tức, nhíu mày, trên mặt hiên lên một nụ cười đầy khiêu khích, nhanh
chóng cầm dây cương, giục ngựa tiến vào khu vực săn bắn, hướng tới khu
rừng rậm cách đó không xa mà chạy.

"Thương Dực, trong khu vực săn bắn, nếu là gặp ngươi, bản công chúa nhất định đem ngươi trở thành con
mồi dưới cung tên của ta!" Thượng Quan Mẫn cầm cung tên, dương cao lên,
đầy hào khí trước hàng vạn người khiêu khích Đại hoàng tử Bắc Yến.

Thương Dực thân là Bắc Yến đại hoàng tử, tại đây gặp tình huống này, đương
nhiên không thể lùi bước, nắm lấy dây cương trong tay kéo căng ra, khuôn mặt sắc bén phân phó cho thị vệ ở bên cạnh thị vệ , "Người, lấy cung
tên ra!"

Lập tức, thị vệ thân thuộc bên cạnh liền đưa cung tên
cho Thương Dực, Thương Dực cầm cây cung trên tay, hừ một tiếng, đang
muốn giục ngựa đuổi theo Thượng Quan Mẫn. Nhưng đột nhiên nhìn về hướng
khác, cưỡi ngựa về một hướng khác, mọi người nhìn theo bóng hình hắn,
cuối cùng thấy hắn dừng lại trước mặt một người, người nọ không phải ai
khác, chính là Đông Tần quốc Thần vương Thương Địch.

Ở Đông Tần
quốc mọi người đều biết thân phận của Thần vương Thương Địch, hắn trừ là vương gia của Đông Tần, còn là hoàng tử Bắc Yến, cùng với đại hoàng tử
Bắc Yến Thương Dực, là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Giờ phút này, Thương
Dực đến trước mặt Thương Địch, tất cả mọi người thần sắc đều khác nhau,
huynh đệ gặp lại, không biết trước mọi việc sẽ như thế nào.

Thương Địch đã sớm đoán được sẽ có giờ khắc này, khuôn mặt trầm tĩnh, khóe
miệng mỉm cười, hai tròng mắt sâu không thấy đáy, quần áo rực rỡ, cả
người phát ra khí chắc, không hề thua kém khi đứng bên cạnh Bắc Yến Đại
hoàng tử.

Thương Dực đánh giá người huynh đệ cùng cha khác mẹ
trước mắt này, cuối cùng sâu trong mắt ông, lóe lên một tia nguy hiểm
"Ta ở Bắc Yến quốc chiến trên lung ngựa nắm trong tay cả thiên hạ, tam
đệ lớn lên tại đây Đông Tần quốc, không biết có phải vì ở Đông Tần quá
lâu hay không mà tính khí ngươi trở thành một người nam nhân khô khán?"
(yuki: ý là Thương Địch sống yêu bình tại Bắc Yến quốc dần dần tài nghệ
bị mai mòn nói chung là trở thành người vô dụng)

Khiêu khích, đầy địch ý, sắc bén, nhiều năm không gặp nhau. Nhưng, câu nói đầu tiên lại
như vậy, mọi người chỉ cảm thấy Bắc Yến Đại hoàng tử đối Thần vương
Đông Tần vồ cùng thân thiện, nhưng Thương Địch trong lòng hiểu rõ, nhớ
tới chuyện nhiều năm về trước, hoàng huynh đối với chính mình một khắc
cung không quá thân mật!

Cho tới bây giời đều như kẻ thù, điểm
này, hai người bọn họ trong lòng điều hiểu rõ, tuy là ngoài mặt thân
mật, nhưng điều này ít khi xảy ra.

Khẽ cau mày, khóe miệng Thương Địch gợi lên một chút cười lạnh, "Đại hoàng huynh thật sự lo
lắng,Thương Địch thật ra rất lo lắng cho Đại hoàng tử, nếu thua ở trong
tay một một nữ nhân, không biết đến lúc đó mặt mày của Đại hoàng tử,
cũng chính là mặt của Bắc Yến."

Thương Địch bình thản ung dung,
đối đáp tự nhiên, ánh mắt và thần sắc trong lúc đó không có chút dao
động, trong mắt bình tĩnh vô cùng, nhưng đối với một số người, điều đó
thật ra là cực kỳ giống như khinh thường, giống như không có đem Thương
Dực để vào mắt.

"Ngươi..." Khuôn mặt Thương Dực trở nên giận dữ,
tiếp theo, trở nên bối rối, Thương Địch này, từ hồi nhỏ, luôn là cái gai trong mắt hắn, so với mới trước đây, Thương Địch lại càng trưởng thành
hơn, ánh mắt sâu không lường được, nghĩ đến trước khi đi, lời phụ hoàng
nói, ánh mắt Thương Dực càng thêm phần ảm đạm, siết chặc bàn tay lại,
nhíu mày đừa ra lời thách thức, "Nhiều năm không gặp, huynh đệ chúng ta
hẳn nên cùng luận bàn một chút, tam đệ hẳn là sẽ không không dám đi."

Thương Địch cười nhẹ, "Đại hoàng tử đã có ý, Thương Địch tất nhiên nghe theo,
Đại hoàng tử đi trước, nếu như cho công chúa Tuệ Mẫn nhiều cơ hội thắng, Đại hoàng tử nếu thắng Thương Địch sẽ không nói nhiều, nhưng nếu là
thua trên tay công chúa Tuệ Mẫn..."

Thương Địch cúi đầu, mỗi câu kia, đều mang một ý đồ riêng.

Thương Địch để cho hắn đi trước, vì không cho công chúa Tuệ Mẫn thêm nhiều cơ
hội thắng, ở trước mặt mọi người, là Thương Địch hắn cố tình nhắc đến,
nhất thời, làm cho sắc mặt Thương Dực cứng đơ, không đi lại không được,
bắt buộc hắn phải đi.

"Đại hoàng tử, giờ lành đã đến, nếu các vị
hào kiệt đã chuẩn bị tốt, cuộc săn bắn nên bắt đầu!" Thấy không khí
giằng co, lúc Bạt Kiếm đã giương cung, Sùng Chính đế liền mở miệng giảng hòa.

Thương Dực hừ lạnh một tiếng, hướng ngựa về hướng rừng rậm giục nó chạy...

Ánh mắt Thương Địch căng thẳng, cầm cây cung Đồng Tước đưa, lập tức theo
sát hắn... Sau đó, các thần sứ danh tiếng của nhiều quốc gia khác đều
lần lượt đi vào rừng rậm. Thái tử Sở, Tô Cầm cũng ở trong đám người đó, ở bên ngoài khu vực săn bắn, còn lại Sùng Chính đế, nữ hoàng Tây Lăng,
quốc chủ Nam Chiếu, cùng với các tùy tùng và các tiểu thư nhà quan gia.

Đột nhiên, Uyển quý phi đi đến trước mặt Sùng Chính đế, mở miệng cười dịu
dàng, "Hoàng thượng, mới vừa rồi nô tì thấy tam quốc đều có nữ tử đi
vào, Tây Lăng quốc Tuệ Mẫn công chúa, Bắc Yến quốc là vị nữ tử đệ nhất,
còn có Nam Chiếu quốc đệ nhất cô nương, còn lại duy nhất Đông Tần quốc
ta không có nữ tử đi vào, có phải hay không..."

Uyển quý phi cúi đầu, dừng một chút, tiếp tục nói, "Hoàng thượng, chúng ta cũng không thể
thua trận thế này! Dù thế nào, không thể tay không mà về, cũng không thể không vào một người ạ."

Sùng Chính đế khẽ nhíu mày, "Ái phi nói
có lý, nên cho ai cùng đi? Tại đây toàn những vị tiểu thư tuổi trẻ, chỉ
có duy nhất có Thiều Hoa quận chúa là gan dạ sáng suốt nhất, nhưng vì
thời tiết chuyển về xuân nên đã sớm bị nhiễm phong hàn, nay vẫn còn nằm ở trên giường dưỡng bệnh."

"Hoàng thượng, ngươi chớ coi thường
Đông Tần nữ tử ta, ở đây nhiều nữ tữ như vậy, tại sao chỉ có thể là quận chúa Thiều Hoa? Thật ra nô tì đối một người rất là xem trọng." Uyển quý phi vẫn như trước cười ôn hoà. Nghe nói như thế, An Ninh trong lòng
tuy hồi hộp một chút, nhưng có thể đoán được vài phần.

"Là ai? Ái phi nhìn trúng ai? Nói cho trẫm nghe một chút." Sùng Chính đế trên mặt vui vẻ, nghĩ đến đây rất hưng trí.

"Người đó là An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, cũng là nghĩa nữ của Hoàng hậu
nương nương! Nô tì cùng Hoàng hậu tỷ tỷ đều rất thích, An Ninh kia lại
rất thông minh, không bằng sai nàng ta đi! Người nhìn xem cách mà nàng
ta ngôi trên lưng ngựa, nhất định nhị tiểu thư sẽ không làm cho hoàng
thượng thất vọng." Uyển quý phi nói xong, giống như vô ý nhìn thoáng qua An Ninh.

An Ninh giật mình, quả nhiên vậy!

Hoàng thượng đánh giá An Ninh, khẽ nhíu mày, có đôi chút suy nghĩ.

"Hoàng thượng, không thể!" Nam Cung Thiên Duệ lập tức tiến lên, quỳ một gối
xuống, quanh khu vực săn bắn ngàn vạn nguy hiểm, bên trong mỗi con mồi
đều được nuôi dưỡng nhiều năm. Ngay cả là một nam tử, ở trong đó cũng
nguy hiểm là điều khó nói trước, hắn làm có thể cho Ninh nhi đi mạo
hiểm?

"Vì sao không thể?" Sùng Chính đế nhìn thần tử mà mình yêu thương, lông mày lập tức nhăn lên.

"Thứ nhất nhị tiểu thư là nữ tử, nếu là có chuyện gì không hay xảy ra..."

"Nam Cung tướng quân, ý của ngươi nói là bản cung nhìn lầm người sao? Bản
cung thấy An Ninh này thực sự có bản lĩnh, chớ không phải ngươi muốn
Đông Tần quốc chúng ta giống như hôm qua mất mặt trước tam quốc?" Giọng
nói của Uyển quý phi vẫn như trước ôn nhu, nhưng, nếu suy nghĩ kỹ thì
trong lời nói kia, cũng có vài phần sắc bén.

"Điều này..."

Nhất thời nghĩ đến hôm qua Đông Tần quốc bởi vì chuyện An Như Yên mà mất
mặt, Sùng Chính đế lập tức quyết định, đánh gãy lời nói của Nam Cung
Thiên Duệ, "Tốt lắm, như vậy liền quyết định, An Ninh tiếp chỉ, lập tức
nhật một cây cung tốt nhất, tiến vào khu vực săn bắn, nhất định không
thể làm mất mặt Đông Tần!"

An Ninh lập tức nhảy xuống, đi đến
trước mặt Sùng Chính đế, cúi đầu, "Thần nữ An Ninh xin tuân chỉ." Uyển
quý phi ơi là Uyển quý phi, thấy nàng đưa ra chủ ý này, nàng trong lòng
sáng tỏ, nàng ta là cố ý đẩy mình vào trong móng vuốt của những con mảnh thú!

"Ninh nhi..." Nam Cung Thiên Duệ vội vàng gọi thành tiếng đến, nhìn An Ninh, lông mày nhíu chặt, không thể giãn ra.

An Ninh cảm nhận được sự quan tâm của hắn, giương mắt nhanh chống nhìn vào tầm mắt của hắn, trong lòng thật sự cảm kích, con mắt Nam Cung Thiên
Duệ thật chặt, giống như hạ quyết tâm, nắm chặt tay cầu xin Sùng Chính
đế, "Hoàng Thượng, xin người cho phép thần được tiến vào khu vực săn
bắn, thần muốn vì Hoàng Thượng mà săn một con cáo trắng, đem da hiến lên cho Hoàng thượng."

Nếu không thể ngăn cản, hắn liền chỉ còn cách cùng nàng tiến vào, vô luận như thế nào, hắn cũng không có thể trơ mắt
nhìn An Ninh một mình tiến vào nơi nguy hiển như khu vực săn bắn được!(
yuki : thương anh tướng quân wa)

Cả thân thể An Ninh giật mình,
hôm nay nhiệm vụ của Nam Cung Thiên Duệ là phụ trách an nguy cho Hoàng
Thượng, nhưng hắn lại như vậy... Muốn đi vào khu vực săn bắn!

"Tốt, Nam Cung tướng quân đã có thành tâm như vậy, trẫm thật sự là cảm giác
thấy vô cùng vui mừng, đi thôi! Trẫm chờ ngươi dâng lên da con cáo
trắng" Sùng Chính đế cười thoải mái, lập tức cho phép thỉnh cầu của Nam
Cung Thiên Duệ.

Mà lúc này, ở một bên Hải Táp nhìn thấy tất cả,
tầm mắt dừng ở trên người An Ninh thật lâu, con mắt màu lam trở nên vô
cùng hứng thú, rốt cục, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, "Hoàng
Thượng Đông Tần, xin vui lòng cấp cho thần một cung tên, bây giờ khu vực săn bắn náo nhiệt như vậy! Hải Táp cũng từ từ trải nghiệm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui