Hầu Môn Độc Phi

Xe ngựa chở An Ninh từ từ đi trước, nhưng lại đi về hướng cửa thành.

Trên xe ngựa, An Ninh bị che kín hai mắt. Nhưng không cần nhìn nàng cũng có
thể tưởng tượng ra giờ phút này vẻ mặt Lưu Bảo Nhi đắc ý như thế nào.
Lưu Bảo Nhi tìm tới cửa, cũng nằm trong dự liệu của nàng, nhưng nàng lại không dự đoán được, nàng ta còn nhờ hai người khác tới giúp đỡ!

Sư huynh sao? An Ninh nghĩ tới cách xưng hô vừa rồi của Lưu Bảo Nhi. Nàng
ta bị phụ thân đưa lên núi học nghệ, hai vị sư huynh này của nàng ta,
kiếp trước nàng cũng có nghe qua. Đại sư huynh luôn là một thân y phục
màu xanh, còn nhị sư huynh thì thủy chung với y phục màu trắng.

Trước khi Lưu Bảo Nhi tới bái sư, thanh danh của hai người này trên giang hồ
cũng không tệ lắm, được xưng là "Thanh Bạch song hiệp". Nhưng từ khi có
vị sư muội ngang ngược Lưu Bảo Nhi này, hai người đó vì lấy lòng nàng
ta, nàng ta có yêu cầu gì cũng đều đáp ứng. Vì tính tình Lưu Bảo Nhi nhỏ mọn hẹp hòi, đã làm không ít chuyện không có tính người, thủ đoạn lại
tàn nhẫn đến cực điểm; bởi vậy, khi Lưu Bảo Nhi bị mọi người xem như tai họa, hai người kia cũng được phong cho danh hào "Thanh Bạch song sát".
Ba người này, cơ hồ là ai nhắc đến cũng biến sắc, người người gặp được
là giết.

Lưu Bảo Nhi vì đối phó với nàng, lại mời cả hai người này đến, xem ra, Lưu Bảo Nhi thật đúng là coi trọng nàng!

"Biểu tiểu thư, chúng ta đi tới nơi nào vậy?" An Ninh trầm giọng mở miệng.
Mặc dù bị bọn họ khống chế, nhưng trong lòng vẫn không có một chút kinh
hoảng. Nàng biết mình cần phải làm gì, nếu trong lòng càng bối rối, thì
càng không có lợi cho bản thân.

Lưu Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia đắc ý, "Đi tới đâu, đợi lát nữa ngươi sẽ biết!"

Từ rất sớm, Lưu Bảo Nhi đã vạch ra kế hoạch này. Hai ngày qua, nàng cũng
không hề rảnh rỗi, đã vì An Ninh tìm một nơi táng thân thật tốt. Vẫn chờ có cơ hội, hôm nay thật không dễ dàng nàng ta mới ra khỏi An Bình hầu
phủ. Nàng đã sắp xếp cho hai vị sư huynh chuẩn bị thật tốt, dù có đang
là ban ngày ban mặt thì sao chứ? Hai vị sư huynh của nàng không phải dễ
dàng bắt được An Ninh đưa lên xe ngựa hay sao? Lúc trước ở Vệ Thành hay
thậm chí là nơi khác, chuyện như vậy bọn họ cũng làm không ít, từ lâu đã vô cùng thuần thục.

Lúc này, nàng nhất định phải khiến cho An Ninh chết thật thê thảm!

Nghĩ đến mưu kế của mình lập ra, Lưu Bảo Nhi khoái chí cười ha ha ra tiếng.
Tiếng cười quanh quẩn ở trong xe ngựa, mơ hồ lộ ra hàn ý. An Ninh nghe
vào trong tai, mi tâm không khỏi nhíu lại. Rất nhanh xe ngựa đã dừng lại bên ngoài một ngôi miếu đổ nát.

"Bảo Nhi, đã đến rồi." Bên ngoài xe, bạch y nhị sư huynh mở miệng, người đã nhanh nhẹn nhảy xuống.

Hắn lập tức vén rèm che lên, thật cẩn thận đỡ Lưu Bảo Nhi xuống xe. Lưu Bảo Nhi hất hất cằm, phân phó hắn ở bên ngoài cột lại xe ngựa, sau đó quay
sang thanh sam đại sư huynh nói, "Sư huynh, huynh mau đưa nàng ta
xuống."

Thanh sam đại sư huynh rất nhanh khiêng An Ninh xuống xe. An Ninh có cảm giác thân thể mình bị ném thật mạnh xuống đất. Lúc này,
nàng đang ở bên trong ngôi miếu hoang đổ nát, bị người ta vứt xuống mặt
đất. An Ninh chịu đựng đau đớn, trong lòng âm thầm rủa ra tiếng, cắn cắn môi, nhưng vẫn cố ẩn nhẫn .

Xoạt một tiếng, khăn đen che mắt
được tháo xuống, An Ninh lại nhìn thấy được ánh sáng. Thứ đầu tiên nàng
nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười tùy tiện cùng với ánh mắt lóe ra âm độc vô cùng đắc ý của Lưu Bảo Nhi.

An Ninh theo bản năng đánh giá
bốn phía xung quanh một chút. Một gian miếu đổ nát, dựa theo thời gian
chạy xe ngựa vừa rồi, nàng có thể đoán được, nơi này nhất định cách rất
xa kinh thành, lại càng không khó đoán ra ý đồ của Lưu Bảo Nhi.

"Nhìn cái gì mà nhìn? An Ninh ngươi cuối cùng cũng đã nằm trong tay Lưu Bảo
Nhi ta!" Lưu Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, tiến lên từng bước, ngẩng cao
cằm, ngạo nghễ nhìn An Ninh, cẩn thận đánh giá. Bộ dạng của An Ninh này
thật sự không tồi, nghe nói vừa mới cập kê không lâu, đã xinh đẹp động
lòng người như vậy. Ngay cả nàng là một nữ nhi cũng phát hiện được trên
người nàng ta như ẩn như hiện phát ra hơi thở mê người, thật sự là làm
cho người khác đui mù. Nghe nói, danh hào "đệ nhất tài nữ" của biểu tỷ,
vốn là do lợi dụng An Ninh mà có. Cũng khó trách, nữ tử tài sắc vẹn toàn thế này, làm sao biểu tỷ có thể bỏ qua không tha chứ?

Trong lòng trồi lên một tia cười lạnh, hôm nay An Ninh rơi vào trong tay Lưu Bảo
Nhi nàng, thì đừng mơ tưởng có cơ hội giữ lại mạng sống.

Đột
nhiên, di dời tầm mắt, trong lúc lơ đãng lại thấy bạch y nhị sư huynh
đang nhìn An Ninh, trong mắt hắn mang theo một tia si mê. Lưu Bảo Nhi
không khỏi nhíu nhíu mày, khuôn mặt này, ngay cả nhị sư huynh của nàng
cũng bị mê hoặc rồi, nhất thời hờn giận trong lòng càng thêm mãnh liệt,
lạnh lùng mở miệng, "Nhị sư huynh, bộ dạng của nàng rất xinh đẹp sao?"

"Rất xinh đẹp." Bạch y nhị sư huynh trả lời hoàn toàn theo bản năng. Vừa rồi hắn ở bên ngoài đánh xe ngựa, không nhìn thấy nàng. Khi xuống xe cũng
chỉ thoáng nhìn qua, mà nữ tử này cũng là dùng chiếc khăn đen che hai
mắt. Hiện giờ, khăn đen đã được tháo xuống, đôi mắt sáng kia tròn to
linh động, ở trên gương mặt phát ra ánh sáng rạng rỡ, sáng lạn mê người. Thấy nàng đang trong trang phục nam tử, hắn nghĩ tới Lưu Bảo Nhi khi ở
bên ngoài hành tẩu cũng không ít lần giả nam trang. Hắn vốn tưởng rằng
Lưu Bảo Nhi đã là tuyệt sắc, nhưng nhìn nữ tử ở trước mặt, hắn không thể không thừa nhận: Lưu Bảo Nhi cùng nữ tử này, quả thực không khác nào là bùn với mây.

"Rất xinh đẹp?" Lưu Bảo Nhi phút chốc ngữ điệu cất
cao, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, hung hăng đánh vào ngực bạch y nhị sư
huynh, vẻ mặt tức giận. Hắn chẳng những không có tỉnh lại, mà còn khen
ngợi An Ninh xinh đẹp trước mặt nàng nữa sao?

Tuy rằng Lưu Bảo
Nhi cảm thấy chướng mắt hai vị sư huynh này, nhưng vì lòng hư vinh cao
cao tại thượng, nàng đã sớm coi hai người này là vật sở hữu của mình.
Cho dù nàng không thích họ, nhưng cũng sẽ không cho bọn họ thích người
khác, mà còn là An Ninh thì lại càng không thể được.

Bạch y nhị
sư huynh bị đánh một chưởng, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, ý thức
được phản ứng vừa rồi của chính mình, lập tức dời ánh mắt khỏi người An
Ninh, không ngừng ở bên cạnh Lưu Bảo Nhi lấy lòng, "Sư huynh là nói Bảo
Nhi rất xinh đẹp, nữ tử này sao có thể so được với Bảo Nhi của chúng ta
chứ?"

Nữ tử này sớm hay muộn cũng chết trong tay của Lưu Bảo Nhi,
thật đáng tiếc cho dung nhan xinh đẹp như vậy, nếu để thêm vài năm nữa,
nàng nhất định sẽ trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Tuy bạch y nhị sư huynh vô cùng tiếc hận, nhưng hắn cũng sẽ không vì một người sắp chết mà đắc tội tiểu tổ tông của hắn!

"Hừ, sư huynh suy nghĩ cái gì, Bảo Nhi có thể không rõ sao?" Lưu Bảo Nhi hừ
lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn An Ninh có chút dao động, trong đó lộ ra
một tia tà ác tính kế, làm cho người khác nhìn vào cảm thấy toàn thân tê dại.

An Ninh có chút nhíu mày, trực giác nói cho nàng biết, ý
nghĩ trong đầu của Lưu Bảo Nhi nhất định không phải là chuyện tốt đẹp
gì.

Quả nhiên, Lưu Bảo Nhi nặn ra một chút tươi cười, vô cùng
thân thiết kéo cánh tay bạch y nhị sư huynh, "Nhị sư huynh, yểu điệu
thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu huynh thấy bộ dáng nàng thật xinh đẹp, vậy Bảo Nhi đem nàng tặng cho huynh thì thế nào? An Bình hầu phủ nhị tiểu
thư, nghe nói vừa cập kê không lâu, bộ dạng này vẫn là một khuê nữ mới
lớn, tư vị của nàng khẳng định là rất mất hồn đi."

An Ninh rùng
mình, bàn tay dưới cánh tay áo phút chốc nắm chặt, trong mắt bắn nhanh
ra một tia hàn ý, Lưu Bảo Nhi này, cũng thật quá độc ác rồi!

"Hừ, trừng cái gì mà trừng?" Lưu Bảo Nhi nhận thấy ánh mắt của An Ninh, tức
giận hừ một tiếng. Khi xoay mặt lại nhìn về phía bạch y nhị sư huynh,
ngay lập tức khôi phục lại vẻ tươi cười, "Sư huynh, huynh cảm thấy thế
nào? Ta nghĩ tặng cho huynh nếm thử tư vị mới này trước, Bảo Nhi tra tấn nàng sau cũng không muộn!"

Bạch y nhị sư huynh vì nhưng lời này
của Lưu Bảo Nhi mà giật mình một lát. Khi tỉnh táo lại, hiểu rõ ý tứ của nàng, ngoài việc giận tái mặt, lại có hơn một phần lo lắng, "Bảo Nhi,
muội hiểu lầm rồi, trong lòng sư huynh chỉ có muội..."

"Bảo Nhi
đương nhiên biết trong lòng sư huynh chỉ có Bảo Nhi, bất quá, nam nhân
thôi... Chẳng lẽ sư huynh chưa tới hoa lâu lần nào sao?" Con ngươi Lưu
Bảo Nhi chuyển động , ý xấu trong mắt càng đậm.

Thân thể bạch y nhị sư huynh cứng đờ, nhất thời sắc mặt lúc xanh lúc trắng, "Bảo Nhi... ta..."

Từ sau khi yêu thích Lưu Bảo Nhi, tuy rằng hắn vẫn đi hoa lâu, nhưng chỉ
dám gạt Lưu Bảo Nhi, vụng trộm mà đi. Hắn không ngờ Lưu Bảo Nhi lại biết chuyện này. Theo bản năng, hắn nhìn thoáng qua thanh sam đại sư huynh,
lại nhìn thấy vẻ mặt vô tội của sư huynh mình.

"Sư đệ, chuyện này
không phải là ta nói." Thanh sam đại sư huynh bắt tay để trước ngực,
đứng một bên xem trò hay. Hắn ước gì Lưu Bảo Nhi vì chuyện này mà lạnh
nhạt với nhị sư đệ, như vậy cơ hội hắn có được Bảo Nhi sẽ lớn hơn, không phải sao? Bảo Nhi được Lưu lão gia vô cùng yêu thương, cưới được Bảo
Nhi, chẳng khác nào cưới được một nửa gia sản của Lưu gia, việc này thu
về lợi ích không nhỏ đâu.

An Ninh nhìn này ba người đối đáp, ánh mắt chợt lóe, đáy mắt không dấu vết xẹt qua một chút tính toán.

"Biểu tiểu thư, hai vị công tử đây đều tuấn tú lịch sự, lại cùng tình thâm ý
trọng đối với ngươi. Quả thật khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ." Khóe
miệng An Ninh giơ lên một chút tươi cười, vẻ mặt vô hại, nụ cười này tuy rằng không thể mê hoặc được Lưu Bảo Nhi đang tràn đầy địch ý với nàng,
nhưng lại chậm rãi rơi vào tâm trí hai vị sư huynh kia của nàng ta.

Bọn họ sao có thể không hiểu rõ Lưu Bảo Nhi chứ? Lưu Bảo Nhi trời sinh tính tình ương ngạnh, nữ tử trước mắt này lại dịu dàng vô hại. Nhớ tới lúc
Lưu Bảo Nhi kể chuyện cho bọn họ nghe, tuy rằng lúc ấy phẫn nộ không
thôi, nhưng giờ phút này, nhìn thấy một nữ tử mảnh mai như vậy, trong
lòng bọn họ cũng hiểu được vài phần.

Nhưng hiểu được thì có thể
làm thế nào? Nếu Lưu Bảo Nhi muốn nữ tử này phải chết thì nhất định nàng ấy không có khả năng sống sót. Chuyện như thế này đã từng xảy ra không
biết bao lần. Ở trong mắt hai người bọn họ, mệnh lệnh của Lưu Bảo Nhi
chính là tất cả. Cho dù nàng muốn hai người bọn họ xâm nhập vào hoàng
cung ám sát hoàng đế, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng.

Lúc này lại nghe thấy nữ tử xinh đẹp trước mặt khen ngợi, phòng bị trong lòng dần dần biến mất.

"Hừ!" Lưu Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đang mơ tưởng tính kế gì vậy, hôm nay ngươi đừng hòng trốn khỏi lòng bàn tay của Lưu Bảo Nhi ta."

An Ninh nhíu mày, "Điều này An Ninh tất nhiên là biết được, An Ninh cũng
sẽ không bỏ trốn, nhưng An Ninh có chút suy nghĩ, hai vị công tử đều yêu thương biểu tiểu thư như vậy, không biết rốt cuộc biểu tiểu thư có cảm
tình đối với vị nào?"

An Ninh dứt lời, quả nhiên nhìn thấy sắc
mặt Lưu Bảo Nhi thoáng giật mình, mà hai vị sư huynh đồng thời liếc mắt
nhìn đối phương một cái, sau đó lập tức đều đem ánh mắt dừng ở trên
người Lưu Bảo Nhi, trong mắt ẩn chứa chờ mong cùng khẩn trương.

An Ninh thấy hiệu quả mong muốn đang chậm rãi hiện ra, khóe miệng lơ đãng
nhếch lên, tiếp tục mở miệng nói, "Đông Tần quốc không thể giống như Tây Lăng quốc, Tây Lăng nữ tử một người có thể thú rất nhiều nam tử. Các vị sinh ra ở Đông Tần quốc, theo phong tục của Đông Tần quốc, nam tử có
thể có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng nữ tử lại chỉ có thể gả cho duy nhất
một người. Không biết trong hai vị công tử, vị nào có phúc khí được ôm
giai nhân về? Nếu có thể ôm giai nhân về, quả nhiên là vận khí vô cùng
tốt , chỉ là đáng tiếc cho người còn lại, nữ tử mình yêu thương lại cùng người khác động phòng hoa chúc, tư vị này quả thật…..."

"Ngươi
câm miệng cho ta." Lưu Bảo Nhi gầm lên, đánh gãy lời nói của An Ninh. An Ninh này, rõ ràng đang cố ý châm ngòi ly gián ba người bọn họ. Đang
muốn tiến lên đánh An Ninh một cái bạt tai, lại bị hai vị sư huynh ngăn
lại.

Thanh sam đại sư huynh nắm cổ tay Lưu Bảo Nhi, vẻ mặt gấp
gáp nhìn nàng, "Bảo Nhi, sư huynh vẫn thích muội, lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã yêu muội rồi. Muội cũng thích sư huynh phải không? Người
muội sẽ gả là ta, đúng hay không?"

Câu nói kia của An Ninh cơ hồ
đã tạo ra khoảng cách giữa hai vị sư huynh của Lưu Bảo Nhi, đằng sau
những lời nói đó, không thể nghi ngờ là nàng muốn kích thích đến suy
nghĩ khúc mắc nhất trong đáy lòng của hai nam nhân này. Vấn đề đó, không phải bọn họ chưa từng nghĩ qua, chỉ là trước kia vẫn e ngại đối phương
nên không nói ra. Bây giờ, An Ninh nói thẳng ra như vậy, đem toàn bộ lo
lắng trong nội tâm của bọn họ phơi bày hết ra bên ngoài. Nếu như hôm nay Lưu Bảo Nhi không cho bọn họ một đáp án thỏa đáng, chắc hẳn bọn họ sẽ
không an lòng.

"Ngươi buông Bảo Nhi ra, người trong lòng của
Bảo Nhi là ta. Ngày hôm qua nàng còn hôn ta." Bạch y nhị sư huynh tiến
lên, đẩy mạnh thanh sam đại sư huynh ra, lôi cổ tay Lưu Bảo Nhi, kéo
nàng ôm chặt chẽ ở trong lòng mình.

Tuy rằng Lưu Bảo Nhi đã luyện qua võ công, nhưng khí lực của nàng so với sư huynh mà nói thì vẫn kém
một chút. Lưu Bảo Nhi bị giam cầm trong lòng của hắn giãy dụa muốn thoát ra, nhưng bạch y nhị sư huynh ở đằng sau sao có thể để cho nàng đạt
được ý muốn? Bạch y nhị sư huynh nghĩ rằng, chỉ cần hắn ôm chặt lấy Lưu
Bảo Nhi, thì có thể khiến cho đại sư huynh mất đi hi vọng.

Thanh sam đại sư huynh ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn sư đệ của mình, "Hôn ngươi?"

Biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, con ngươi thanh sam đại sư huynh trở
nên căng thẳng. Rút mạnh lưỡi kiếm ở bên hông, nhằm vào bạch y nhị sư
huynh đâm tới. Thế kiếm dứt khoát, không vì người kia là sư đệ của mình
mà có chút lưu tình, ra tay tàn nhẫn như đối với kẻ địch.

Bạch y
nhị sư huynh không ngờ đại sư huynh lại ngoan độc như vậy, mắt thấy lưỡi kiếm sắp đâm vào thân thể mình, hắn nhanh nhẹn tránh né. Nhưng hành
động này lại khiến cho Lưu Bảo Nhi có cơ hội giãy thoát ra ngoài. Hơi ấm của nữ nhân trong lòng biến mất, bạch y nhị sư huynh rủa thầm một
tiếng, vừa ngẩng đầu, đã thấy ngay người muốn giãy ra khỏi ôm ấp của hắn - Lưu Bảo Nhi lại bị thanh sam đại sư huynh kéo mạnh vào trong lòng.
Không ngờ, đại sư huynh lại ôm lấy hai vai của Lưu Bảo Nhi, cúi người
hôn môi của nàng, hình ảnh này không thể nghi ngờ đã làm hắn càng thêm
kích động.

Thanh sam đại sư huynh lúc này chỉ muốn chứng minh
mình thắng sư đệ một bậc, Bảo Nhi đã hôn sư đệ thì sao? Vậy hắn muốn để
cho sư đệ biết, hắn cũng có thể hôn Bảo Nhi, hắn cũng có thể cùng Bảo
Nhi có hành động thân mật. Con ngươi trở nên thâm trầm, giờ phút này, nữ nhân mình thích đứng ngay trước mặt, gần gũi như vậy, kích thích ngọn
lửa thiêu đốt trong lòng thanh sam đại sư huynh, ngay cả máu trong người cũng bất giác sôi trào, từng chút từng chút đưa môi mình tới gần môi
Lưu Bảo Nhi…….

Ngày thường tuy Lưu Bảo Nhi cùng sư huynh đệ hai
người họ không phải chưa từng có những hành động thân thiết, nhưng cùng
lắm hắn cũng chỉ được ôm một cái mà thôi. Hơn nữa, trong đầu hắn đã ảo
tưởng không biết bao nhiêu lần hình ảnh Lưu Bảo Nhi trở thành nữ nhân
của hắn, đôi môi kia, hắn đã luôn muốn được chạm vào; hiện giờ, hắn phải chớp ngay lấy cơ hội hiếm có này mới được.

"Không, không
cần... nếu ngươi dám, ta nhất định sẽ giết ngươi!" Lưu Bảo Nhi vội vàng
rống to. Nhìn mặt hắn càng ngày càng gần, trong lòng chán ghét đến cực
điểm, muốn đẩy hắn ra, nhưng hai vai của nàng bị hắn giữ chặt, căn bản
không thể làm gì được…... Chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt đáng ghét
kia càng lúc càng phóng đại không ngừng tới gần. Lập tức, đôi môi bị che lại, trong đầu Lưu Bảo Nhi trống rỗng, cảm giác không khác nào ngã
xuống địa ngục.

Tức giận bộc phát, Lưu Bảo Nhi giờ phút này hận
không thể giết người, nàng không nghĩ tới đại sư huynh lại dám làm trái ý của nàng.

Người có thể hôn Lưu Bảo Nhi nàng, nhất định phải là
người mà nàng thích, sao có thể bị đại sư huynh chiếm mất tiện nghi? Xúc cảm trên môi truyền đến, chán ghét trong lòng không ngừng nổi lên. Lưu
Bảo Nhi sức giãy dụa, muốn đẩy hắn ra, nhưng thanh sam đại sư huynh
đương nhiên sẽ không để cho nàng như ý. Hắn còn đang đắm chìm bên trong
đôi môi ngọt ngào này. Lưu Bảo Nhi tuy rằng ương ngạnh cùng tàn nhẫn,
nhưng vốn là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, tư vị khi hôn
nàng, tất nhiên là mất hồn hơn nhiều so với hoa nương ở thanh lâu. Hơn
nữa, nàng còn là nữ nhân mà hắn thích, chỉ cần một cái hôn đã khơi dậy
dục vọng trong cơ thể hắn. Hắn chẳng những luyến tiếc không muốn buông
ra, mà còn muốn hoàn toàn chiếm lấy thân thể mềm mại trong lòng này.

Chỉ cần Bảo Nhi trở thành nữ nhân của hắn, thì sư đệ sẽ không còn cách nào
tranh giành với hắn được nữa. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thanh sam đại sư huynh, đáy mắt hắn càng thêm thâm trầm, hành động càng thêm điên rồ, tay hắn đột nhiên xoa nắn nơi mềm mại trước ngực Lưu Bảo Nhi.

Lưu Bảo Nhi toàn thân ngẩn ra, nhận thấy ý đồ của hắn, hô hấp đục ngầu kia
lại càng làm cho Lưu Bảo Nhi chán ghét cực điểm, đầu gối nhanh chóng
nhấc lên, hung hăng đá đá mạnh vào hạ thân của hắn.

"Á..." Thanh
sam đại sư huynh bị đau bất ngờ rống lên một tiếng, nhất thời buông Lưu
Bảo Nhi ra, hai tay ôm lấy hạ thân, cả người co quắp, đau đến nhe răng
há mồm.

Lưu Bảo Nhi được tự do, bàn tay không ngừng chà xát miệng mình, hung hăng trừng mắt nhìn thanh sam đại sư huynh, không chút do dự bước tới, tặng cho đại sư huynh một cái tát thật mạnh ở trên mặt. “Ba”
một tiếng, ngay cả An Ninh ngồi một bên cũng thấy giật mình.

Nhìn cuộc nội chiến vừa rồi của ba người bọn họ, đáy mắt An Ninh không dấu
vết xẹt qua một tia tính toán. Lưu Bảo Nhi tự cho mình là cao cao tại
thượng, chỉ riêng vẻ chán ghét trong mắt cùng với sức lực hạ xuống cái
tát kia của nàng, có thể nhìn ra, nhất định là Lưu Bảo Nhi cảm thấy bị
chó cắn một phát. Chỉ sợ là hận không thể cắt luôn đôi môi của mình bị
thanh sam đại sư huynh hôn qua mà thôi!

Ánh mắt An Ninh đảo qua
bạch y nhị sư huynh, chân mày nàng khẽ nhếch. Trên người hắn phát ra
nồng đậm tức giận cùng khiếp sợ, đôi mắt đỏ ngầu bừng bừng lửa giận, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán phập phồng. Tầm mắt hắn
sắc bén, sáng quắc nhìn trừng trừng thanh sam đại sư huynh, giống như
cực lực ẩn nhẫn .

"Ngươi dám làm như vậy với Bảo Nhi!" Bạch y nhị sư huynh nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ bước tới, thừa dịp thanh sam
đại sư huynh vẫn đang quằn quại đau đớn, hung hăng túm lấy vạt áo hắn,
trợn mắt lên nhìn chòng chọc.

"Sư đệ... Sư đệ..." Thanh sam đại
sư huynh bị sát ý trong mắt hắn làm cho kinh sợ. Tuy rằng huynh đệ hai
người bọn họ đã từng vì Lưu Bảo Nhi mà ra tay với nhau, nhưng chưa từng
dùng hành động quá khích như vừa rồi để kích thích đối phương. Thanh sam đại sư huynh nghĩ lại hành động khi nãy của mình, nhất định là đã chọc
giận vị sư đệ này rồi. Nhưng trong lòng hắn cũng suy nghĩ, chẳng lẽ sư
đệ chưa từng nghĩ đến việc hành động như vậy sao? Nghĩ như thế, con
ngươi thanh sam đại sư huynh trở nên căng thẳng, đối mặt với phẫn nộ của sư đệ, hừ lạnh một tiếng:

"Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, lúc ngươi ở hoa lâu ôm hoa nương chơi đùa, chẳng lẽ không có ảo
tưởng người trong lòng mình là Bảo Nhi sao?"

“Oanh” một tiếng,
những lời này không thể nghi ngờ là một đạo sét đánh vang dội, làm không khí trong gian miếu đổ nát nhất thời nổ tung, càng thêm kích thích cục
diện bế tắc của ba người bọn họ.

Lưu Bảo Nhi tay đặt trên nhuyễn
kiếm, giờ phút này, nàng chỉ muốn giết người, hai nam nhân kia thực sự
quá vũ nhục nàng, có là sư huynh của nàng thì sao chứ? Nàng cũng giết
không tha, bất quá... ánh mắt chợt liếc qua An Ninh, lấy lại một chút lý trí. Lưu Bảo Nhi biết, mục đích của nàng hôm nay là phải khiến cho An
Ninh chết không được tử tế, nên vẫn cần phải lợi dụng hai vị sư huynh
này.

Trong mắt xẹt qua một tia ác độc, Lưu Bảo Nhi lớn tiếng
quát, "Các ngươi, nếu ai chiếm được thân thể của An Ninh thì ta sẽ ở
cùng người đó."

Hừ, hôm nay nàng nhất định phải để An Ninh nếm
thử tư vị bị người khác chà đạp! Quay sang hai người kia, Lưu Bảo Nhi
nặn ra một nụ cười giả tạo.

Thân thể An Ninh ngẩn ra, toàn thân
càng thêm cảnh giác, bàn tay trong ống tay áo nhanh chóng tìm nắm vật gì đó, cả người tràn ngập phòng bị.

Vốn dĩ còn đang giằng co, hai
vị sư huynh kia nghe Lưu Bảo Nhi nói như vậy, bất chợt giật mình, không
ngờ Lưu Bảo Nhi sẽ nói ra những lời này.

"Thật vậy sao?" Bạch y nhị sư huynh khẽ nhíu mày, muốn xác nhận lại xem hắn có nghe lầm hay không.

Lưu Bảo Nhi thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch,
"Đương nhiên là thật, nhị sư huynh, nếu huynh đoạt trong sạch của nàng,
khiến cho nàng chịu đủ mọi tra tấn, coi như giúp Bảo Nhi xả giận, sau
này Bảo Nhi sẽ gả cho huynh."

"Được, Bảo Nhi, muội đã nói thì
phải giữ lời đó." Trong lòng bạch y nhị sư huynh vui vẻ, vừa rồi hắn
cũng có chút động tâm với nữ tử An Ninh này, có thể chiếm đoạt nàng, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.

Dứt lời, bạch y nhị sư huynh liền
buông vạt áo đại sư huynh ra, một tay đẩy đại sư huynh ngã xuống đất,
đắc ý nhìn sư huynh một cái, trong lòng hừ lạnh, chỉ cần hắn làm xong
chuyện này, Bảo Nhi sẽ là nữ nhân của hắn!

Cao hứng xoay người,
nhìn về phía nữ tử phẫn nam trang xinh đẹp kia, vận khí của hắn hôm nay
sao lại tốt như vậy? Xem ra ông trời vẫn luôn ưu ái hắn. Ánh mắt hắn
nhìn An Ninh từ trên xuống dưới, tiểu mỹ nhân này nếu có thể làm thiếp
của hắn thì thật quá mỹ mãn. Nhưng chỉ sợ là không có khả năng, Bảo Nhi
sẽ không bỏ qua cho nàng, bất quá, có thể được một lần mất hồn, hắn cũng cảm thấy hết sức thỏa mãn rồi.

An Ninh nheo mắt lại, nhìn bạch y nhị sư huynh kia tiêu sái từng bước tiến tới gần nàng, liếc mắt nhìn
thấy vẻ mặt Lưu Bảo Nhi vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt hơi trầm
xuống, "Vị công tử này, sao ngươi lại ngốc như vậy? Ngươi thật sự nghĩ
rằng nếu phá hủy trong sạch của ta, sư muội ngươi sẽ gả cho ngươi sao?
Nàng chẳng những sẽ không gả cho ngươi, mà còn lấy cớ này để ngươi không còn khả năng có được nàng nữa."

Lưu Bảo Nhi là người nói lời giữ lời hay sao? Nàng ta chẳng qua chỉ lợi dụng nam nhân này thôi!

Bạch y nhị sư huynh đột ngột dừng động tác, nhíu mày, dựa vào tính tình của
Bảo Nhi, điều này không phải là không có khả năng. Hắn đang do dự thì
phía sau truyền đến tiếng nói thúc giục của Lưu Bảo Nhi, "Nhị sư huynh,
huynh đừng nghe nàng nói linh tinh. Bảo Nhi đã hứa thì nhất định sẽ làm
được. Sư huynh thích Bảo Nhi, Bảo Nhi biết, Bảo Nhi cũng thích huynh.
Bảo Nhi không ngại huynh có nữ nhân khác. Huynh mau làm theo lời Bảo Nhi nói, nếu không Bảo Nhi sẽ không để ý đến huynh nữa."

Giọng nói
của Lưu Bảo Nhi uyển chuyển mềm mại, ngọt ngào giống như đang hờn dỗi
với hắn, nhất thời làm cho xương cốt của nhị sư huynh đều mềm nhũn, hắn
ngay lập tức gật đầu, "Bảo Nhi, muội bảo sư huynh làm cái gì, thì sư
huynh nhất định sẽ làm cái đó, tất cả sư huynh đều nghe theo Bảo Nhi ."

Dứt lời, liền tiếp tục từng bước một đi tới gần An Ninh, phía sau khóe
miệng Lưu Bảo Nhi giơ lên một chút đắc ý, ngoan độc trong mắt cũng càng
thêm nồng đậm, trong lòng oán thầm: ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi nhất
định sẽ làm cái đó sao? Chờ ngươi làm nhục An Ninh xong, ta liền cho
ngươi đi tìm chết. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ nghe lời ta tự mình đi tìm
chết hay không đây?

Hừ, nam nhân không đầu óc! Chỉ xứng bị nàng
lợi dụng, còn vọng tưởng làm phu quân của Lưu Bảo Nhi nàng sao? Kiếp sau cũng không có cơ hội đâu!

Nhìn bạch y nhị sư huynh ngày một tới
gần, An Ninh theo bản năng lùi người lại, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Dĩ nhiên, nàng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần hắn chạm vào nàng, nàng sẽ lập tức bắn ra ngân châm trong tay. Nghĩ đến ngân châm kia, trong lòng An Ninh
hừ lạnh, một con hổ bị ngân châm này gây thương tích còn phải đau đớn
thống khổ mà chết, huống chi chỉ là một người bình thường!

"Tiểu
mỹ nhân, nàng đừng sợ...... Tuy rằng hôm nay nàng khó thoát khỏi cái
chết, nhưng trước khi chết, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng. Để cho
nàng không đến mức sau khi chết mà vẫn chưa có cơ hội trở thành nữ nhân
chân chính." Bạch y nhị sư huynh lộ ra ánh mắt hạ lưu, trong lòng An
Ninh dâng lên một tia chán ghét. Hai ngón tay cầm ngân châm phút chốc
căng thẳng, đang định bắn ngân châm ra, lại cảm thấy trong không khí có
một cỗ khí thế sắc bén đánh úp lại.

"A..." Một tiếng kêu đau đớn
vang lên, không phải từ người nào khác, mà phát ra từ chính miệng của
bạch y nhị sư huynh kia. Hắn lúc này, hai mắt mở lớn, bộ mặt dữ tợn, tựa hồ mang theo vài phần khó tin. Trên đầu của hắn cắm một con dao găm sắc bén, một dao mất mạng, cả người đổ rầm ngã xuống đất.

An Ninh cả kinh, mọi người ở đây, bao gồm Lưu Bảo Nhi cùng với thanh sam đại sư
huynh sắc mặt tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn đều không biết rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra. Giật mình nhìn nhị sư huynh mới vừa rồi còn
sống, giờ phút này đã không còn hơi thở nằm trên mặt đất, trên y phục
trắng thấm đẫm máu tươi chảy ra.

"Ninh Nhi..." Giọng nói quen
thuộc kéo An Ninh hoàn hồn, phục hồi tinh thần, thân thể của nàng đột
nhiên lọt vào một vòm ngực rộng lớn, hơi thở quen thuộc khiến cho An
Ninh cảm thấy thực an tâm.

"Ninh Nhi, nàng có sao không? Bọn
chúng không làm nàng bị thương chứ?" Thương Địch nắm lấy hai bả vai của
An Ninh, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng từ trên xuống dưới, động tác mềm nhẹ
như sợ làm nàng bị tổn thương. Những kẻ kia, nếu thật sự làm Ninh Nhi bị thương, Thương Địch hắn chắc chắn sẽ bất chấp hết thảy, khiến cho bọn
chúng chết không có chỗ chôn.

Cảm nhận được sự quan tâm của hắn,
trong lòng An Ninh dâng lên một chút ấm áp. Nàng không ngờ Thương Địch
có thể tìm tới đây. Nàng còn tưởng rằng bản thân phải chiến đấu một
mình, lại không nghĩ tới, hắn vì nàng mà tìm tới, ở đây cùng nàng. Trên
mặt An Ninh lộ ra một chút tươi cười sáng lạn, ấm áp tựa như ánh mặt
trời mùa đông, nhẹ nhàng lau từng giọt mồ hôi trên trán Thương Địch,
"Tại sao lại khẩn trương như vậy, quần áo đều ướt hết rồi."

Ngữ
điệu ôn nhu, mềm nhẹ dịu dàng, như một làn gió mát, làm Thương Địch đang căng thẳng như được xoa dịu. Thương Địch nhìn tươi cười trên mặt An
Ninh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thật may không có việc gì! Hắn sao có thể không khẩn trương chứ? Vừa nghe nói Ninh Nhi bị bắt đi, tim của hắn như bị ai đó bóp chặt, hô hấp gần như bị ngừng lại.

Hiện tại rốt cục nhìn thấy Ninh Nhi không có việc gì, Thương Địch mới có thể lộ ra
một chút tươi cười. Nhưng nghĩ tới đám người bắt cóc Ninh Nhi, con ngươi thâm thúy của Thương Địch lại nhanh chóng căng thẳng, toàn thân toát ra sắc bén, làm cho lo lắng vừa nãy trong nháy mắt tụ lại, quanh quẩn bên
hắn.

Vừa rồi nếu không phải hắn ra tay kịp thời, giết chết tên
nam nhân kia, thì có phải hiện tại Ninh Nhi sẽ bị thương tổn hay không?

Ánh mắt đảo qua thi thể của bạch y nam tử trên mặt đất, lại chuyển đến trên người đôi nam nữ ở bên cạnh. Lúc nhìn đến Lưu Bảo Nhi, trong mắt Thương Địch nhất thời bắn nhanh ra một tia hàn ý, "Là ngươi!"

Lưu Bảo
Nhi đã sớm phục hồi tinh thần, nàng thật không ngờ nam nhân anh tuấn này lại đến đây. Vừa rồi nhìn thấy hắn lộ ra lo lắng cùng quan tâm đối với
An Ninh, trong lòng nàng không khỏi trồi lên một tia ghen tỵ. Nam nhân
ưu tú như vậy, nhưng lại ở nơi có Lưu Bảo Nhi nàng mà chăm sóc ân cần
với An Ninh, sao nàng có thể vừa mắt mà tiếp tục nhìn?

"Là ta thì
sao? Thức thời thì cút nhanh, bản tiểu thư tha chết cho ngươi, ta chỉ
muốn mạng của nàng, không liên quan gì tới ngươi!" Lưu Bảo Nhi hừ nhẹ
một tiếng, nam tử trước mắt này sâu không lường được, tốt nhất phải đuổi hắn đi thật nhanh.

Không liên quan? Thương Địch coi như đang
nghe chuyện cười, hừ lạnh ra tiếng, "Ngươi muốn mạng của nàng, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?"

Không liên quan gì tới hắn? Chỉ cần là chuyện của An Ninh, sao có thể cùng hắn không liên quan?

"Ngươi..." Trong lòng Lưu Bảo Nhi giật mình, trong mắt tức giận càng đậm. Nhìn nhị sư huynh đã chết, trong đầu rất nhanh tính toán, hiện giờ thiếu nhị sư
huynh hỗ trợ, nàng chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người đại sư huynh mà thôi. Tầm mắt chuyển nhanh sang thanh sam đại sư huynh, Lưu Bảo Nhi ánh mắt chợt lóe, chỉ trong nháy mắt, trên mặt đã lộ ra lo lắng, tới gần
đại sư huynh bên cạnh, "Đại sư huynh, huynh sao vậy? Vừa rồi... Bảo
Nhi... Bảo Nhi..."

Lưu Bảo Nhi trong lòng hết sức phẫn nộ, nhớ
tới mình bị cưỡng hôn khi nãy, nàng thực sự hận mình không thể giết ngay đại sư huynh, nhưng trong tình cảnh này, nàng không thể không cố nén
tức giận, một lần nữa quay sang hắn mềm mỏng nói, "Bảo Nhi không phải cố ý, đại sư huynh đang trách Bảo Nhi sao?"

Cú đá chí mạng lúc đó
của Lưu Bảo Nhi, tới tận bây giờ đại sư huynh vẫn còn cảm thấy ê ẩm đau. Nàng hoàn toàn hạ thủ không lưu tình, chỉ thiếu chút nữa, tính phúc nửa đời sau của hắn bị hủy trên chân của Bảo Nhi rồi. Hiện giờ, vẻ mặt của
hắn không còn ôn hòa giống với trước kia nữa, sau khi thấy một màn thổ
lộ giữa nàng với nhị sư đệ, khuôn mặt hắn đã trở nên lạnh lùng cùng bất
mãn.

Phản ứng này của đại sư huynh Lưu Bảo Nhi thực không ngờ
tới, trong lòng thầm nghĩ không ổn. Tất nhiên đại sư huynh là đang giận
nàng, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, sắc mặt trầm xuống. Dù sao
cũng phải nghĩ ra biện pháp, Lưu Bảo Nhi chạm lên đôi môi đỏ mọng của
mình. Học theo động tác của đại sư huynh vừa rồi hôn môi mình, Lưu Bảo
Nhi chủ động ngồi xuống bên cạnh hôn môi hắn. Động tác tuy có chút vụng
về, nhưng lại làm cho thân thể đại sư huynh ngẩn ra, đầu óc phút chốc
trống rỗng.

An Ninh nhìn hành động của Lưu Bảo Nhi, khẽ nhíu mày, trong lòng hiểu rõ. Lưu Bảo Nhi này, quả thật là bằng bất cứ giá nào để đạt được mục đích! Mới vừa rồi chán ghét như vậy, nhưng bây giờ lại
dùng mỹ nhân kế, quả thực vô cùng thủ đoạn!

"Đại sư huynh, huynh
có thể tha thứ cho Bảo Nhi không? Bảo Nhi sai rồi, về sau Bảo Nhi làm
thê tử của đại sư huynh được không? Mỗi ngày sẽ cùng với đại sư huynh ở
chung một chỗ, đại sư huynh muốn Bảo Nhi làm thế nào, Bảo Nhi sẽ làm như thế." Lưu Bảo Nhi cúi thấp đầu, cố nén phẫn nộ trong lòng.

Bộ
dạng thẹn thùng tới mức có thể chảy ra nước của Lưu Bảo Nhi hiện giờ
cùng với nụ hôn bất ngờ kia của nàng, không thể nghi ngờ đã xóa sạch oán hận của thanh sam đại sư huynh đối với Lưu Bảo Nhi, trong lòng lại sôi
trào, "Muội nói thật sao?"

"Bảo Nhi vừa rồi cũng đã…..." Lưu Bảo Nhi cắn chặt môi, "Còn có thể giả bộ được sao?"

Đại sư huynh bỗng chốc vui vẻ, "Qua chút thời gian nữa, huynh phải tới nhà muội cầu hôn."

Lưu Bảo Nhi giật mình, nhưng không làm cho đại sư huynh phát giác ra điều
gì bất thường, gật gật đầu, trong lòng hừ lạnh, cầu hôn? Qua hôm nay
hẵng nói, những việc của tương lai ai có thể nắm chắc được? Nhưng Lưu
Bảo Nhi cũng biết, mình đã một lần nữa khống chế được nam nhân này, mở
to mắt thân thiết nhìn hắn, "Sư huynh, Bảo Nhi đỡ huynh đứng lên."

Đợi Lưu Bảo Nhi đỡ thanh sam đại sư huynh đứng dậy, lúc nhìn về phía An
Ninh, ánh mắt nàng lại có thêm vài phần tự tin. An Ninh không có võ
công, Thần vương trước mặt này, tuy thâm sâu không lường được, nhưng
nàng cùng đại sư huynh liên thủ, cũng không nhất định sẽ bại trong tay
hắn. Chỉ cần giải quyết được Thần vương, thì An Ninh vẫn là cá nằm trên
thớt của nàng, tùy nàng chém giết!

Hôm nay, bằng bất cứ giá nào nàng cũng không thể để cho An Ninh còn sống mà ra khỏi ngôi miếu đổ nát này.

"Sư huynh, giúp Bảo Nhi giết nàng." Lưu Bảo Nhi nâng kiếm chỉ vào An Ninh, giọng điệu kiên quyết không cho phản bác.

Thanh sam đại sư huynh nhận được hứa hẹn của giai nhân, trong lòng tràn ngập
vui mừng, hiện giờ Lưu Bảo Nhi mở miệng yêu cầu, sao hắn có thể cự
tuyệt? Cho dù Lưu Bảo Nhi không cho hắn giết An Ninh, hắn cũng sẽ chủ
động lấy đầu An Ninh, đem đến trước mặt Lưu Bảo Nhi để đổi lấy nụ cười
của nàng.

Thanh sam đại sư huynh nhìn về phía nam nhân đột nhiên
xuất hiện ở nơi này giết nhị sư đệ. Nam nhân này không hề đơn giản, đây
là nhận định đầu tiên của hắn khi nhìn thấy đối phương. Nhưng công phu
của hắn cũng không phải tầm thường, vì Lưu Bảo Nhi, hắn nhất định phải
liều mạng.

Nắm chặt kiếm trong tay, nhanh nhẹn đâm về phía Thương Địch, nhưng còn chưa kịp đụng tới thân thể của Thương Địch, hắn đã ngẩn người ra, một cây ngân châm đâm vào cơ thể hắn. Cùng lúc đó, một cây
ngân châm khác cũng đâm vào cánh tay của Lưu Bảo Nhi.

Ngân châm
đâm vào chỉ hơi đau một chút, giống như bị muỗi đốt mà thôi, nhưng nháy
mắt tê dại theo miệng vết thương lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai
lan ra toàn thân, khiến cho người ta không kịp phản ứng, toàn bộ thân
thể mất hết tri giác, không khống chế nổi chính mình.

"Ngươi..."
Lưu Bảo Nhi nhìn khóe miệng An Ninh nhếch lên cười có chút quỷ dị, trong lòng nhất thời hiểu ra, nhất định là An Ninh đã động tay động chân,
"Ngươi giở trò gì với chúng ta?"

Lúc này, An Ninh vòng qua thanh
sam đại sư huynh, đi đến bên cạnh Lưu Bảo Nhi, nhẹ nhàng đụng vào tay
nàng một chút. Ngay lập tức, thanh kiếm trong tay Lưu Bảo Nhi rơi xuống
đất kêu loảng xoảng. Trong lòng An Ninh nghĩ thầm, hiệu quả của độc này
thật đúng là kinh người, nhanh như vậy đã có tác dụng, quả không hổ là
do Độc vương nghiên cứu ra.

Nàng lựa chọn sử dụng độc dược dễ
điều chế nhất trong “độc điển”, hai ngày trước Quân Nhược đưa cho nàng
một cây cỏ độc, nàng dựa theo ghi chép trong “độc điển”, nghiên cứu chế
tạo ra một ít độc dược. Vốn là dùng để phòng thân, nhưng nàng không nghĩ đã phải sử dụng tới nó nhanh đến vậy.

"Hiện tại ngươi có cảm
giác cả người cứng ngắc, chân tay cũng không còn là của mình nữa, đúng
hay không?" An Ninh nhíu mày, nhìn Lưu Bảo Nhi từ trên xuống dưới. Lúc
này không chỉ Lưu Bảo Nhi, mà cả thanh sam đại sư huynh kia, hai người
này ở trước mặt nàng đã không còn một chút uy hiếp nào.

Lưu Bảo
Nhi cắn chặt môi, cảm giác cứng ngắc kia tựa hồ bắt đầu từ đỉnh đầu chậm rãi đi xuống thân thể. Thanh sam đại sư huynh cũng trong tình cảnh
tương tự, thừa dịp còn có thể mở miệng, hắn lớn tiếng cảnh cáo, "Không
được làm Bảo Nhi bị thương!"

An Ninh nghe xong, khóe miệng gợi
lên một chút biến hoá kỳ lạ, "Thật là một nam tử cuồng si! Lưu Bảo Nhi,
đại sư huynh của ngươi đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi gả được cho
hắn, là phúc khí của ngươi đó."

Lưu Bảo Nhi hừ lạnh, "Hắn làm sao xứng với bản tiểu thư ta!"

Lúc này Lưu Bảo Nhi cũng không cần phải diễn kịch nữa, đại sư huynh cũng bị trúng ngân châm của An Ninh, cố gắng đến mấy cũng không thể động đậy,
sao còn có thể giúp nàng giết An Ninh được nữa!

Thanh sam đại sư
huynh nghe được những lời này của Lưu Bảo Nhi, trong lòng ngẩn ra, nhất
thời hiểu được, khóe miệng cười chua xót. Không ngờ hắn lại ba lần bốn
lượt bị Lưu Bảo Nhi mê hoặc, đùa giỡn trong lòng bàn tay.

An Ninh khinh thường cười ra tiếng, "Không xứng với ngươi sao? Biểu tiểu thư,
cả đời này sợ rằng vĩnh viễn ngươi cũng không thể tìm được người xứng
đôi với mình."

Trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, Lưu Bảo Nhi cả kinh, phòng bị nhìn nàng, "Ngươi muốn làm gì?"

An Ninh trong lòng hừ lạnh, làm gì? Nàng muốn làm gì, Lưu Bảo Nhi còn đoán không ra sao? Hôm nay, mục đích của Lưu Bảo Nhi mang nàng tới đây là để giết nàng, vừa rồi lại sai khiến nhị sư huynh kia làm nhục nàng. An
Ninh nàng sao có thể để cho tai họa này tiếp tục sống sót chứ?

Tại thời điểm An Ninh bắn ra ngân châm kia, sư huynh muội Lưu Bảo Nhi cũng đã không còn có cơ hội giữ lại mạng sống rồi!

"Ngươi có biết trong cây ngân châm kia, độc của nó không chỉ khiến cho ngươi
cả người không còn cảm giác, nhưng ngươi cứ hưởng thụ cảm giác hiện giờ
đi, đợi lát nữa…..." Tiếng nói của An Ninh bình tĩnh như nước, nhưng lời nói ra, lại có thể quyết định đến sống chết của người khác. Chỉ là nàng còn chưa nói xong đã bị một tiếng kêu đau thảm thiết cắt ngang.

"A..." Lưu Bảo Nhi đau đớn thở hắt ra, vừa rồi thân thể còn không có cảm giác, bây giờ lại giống như bị một ngàn con kiến cắn xé, mỗi một chỗ đều
không bỏ qua, theo ngón chân lan dần lên đỉnh đầu. Đau đớn giằng xé rõ
ràng, Lưu Bảo Nhi hung hăng trừng mắt nhìn An Ninh, "Ngươi..."

Rốt cuộc An Ninh dùng độc gì với nàng, sao lại khiến nàng khó chịu như vậy? Cảm thấy tay có thể động đậy, Lưu Bảo Nhi gãi khắp người, tựa hồ muốn
đuổi hết những con kiến đang cắn trên cơ thể nàng đi. Bên cạnh, thanh
sam đại sư huynh cũng đang trải qua giai đoạn đau đớn này giống như Lưu
Bảo Nhi.

An Ninh nhìn độc trên người Lưu Bảo Nhi đã chuyển sang
giai đoạn thứ hai, nhíu mày, "Thế nào? Có phải ngươi hận không thể đem
thịt trên người mình cắt bỏ hết hay không?"

Chỉ cần nhìn vẻ mặt
thống khổ lúc này của Lưu Bảo Nhi, nàng cũng đoán ra được cảm giác đó
khó chịu tới mức nào, nhưng việc hay còn ở phía sau kia.

An Ninh
nhíu nhíu mi, tính toán xem từ giai đoạn thứ hai chuyển sang giai đoạn
thứ ba của độc tố thì cần bao nhiêu thời gian. Vừa rồi nàng thấy từ giai đoạn thứ nhất đến giai đoạn thứ hai cũng chỉ tốn một chút thời gian nói chuyện vài câu mà thôi.

Nghĩ đến ghi chép về loại độc kia trong “độc điển”, An Ninh quan sát kỹ lưỡng phản ứng trên mặt của Lưu Bảo
Nhi. Dần dần, gương mặt của Lưu Bảo Nhi bởi vì đau đớn mà trở nên vặn
vẹo dữ tợn, nhìn còn khủng khiếp hơn vừa rồi. An Ninh nở nụ cười hưng
phấn.

Tốt lắm! Hẳn là đã chuyển sang giai đoạn thứ ba, nếu nàng đoán
không sai, hiện giờ cảm giác bị kiến cắn trên người Lưu Bảo Nhi đang dần dần biến mất, nhưng ngay lập tức sẽ bị đau đớn đánh úp lại, giống như
đánh gãy từng đoạn xương cốt, toàn thân cao thấp bao gồm hai trăm lẻ sáu đoạn xương đồng thời đều phải chịu dày vò.

"A... Đau quá..." Lưu Bảo Nhi ngay cả âm thanh nức nở cũng trở nên run run cực kỳ vặn vẹo,
nhìn An Ninh, nàng có chút sợ, sợ rằng càng về sau càng phải chịu đau
đớn mà nàng không tưởng tượng nổi, "Van cầu ngươi... Thả ta ra... Thả ta ra ... Cho ta giải dược!"

Lưu Bảo Nhi không thể chịu đựng được
xương cốt toàn thân đau nhức như vậy, nàng muốn thật nhanh chóng thoát
khỏi cảm giác này. Cho dù phải cầu xin An Ninh nàng cũng nguyện ý, chỉ
là hận ý trong lòng nàng lại càng thêm nồng đậm. Đời này, tất cả những
đau đớn, nhục nhã mà nàng phải chịu đựng tựa hồ đều có liên quan tới nữ
tử này. Nàng không cam lòng, trong lòng phát lời thề, chỉ cần Lưu Bảo
Nhi còn sống, nàng nhất định phải khiến cho An Ninh chết thật khó coi.

An Ninh khẽ nhíu mày, vô tội nhìn Lưu Bảo Nhi, "Ngại quá, ta có muốn cho ngươi giải dược, thì cũng không có!"

Đừng nói là có nàng cũng không cho, huống chi vốn là không có giải dược! Chỉ có chừng đó thời gian, nàng chỉ làm ra được một chút độc dược, đâu nghĩ ra phải làm cả giải dược chứ. Chỉ có thể trách Lưu Bảo Nhi vội vã muốn
mạng của nàng, đúng là tự làm bậy không thể sống!

"Ngươi..." Lưu Bảo Nhi muốn nhặt lên thanh kiếm rơi bên cạnh, nhưng đau đớn lan tỏa
toàn thân, một chút sức lực cũng không có, "Nếu ngươi giết ta, Lưu gia
ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Lưu Bảo Nhi lớn tiếng uy hiếp, nàng là người hiểu rõ phụ thân nhất, ba ca ca của nàng cũng coi
nàng như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu bọn họ biết nàng gặp
chuyện không may, chắc chắn sẽ truy cứu việc này.

"Ồ? Phải
không? Ta thật ra rất muốn nhìn xem, bọn họ có cơ hội đó hay không." An
Ninh nhíu mày, nếu muốn giết Lưu Bảo Nhi, đương nhiên sẽ không để lại
chút manh mối nào. Đợi lát nữa, sợ là ngay cả ngôi miếu đổ nát này cũng
không còn tồn tại, làm sao sẽ có người biết chuyện gì đã xảy ra tại nơi
này hôm nay chứ?

Lưu Bảo Nhi căm tức nhìn An Ninh, đột nhiên, cảm giác thấy ngoài việc xương cốt trở nên đau nhức hơn, dưới làn da trắng
noãn xuất hiện những hạt nhỏ tròn tròn, những hạt kia nổi lên trong mạch máu của nàng, không ngừng di chuyển. Tốc độ di chuyển của bọn chúng
ngày càng nhanh, chạy va vào nhau tán loạn, rồi lủi hết vào trong thân
thể nàng, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã cảm thấy vô cùng ghê rợn.

Gương mặt Lưu Bảo Nhi vì đau đớn cùng sợ hãi mà vặn vẹo, mồ hôi chảy từng
giọt lớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn kia, mặt cắt không còn một giọt máu. An Ninh kia… rốt cuộc là hạ độc gì với nàng, sao cách thức tra tấn lại ngoan độc như vậy!

An Ninh nhìn ra nghi vấn của Lưu Bảo
Nhi, ánh mắt chợt lóe , "Độc này gọi là ‘Tiêu hồn thực cốt’, hai giai
đoạn trước ngươi vừa trải qua là ‘thực cốt’, hiện tại là giai đoạn thứ
ba, ngươi có biết giai đoạn thứ tư sẽ là gì không?"

Hoảng sợ
trong mắt Lưu Bảo Nhi càng thêm sâu, còn có giai đoạn thứ tư nữa sao?
Hiện tại nàng hận mình không thể chết ngay tức khắc, lại vẫn có giai
đoạn thứ tư đang đợi nàng? Nàng sao có thể chịu nổi đây?

An Ninh
nhíu mày, tiếp tục nói, "Giai đoạn thứ tư, những hạt tròn nhỏ trong mạch máu của ngươi sẽ nổi lên, phá tan mạch máu của ngươi. Ngươi biết cảm
giác khi đó như thế nào không?"

Lưu Bảo Nhi bị đau đớn tra tấn
không thể tự hỏi, nhưng cũng biết "Phá tan mạch máu" trong lời nói của
An Ninh có nghĩa là gì. Thân thể của Lưu Bảo Nhi sợ hãi run run đứng
lên, "Tha cho ta... van cầu ngươi..."

Lưu Bảo Nhi lại cầu xin tha thứ, nàng biết An Ninh không nói đùa, một khi mạch máu bị phá tan, nàng còn cơ hội sống sao? Không chỉ sẽ mất mạng mà còn bị chết rất thê thảm
nữa!

Lưu Bảo Nhi vốn cao cao tại thượng, nhưng lại cầu xin nàng
lần thứ hai, xem ra độc này thực sự khiến nàng ta sợ hãi. Vậy thì sao
chứ? Lưu Bảo Nhi có sống cũng chỉ là một cái tai họa ngầm mà thôi. Hôm
nay, may là nàng mang độc dược theo người, Thương Địch cũng đúng lúc
chạy tới; nhưng nếu một ngày nào đó nàng không mang theo độc, Thương
Địch cũng không ở bên cạnh nàng thì nàng sẽ ra sao đây?

Thời
điểm không nên thiện lương, nàng tuyệt đối sẽ không thiện lương! Nàng đã từng cho Lưu Bảo Nhi cơ hội, nhưng nàng ta vẫn không chịu bỏ qua cho
nàng, vậy thì việc này cũng không thể trách nàng được.

"A... nóng quá..." Lưu Bảo Nhi phát ra một tiếng rên rỉ thật không nên có tại thời điểm này, cùng lúc đó, lại dùng tay không xé rách xiêm y trên người,
một mảng lớn da thịt trắng noãn nhất thời phơi bày hết ra ngoài.

An Ninh giật mình, mắt nheo lại, "Làm sao có thể?"

Giai đoạn thứ tư rõ ràng là mạch máu vỡ tan, làm sao có thể...... An Ninh
khó hiểu nhìn Lưu Bảo Nhi, mà lúc này ở bên kia, thanh sam đại sư huynh
cũng vội ràng xé nát y phục trên người mình, trong miệng không ngừng
phát ra những âm thanh quái dị.

An Ninh đi qua đó, vừa nhìn thấy da thịt trần trụi của nam nhân kia thì một khuôn ngực rộng lớn liền chắn trước mặt của nàng.

"Đừng nhìn!" Thương Địch trầm giọng mở miệng, giọng nói không khỏi lộ ra một tia mất tự nhiên, nhưng cũng đầy bá đạo.

Những âm thanh như tiếng rên rỉ vì dục hỏa khó nhịn của đôi nam nữ kia lọt
vào tai An Ninh, thân thể nàng đột nhiên ngẩn ra, nhất thời hiểu được,
"Ai nha!"

An Ninh cắn chặt môi, mi tâm nhíu chặt lại, hai má phút chốc đỏ ửng. Nhanh chóng vén ống tay áo lên, nhìn đến nơi giấu ngân
châm còn lại hai sợi chỉ đỏ, nhịn không được thấp rủa ra tiếng, "Bích
Châu này, hôm nay làm sao vậy? Sao lại không cẩn thận như thế chứ!"

Ngày ấy tìm được cây cỏ độc kia, dù là hoa, lá hay gốc cũng đều chứa kịch
độc. Hơn nữa, độc tố của mỗi một bộ phận lại có hiệu quả không giống
nhau. Nàng tinh luyện mỗi bộ phận thành một loại độc dược, trong đó hiệu quả của độc tố từ lá cây và hoa ở ba giai đoạn đầu là tương tự nhau,
nhưng đến giai đoạn thứ tư, lại khác nhau một trời một vực. Để cho dễ
phân biệt, nàng bảo Bích Châu dùng sợi chỉ thêu để phân chia, chỉ đỏ là
độc lá cây còn màu trắng là độc từ hoa.

Nàng vốn định dùng độc
tố từ lá cây để đối phó với Lưu Bảo Nhi cùng thanh sam đại sư huynh này. Nàng cứ nghĩ mình mang theo loại độc đó, ai ngờ, Bích Châu lại buộc
nhầm chỉ.

Tình huống hiện giờ…… trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng cảm thấy choáng váng, Lưu Bảo Nhi lại xui xẻo trúng loại độc này.

"Nóng quá..... Bảo Nhi nóng quá......" Quần áo của Lưu Bảo Nhi đã bị nàng ta
xé được một nửa, ngay cả yếm cũng sắp tuột ra tới nơi.

"Bảo Nhi..." Thanh sam đại sư huynh hơi thở đục ngầu, tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn.

Hai thanh âm truyền đến, khóe miệng An Ninh không khỏi co rút. Cái này... ở giai đoạn thứ tư khi trúng độc tố tinh luyện từ hoa sẽ như trúng phải
mị dược, hiệu quả của mị dược này vô cùng mạnh mẽ, muốn giải độc thì
nhất định phải dùng thân thể để giao hoan…..

An Ninh nghĩ đến đó, mi tâm càng nhíu chặt hơn, nhìn Lưu Bảo Nhi, thoáng thở dài một cái.

Lưu Bảo Nhi a Lưu Bảo Nhi, vốn định cho ngươi chết tương đối thống khoái một chút, nhưng không ngờ…...

Nàng làm sao mà biết, nha đầu Bích Châu kia lại buộc sai chỉ màu. Vậy cũng
không phải là lỗi của Bích Châu, chỉ có thể trách Lưu Bảo Nhi vận khí
quá kém mà thôi!

Xem ra do ngươi làm quá nhiều điều ác rồi nên ông trời cũng không chiếu cố ngươi a!

Dựa theo ‘độc điển’ ghi lại, lá cây là "Thực cốt", hoa thì "Mất hồn", Lưu
Bảo Nhi hiện giờ trúng độc tố của hoa, còn nhiều hơn hai giai đoạn so
với độc của lá cây. Nghĩ tới sự tra tấn của giai đoạn thứ năm….. ngay cả An Ninh trong lòng cũng cảm thấy rùng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui