Hầu Môn Độc Phi

Phúc Nhi nghe Tần
Song Ngọc thúc giục, không dám chậm trễ, mở miệng nói, “Phu nhân, hôm
qua nô tỳ vô tình để đại phu nhìn thấy phương thuốc người uống hàng
ngày, đại phu hắn nói…..”

“Hắn nói cái gì?” Tần Song Ngọc lại
thúc giục, nhắc tới phương thuốc kia thần sắc nàng trở nên chuyên chú,
phương thuốc kia chính là đại ân của nàng, sau khi sinh non, dựa theo
phương thuốc này pha trộn, tiếp tục uống, đối với thân thể nàng có hay
không có tác dụng.

“Hắn nói, phương thuốc kia đều là dùng dược
liệu quý nhất, cao cấp nhất, nhưng, có hai vị không thể dùng cùng
nhau.” Phúc Nhi tiếp tục nói. Lúc này, nàng đã mở miệng dù lo lắng cũng không có đường lùi, nàng chỉ có thể đem toàn bộ nói hết cho Ngũ phu
nhân.

Trong lòng Ngũ phu nhân cũng hối hận, nhớ ngày đó nàng như
vậy đi tin một cái phương thuốc! Tuy nàng không đem toàn bộ hi vọng mang thai đặt lên một phương thuốc nhưng là…..

“Không thể dùng cùng
nhau? Vậy nếu dùng cùng nhau?” Tần Song Ngọc nghe đến đây trong lòng
bỗng căng thẳng, cảnh giác, không ngừng suy đoán, nhưng nàng vẫn không
nguyện ý tin tưởng.

Phúc Nhi bị thanh âm sắc bén của nàng làm
giật mình, nhảy dựng lên, thân thể khẽ run run, “Phu nhân, đại phu nói,
nếu dùng cùng nhau, dùng trong thời gian dài, sẽ vĩnh viễn không thể
mang thai.”

Oanh một tiếng, sét đánh ngang tai, khoảng khắc đó
trong thế giới của nàng tất cả đều trống rỗng, đả kích này giống như
thời điểm nàng biết mình sinh non, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời
nói của Phúc Nhi, đôi môi tái nhợt vô sắc, “Ngươi….. ngươi nói là sự
thật?”

Dùng trong thời gian dài sẽ vĩnh viễn không thể mang thai?

“Nô tỳ nói đều là sự thật, nếu có nửa câu dối trá nô tỳ sẽ ngã chết trước
mặt phu nhân.” Phúc Nhi kiên định, Tần Song Ngọc trấn động không dám
tin, Phúc Nhi từ trên mặt đất đứng lên, cẩn thận đỡ cánh tay Tần Song
Ngọc, “Phu nhân, người chớ kích động, người vừa sinh non, thân mình….”

“Ha ha…… haha…” Phúc nhi còn chưa nói hết đã bị tiếng cười điên cuồng, quỷ dị đánh gãy.

Lục phu nhân vừa đi đến nhìn Tần Song Ngọc cười như vậy, nghĩ nàng không
chịu nổi đả kích sinh non nên như vậy, định tiến lên khuyên giải an ủi,
lại thấy ánh mắt Tần Song Ngọc trở nên sắc bén.

“Dương mộc Hoan,
hảo, một cái Dương Mộc Hoan! Ngươi tính kế ta!” Tần Song Ngọc giờ đã
hiểu rõ, hồi tưởng lại tình cảnh ủy thác của Dương Mộc Hoan trước lúc
lâm chung, cắn chặt hàm răng, thần sắc lại làm cho người ta sợ hãi.

……

“Sau khi ta chết, Hinh nhi liền phó thác cho ngươi, tuy Hinh nhi còn nhỏ
nhưng cũng hội tụ đầy đủ, sau này, Hinh nhi chính là nữ nhi của ngươi,
nếu nàng được gả vào gia đinh danh giá….. được vinh hoa, Hinh nhi nhất
định sẽ phụng dưỡng ngươi như mẫu thân sinh thành.”

“Ngũ muội ở
giữa gương của ta có một phương thuốc, đó là do ta nhờ bên nhà mẹ đẻ tìm kiếm, vốn định cho ngươi nhưng sau lại bị trì hoãn….. hi vọng có thể
giúp ngươi sớm…. sớm cho Hinh nhi thêm một đệ đệ…..”

…..

Lời
nói của Dương Mộc Hoan quanh quẩn giống như đang châm chọc nàng, Dương
Mộc Hoan thật thâm hiểm, nàng đã hiểu tại sao lúc đó Dương Mộc Hoan lại
đưa phương thuốc này cho mình. Đây là nàng ta nghĩ cho An Lan Hinh, nếu
nàng không có con nối rõi như vậy nàng chỉ có thể dựa vào An Lan Hinh,
Dương Mộc Hoan đã nghĩ đến cả chuyện này, tất cả cũng chỉ vì nữ nhi của
nàng ta An Lan Hinh. Cho nên, nàng ta mới đưa phương thuốc này cho nàng
để nàng đoạn tuyệt con nối dòng, càng đoạn tuyệt hơn hy vọng của nàng!

“Dương Mộc Hoan ngươi thật nham hiểm!” Hai mắt Tần Song Ngọc tóe lửa. Sau khi
Dương Mộc Hoan chết nàng đối đãi An Lan Hinh không tệ vậy mà Dương Mộc
Hoan như vậy đối đãi nàng! Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng!

“Phốc…..” Tức giận trong lòng, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

“Phu nhân, phu nhân người chớ tức giận, chú ý thân thể chính mình, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên nói chuyện này với phu nhân, phu nhân người không
cần dọa nô tỳ.” Phúc nhi thấy Tần Song Ngọc hộc máu, tay chân hoảng
loạn, nếu biết việc này đả kích phu nhân nhiều như vậy, nàng liền chờ
cho thân thể phu nhân tốt lên mới nói.

“Không ngươi nên nói cho
ta biết, nếu không ta còn bị Dương Mộc Hoan kia che mắt!” Tần Song Ngọc
lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt rét lạnh như băng, nàng thật là
ngu, bị Dương Mộc Hoan tính kế mà không biết gì, còn vì nàng ta mà dưỡng nữ nhi, thành tâm cảm tạ, Dương Mộc Hoan! Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu
ngoan độc.

“Phúc nhi! Đi, mau đi mời Tam tiểu thư tới đây.” Tần
Song Ngọc bắt lấy cánh tay Phúc nhi, ánh mắt lóe ra, Dương Mộc Hoan làm
vậy tất thảy đều vì An Lan Hinh, Giờ Dương Mộc Hoan đã chết, An Lan Hinh lại ở trong tay nàng.

Trong mắt xẹt qua tia ngoan độc, nếu ngươi ở dưới suối vàng biết được, Tần Song Ngọc nhất định khiến ngươi phải hối hận.

“Phu nhân, nhưng mà người….” Phúc nhi lo lắng thân thể của nàng, nếu mình
rời đi… tuy rằng còn có hạ nhân nhưng chỉ có chính mình thật tâm chiếu
cố nàng.

Đúng lúc này, Lục phu nhân ngoài cửa mở miệng nói, “Phúc nhi ngươi ở chỗ này chiếu cố Ngũ phu nhân, ta đi thỉnh Tam tiểu thư lại đây.”

Tần Song Ngọc khẽ nhíu mày, đúng lúc Lục phu nhân xoay
người rời đi liền gọi lại, “Lục phu nhân, ta biết ngươi là người của Đại phu nhân, nhưng ta cho ngươi biết, chuyện này ngươi đừng có nhúng tay
vào, bằng không….”

Lục phu nhân giật mình, quay lại, “Ngũ tỷ,
Tuyết nhi không phải người thích xía vào chuyện của người khác, Tuyết
nhi không biết Ngũ tỷ tìm Tam tiểu thư có chuyện gì, Tuyết nhi chỉ muốn thay Ngũ tỷ làm chút chuyện nhỏ mà thôi!”

Lục phu nhân đột nhiên gọi nàng “Ngũ tỷ ”, rõ ràng với nàng mà nói đây là chuyện tốt, Tần Song
Ngọc liếc mắt nhìn Lục phu nhân một cái, nhưng không nói gì, Lục phu
nhân xoay người lần nữa rời khỏi phòng.

Trong Thính Vũ Hiên

Mỗi lần An Lan Hinh ở đây, An Ninh cái gì cũng không làm mà chỉ ngồi ở
trong viện, nàng làm vậy vì không muốn cho An Lan Hinh bíêt chuyện của
mình. Mấy ngày nay Tam muội đến Thính Vũ hiên ngày càng nhiều, nàng ta
tính toán cái gì? An Ninh tự nhiên có thể biết bất quá nàng không nhiều
lời, coi như ngày thường lui tới giống nhau, dạy nàng ta vẽ tranh, có
đôi khi, An Lan Hinh thỉnh giáo nàng cầm kĩ, nàng cũng không giữ lại cái gì tất cả đều dạy cho An Lan Hinh. An Lan Hinh được thiên phú trong
thời gian ngắn cũng đã tiến bộ rất nhiều nhưng An Ninh vẫn là không để
vào trong mắt.

“Nhị tỷ tỷ người xem Hinh nhi thêu đôi uyên ương
này như thế nào?” An Lan Hinh vẻ mắt lấy lòng, cầm bức thêu trên tay cao hứng đưa tới trước mắt An Ninh.

Hôm nay An Lan Hinh không có học vẽ tranh mà ở trong này học thêu thùa, An Ninh thêu tinh xảo vô cùng,
năm đó một bức Mẫu Đan có thể thấy kĩ nghệ tinh diệu. An Ninh thản nhiên liếc qua tấm vải thêu đôi uyên ương trên đó, khóe miệng hơi hơi gợi
lên, nhưng không có nói gì.

Bích Châu đã nhìn ra, cười cười nói “Tam tiểu thư có người trong lòng! Sao lại thêu uyên ương vậy?”

An Lan Hinh chính là chờ câu hỏi này, cười lấy lòng An Ninh, đáp, “Bích
Châu tỷ tỷ hiểu lầm rồi, Hinh nhi còn nhỏ nào có cái người trong lòng,
Hinh nhi thêu uyên ương là vì Nhị tỷ.”

An Ninh nhíu mày, nhìn An
Lan Hinh nhíu nhíu mày, Bích Châu hương trí hỏi tiếp “Thêu cho tiểu thư, Tam tiểu thư ngươi thật có lòng!”

“Nhị tỷ rất tốt với Hinh nhi,
Hinh nhi cũng nên có chút tấm lòng, Nhị tỷ người xem, đây là nhị tỷ, mà
cái này….. là Nam Cung Tướng quân.” An Lan Hinh chỉ lên trên tấm vải
thêu đôi uyên ương nói, ngữ điệu êm ái làm cho người nghe thấy thoải
mái, ai nghe xong lời này cũng sẽ vui mừng nhưng An Ninh không phải
người khác, nàng biết tâm tư An Lan Hinh, như thế nào vì một đôi uyên
ương mà thay đổi.

Nam Cung tướng quân! Xem ra An Lan Hinh cũng có chút kĩ xảo!

“Nhị tỷ người không vui sao? Vẫn là Hinh nhi thêu không tốt?” An Lan Hinh
không đạt được mục đích mà nhị tỷ cũng không cao hứng, trong lòng không
ngừng nổi lên nghi ngoặc.

“Muội thêu không có sai, nhưng là, so với đôi uyên ương thì hồ nước có phần đẹp hơn một chút.”

An Ninh thản nhiên, tỏ chút xa cách, không cho nàng ta đạt được mục đích.

Trong lòng An Lan Hinh trồi lên một tia mất mát, Nhị tỷ không thích đôi uyên
ương này sao? Lời nói vừa rồi không khiến nhị tỷ vui vẻ sao? Nàng phải
suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra phương pháp này! Trong lòng có chút không
cam tâm, An Lan Hinh bèn nói trắng ra, “Nhị tỷ và Nam Cung Tướng quân là trời sinh một đôi, trai tài gái sắc.”

“Nga?” An Ninh nhíu mày, An Lan Hinh vẫn như cũ không chịu bỏ cuộc, “Hinh nhi thực cảm thấy như vậy sao?”

“Dạ!” An Lan Hinh liên tục gật đầu, “Hinh nhi thực cảm thấy nhị tỷ cùng Nam Cung tướng quân là duyên trời định.”

“Kia, Hinh nhi không thích Nam Cung tướng quân sao? Tướng quân phu nhân là vị trí rất ngưỡng mộ!” An Ninh nhấp một ngụm trà, câu hỏi này làm sắc mặt
An Lan Hinh cứng đờ.

Theo bản năng An Lan Hinh nghĩ tới những
chuyện mình làm, cảm nhận được tầm mắt của An NInh, nàng rất nhanh kéo
kéo khóe miệng, “Nhị tỷ đừng hiểu nhần Hinh nhi, chỉ có Nhị tỷ cùng Nam
Cung tướng quân mới xứng đôi, cũng chỉ có nhị tỷ mới xứng làm tướng quân phu nhân.”

An Lan Hinh sớm đã nghĩ thông suốt, trước hết lấy
lòng An Ninh đợi cho mình có nặng lực tự bảo vệ bản thân, về sau như thế nào, ai cũng không nói trước được.

Tới lúc đó ai là phu nhân tướng quân, giờ vẫn chưa thể nói trước được.

An Lan Hinh cứ như vậy tính toán mà không biết rằng tâm tư của mình sớm đã bị An Ninh nhìn thấu, An Ninh đặt ly trà xuống, nói một câu, vẫn như cũ làm cho An Lan Hinh không nhận ra thái độ của nàng, Vừa rồi Hinh nhi
như vậy lấy lòng, không biết nhị tỷ có chịu nhận hay không?

An
Lan Hinh cắn chặt môi, quan sát biểu tình trên mặt An Ninh, chính lúc
này, Lục phu nhân vào Thính Vũ Hiên, nhìn thấy An Lan Hinh ngồi cạnh An
Ninh liền vội vàng tiến lên, cấp An Ninh một cái gật đầu, lập tức nhìn
về phía An Lan Hinh, “Tam tiểu thư, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

Mới vừa rồi nàng đi
Quỳnh Hoa viện nghe Mai Hương nói mới sáng sớm Tam tiểu thư đã ra ngoài
không có trở lại, làm nàng phải đến Thính Vũ hiên tìm một phen, quả
nhiên thấy trong này.

Đối với Lục phu nhân mới của phụ thân nàng
không có ấn tượng tốt, chỉ vì nàng ta là người của đại phu nhân, cho
nên, giờ phút này nàng không thèm để ý đến sắc mặt của Lục phu nhân,
“Ngươi tìm ta làm gì?”

An Lan Hinh vốn không phải người ương
ngạnh nhưng nghĩ tới việc Đại phu nhân hại chết nương, trong lòng nàng
liền hiện lên hận ý, do đó giận chó đánh mèo đổ hết lên người Lục phu
nhân.

Lục phu nhân cũng không them để ý đến việc nàng vô lễ, trên mặt nở chút tươi cười, “Tam tiểu thư, Ngũ phu nhân đã tỉnh, người cho
gọi ngươi, gọi ngươi mau mau qua đó!”

“Thật sự? Tần di nương đã
tỉnh?” An Lan Hinh vui mừng, nghĩ đến chén canh mình đem qua, thần sắc
chợt tươi tỉnh, Tần di nương nhất định thập phần vui mừng.

Lục phu nhân thấy An Lan Hinh lộ ra ý cười, lại nghĩ tới Ngũ phu nhân đang tức giận, liền cúi đầu không nói một câu.

“Nhị tỷ, Hinh nhi tới thăm Tần di nương, ngày mai Hinh nhi lại đến tìm nhị
tỷ.” An Lan Hinh thu lại khăn gấm, có chút vội vàng muốn đi thăm Tần di
nương.

“Đi đi!” An Ninh như trước lạnh đạm, cười nư không cười
nhưng thần sắc có chút khác thường, Tần Song Ngọc tỉnh, sợ rằng đã biết
rõ sự tình, An LAn Hinh đi chuyến này….. sợ rằng sẽ phải chịu tội.

An Lan Hinh nhanh chóng chạy ra khỏi Thính Vũ hiên, Lục phu nhân cũng
không có tiến lên ngược lại nhìn An Ninh, “Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư sợ là…”

“Tuyết di nương, nếu không có việc gì, liền cùng Ninh nhi uống một ly trà.” An Ninh đánh gãy lời nói của nàng ta.

Thần sắc Lục phu nhân cứng ngắc, khi biết rõ ý tứ của An Ninh, nàng không
muốn cho mình nói rõ cái gì. Lục phu nhân cũng không từ chối. Nàng ngồi
vào vị trí An Lan Hinh vừa nãy. Tầm mắt An Ninh hứơng ngoài hiên, đáy
mắt hiện lên chút thâm trầm.

Kiếp trước, Dương Mộc Hoan còn sống, sau khi Tần Song Ngọc biết mình bị hại hiền quy tất cả trên người Dương Mộc Hoan. Nhưng mà kiếp này Dương Mộc Hoan đã chết, như vậy Tần Song
Ngọc tự nhiên sẽ quy hết tội lên người An Lan Hinh.

Lúc trước
Dương Mộc Hoan cũng vì An Lan Hinh mà tính kế, nàng ta dùng tất cả mọi
thủ đoạn chỉ mong An Lan Hinh đạt được những điều tốt nhất, nhưng lần
này nàng ta lại đẩy An Lan Hinh vào vực sâu.

Tại …. An Lan Hinh
vừa tiến vào đã như xuân yến nhào vào trong lòng Tần Song Ngọc, nhìn Tần Song Ngọc nằm trên giường, vui mừng kêu lên, “Tần di nương, người đã
tỉnh, Hinh nhi…. Hinh nhi thật lo lắng cho Tần di nương a!”

An Lan Hinh đi đến bên giường, không hề che dấu sự thân thiết, bất quá nàng biết sự thân thiết này chỉ là giả.

Nghe thấy tiếng An Lan Hinh trong ngực Tần Song Ngọc đã hừng hực ngập tràn
lửa hận, đảo mắt nhìn nàng, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, “Phải không? Hinh nhi quả thực lo lắng cho Tần di nương sao?”

“Đúng
vậy! Tần di nương, người hiện tại thấy thế nào?” An Lan Hinh thấy mặt
nàng tái nhợt khẽ nhíu mày, cầm lấy tay Tần Song Ngọc. “ Tần di nương
người không cần thương tâm như vậy. Tần di nương, đứa nhỏ đã không còn
nhưng còn có Hinh nhi! Sau này Hinh nhi lớn lên nhất định sẽ hiếu kính
Tần di nương thật tốt, giống như mâu thân thân sinh.”

An Lan Hinh nghĩ đến nhứng lời tâm huyết này nhất định sẽ làm cảm động Tần di
nương, nhưng chính lúc này, nàng cảm nhận được một cỗ tức giận sắc bén
từ trên người Tần di nương phát ra.

“Hừ! hiếu kính với ta thật
tốt?” Tần Song Ngọc hung hang hất tay nàng ra làn An Lan Hinh lảo đảo,
thật vất vả mới ổn định được thân thể, An Lan Hinh khó hiểu nhìn Tần
Song Ngọc, nhíu mày, “Tần di nương, người tàm sao vậy?”

Tức giận
như vậy An Lan Hinh tự nhiên có thể cảm nhận được, nàng làm sai chỗ nào
sao? Mới vừa rồi nàng nhắc tới đứa nhỏ, cho nên Tần di nương thương tâm?

“Tần di nương,… Hinh nhi không cố ý nhắc tới, Hinh nhi chỉ muốn cho Tần di
nương biết, từ khi mẫu thân đém Hinh nhi phó thác cho Tần di nương thì
Tần di nương ở trong lòng Hinh nhi cũng không khác gì mẫu thân.” An Lan
Hinh thổ lộ cõi lòng nhưng dứt lời nhìn đến Tần di nương trong mắt càng
thêm châm chọc, ngọi trừ châm trọc còn có lạnh lùng, sắc bén.

Tần Song Ngọc hứơng Phúc nhi đen nàng nâng dậy, hứơng An Lan Hinh vẫy vẫy tay, “Lại đây!”

An Lan Hinh không hề nghi ngờ, bước lên phía trước, đứng trước mặt Tần
Song Ngọc trên mặt nở một nụ cười, hết sức lấy lòng, làm nững kêu lên
“Tần di nương….”

Một tay Tần Song Ngọc kéo tay An Lan Hinh, một
tay vỗ về gò má nàng, nỉ non nói, “Khuôn mặt thực làm người ta thương
tiếc, Hinh nhi, ngươi là con gái của nàng ta! Ta làm sao có thể thu nhận ngươi!”

Nói xong, không đợi cho An Lan Hinh hiểu được ý mình.
Bàn tay vốn như long chom mềm nhẹ vỗ về mặt nàng cũng phút chốc giơ lên
lại rất nhanh hạ xuống, mạnh mẽ, hung hăng đánh vào mặt An Lan Hinh.

Ba một tiếng làm An Lan Hinh bất ngờ không kịp phòng bị, không phản ứng
kịp, gương mặt non mĩn đã sớm đỏ bừng, khóe miệng cũng tràn ra một tia
máu.

“Tần… Tần di nương….” An Lan Hinh không thể tin được chuyện
vừa xảy ra, trong mắt Tần di nương toàn bộ đều là hận thù. Trong lòng An Lan Hinh chợt bất an, đồng thời vô số nghi vấn cũng xoay quanh đầu, Tần di nương bị sao vậy? Vì sao không hề báo trước mà đánh nàng? Vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?

“Không cần gọi ta là Tần di nương.”
Tần Song Ngọc hừ lạnh ra tiếng, đẩy mạnh An Lan Hinh, An Lan Hinh không
có may mắn như lần trước, lần này nàng ngã ngồi trên mặt đất, thái dương còn bị đập vào cạnh ghế, máu tươi nhất thời trào ra ngoài.

An
Lan Hinh vô cùng đau đớn, trê đầu có cảm giác mê muội, nhìn Tần Song
Ngọc phát ra tức giận, thậm trí so với đêm qua còn có phần dữ tợn hơn.

“Phúc nhi, đem nàng kéo qua!” Tần Song Ngọc lạnh giọng phân phó, trong tay
sớm đã cầm vật khi nãy nàng ở Thính Vũ hiên thêu uyên ương tinh tế, bén
nhọn, với nàng mà nói thì đó là công cụ rất tốt để thêu lên bức tranh,
nhưng giờ phút này nó trong tay Tần Song Ngọc lại giống như một thứ vũ
khí!!!

Phúc nhi tiến lên, không chút thương tiếc, thô bạo đem An
Lan Hinh kéo đến gần giường, hung hăng đem nàng áp chế ở trên mép
giường.

“A……. Tần di nương, người muốn làn gì?” Trong lòng An Lan Hinh đầy sợ hãi, nàng không thể chống lại sức lực của Phúc nhi, cả
người bị khống chế, ngay cả giãy dụa cũng không được.

Tần Song
Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Dương Mộc Hoan a Dương Mộc Hoan ngươi chính là
tự tay đưa nữ nhi của ngươi lên tay ta, như vậy cũng đừng trách ta không khách khí.”

Nói xong, cây kim trong tay liền đâm xuống làn da
của An Lan Hinh, đau đớn trên người nhất thời ập đến, An Lan Hinh kêu
đau ra tiếng, nghĩ đến lời nói của Tần Song Ngọc, “Tần di nương, mẹ ta
nhờ ngươi chiếu cố ta, vì sao ngươi…..”

Vì sao Tần di nương lại ngược đãi nàng?

“Vì sao?” Khóe miệng Tần Song Ngọc khẽ nhếch lên, “Hỏi rất hay, muốn biết vì sao, ta đây liền nói cho ngươi biết!”

Nói xong liền đem tờ giấy ra trước mặt An Lan Hinh, ánh mắt sắc bén, lạnh
giọng mở miệng, “Chính ngươi nhìn xem, đây chính là nguyên nhân.”

An Lan Hinh nhận ra phương thuốc kia, “Đây là nương đưa cho người, nương
là muốn cảm ta ngươi đã chiếu cố ta, cũng nhờ nó mà Tần di nương mới có
thai, không phải sao?”

Vừa nói xong, Tần Song Ngọc liền cho một
tạt tai, cây kim trong tay cũng không hề nhàn rỗi, rất nhanh đã đâm
xuống thân thể An Lan Hinh, “Ta đây chính là chiếu cố ngươi, nhưng nương ngươi đối đãi ta như thế nào? Ngươi có biết tác dụng của phương thuốc
kia? Nương ngươi thật ngoan độc, nàng ta muốn ta chiếu cố ngươi, thậm
chí còn muốn ta chiếu cố ngươi suốt đời, cho nên, nàng ta không muốn cho ta mang thai. Đây chính là tấm lòng của nương ngươi. Hiện tai, ngươi
cũng biết vì sao ta đối đãi với ngươi như vậy?”

Đau đớn ập tới càng làm An Lan Hinh chú ý lời nói Tần Song Ngọc, “Không, sẽ không!”

Nàng rõ rồi, Tần Song Ngọc chính là đang lên án phương thuốc kia khiến nàng không thể mang thai nhưng…

“Sẽ không? Dương Mộc Hoan trăm tính ngàn tính cũng không tính đến một ngày
ta phát hiện ra sự thật này, càng thêm không ngờ rằng, ta không tìm được nàng ta báo thù nhưng còn có nữ nhi của nàng ta ở trên tay.” Tần Song
Ngọc ha ha cười ra tiếng, ánh mắt điên cuồng, “Hinh nhi, ngươi nói, Tần
di nương nên làm gì ngươi đây?”

Trong lòng An Lan Hinh trùng
xuống, như thế nào đây? Nghĩ đến quản gia hôm qua vì Tần di nương mà
chết, thân thể không nhin được run run, trong lòng sợ hãi so với đau đớn trên người còn đánh sợ hơn, hình ảnh ghê người kia làm cho An Lan Hinh
không ngừng lắc đầu. “Tần di nương, chắc chắn có hiểu lầm, nương ta sẽ
không hại người, cầu Tần di nương buông tha cho Hinh nhi…..”

“Bỏ
qua cho ngươi? Nương ngươi co từng nghĩ bỏ qua cho ta?” Tần Song Ngọc hừ lạnh, khóe miệng khẽ cười càng trở nên thâm độc, “Phúc nhi, đánh cho
ta!”

“Vâng! Phu nhân.” Phúc nhi nhận lệnh, đem An Lan Hinh qua, cắn răng, dựa theo Ngũ phu nhân phân phó từng tát tai một hạ xuống.

“A….A.Tần di nương….” Mặt An Lan Hinh đã sớm sưng đỏ, thanh âm đau đớn đã truyền
khắp phòng, thậm trí còn đi ra ngoài Tuế Lan hiên. Tần Song Ngọc lạnh
lùng nhìn An Lan Hinh bị đánh, thậm trí còn có một cái răng bị đánh văng ra, nghe thanh âm đau đớn kia hai mắt nhíu lại, “Phúc nhi, đem thứ này
cấp cho Tam tiểu thư uống.”

Phúc nhi ngẩn ra, nhất thời khựng lại, “Vâng! Phu nhân.”

Dứt lời Phúc nhi liền buông An Lan Hinh ra đi đến cạnh bàn, đem bát kia
bưng tới, bát canh kia chính là sang nay An Lan Hinh mang tới cho Tần
Song Ngọc, “Tam tiểu thư, uống đi!”

An Lan Hinh bị đánh cho đần
độn, cả người đờ đẫn, giờ phút nhìn thấy bát canh kia, không biết vì sao nàng có linh cảm bát canh đó không thể uống.

“Như thế nào? Không uống? Đây là ngươi đưa tới, ngươi sợ cái gì? Ngươi chính là hạ độc
trong bát canh, như thế nào không nhớ người mẹ ác độc đoản mệnh của
ngươi. Muốn tiếp tục hại ta bất thành?” Tần Song Ngọc hừ lạnh nói,
thưởng thức cây kim nhỏ trong tay, Dương Mộc Hoan nợ nàng những gì nàng
sẽ lấy lại trên người nữ nhi của nàng ta.

“Không, Tần di nương,
Hinh nhi không có…….. Hinh nhi không hề kê đơn.” An Lan Hinh không ngừng lắc đầu, cho thấy chính mình trong sạch, hia bên má đau rát nàng không
thể tưởng tượng được hình dạnh lúc này của nó, không lẽ nàng cứ như vậy
bị Tần di nương đánh, mà Tần di nương có thể bỏ qua cho nàng sao? Đáp án nàng có thể đoán được, nếu nương quả thực tính kế Tần di nương như vậy
thì nàng ấy làm sao có thể bỏ qua cho nàng đây!?

Nương người có biết Hinh nhi giờ như ngồi trên nước sôi lửa bỏng?

“Nếu không kê đơn ngươi liền uống cho ta xem.” Tròng mắt Tần Song Ngọc mở lớn hướng An Lan Hinh nói.

“Không, Hinh nhi không uống….” An Lan Hinh lắc đầu, nàng biết, nếu mình uống chén canh này nhất định sẽ phải hối hận cả đời, nhưng mà nàng cự
tuyệt như vậy cso tác dùng sao?

Nàng đã quá coi thường sự kiên
nhẫn của Tần Song Ngọc. Thấy nàng không uống thanh âm của Tần Song Ngọc
lại lạnh thêm vài phần, “Phúc nhi, Tam tiểu thư không uống, ngươi liền
bồi nàng uống!”

“Không!” An Lan Hinh hoảng sợ.

“Vâng! Phu nhân.”

Phúc nhi tới gần, An LAn Hinh nhìn bát canh như nhìn thấy độc dược, cả người không ngừng lùi lại phía sau, giờ phút này nàng muốn chạy trốn khỏi căn phòng, cõ lẽ như vậy nàng mới có đừng sống. An Lan Hinh nghĩ như vậy
lại nghĩ đén lúc khi mình bươc svaof căn phòng này có bao nhiêu vui mừng a, nhưng hiện tại…. Nơi này, chính là địa ngục của nàng.

An Lan Hinh vô cùng hoảng sợ đứng dậy bỏ chạy, nhưng là, nàng vừa chạy đã bị Phúc nhi nhanh tay tóm lấy xiêm y.

“Muốn chạy!” Phúc nhi hung hăng cầm xiêm y kéo lại. An Lan Hinh một lần nữa
ngã ngồi trên mặt đất. Phúc nhi ngồi lên người nàng, một tay bóp miệng
làm nàng mở lớn miệng ra.

“Ngô…. Ngô……..” An Lan Hinh giãy dụa nhưng không có tác dụng gì.

“Mau, rót hết cho ta.” Tần Song Ngọc ngồi trên giường chỉ huy, Phúc nhi cũng
không có dừng động tác, như vậy mở miệng An Lan Hinh rót hết bát canh
vào miệng nàng.An Lan Hinh chống cự không uống nhưng nươc scanh kia vẫn
theo yết hầu chảy vào trong bụng nàng.

“Khụ khụ……. Khụ khụ….” An Lan Hinh ho một hồi, ôm yết hầu, suy yếu nhìn Tần Song Ngọc, “ngươi cho ta uống cái gì?”

Một chút âm hiểm hiện lên trên mặt Tần Song Ngọc, “Uống cái gì? Sau này
ngươi sẽ biết, mặt khác vì ngươi gọi ta một tiếng Tần di nuwong nên ta
nói cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi ngươi liền ở lại Tuế Lan hiên cùng ta, Phúc nhi mỗi ngày sẽ cho ngươi một chén dươc, ngươi cứ từ từ hưởng
thụ!”

Tần Song Ngọc đem tờ giấy kia nhẹ nhàng ném đi, tờ giấy bay lên không trung vài vòng rồi rơi xuống trước mặt An Lan Hinh, ý của
nàng đã rất rõ rang, miệng nàng nói là dược nhưng thực ra chính là
phương thuốc kia.

“Ngươi…..” An Lan Hinh nhìn phương thuốc rồi
lại nhìn Tần Song Ngọc, nếu đúng như lời Tần Song Ngọc nói thì phương
thuốc này làm cho người ta không thể mang thai…. Nàng như vậy uống. Lúc
này gương mặt An Lan Hinh nếu không bị đánh đỏ thì giờ đã không chịu nổi mà chuyển sang trắng bệch.

“Ta như thế nào? Hinh nhi ngươi có
biết cái gì gọi là báo ứng không? Nương ngươi gieo xuống thì ngươi phải
gánh hậu quả.” Tần Song Ngọc cười lạnh, Dương Mộc Hoan muốn nàng không
thể có thai như vậy nàng sẽ mang dược này cho nữ nhi của nàng ta dùng,
Dương Mộc Hoan a Dương Mộc Hoan, nếu ngươi biết ta sẽ dùng cách này đối
phó nữ nhi ngươi, ngươi có thể chết mà nhắm mắt hay không?

Ha ha! Nàng muốn Dương Mộc Hoan chết rồi cũng phải sáng mắt!

“Tần di nương, Hinh nhi cầu người… cầu người đừng làm vậy với Hinh nhi, Hinh nhi thay mẫu thân xin lỗi người…….Hinh nhi…” An Lan Hinh khóc lóc nức
nở, nàng không biết nên làm gì. Ngoại trừ xin tha thứ nàng còn có thể
làm gì?

Nhưng Tần Song Ngọc không chú ý chút nào tới lời xin lỗi
của nàng, ngược lại càng cảm thấy châm chọc, “Xin lỗi là có thể bù lại
hết thảy sao? Hinh nhi, ngươi cũng không phải quá ngây thơ, Phúc nhi,
đem Tam tiểu thư vào trong, hầu hạ cho thật tốt.”

Mấy lời cuối cùng Tần Song Ngọc như nghiến răng nghiến lợi nói ra, làm người ngoại nghe thấy
mà sởn da đầu, trời biết, cái gọi là “Hầu hạ cho thật tốt” là như thế
nào.

“Tần di nương……. Tần di nương…..” An Lan Hinh lớn tiếng kêu
to, cả người bị Phúc nhi kéo ra ngoài, không biết có phải vì kêu quá to
mà cổ họng nàng đau đớn, giống như bị bàn tay ai đó cào xé.

An
Lan Hinh bị đưa vào một căn phòng trong Tuế Lan hiên, chỗ này vô cùng
nhỏ hình như là chỗ ở của hạ nhân, khi mở cửa chuột chạy toán loạn, Phúc nhi đem An Lan Hinh đẩy vào trong, lạnh giọng nói, “ Tam tiểu thư,
ngươi nên ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, hiểu chưa? Ai bảo
ngươi là nữ nhi của Dương Mộc Hoan làm chi?”

Dứt lời, Phúc nhi liếc nhìn An Lan Hinh từ trên xuống dưới rồi đi ra cửa, ngoài cửa vang lên tiếng khóa.

“Phúc nhi tỷ tỷ……” An Lan Hinh thấy tình huống như vậy vội vàng đứng lên,
không ngừng đập cửa, “Phúc nhi tỷ tỷ, ngươi thả ta ra ngoài….. thả ta ra ngoài!.....ta không ở trong này…”

An Lan Hinh nhìn xung quanh,
căn phòng này đến cả cửa sổ cũng bị che, làm cho ánh sáng không thể
chiếu vào, thật xứng với cái tên phòng tối, chuột kêu chít chít làm nàng co rúm lại.

“A….” cảm thấy có cái gì trên chân, An Lan Hinh vội
vàng đá văng thứ đó ra xa, chuột! đó là chuột, “Phúc nhi tỷ tỷ, ngươi
thả ta ra ngoài a….”

An Lan Hinh kêu lên làm cổ họng thêm đau
đớn, dần dần thanh âm của nàng trở nên khan khan, kêu càng to thì thanh
âm của nàng lại càng nhỏ. Một canh giờ sau, An Lan Hinh phát hiện ra
tình trạng của bản thân, cả người đang đặt trong địa ngục.

“………”
An Lan Hinh cố gắng muốn kêu ra tiếng nhưng vô luận cố gắng thế nào nàng đều không thể nói ra một chữ. Tần di nương vừa rồi nói, An Lan Hinh
hiểu rõ, nguyên lai…. Nguyên lại Tần di nương dùng độc câm với nàng!

Nàng không bao giờ có thể nói chuyện?!

Sự thật này làm An Lan Hinh giống như bị sét đánh, vì sao lại như vậy? Vì sao tất cả đều giận chó đánh mèo lên người nàng?

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của Nam Cung tướng quân, nàng hiện tịa là
một người câm, dù sau này có cố gắng sợ rằng cũng không xứng với huynh
ấy.

Nghĩ đến đôi uyên ương vừa thêu, tuy nàng nói thêu tặng tỷ tỷ cùng Nam Cung tướng quân nhưng trong lòng nàng… Nàng hi vọng chính mình cùng Nam Cung tướng quân cùng một chỗ, hiện tại…… Nhắm mắt lại, tay nắm thành quyền, nàng không cam lòng, vì sao nàng lại khổ như vậy?

Trong Thính Vũ hiên, An Ninh cùng Lục phu nhân như vậy uống trà thủy chung
không có lời nói. An Ninh tựa như không muốn nói mà Lục phu nhân gặp An
Ninh như vậy cũng không biết nên nói gì. Nhị tiểu thư luôn làm cho nàng
cảm thấy bí hiểm.

Tần Song Ngọc ở Tuế Lan hiên tĩnh dưỡng, An
Ninh cũng không gặp lại An Lan Hinh, An Ninh cho Bích Châu đi hỏi thăm
một chút, nghe nói, Tam tiểu thư đi đến nhà bà con bên ngoại ở một thời
gian.

An Ninh nghe tin tức này cũng có chút hoài nghi. Một hôm An Ninh mang Bích Châu ra ngoài. Trên đường, những đám đông tụ tập vô cùng náo nhiệt. Khi xe đi qua một tửu lầu, đột nhiên xe dừng lại, An Ninh
hơi hơi nhíu mi, đang muốn vén rèm lên xem có chuyện gì bỗng một cây
quạt vén rèm lên trước một bước, lập tức đập vào mắt là khuôn mặt bất
cần đời cùng với ánh mắt hoa đào, thần thái sáng lạn.

“Xa xa thấy xe ngựa An Bình Hầu phủ, xem ra hôm nay vận khí của Tô Cầm rât tốt! quả nhiên là ngươi nhị tiểu thư!” vẻ mặt Tô Cầm tươi cười, trong lòng nhảy
nhót đến cực điểm. Vài ngày trước hắn cùng Thương Địch phải rời kinh
thành một chuyến, hôm nay mới trở về, không nghĩ tới có thể gặp người
muốn gặp!

“An Ninh làm phiền Cầm công tử nhớ thương!” Khóe miệng
An Ninh khẽ nhếch, theo bản năng nhìn phía sau hắn một chút, không có
bóng dáng kia, chẳng biết tại sao nàng có chút buồn bã.

Tô Cầm
khôn khéo lập tức hiểu được trong lòng khẽ thở dài. Vốn rất cao hứng
nhưng một hành động nhỏ này giống như chậu nước lạnh hất vào hắn, trong
lòng thầm than. Tô Cầm hơn hai mươi năm nay đều thuận buồm xuôi gió, ông trời cớ sao lại trêu ngươi hắn, thu lại mất mát trong lòng, Tô Cầm cười đến vui sướng, “Thần Vương điện hạ ở trên lầu!”

An Ninh ngẩn ra, trên mặt hiện lên hai hối hồng hồng, xấu hổ kéo kéo khóe miệng. “Kia,
thỉnh Cầm công tử thỉnh an Thần Vương điện hạ, nếu không có việc gì An
Ninh xin đi trước một bước.”

Vừa rồi nàng sơ suất quá, Tô Cầm
tương lai là thừa tướng, đừng nhìn hắn cà phơ cà phất nhưng vô cùng khôn khéo. Hắn dễ dàng nhìn ra hành động nhỏ kia của nàng.

Trên mặt
An Ninh đỏ bừng, làm Tô Cầm nhìn đến ngây người, nghe nàng nói muốn đi
trước một bước, nhất thời bỡn cợt đùa nói, “Muốn vấn an Thần Vương, liền tự mình đến, Tô Cầm ta cũng không phải người để sai khiến.”

Dứt lời liền phân phó Bích Châu, “Mau phụ tiểu thư nhà ngươi xuống xe ngựa, Thần Vương điện hạ ở trên lầu đang đợi.”

Mi tâm An Ninh nhíu càng lúc càng chặt, trong lòng đại quẫn. Tô Cầm chính
là đang nhạo báng nàng. Nhưng lâu rồi chưa gặp Thần Vương, nàng không
nghĩ nhiều liền xuống xe.

“Mời!” Tô Cầm một thân quần áo màu
trắng, cả người thoát tục, phong lưu phóng khoáng, cặp mắt đào hoa hướng An Ninh nháy nháy mắt,một cái.

An Ninh nhìn hắn như vậy nhịn
không nhịn được cười. Nàng không thể tưởng tượng được trước mặt nàng
chính là Thừa tướng trẻ tuổi nhất Đông Tần quốc.

Vào tửu lâu, Tô
Cầm nhàn nhã lên lầu hai, khi qua một đại sảnh nghe thấy có người đang
nói chuyện về An Bình hầu phủ, An Ninh theo bản năng dừng lại.

“Ngươi nghe nói sao? Có chuyện như vậy? Mộ Tứ phu nhân An Bình Hầu phủ bị đào?’

“Ai nha, đây là chuyện nhà giàu, chắc có người muốn lấy vật bồi táng.”

(vật bồi tang: vật trôn theo cùng người chết.)

“Vật bồi táng? Có phải vì vật bồi táng thật không, ta cũng không chắc bất
quá nghe nói trong quan tài giờ đã trống rỗng…… các ngươi biết ý tứ gì
chứ?”

“Ý ngươi là…”

“Không phải ý ta nói mà ta nghe người ta nói, sợ là có người làm điều ác, người mà ngay cả mộ nàng cũng không buông tha.”

“Chuyện An Bình Hầu phủ sự tình cũng không ít, lúc trước là đại tiểu thư không biết xấu hổ, hiện tại lại thêm chuyện này.”

“Đừng nói, đừng nói nữa, An Bình Hầu phủ dù gì cũng là một trong tứ đại thế
gia, mà An Bình Hầu gia và Đại công tử lại làm quan trong triều, nghe
nói Đại công tử còn mới thăng chức được Hoàng Thựơng ban cho phủ đệ, Tứ
phu nhân là mẹ ruột Đại công tử, không biết Đại công tử sẽ có phản ứng
như thế nào với chuyện này?”

An Ninh nghe tới đây mi tâm càng nhíu chặt, mộ Dương Mộc Hoan bị quật? Đây là chuyện nàng vừa nghe được sao?

Vật bồi táng? An Ninh biết, lúc đưa tang Dương Mộc Hoan thập phần đơn giản, vật bồi táng sợ là cũng không có bao nhiêu, mà khả năng duy nhất….. An
Ninh nghĩ đến cái gì, khóe miệng có chút biến hóa kì lạ, Tần Song Ngọc a Tần Song Ngọc, thực sự quá tàn nhẫn!

Người đã chết, ngay cả mộ cũng không buông tha.

An Ninh tiếp tục bước đi, đến lầu hai liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc
đang đứng trước cửa sổ, ngón tay nàng theo thói quen vuốt vuốt bên hông
một chút, nghe được phía sau có động tĩnh, Thương Địch quay đầu, trên
mặt không còn vẻ đạm bạc như ngày thường mà có chút ôn hòa, “Người đã
đến rồi.”

Tiếng nói dịu dàng cùng hùng hậu không khỏi làm cho người khác say mê, nghe thấy thanh âm này cả người An Ninh đều rất dễ chịu.

“Người ta đã mang đến cho ngươi, các ngươi có gì cứ tự nhiên nói, chỉ cần nói
không cần để ý tới ta.” Tô Cầm ngông nghênh bước vào ngồi xuống ghế,
thảnh thơi uống trà, ánh mắt còn mang theo chút bỡn cợt, đặt ý, đây
chính là muốn quang minh chính đại nghe người khác nói chuyện.

Cái gì tự nhiên nói, khóe miệng An Ninh giật giật. Bình thường cứ coi như
nàng cùng Thương Địch có chút thân mật, mà nàng cũng có cảm giác Thương
Địch đặt nàng vào trong mắt, nàng biết trong đó có bao nhiêu tình nghĩa. Nhưng nàng là người thông minh, Thương Địch đã từng nói với nàng rằng
hắn không thể trở về Bắc Yến quốc là vì cừu hận, nàng cũng biết người
nam nhân này cũng phải gánh vác sứ mệnh giống mình.

Ngày ấy ở
ngoại ô, hắn hỏi nàng có nguyện theo hắn…. Nàng không thể không thừa
nhận đáp án lúc đó là thực tâm. Ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy an toàn và ấm áp. Người nam nhân này đối với người khác có chút lạnh lùng, không
quan tâm nhưng với nàng thì lại khác.

Thương Địch nghe Tô Cầm nói vậy cùng không có kiêng dè, đi thẳng tới chỗ An Ninh, đem nàng kéo ngồi xuống ghế, động tác tự nhiên giống nhue đã làm trăm ngàn lần, làm An
Ninh không khỏi đỏ mặt, khuôn mặt đỏ ửng cũng làm cho Tô Cầm giật mình
rớt cằm.

Hắn chưa từng gặp qua Thương Địch như vậy. Nếu biết hắn
cũng thích An Ninh chắc đã không coi ai ra gì mà nắm tay nàng như vậy,
một hồi lâu cũng không có ý định buông tay, nhất thời Tô Cầm cảm thấy
mình bị hoa mắt nhất là khuôn mặt đỏ ửng ngọt ngào của An Ninh làm Tô
Cầm có chút mất mát. Hắn biết An Ninh cùng Thương Địch thích nhau nhưng
hắn, hắn vẫn thủy chung thích An Ninh, bởi người mình thích mà lộ ra
thần sắc thẹn thùng, trong lòng hắn có chút ngột ngạt, người khác đã coi hắn không tồn tại, vậy hắn cùng nên…. Trong lòng ê ẩm, Tô Cầm rốt cục
cũng đứng dậy, “Ta đi trước!”

Ngữ khí không còn cà phơ cà phất như trước mặc dù hắn đã cố ý che dấu nhưng vẫn là công cốc.

An Ninh giật mình,
đáy mắt Thương Địch cũng lộ ra chút khác thường. Thương Địch là người
thông minh, Tô Cầm lại hành động không giống trước, nếu là trước đây thì Tô Cầm hắn phải ở một bên để nhìn trò hay thường thường bỡn cợt vài
câu, nghĩ đến hoài nghi trước đây của mình với Tô Cầm, giờ phút này
trong lòng hắn có thêm vài phần khẳng định.

Tô Cầm cũng thích Ninh nhi?

Tô Cầm là bạn tốt của hắn, vô luận cái gì hắn cũng có thể nhường nhưng Ninh nhi thì không được!

Điểm này trong lòng Thương Địch vô cùng kiên định, vô ý nắm chặt tay An
Ninh, nhìn bóng lưng Tô Cầm, Thương Địch hô hấp thật sâu, “Tô Cầm, ngày
mai là sinh nhật ta, ngươi cũng đừng quên.”

Nếu là trươc skia, hắn sẽ không nhiều lời nhắc nhở, Tô Cầm tự nhiên sẽ nhớ sinh nhật hắn, nhưng hôm nay thì khác.

Bóng lưng Tô Cầm hơi dừng lại một chút, ý thức được vừa rồi mình không phải
làm cho Thương Địch phát hiện ra cái gì? Trong lòng ảo não, hắn mặc dù
thích An Ninh nhưng Thương Địch là bằng hữu không thể bỏ của hắn, âm
thầm áp chế mất mát vừa rồi trong lòng, xoay người nhìn về phía Thương
Địch cùng An Ninh, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt hoa đào chợt hiện, khôi
phục lại bộ dạng ban đầu, “Ta sao có thể quên? Đúng rồi ngày mai là sinh nhật ngươi, hiện tại ta đi đến Bát Trân Các mời Nhị công tử cùng đến,
nghe nói lần trước Hoàng thượng hạ chỉ muốn hắn làm sứ giả tứ quốc tế,
nhìn hắn nhỏ như vậy nhưng lại kháng chỉ xem ra hắn cũng có chút cam
đảm, ngày mai không thể thiếu hắn đươc.”

Nói xong, mở quạt ung dung bước đi.

An Ninh vẫn chưa phục hồi tinh thần sau khi biết mai là sinh nhật Thương
Địch lại nghe được Tô Cầm muốn đi Bát Trân Các tìm Nhị công tử cả người
giật giât, mà Thương Địch cũng có chút cứng ngắc, chờ cho Tô Cầm đi
khuất, Thương Địch mới bộc phát ra tiếng cười hào sảng, “Sợ là Tô Cầm sẽ lại thất bại, hắn muốn tìm Nhị công tử mới vừa ở trước mặt hắn sao?”

Nhị công tử kia không phải Ninh nhi sao?

Khóe miệng An Ninh cũng có chút giơ lên, đúng vậy, chính mình là Nhị công
tử, Tô Cầm hiện lại đi Bát Trân Các tìm Nhị công tử, sao có thể tìm được nàng đây? Sợ là hắn đi một chuyến công cốc.

Đang nghĩ An Ninh
bỗng cảm thấy tay mình bị Thương Địch cầm truyền đến một tia khác
thường, Thương Địch nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nàng, có chút ngứa chút lạ nói không nên lời nhưng không chút ý niện muốn rút về, cứ như vậy mặc
cho hắn nắm, trong lòng cũng thông suốt.

“Ngày mai là sinh nhật
ta, ta vốn không có tổ chức nhưng cậu lại muốn ở Thần Vương Phủ mở tiệc
đãi khách, nàng có thể đáp ứng ta, ngày mai tới Thần Vương Phủ, ta….”
Thương Địch nói thật cẩn thận, giống như sợ An Ninh sẽ cự tuyệt, lại
giống như quyết tâm, dừng lại một chút,tiếp tục nói, “Ngày mai ta sẽ
mang ngươi đến một chỗ.”

“Được ta đáp ứng ngươi.” An Ninh gật đầu chống lại tầm mắt của Thương Địch

Trên mặt Thương Địch vô cùng vui vẻ giống như có được bảo bối trong thiên
hạ, lúc này hắn không còn vẻ uy nghiêm của Thần Vương, nắm tay An Ninh
thật chặt, trong mắt càng thêm vài phần kiên định, ngày mai hắn muốn dẫn Ninh nhi đi gặp nàng.

Hai người ngồi một hồi lâu, từ đầu đến
cuối Thương Địch đều không có buông tay An Ninh. Trên đường Thương Địch
đưa An Ninh trở về An Bình hầu phủ tay nàng vẫn lẳng lặng nằm gọn trong
bàn tay của hắn, thẳng đến Hầu phủ bàn tay Thương Địch mới buông tha cho tay nàng.

Tuy Thương Địch xưa nay không thể hiện cảm xúc ra
ngoài, giờ phút này bị tình yêu đánh trúng lại giống một đứa trẻ, tham
luyến thời gian hai người ở cùng một chỗ, tuy Ninh nhi không hứa hẹn
cùng hắn nhưng nàng để cho hắn cầm tay như vậy cũng đã biểu lộ tâm ý
cho hắn, nàng không có bài xích chính mình, với hắn điểm này chính là
đại thu hoạch.

"Ninh nhi....." Thương Địch đột nhiên gọi, An Ninh đã đi tới cửa An Bình Hầu phủ lòng vẫn như cũ không tha nhảy xuống xe
ngựa, đi đến bên cạnh An Ninh.

An Ninh giương mắt nhìn Thương Địch, đang muốn mở miệng hỏi lại nghe được thanh âm của hắn trên đỉnh đầu, "Ta đưa nàng đi vào."

Dứt lời bắt lấy tay An Ninh, không cho nàng kịp phản ứng liền lôi kéo nàng
đi vào cửa Hầu phủ, trời biết hắn đấu tranh hồi lâu cuối cùng không muốn dời đi sớm, liền cam đảm ở lại hưởng thụ cảm giác làm hắn ấm áp.

An Ninh thuận theo đi bên cạnh Thương Địch, theo sau hai người là Bích
Châu với vẻ mặt tươi cười, nhìn bóng lưng hài hòa của tiểu thư cùng Thần Vương điện hạ, Thần Vương chính là thích tiểu thư! Nếu nói có thể xứng
với tiểu thư thì toàn bộ Đông Tần quốc chỉ có Thần Vương điện hạ và Nam
Cung tướng quân.

Thần Vương điện hạ đối tiểu thư vô cùng cẩn thận che chở, so với Phi Phiên xú nam nhân chính là săn sóc hơn rất nhiều.

Trong Thính Vũ hiên.

Thật bất ngờ, hôm nay Quân Nhược ở trong sân phơi nắng, nhìn An Ninh trở về
trong lòng vui vẻ, nhưng nhìn đến chút bóng dáng khác lại khẽ nhíu mày,
tầm mắt hai người va chạm một cái rất nhanh liền tránh đi.

Thương Địch hướng Quân Nhược gật đầu, sáng sớm nay hắn đã biết Quân Nhược ở
trong Thích Vũ hiên, hắn vốn định đưa An Ninh về Thính Vũ Hiên rồi rời
đi nhưng bây giờ hắn không có nghĩ tới phải rời đi, khóe miệng khẽ giơ
lên một chút ý cười, cao giọng mở miệng, "Ninh nhi, có thể cho ta xem lư dược (gian phòng chế dược của An Ninh) của nàng được không?"

Uy lực độc dược của Ninh nhi hắn đã thấy qua, nghĩ đến độc điển...

"Được! Ngươi đi theo ta." An Ninh vừa nghe đến lư dược, trong lòng lại dấy lên hứng trí, vừa vặn nàng có một thứ muốn cho Thương Địch xem, kéo tay hắn hai người vội vàng vào trong lư dược.

Lư dược không lớn, nhưng
ngũ tạng(tâm, tỳ, gan, phế, thận) đều đầy đủ cả, cái gì cũng có Thương
Địch vào lư dược, quét mắt nhìn bài trí trong phòng, lập tức mở miệng,
"Ninh nhi, nàng có nhớ chính mình tứng đáp ứng ta, đem độc điển cho ta
xem?"

Thương Địch vừa nhắc tới hai chữ "độc điển" ánh mắt sẹt qua một tia khác thường, giống như thống khổ, lại giống như ẩn nhẫn, cả
người có sự biến hóa nhỏ, rất quái dị!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui