Hầu Như Mật Ngọt

Vỹ Chu Đào nhắm chặt mắt, nghe thấy động tĩnh nhỏ trên môi mình, sau đó quần áo từ từ bị kéo đi.

Cô nằm dưới thân Tần Quốc Trường, hai chân gác trên vai anh, mông bị vật nam tính đâm chọc cọ nhiệt.

Tần Quốc Trường đem thứ đàn ông của mình đặt lên vật nhỏ nữ tính đáng yêu kia, như thường lệ trêu chọc nó.

Đôi tay nhỏ nhắn của Vỹ Chu Đào bị anh đan chặt, toàn bộ thần trí tập trung ở chỗ vật lớn cọ cọ giữa hai chân cô.

Thay thế, ngón tay anh vừa vặn sờ lên vuốt ve, từ mơn trớn nhẹ nhàng sau đó tăng tốc, ép cô bắn nước.

Vỹ Chu Đào ôm chặt cổ anh, mùi hương trầm trầm dễ chịu pha cho cô buồn ngủ, bên dưới anh đã tiến ngón tay sâu vào trong cố ý nịnh nọt lấy lòng cô.

Cứ mỗi lần như thế, Tần Quốc Trường sẽ luôn canh giờ. 15 phút là giới hạn của cô, cô không thể nào liên tục tè ra giường hơn 15 phút.

Nhưng Tần Quốc Trường lại yêu thích hơn việc tiến sâu thêm, nuông chiều cô, cho cô đủ thứ cần thiết, cầu mong cô ở bên cạnh.

Đoạn, Vỹ Chu Đào khập khiễng đi vào bếp.

Lúc này cô mặc áo của Tần Quốc Trường, chân run run đứng ở bếp rán trướng.

Tần Quốc Trường tắm xong vẫn chưa chịu thay quần áo đi làm, đem đầu tóc ươn ướt vào bếp, quấn lấy Vỹ Chu Đào từ sau lưng.

Vừa mới đó, Vỹ Chu Đào tiếp tục bị vạch áo, lộ bờ mông căng tròn mềm mại như trẻ sơ sinh, eo nhỏ những vết đỏ hồng gợi cảm.

Tần Quốc Trường một tay trên một tay dưới tiếp tục mân mê cơ thể của thiếu nữ.

"Ưmm.." Vỹ Chu Đào tụt tay ra khỏi đũa, chân đột nhiên bị vắt lên gian bếp, sau đó cả thân thể đều ngồi lên cao.

Tần Quốc Trường cúi đầu chui vào cổ cô cấu xé từng thớ da thịt nhẵn mượt, tháo cúc áo tiến vào trong gặm mút hai đốm hoa nhỏ vẫn đang sưng, tay lớn ấm áp cưỡng yêu vật nhỏ đang co thắt rỉ nước nhớp.

"Không nổi nữa, không nổi nữa đâu!" Vỹ Chu Đào chặn tay anh lại, "Cho nó nghỉ chút đi mà."

"Thế nó có muốn ăn không?" Tần Quốc Trường cầm tay cô đặt lên ngực mình: "Anh muốn cho nó ăn."

"Không ăn nổi!"

"Nổi mà." Tần Quốc Trường rướn cổ hôn môi cô, khẽ há miệng liếm môi cô, "Rõ ràng nó muốn ăn."

Vỹ Chu Đào lắc lắc đầu: "Không muốn!"

"Ăn dâu được không?"

Còn tưởng anh muốn ăn dâu, Vỹ Chu Đào gật đầu: "Anh ăn đi."

Tần Quốc Trường mở tủ lấy hộp dâu đã được chế biến rửa sạch, ngắt cuống, đặt lên môi Vỹ Chu Đào.

Cô há miệng gặm lấy quả dâu mát lạnh, giây tiếp theo trong miệng còn ú ớ bị đem quả dâu khác cọ vào bên dưới.

Vỹ Chu Đào kịch liệt giãy dụa: "Lạnh lắm, đừng mà!"

"Muốn ăn quả khác hả?"

"Anh bị sao vậy?" Vỹ Chu Đào thu chân nhảy xuống sàn, "Bẩn muốn chết!"

Tần Quốc Trường gục mặt nhìn hộp dâu, bộ dạng vô cùng ấm ức: "Muốn.."

"Thì anh phải nói một tiếng."

Anh quay người ngồi xuống ghế, hai tay bợ gương mặt, ũ rũ thều thào: "Không nói được."

Vỹ Chu Đào tắt bếp, đem trứng rán xếp lên lát bánh mì, xịt thêm ít sốt ớt và sốt cà chua mang đến cho Tần Quốc Trường, "Anh đừng có giả bộ đáng thương, chuyện tối qua chưa xong đâu."

Tần Quốc Trường bĩu môi, gương mặt đều đã xụ xuống: "Không tin anh."

"..."

"Đã bảo Chu Đào là cục cưng, vẫn không tin anh."

Vỹ Chu Đào mở bếp đập thêm hai quả trứng, rắc chút ít tiêu xay, chờ trứng chín cũng không buồn thảo luận với Tần Quốc Trường.

"Em viết thỏa thuận đi, nếu sau này anh làm gì có lỗi với em thì em chọn số lượng tài sản của anh để bồi thường." Tần Quốc Trường đột nhiên xoay người lại, nghiêm túc nói: "Viết cả thoả thuận kết hôn, đề phòng cả việc ly hôn, em muốn gì đều được."

"Không thèm." Vỹ Chu Đào lạnh nhạt chuyên tâm rán trứng.

"Em thật quá đáng, yêu nhau lâu như vậy, nếu nói anh bắt nạt em thì cũng đùa giỡn có vài lần. Còn em bao nhiêu anh cũng nhường nhịn, đến lúc xảy ra chuyện thì chẳng chịu tin tưởng anh?"

"Anh biết nếu có chuyện thì đừng có làm!" Vỹ Chu Đào tưởng tượng lúc này Tần Quốc Trường yếu thế nhất, gương mặt dễ thương cố tỏ ra hung dữ: "Đâu phải đơn giản là anh tra tấn người ta, như Luna khi tỉnh lại có phải sẽ đi báo cảnh sát không? Anh đi tù đó!"

"Phần đó anh luôn tự giải quyết!" Tần Quốc Trường kiên định nói: "Mấu chốt là anh không làm hại em, tại sao lại khó chịu với anh?"

"Một lần sẽ có lần thứ hai, anh làm lần thứ hai rồi, ai biết được người bạn nào tiếp theo của em vô tình không vừa mắt anh.."

Chưa kịp nói hết, Tần Quốc Trường vỗ mạnh bàn, đôi mày rậm cau chặt, môi mấp máy trầm thấp như sắp khóc: "Bọn họ hại em đến nhập viện em không thấy sao? Trước kia Luna bước vào nhà chúng ta, quá đáng thế nào anh cũng đã làm hại cô ta sao?"

"..."

"Tại sao không tin tưởng anh?" Tần Quốc Trường gặng giọng: "Anh bênh vực em không được sao?"

Nghe Tần Quốc Trường nói vậy, Vỹ Chu Đào cảm thấy phần lỗi của anh cũng nhẹ đi một chút.

Môi cô mim mím khó xử, tay bất động cầm đũa.

Sau khi Tần Quốc Trường lái xe đi làm, Vỹ Chu Đào âm thầm tìm kiếm luật nhân sự, nghe nói tội hành hạ đánh đập người đặc biệt phụ nữ, trẻ em có mức phạt thấp nhất là 3 năm tù.

Vỹ Chu Đào hít thở không thông, mấy đầu ngón tay bất giác run nhẹ.

Lúc đó cô chẳng biết nên làm gì, nên chọn tố cảnh sát để giải cứu những người phụ nữ trước kia làm cô thê thảm một trận hay chọn im lặng bảo vệ Tần Quốc Trường.

Tần Quốc Trường không nói cho cô biết anh đã làm cách nào để pháp luật không thèm để ý đến, hoặc cũng có thể anh đã hối lộ.

Từ trước đến nay, Vỹ Chu Đào luôn cho rằng Tần Quốc Trường là người lương thiện. Anh có chút tính khí lạnh nhạt hờ hững của ông nội, cũng có chút nũng nịu dịu dàng của bà nội, thương yêu người nhà, quý mến người lớn tuổi.

Lần trước tận mắt nhìn thấy anh đấm người, cô vẫn đăng đăng anh chỉ đang thay bà nội xả giận.

Sau này phát hiện ra nhiều chuyện, cô không ngờ bản thân là lí do khiến anh ra tay hại người.

Vỹ Chu Đào cúp học, tự mình bắt xe đến ngoại ô tìm Tần Trí Dư để tìm lời khuyên.

Đến nơi, cô vào thẳng vấn đề chính: "Ông nội, nhà họ Tần quan hệ với cảnh sát có tốt không?"

"Cũng tạm, sao vậy?"

"Có tốt đến mức nếu người nhà họ Tần phạm pháp sẽ bỏ qua không?" Vỹ Chu Đào băng khoăn chờ câu trả lời.

"Sao lại hỏi như vậy?" Ông nội Tần nhấp ngụm trà, thong thả hít khí trời.

"..." Vỹ Chu Đào e dè vò vạt áo thun nhỏ, cúi đầu dưới mũi chân, thỏ thẻ lắc đầu: "Con không rõ, muốn biết."

Ông nội Tần trầm ngâm nhìn cô, từ từ hạ chén trà xuống, vô định nhìn cây cỏ xung quanh, nhìn ngắm cơ ngơi của bản thân.

Sau một hồi khiến Vỹ Chu Đào chật vật trong tĩnh lặng, ông nói, giọng hết sức ôn hoà: "Chắc con cũng biết hoàn cảnh trước kia của bà?"

Gật gật.

"Thật ra, ta từng có lỗi lầm với bà ấy. Mỗi khi nhớ đến vẫn luôn day dứt."

Vỹ Chu Đào an tĩnh lắng nghe.

"Năm đó làm ăn phát đạt, đỉnh cao của cuộc đời, ta trót nuôi tình nhân bên ngoài." Tần Trí Dư trong mắt thoáng qua những tia khó đoán, phần còn lại thật sự là day dứt không nguôi: "Vợ ta, vốn tín nhiệm ta như thần. Bà ấy thoát khỏi gia đình hờ kia là thoát được một kiếp nạn, sau đó gặp phải ta."

"Ta vô tình khiến cho vợ ta chịu thêm một nỗi đau, người tình hãm hại bà ấy."

"Nhớ khi đó, Kim Nhu đôi mắt của bà ấy rầu rĩ đã đành, cam chịu không dám một lời khiển trách, cũng không nói cho ta biết, im lặng nhịn nhục vì bà ấy nghĩ nếu phản kháng thì chẳng có nơi nào để đi."

"Cứ như vậy, bà ấy chịu sỉ nhục suốt một năm. Có lúc ta nhìn thấy vết bầm tím trên người Kim Nhu, vẫn nghĩ không có gì."

"Cho đến lúc bà ấy có mang, ta mới bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian ta giành giật vợ mình thoát khỏi chỗ địa ngục kia. Nhưng cũng chính lúc đó, bà ấy mất đứa con đầu lòng."

Vỹ Chu Đào mím chặt môi, gương mặt hiếu sắc nhìn chằm chằm người đàn ông vốn dĩ cô coi trọng.

"Thật sự..." Tần Trí Dư bật cười chua xót: "Lúc đó ta chỉ nghĩ Kim Nhu đã ăn sung mặc sướng, lại thấy những người phụ nữ lăn lộn bên ngoài chịu khổ.. ta đã có suy nghĩ như vậy đấy!"

"Bởi vì suy nghĩ lệch lạc của ta mà đứa con đầu lòng của chúng ta chưa kịp hình hài đã mất dạng." Càng nói, hốc mắt Tần Trí Dư càng đỏ lên: "Ta cho tiền người đàn bà đó, không chê ả ghê tởm, ả lại chê vợ ta ghê tởm."

"..."

"Ả hại vợ ta."

"Ả hại con ta."

"Bởi vì ta nuông chiều ả, khiến ả ảo tưởng bản thân là độc nhất vô nhị."

"Bởi vì ta có nhân tình, ông trời phạt ta mất con."

Sau cùng, ông ấy nói, ngữ khí nhẹ nhõm đôi phần: "Ta phế chân cô ta, kể cả những người khiến Kim Nhu chịu nhục."

Hai mắt Vỹ Chu Đào kinh ngạc, tựa hồ nghe không rõ.

"Đào nhỏ." Ông nội Tần gọi cô bằng cái tên Kim Nhu luôn miệng gọi, ôn hoà nói: "Đó là lỗi lầm lớn nhất cuộc đời ta đã gây ra cho Kim Nhu. Vì vậy ta không muốn con cháu mình lặp lại sai lầm."

"Ta dạy chúng chung thủy và bảo vệ người phụ nữ của mình, ta dạy chúng phân biệt người nhà và người xã hội. Mọi thứ ta đều đã dạy, nếu con thấy người kề cận con không thực hiện tốt thì cứ trực tiếp vứt bỏ. Bởi vì ta cũng đáng bị vứt bỏ."

Tần Quốc Trường đang lười biếng ngồi ở bàn làm việc lướt shopping váy nữ hở lưng, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn đến từ Vỹ Chu Đào.

Cô nhắn: "Ra đón em."

Tần Quốc Trường hơi hoài nghi: "Tan học sớm à?" Tuy nhiên vẫn đứng lên dọn dẹp bàn làm việc, sau đó nhắn: "Anh đang ở công ty, 5 phút nữa đến."

Vỹ Chu Đào: "Ở dưới công ty anh nè, không nhớ đường lên."

Giấy tờ trong tay Tần Quốc Trường hạ xuống, khoé môi cong cong bật cười, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

Nhưng khi ra khỏi thang máy cá nhân, Tần Quốc Trường nhìn thấy trợ lí thân cận đang đứng cùng cô gái nhỏ mặc áo thun quần ngắn, điệu bộ như thể đang trêu chọc con gái nhà lành.

Cô gái nhỏ tay cầm cơm trưa, hai mắt tròn có phần đanh đá trừng trừng lườm hắn ta: "Còn dám kêu nữa?"

Trợ lí: "Chị dâu!"

Cô nhóc đổi tay cầm túi cơm, tay phải duỗi thẳng vừa vặn đập vào miệng hắn ta, "bốp" một tiếng rõ vang.

Lễ tân gần đó há hốc nhòm.

Tần Quốc Trường tiến tới, cực kì quan trọng nhìn cô gái nhỏ: "Gọi em như vậy em tại sao không bằng lòng?"

Cô chạy tới ôm cánh tay Tần Quốc Trường, lanh lảnh giọng nói: "Mặt anh ta già hơn em, dám kêu em bằng chị!"

"Thế à?" Tần Quốc Trường theo bản năng khoác vai Vỹ Chu Đào, tay lớn vuốt gò má cô, liếc nhìn trợ lí vẫn đang bụm miệng chưa hiểu chuyện gì, nói: "Gọi lại đi."

"Chị dâu?" Trợ lí e dè nhìn cô.

Vỹ Chu Đào giậm chân nhăn nhó: "Đồ già!" Biểu tình trong mắt Tần Quốc Trường hết sức đáng yêu.

"Gọi em dâu!" Tần Quốc Trường nhắc nhở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui