Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm


Chương 31.
Tẩu tẩu như chợt nhớ đến cái gì, lập tức lên tiếng: "Nương nương, không biết người có từng nghe nói đến việc đại ca của Viên Phu nhân ở Giang Nam trị thủy dường như rất tốt hay không a?"
"Hắn cũng có cái bản lĩnh này sao?" Vương Lệnh Nghi nhàn nhạt nói, trong lúc này lại nhớ tới đường huynh của Tạ Bảo Lâm, "Tạ gia Tạ Trinh cũng có đi a, không biết Tạ Trinh cũng có làm tốt không?"
Tẩu tẩu lại lắc đầu: "Không có nghe nói, Tạ gia hình như cũng không có động tĩnh gì."
Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ việc trị thủy thật ra rất khó khăn, có thể trị đến không xảy ra vấn đề gì cũng đã không tệ, con cháu Tạ gia thật ra cũng rất bạc nhược yếu kém, Tạ Trinh vẫn nên an an toàn toàn trở về là tốt rồi, có thể lập công hay không để lúc khác mới nói đi.
Bất quá lời này Vương Lệnh Nghi cũng chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng, chuyện của Tạ gia, Vương Lệnh Nghi vẫn sẽ không đem ra để nói với Tạ Bảo Lâm a.
Tẩu tẩu ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, thời gian có lẽ không sai biệt lắm, cũng liền muốn đứng dậy rời đi.

Vương Lệnh Nghi thật vất vả mới có thể gặp được các nàng một lần, nàng ôm lấy tiểu chất nữ của mình nhất quyết không chịu buông tay, liên tục nói: "Không bằng để Tiểu Thất ở đây thêm mấy ngày?"
"Nương nương thật ra đã khiến ta bớt lo rồi, người đừng nhìn nàng lúc này ngoan ngoãn nghe lời như vậy mà hiểu lầm, buổi tối khi đi ngủ nàng rất hay khóc nháo a." Giọng nói của tẩu tẩu rất ấm áp.
Mà cuối cùng tiểu cô nương này cũng một mực quấn quít lấy Vương Lệnh Nghi không chịu đi, biết mẫu thân không muốn để mình ở lại đây nàng liền khóc nháo, khóc lớn đến nổi nước mắt nước mũi một đống đọng lại trên gương mặt non nớt.

Tẩu tẩu cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, lưu lại tiểu cô nương ở chỗ này cùng Vương Lệnh Nghi một đêm.
Trước khi đi liên tục căn dặn nhũ mẫu của tiểu cô nương, ngàn vạn phải dỗ dành nàng cho thật tốt, cũng đừng để cho nàng ở trong cung nghịch ngợm xông tới đụng phải một vị quý nhân nào.
Tiểu cô nương ở bên cạnh nhu thuận liên tục gật đầu, thẳng đến khi mẫu thân của nàng đi xa rồi, lúc này tiểu cô nương liền giữ chặt lấy tay Vương Lệnh Nghi, cười đến ngọt ngào hỏi: "Cô cô, người có thể mang Tiểu Thất đi ra bên ngoài nhìn một chút không?"
Vương Lệnh Nghi trông thấy đứa nhỏ này, trong lòng liền trở nên rất mềm mại, cũng không có cách nào cự tuyệt lời đề nghị của nàng, liền yêu chiều nói: "Cô cô cho người mang đến chút bánh ngọt, chúng ta vừa đi dạo cùng nhau ăn có được không?"
Tiểu Thất gật gật đầu.
Vương Lệnh Nghi lên tiếng nói: "Hợp Khương."
Gọi vài tiếng cũng không thấy người đâu, một tiếng trả lời cũng không có, Vương Lệnh Nghi liền ngồi dậy đi ra ngoài điện, nhìn khắp mọi nơi cũng không thấy bóng dáng Hợp Khương, liền hỏi cung nhân vẩy nước quét nhà: "Hợp Khương ở đâu a?"
Cung nhân suy nghĩ một chút, lại cúi đầu cung kính đáp: "Hồi nương nương, Hợp Khương cô nương vừa rồi đã đi ra khỏi cửa rồi a."
"Lưu Phương đâu?" Vương Lệnh Nghi lại hỏi.

Lưu Phương lại mới từ bên trong đi ra, vội vã đáp lời nàng: "Nương nương, người gọi nô tỳ?"
Vương Lệnh Nghi nói: "Chút nữa bổn cung mang theo Tiểu Thất đi ra ngoài dạo chơi, ngươi dặn phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút nước trà cùng bánh ngọt các loại, đến lúc đó gói lại để ta mang theo."
Lưu Phương gật đầu đáp ứng.
Vương Lệnh Nghi đi đến bên người nàng, hỏi: "Hợp Khương gần đây có việc gì sao?"
"Không nghe nàng nói cái gì a." Lưu Phương đáp, vừa nói xong lại nhớ đến cái gì lập tức bổ sung thêm một câu, "Nương nương, nô tài chợt nhớ tới một chuyện, mấy ngày trước Hợp Khương có nói sẽ đến cung Phượng Nghi đi tìm Dong Tây, không biết hai người nói gì đó với nhau, lúc trở về Hợp Khương lại im lặng, nhất quyết không chịu nói một lời nào."
Vương Lệnh Nghi vuốt cằm nói: "Bổn cung đã biết rồi, trước hết mặc kệ nàng, chút nữa ngươi đi theo ta."
***
Vào những ngày mùa thu, kinh thành dường như cũng dần dần bị lá cây rơi xuống nhuộm vàng, nhưng ở bên dưới vạn dặm trời quang cũng không lộ ra một mảnh đìu hiu như trong suy nghĩ.

Đi ở trên con đường mòn phía dưới rừng cây, bất giác cũng cảm thấy có phần hơi yên tĩnh, chiếc chuông gió được treo phía dưới đình nghỉ mát ở trong ngự hoa viên chợt vang lên tiếng kêu leng keng thanh thúy, cùng bầu không khí yên tĩnh lúc này có chút hòa hợp.
Tiểu Thất hiếm khi rời khỏi phụ mẫu, khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ, chính mình cũng không muốn bị Vương Lệnh Nghi lôi kéo, một mình sôi nổi đi ở phía trước, còn tự quyết định, thỉnh thoảng quay đầu kể một chút câu chuyện nhỏ.
"Tiểu Thất, ngươi chậm một chút." Vương Lệnh Nghi nhìn nàng chạy đi gấp như vậy, chỉ sợ nàng ngã, vội gọi nàng một tiếng.
Từ trên con đường nhỏ ở phía ven hồ chợt xuất hiện mấy nữ nhân vận cung trang đang chậm rãi bước về phía này, Vương Lệnh Nghi chỉ vừa mới trông thấy một góc ống tay áo hồng y, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người nọ, cũng chưa kịp gọi Tiểu Thất lại, đã thấy Tiểu Thất vì không chú ý mà đâm sầm vào nữ tử đi đầu kia.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Tiểu Thất đã bị tỳ nữ đi một bên đẩy ngã trên mặt đất.
"Phu nhân người không sao chứ?"
Vương Lệnh Nghi thấy Tiểu Thất xảy ra chuyện, dẫn người vội vã đi đến bên cạnh, cúi người ôm lấy Tiểu Thất, nói: "Viên Phu nhân, muội có ổn không a?"
Viên Phu nhân vừa nhìn thấy Vương Lệnh Nghi liền cong đầu gối cung kính hành lễ, ấm giọng nói: "Muội muội không có vấn đề gì, làm phiền tỷ tỷ quan tâm."
"Viên Phu nhân thân thể quan trọng, vẫn nên mời Thái y xem qua một chút đi." Vương Lệnh Nghi nghiêng đầu nhìn một tiểu nha đầu có vẻ thông minh lanh lợi, phân phó nói, "Từ Thái y vẫn đang ở trong cung, mời hắn tới đây."
Tiểu nha đầu không đợi Viên Phu nhân các nàng mở miệng, lên tiếng đáp ứng sau đó xoay người chạy đi.
Viên Phu nhân cúi đầu nhìn phần bụng nhô lên một chút của chính mình, cười nói: "Tỷ tỷ, muội muội không nên được chiều chuộng như vậy."
Chuyện này ai cũng không thể nói trước được điều gì, dù sao đây cũng chính là hài tử đầu tiên của Hoàng đế, vẫn nên phòng ngừa vạn nhất, Vương Lệnh Nghi cũng không dám chắc đến lúc đó có thật sự xảy ra chuyện gì hay không, cũng đành mỉm cười: "Gần đây có đình nghỉ mát, chúng ta hãy đi đến đó ngồi một chút."
Vương Lệnh Nghi đã nói như vậy, Viên Phu nhân dĩ nhiên không thể cự tuyệt.

Ven đường cùng một đám người đi đến đó, Vương Lệnh Nghi vẫn cứ trầm mặc không nói, thẳng đến khi tiến vào đình nghỉ mát, nàng mới quay đầu nhìn nhìn Tiểu Thất, thấy tiểu nha đầu này bị dọa sợ đến sắc mặt hơi tái đi, thật sự rất đáng thương.

Mà đáng khâm phục nhất chính là Tiểu Thất cũng không khóc ồn ào, chỉ nâng đôi mắt đỏ bừng lên nhìn nàng.
Không hổ là hài tử Vương gia.
Vương Lệnh Nghi đem Tiểu Thất nhẹ nhàng đặt xuống đất, nói: "Tiểu Thất, ngươi biết phải làm sao chưa?"
"Nương nương, Tiểu Thất vừa rồi làm người hoảng sợ, là do Tiểu Thất sai." Tiểu Thất nghe xong liền hiểu, ngoan ngoãn tiến lên một bước, hướng Viên Phu nhân cung kính hành lễ, thanh âm khi nói chuyện cũng có chút nghẹn ngào, "Hi vọng nương nương có thể tha thứ cho Tiểu Thất."
Viên Phu nhân lại dịu dàng khom người nhéo nhéo cái má của Tiểu Thất, cười nói: "Ngươi tên Tiểu Thất sao? Bổn cung vừa rồi cũng không có việc gì, Tiểu Thất thật biết điều."
Vương Lệnh Nghi không lên tiếng giúp đỡ, ngược lại lạnh lùng ngẩng đầu nhìn tỳ nữ bên cạnh Viên Phu nhân một lần.
Viên Phu nhân vừa cùng Tiểu Thất nói dứt lời, liền lưu ý đến ánh mắt của Vương Lệnh Nghi, nàng nghiêm túc ngồi thẳng lên, nghiêng đầu nhìn về hướng tỳ nữ kia, thanh âm vốn rất ôn hoà lúc này lại lạnh xuống nói: "Tuyết Chi, vừa rồi ngươi làm cái gì?"
Nghe nàng nói như vậy, Tuyết Chi phịch một tiếng quỳ trên trên đất, cúi đầu vội vàng đáp: "Hồi bẩm nương nương, vừa rồi nô tỳ thấy có biến, nhất thời ở trong tình thế cấp bách liền đẩy Vương tiểu thư, nô tỳ thật sự không phải cố ý, thỉnh Quý phi nương nương cùng Vương tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho nô tỳ một mạng."
Vương Lệnh Nghi nhìn Tuyết Chi kia, biết rõ Tuyết Chi là thiếp thân thị nữ thường ngày đều một mực đi theo bên cạnh Viên Phu nhân.

Thường ngày cũng thôi đi, nhưng hôm nay Viên Phu nhân dần dần có thể ngẩng cao đầu, Viên Phu nhân thân phận cao quý, lại đang mang thai, việc này của Tuyết Chi còn phải đắn đo một chút để giải quyết cho thoả đáng.
Vương Lệnh Nghi trước ôm Tiểu Thất trở về trong lòng mình, mở ra bàn tay nhỏ bé của nàng, thấy trên đó bị mất một chút da, chảy ra vết máu nhè nhẹ, trong lòng đau đến mức không nhịn được.

Mà Thái y này bây giờ vẫn không chịu tới đây, Vương Lệnh Nghi cũng chỉ có thể thay Tiểu Thất thổi thổi một chút, yêu chiều dỗ dành nàng.
"Tiểu Thất tay bị thương rồi." Viên phu nhân thấp giọng hô lên một tiếng, lập tức thần sắc lạnh xuống, cùng Tuyết Chi nói: "Vương tiểu thư bị thương, ngươi cũng cần phải bị phạt, có phục hay không?"
Tuyết Chi nói: "Do nương nương định đoạt."
Một cô cô khác bên cạnh Viên Phu nhân liền bước đến nhận mệnh, ống tay áo trong thoáng chốc đã vung lên rồi.

Vừa giơ tay lên, cô cô liền đánh liên tục vài cái.

Vương Lệnh Nghi trên mặt không có cảm xúc gì khác, thờ ơ lạnh nhạt, không khuyến khích, cũng không ngăn cản.
Thẳng đến cái thứ mười hai, mười ba, Vương Lệnh Nghi mới chậm chạp lên tiếng ngăn cản: "Viên Phu nhân, Tuyết Chi tận tâm hộ chủ, trừng phạt một chút là được rồi."
Viên Phu nhân mỉm cười nói: "Như vậy làm sao được?"
"Tiểu Thất, ngươi nói đi." Vương Lệnh Nghi cũng không trả lời nàng, ngược lại hỏi Tiểu Thất.
Đôi mắt to tròn đen nhánh của Tiểu Thất ngẩng lên, thấy mọi người đều đang nhìn mình, dường như ai cũng đang chờ đợi một lời của nàng.

Tiểu Thất rời khỏi vòng tay Vương Lệnh Nghi, ăn nói rõ ràng, nói: "Nương nương, Tuyết Chi tỷ tỷ cũng không phải cố ý, dừng lại không trừng phạt nữa có được không?"
Viên Phu nhân lệnh cho Tuyết Chi ngồi dậy, chính mình thì chậm rãi tháo ra chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, kéo tay Tiểu Thất về phía mình, thả vào trong tay nàng, cười nói: "Đây là quà gặp mặt bổn cung tặng cho ngươi."
Tiểu Thất chối từ không chịu nhận.
Cuối cùng thấy mình có muốn từ chối cũng không được, quay đầu lại giống như cầu cứu nhìn Vương Lệnh Nghi một chút.

Vương Lệnh Nghi liền nói: "Vị nương nương này thích ngươi, ngươi liền nhận đi a."
Mọi người vốn cho là sẽ xảy ra một cuộc chiếc ngập tràn khói thuốc súng, ai ngờ Vương Lệnh Nghi lại nói chuyện hoà nhã như vậy, Viên Phu nhân tính khí cũng rất tốt, lại đem việc này giải quyết ổn thoả rồi.

Từ Thái y giờ phút này cũng đã đến, nhưng sau lưng hắn còn có một người.
Mọi người nhìn thấy bóng dáng người nọ, liền vội vàng ngồi dậy hành lễ: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Vương Lệnh Nghi cũng cong đầu gối hành lễ, giương mắt cực kì nhanh nhìn thoáng qua Tạ Bảo Lâm, rồi sau đó điềm tĩnh thu hồi ánh mắt, chờ đợi Tạ Bảo Lâm lên tiếng.
Tạ Bảo Lâm mỉm cười cho tất cả mọi người ngồi dậy, hướng Viên Phu nhân nói: "Viên Phu nhân, để Từ Thái y xem một chút đi."
Sau khi Từ Thái y cẩn thận xem mạch, mới thở phào một hơi, cười nói: "Viên Phu nhân, hoàn toàn không có gì đáng ngại."
"Từ Thái y thật là người bận rộn, hết giúp Hoàng hậu tỷ tỷ xem mạch, lại phải đến chỗ này của bổn cung." Viên Phu nhân thả xuống ống tay áo, cũng nhẹ nhàng thở ra, nở một nụ cười.
Từ Thái y nói: "Đây là bổn phận của hạ quan."
"Từ Thái y, làm phiền ngươi thay chất nữ của bản cung xử lý vết thương một chút." Vương Lệnh Nghi lúc này mới lên tiếng nói.
Từ Thái y mở hòm thuốc ra, những thứ thường dùng vẫn luôn cất ở bên trong, hắn cẩn thận kiểm tra một chút, sau khi xác nhận trong vết thương cũng không có cát sỏi bùn đất, mới bắt đầu xử lý bôi thuốc.
Chuyên tâm xử lý vết thương trong chốc lát, Từ Thái y đóng lại hòm thuốc liền cung kính cáo từ.
Điều Vương Lệnh Nghi lo lắng nhất ngay lúc này chính là Tạ Bảo Lâm vừa đến, lại có một đám phi tần tiến đến muốn thảo luận thi từ ca phú, vì vậy nàng cúi đầu vụиɠ ŧяộʍ cùng Tiểu Thất thì thầm một câu.

Tạ Bảo Lâm trông thấy, liền hướng Tiểu Thất vẫy vẫy tay, nói: "Đến đây a."
"Đây là Hoàng hậu nương nương." Vương Lệnh Nghi dặn dò nàng một câu.
Tiểu Thất đoan chính hành lễ, nói: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Tạ Bảo Lâm liền bắt đầu cùng Tiểu Thất nói chuyện, những người khác đợi một hồi, thấy cũng không có cách nào xen vào, liền nhao nhao chào từ biệt.
Viên Phu nhân mang theo đám người Tuyết Chi từ từ rời khỏi đình nghỉ mát, thẳng đến khi đi rất xa rồi, Viên Phu nhân mới nhàn nhạt hỏi: "Tuyết Chi, đau không?"
Tuyết Chi nói: "Nô tỳ không đau."
Viên Phu nhân gật đầu, tiếp tục nói: "Người của ta nàng cũng muốn đánh."
"Xem ra quan hệ của Quý phi cùng Hoàng hậu đã được cải thiện rồi." Tuyết Chi nói.
Một nhánh cây dài nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt Viên Phu nhân.

Viên Phu nhân thong thả đứng lại, đưa tay bẻ xuống, thuận tay ném vào trong bụi cỏ ở ven đường, thanh âm êm dịu: "Dựa vào ai không dựa, lại dựa vào Tạ Bảo Lâm?"
***
Trong lương đình, đợi đến khi mọi người đều rời đi hết, Tiểu Thất bỗng nhiên khóc lớn với Tạ Bảo Lâm, cho dù làm như thế nào cũng không thể dỗ dành nàng cho thật tốt.

Giống như vừa rồi nàng cố gắng tìm mọi cách đè nén tâm tình bây giờ đã tìm được chỗ thoát nước.
Tạ Bảo Lâm không dự liệu trước được việc này, lúc này nhìn tiểu hài tử khóc đến cực kỳ bi thương trước mặt mình, tay chân cũng trở nên luống cuống, chỉ thấy nàng đưa tay đè lên cái trán của Tiểu Thất, nói: "Không cho phép khóc."
Vương Lệnh Nghi quả thật muốn xông lên đánh nhau với Tạ Bảo Lâm, nàng lập tức nói: "Ngươi thật đúng là biết cách dỗ hài tử." Lúc quay sang đối mặt với Tiểu Thất, thái độ của nàng liền thay đổi, cưng chiều nói: "Tiểu Thất, đến đây với cô cô, ở đây có bánh ngọt a."
Nói xong, Vương Lệnh Nghi từ gói bánh ngọt đặt trên bàn tùy tiện ngắt một khối bánh đậu xanh, chính mình cắn trước một cái, mới nói: "Tiểu Thất, ngươi tới đây nếm thử bánh đậu xanh...!Ân, rất ngon a."
Trong nháy mắt, Vương Lệnh Nghi liền đem khối bánh trên tay kia ăn sạch.
Tiểu Thất vốn dĩ muốn đi qua đó, kết quả nhìn thấy Vương Lệnh Nghi ăn hết bánh ngọt của mình, lại càng khóc to hơn rất nhiều, nàng rất đau lòng a.
Tạ Bảo Lâm trào phúng: "Vương Lệnh Nghi, ngươi ngay cả bánh ngọt cũng muốn giành với tiểu hài tử, ngươi thật biết cách dỗ hài tử.

Đến đây, Tiểu Thất, đến đây với bổn cung."
Hết chương 31.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận