Chương 36: Đúng bệnh.
Chiếc giường cuối cùng ở bên trong sơn động được phủ lên một tầng cỏ khô dày đặt, ở trên chiếc giường cỏ kia có một người trẻ tuổi đang ngồi, bộ dạng đoan chính, lưng thẳng tắp nhưng lại có phần hơi chật vật.
Người trẻ tuổi thanh âm vẫn còn khàn khàn, khí lực còn chưa đủ, có chút yếu ớt nói: "Tốt hơn nhiều rồi."
Động tác xoay người của thiếu nữ lại càng làm bụi cỏ ở trước cửa động nhẹ nhàng di chuyển, vừa rồi nàng đã dùng hết mọi sức lực chạy nhanh về phía này, từ trong ngực móc ra một cái túi tiền, lập tức ngồi xổm xuống, nâng tay đưa về phía người trẻ tuổi, thanh âm thanh thúy uyển chuyển, cười nói: "Vẫn còn nóng lắm."
Người trẻ tuổi chậm rãi cầm lấy, vừa muốn đưa lên miệng cắn, lại thấy ánh mắt trông mong của thiếu nữ đang nhìn mình, liền hỏi: "Ngươi ăn chưa?"
"Ăn rồi, ta còn uống một chén cháo thật lớn." Thiếu nữ mỉm cười đến vô cùng rạng rỡ.
Người trẻ tuổi gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Thiếu nữ đưa mắt nhìn xung quanh một lần, sau đó ngồi dậy đi đến cạnh đống lửa, nhìn bên trong nồi đất vẫn còn có một chút nước, liền động thủ muốn nhóm lửa, thay người trẻ tuổi hâm nóng chút nước còn sót lại kia.
"Không cần phiền phức như vậy." Người trẻ tuổi lên tiếng ngăn cản, hắn cầm lấy cái bánh ngô còn hơi âm ấm trong tay, bỗng nhiên đầu có chút cúi xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thiếu nữ nhìn hắn sa sút tinh thần nhanh như vậy, nhẹ giọng nói: "Ta không biết ngươi đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta cảm thấy ngươi nhất định là một người được ông trời chiếu cố, nhất định mọi thứ sẽ tốt đẹp lên."
"Uyển Uyển, may mà có ngươi." Người trẻ tuổi kia nâng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt mình, chân thành nói.
Uyển Uyển hốc mắt chợt đỏ lên, vội đáp lời hắn: "Ngươi nhanh nghỉ ngơi một chút đi a, ta cũng muốn nằm xuống nghỉ một lát."
Nói rồi Uyển Uyển liền mặc kệ tất cả, nằm chết dí trên một đám cỏ khô khác, nhắm mắt lại.
Im lặng một hồi, nàng nghe được thanh âm người trẻ tuổi kia đang nhẹ nhàng đi về phía bên này, trong lòng chợt trở nên rối loạn, tim cũng bất giác đập nhanh hơn vài phần.
Ngay sau đó, người trẻ tuổi ở bên gối của nàng thả xuống một thứ gì đó, không mất bao lâu liền trở về trên giường cỏ của chính mình, im lặng nằm xuống.
Uyển Uyển mở mắt ra, trông thấy bên cạnh mình là một cái túi, còn phồng lên một chút, bên trong chính là một cái bánh ngô khác.
Uyển Uyển vô thanh vô tức nở nụ cười.
Nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp người trẻ tuổi này, lúc ấy toàn thân hắn đều là máu đen, y phục trên người đã bị máu nhuộm đến nổi hoàn toàn nhìn không ra màu sắc cùng chất liệu.
Nàng lại càng thêm hoảng sợ, lúc này liền quay đầu bỏ chạy.
Chỉ là cuối cùng vẫn có chút không yên lòng, nàng lặng lẽ quay đầu lại.
Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, Uyển Uyển cuối cùng khẽ cắn môi, đem người trẻ tuổi kéo tới một nơi để ẩn nấp, sau đó vội vã chạy đi tìm một chút nước, thay hắn rửa mặt.
Bên dưới ánh trăng sáng tỏ, gương mặt tuấn lãng của hắn dần dần được soi sáng.
Nàng để lại một phần tiền, phần còn lại thì cầm đi dùng để mời đại phu.
Đại phu nói trên thân thể người trẻ tuổi này có rất nhiều miệng vết thương, lại mất rất nhiều máu, có thể sống đến tận bây giờ chính là có ý chí sinh tồn rất lớn.
Bất kể như thế nào, người trẻ tuổi này rốt cuộc ngày thứ ba mới từ từ tỉnh lại, cặp mắt kia giống như trong trí tưởng tượng của Uyển Uyển, thập phần tốt đẹp.
"Uyển Uyển, lúc trước ta quá mức khờ khạo." Người trẻ tuổi giờ phút này bỗng nhiên mở miệng.
Uyển Uyển không biết hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì, cũng không biết hắn chỉ là tự nhiên muốn nói chuyện một mình là muốn nàng đáp lại, nàng có chút chần chờ không đáp trả.
Người trẻ tuổi dường như không mấy để tâm, tiếp tục nói: "Mạng của ta hiện tại đã không còn là của chính mình, vẫn còn có người muốn lấy nó đi, ta sao có thể để cho bọn họ thực hiện được mục đích a?"
Uyển Uyển lúc trước đã từng đoán rằng thân phận của người trẻ tuổi này rất không tầm thường, nếu không hắn làm sao sẽ bị thương nặng như vậy, lại còn nhất quyết muốn trốn ở trên núi quỷ này?
Uyển Uyển mở miệng nói khẽ: "Ngươi có phải sẽ rời đi hay không a?"
"Ân." Người trẻ tuổi lên tiếng.
Uyển Uyển đưa lưng về phía hắn, trong phút chốc liền lâm vào trầm mặc.
Người trẻ tuổi đưa đến một khối ngọc bội, nói: "Ân cứu mạng, một giây cũng không dám quên, ngọc bội này trước ta đưa cho ngươi làm bằng chứng, đợi sau khi ta đi rồi, sau này còn có thể tìm thấy ta."
***
Tẩu tẩu của Vương Lệnh Nghi đã tìm thấy một đại phu kĩ thuật rất tốt, giờ phút này cũng thuận theo tẩu tẩu cùng nhau tiến cung.
Vương Lệnh Nghi nhận được tin tức, vội đến tẩm điện của Tạ Bảo Lâm hối thúc nàng thay đổi y phục của cung nữ.
Tạ Bảo Lâm nhíu mày: "Ta như thế nào vẫn cảm thấy ngươi đang ở đây trả thù ta a."
Vương Lệnh Nghi vốn dĩ đang thay nàng sửa sang lại quần áo, nghe vậy liền bày ra một nụ cười thập phần xinh đẹp, nói: "Bởi vì ngươi không làm chuyện đó sao? Yên tâm đi, Tạ đại Hoàng hậu, cho dù ngươi không làm, bổn cung cũng sẽ không kỳ thị ngươi, càng sẽ không bụng dạ hẹp hòi tính toán với ngươi."
Tạ Bảo Lâm rất hiếm khi bị Vương Lệnh Nghi nói đến á khẩu không có cách nào đáp trả, mà điều đáng hận nhất chính là những lời này Vương Lệnh Nghi nói đều không sai, việc này nhất thời làm Tạ Bảo Lâm trong lòng căm tức, lại không thể làm gì được nàng.
"Nương nương, Vương phu nhân đến rồi." Lưu Phương ở cửa tẩm điện cung kính truyền lời.
Vương Lệnh Nghi liền nhanh chóng thúc giục Tạ Bảo Lâm bước lên nằm trên ghế dài, sau đó kéo lại tấm rèm vây quanh mỹ nhân tháp.
Thời điểm Vương Lệnh Nghi vội vội vàng vàng khép lại tấm rèm kia, vừa quay lưng định rời đi Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên đưa tay kéo nàng lại.
Vương Lệnh Nghi quay đầu, cách khe hở giữa hai tấm rèm nhìn qua, hướng Tạ Bảo Lâm vũ mị mỉm cười: "Nương nương sợ sao?"
"Ta thì sợ cái gì." Tạ Bảo Lâm cao giọng phản bác, tay của nàng đặt trên tay Vương Lệnh Nghi, nhất quyết níu lấy, một chút cũng không muốn buông ra, nàng mở miệng, chậm rãi nói: "Vương Lệnh Nghi, cuộc sống gia đình tạm ổn của ta qua rồi, hiện tại ta muốn được điều trị."
Vương Lệnh Nghi mặt đỏ tim đập, cuối cùng nhẹ nhàng cong môi: "Hoàng hậu nương nương có ý đồ bất chính như vậy, ta thật sự rất sợ."
"Ngươi nói nhiều rồi." Tạ Bảo Lâm buông lỏng tay, thành thành thật thật nằm xuống.
Tẩu tẩu Vương gia vừa nhìn thấy Vương Lệnh Nghi, liền vội vàng nói: "Lần trước thấy nương nương trong lòng cao hứng, cũng quên mất phải hỏi người, trở về mẫu thân hỏi ta mới nhớ ra, thân thể nương nương cảm thấy không khỏe sao?"
"Tiểu nha đầu trong cung của ta cảm thấy không khỏe, ta muốn mời đại phu đến xem giúp cho nàng." Vương Lệnh Nghi lập tức phủ nhận, "Tẩu tẩu trở về cũng nói với mẫu thân như vậy, đừng để cho mẫu thân lo lắng."
"Ta đã nói rồi, ngày hôm ấy gặp nương nương, tinh thần cùng sắc mặt nương nương tốt vô cùng, làm sao có thể có chuyện gì?" Vương gia tẩu tẩu trong lòng thoáng yên tâm, chân thành nở nụ cười, tiếp tục nói: "Hai vị này đều là phụ thân của ta thận trọng chọn lựa, nương nương cứ yên tâm đi.
Chỉ là ta cảm thấy tiểu nha đầu kia rất có phúc khí, còn có thể làm phiền Quý phi nương nương lo lắng cho nàng như vậy, có làm gì cũng coi như đáng giá."
Vương Lệnh Nghi mỉm cười gật đầu: Tạ Bảo Lâm gặp được mình quả nhiên là diễm phúc của nàng.
Lý đại phu chậm rãi tiến vào cửa, đi tới trước mỹ nhân tháp, để xuống hòm thuốc trong tay, sau đó ngồi trước giường, đưa tay vuốt ve chòm râu dê trên mặt mình, nói: "Bệnh trạng?"
Tạ Bảo Lâm cũng không tỏ ra khó chịu, cùng Lý đại phu nói rõ ràng những gì mình biết được.
Lý đại phu lại hỏi thói quen của nàng, một lần lại một lần hỏi rất cẩn thận, cuối cùng mới gật đầu nói: "Thỉnh cô nương duỗi tay ra, lão phu thay cô bắt mạch."
Tạ Bảo Lâm ngoan ngoãn nghe theo.
Lý đại phu nhìn bàn tay tinh tế trắng nõn này, vừa nhìn liền biết đã sống an nhàn suиɠ sướиɠ từ bé, mà chuyện bí mật trong cung xưa nay thật sự rất nhiều, hắn cũng thức thời ngậm miệng không dám hỏi thêm gì.
Lý đại phu không nhanh không chậm đặt tay lên mạch trạng của nàng, im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên hô lên một tiếng.
Vương Lệnh Nghi ra vẻ từ nãy giờ cũng không hề quan tâm đến, chỉ vì giật mình mà thuận miệng hỏi: "Đại phu, như thế nào?"
Lý đại phu cau mày nói: "Kì quái."
Nói xong, Lý đại phu liền ngồi dậy, hắn mặc kệ Tạ Bảo Lâm vẫn còn chờ đợi câu trả lời, vội đi ra ngoài gọi Trương đại phu: "Ngươi tới nhìn một chút."
Trương đại phu thần sắc vốn dĩ đang rất thoải mái, nhưng sau khi thay nàng xem mạch, liền nổi lên nghi ngờ: "Quái lạ." Vì vậy hai người tỏ vẻ nghiêm trọng dần dần rời khỏi mỹ nhân tháp, tụ lại một chỗ cùng nhau nghiên cứu thảo luận hồi lâu.
Rốt cuộc sau khi bọn họ nghiên cứu thảo luận xong, Lý đại phu cúi đầu hành lễ với Vương Lệnh Nghi, hạ giọng nói: "Nương nương, chúng thần cũng không dám khẳng định tuyệt đối, nhưng mọi loại triệu chứng đều cho thấy cô nương này...!giống như là bởi vì dùng thuốc cho nên thân thể mới suy nhược nghiêm trọng như vậy a, mà thời gian dùng thuốc cũng không ngắn."
Thuốc? Trong đầu Vương Lệnh Nghi nhất thời liền vang lên một tiếng.
"Ngươi cẩn thận nói cho ta nghe."
Lý đại phu cân nhắc từ ngữ, rồi mới cúi đầu nói: "Độc tính của thuốc này vốn không lớn, nhưng là theo thời gian từ từ thẩm thấu vào trong cơ thể."
"Nói cách khác, có người hãm hại nàng." Vương Lệnh Nghi có thể cảm nhận được thanh âm bình tĩnh đến cực điểm của mình.
Lý đại phu xoa xoa mồ hôi lạnh, cũng không dám đáp lại lời này của nàng.
Vương Lệnh Nghi lại nói thêm một câu, "chờ một chút", sau đó đem bình sứ nhỏ chính mình vẫn luôn bảo quản rất cẩn thận, nói: "Đây là loại thuốc khoảng thời gian gần đây nàng mỗi ngày đều uống, không biết đối với thân thể của nàng có chỗ nào bất lợi hay không?"
Bên trong bình sứ này chính là cặn thuốc Từ Thái y kê.
Lý đại phu đem cặn thuốc lắc lắc một chút cho rớt ra lòng bàn tay, hắn chăm chú quan sát màu sắc của loại thuốc kia, sau đó hít hà, lại dùng đầu lưỡi nếm thử hương vị, rồi xác nhận nói: "Thuốc này thật sự là để điều trị thân thể nữ tử a, cũng không có gì bất thường."
Vương Lệnh Nghi hỏi: "Vậy vì sao nàng dùng lâu như vậy vẫn không thấy khá hơn, ngược lại còn có chút chuyển biến xấu?"
Lý đại phu liền đáp: "Thuốc này mặc dù tốt, cũng không đối với cô nương này gây ra tác dụng phụ.
Nhưng uống rồi cũng không có lợi ích gì.
"
"Vậy phải trị như thế nào?" Vương Lệnh Nghi điềm tĩnh hỏi thêm một câu.
Lý đại phu cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Không biết cô nương lúc trước đã uống qua những loại thuốc gì, lão phu cũng không dám tùy ý kê đơn, nhưng vẫn có thể cho chút thuốc, từ từ điều trị thân thể."
Đợi đến khi Vương Lệnh Nghi trở lại tẩm điện, Tạ Bảo Lâm đã vén rèm, ngồi bên cạnh cái tháp mỹ nhân, lưng thẳng tắp, nói: "Ở bên ngoài nói cái gì với bọn họ?"
"A, ta hỏi hắn có biện pháp nào để nữ tử cùng nữ tử có thể sinh con hay không a?" Vương Lệnh Nghi nói ra lời này trên mặt vẫn giữ được nét bình tĩnh, không chút dao động.
Tạ Bảo Lâm lỗ tai liền nóng lên, nhưng vẫn cố chậm rãi nói: "Ta phát hiện mấy ngày gần đây, ngươi đều muốn chuyện này."
"No bụng nghĩ dâʍ ɖu͙ƈ." Vương Lệnh Nghi nói khoác mà không biết ngượng miệng, tự tin trả lời.
***
Minh Đức cùng Tần vương cuối cùng cũng được giải trừ cấm túc, chuyện đầu tiên hai người bọn họ muốn làm đó là tiến cung hướng Hoàng đế tạ ơn, ở Ngự thư phòng nói chuyện hồi lâu, Tần vương vành mắt đỏ bừng vội vã đi ra, bỏ lại một mình Minh Đức vẫn còn ở bên trong.
Hoàng đế giương nhìn Tần vương đi ra ngoài, lại cùng Minh Đức cười giỡn nói: "Nghe nói Tôn Gia Tề gần đây đều đi đến Tần Vương phủ?"
Minh Đức rủ mắt mỉm cười: "Hoàng huynh lại trêu ghẹo muội muội rồi, Tôn gia công tử vội, ở đâu có không tổng a?"
"Trẫm biết ngươi rất thông minh, tự nhiên cũng phát giác được dụng ý của trẫm." Hoàng đế khép lại tấu chương đang cầm trên tay, "Tôn Gia Tề, Minh Đức nghĩ như thế nào?"
Vấn đề này sớm muộn vẫn phải trả lời.
Minh Đức cười nói: "Rất tốt."
"Minh Đức, hôn sự của ngươi trẫm trước kia đã thận trọng cân nhắc rất nhiều lần, hôm nay muốn được nghe ý kiến của ngươi.
Tôn Gia Tề, có thể chịu được lương xứng?"
Thần sắc trên mặt Minh Đức trước sau như một, ngón tay đặt trên chiếc vòng ngọc nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hé mở, nâng lên một nụ cười vô cùng xinh đẹp, không nhanh không chậm hỏi lại: "Tôn Gia Tề?"
"Minh Đức không nguyện ý sao?" Hoàng đế nhìn nàng hết sức ấm áp.
Minh Đức không nói nàng không nguyện ý, cũng không nói nàng nguyện ý: "Chuyện Tôn Gia Tề đi đến "Bảy con phố", hoàng huynh có biết không?"
"Nam tử, vui chơi một chút cũng là hợp tình hợp lý."
Minh Đức dường như có chút tiếc nuối: "Nhưng Hoàng muội lại cho rằng, ngưòi mà muội muốn tìm nhất định phải là một người độc nhất vô nhị a, người này không cần quá ưu tú, muội cũng không trông chờ hắn có thể làm nên nghiệp lớn, muội chỉ mong phò mã tương lai có thể giữ khuôn phép, an an ổn ổn cùng muội sống đến đầu bạc răng long."
Hết chương 35.