Chương 11: Đầu xuân
Gió se lạnh đầu xuân đã ngừng, tuyết đọng trong phủ Trấn Bắc Hầu cũng đã tan hết, chớp mắt thời tiết đã bắt đầu trở nên khô nóng.
Đới Thời Phi mặc thường phục màu xanh đậm, mái tóc đen nhạt màu được búi lên bằng trâm ngọc, trông có vẻ tùy ý dẫn theo quản gia Lưu mới nhậm chức đi dạo trong hoa viên.
Quản gia Lưu chỉ mới ngoài bốn mươi, cực kì sạch sẽ, đứng bên cạnh Trấn Bắc Hầu bẩm báo: “Hầu gia, bây giờ tây viện đương nhiên không cần phải nói, tự theo ý mình đá mấy người hầu mà phủ công chúa phái tới nằm vùng ra ngoài, hạ nhân bên phía đông viện cũng đều nắm trong lòng bàn tay rồi.”
“Ồ?” Đới Thời Phi cười nhạt.
Nghĩ tới chuyện hắn đường đường là quân hầu nhất phẩm, dẫn dắt thiên quân vạn mã còn dư sức, làm sao lại không trị được một hầu phủ nhỏ bé chứ? Thứ hắn kiêng kị từ trước tới nay chẳng qua là sự nghi ngờ của hoàng thượng, trưởng công chúa ngu xuẩn nực cười kia lại cứ cho rằng hắn không đối phó nổi mình. Bây giờ hắn bị thương phải hồi kinh, Đới Thời Phi nhân cơ hội này xin thánh chỉ từ hoàng thượng, giao ra binh quyền biên giới phía bắc, khẩn cầu được ở lại kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý. Phía hoàng thượng đương nhiên vui mừng vô cùng, giả vờ chối từ một phen, Đới Thời Phi thuận lợi lui về an nhàn trong phủ mình.
Chỉ có điều hắn thật muốn xem xem, biên giới phương bắc mà hắn đã gìn giữ bao nhiêu năm, nay rời xa Trấn Bắc Hầu rồi, còn có thể thái bình được bao lâu nữa? Hừ, hoàng thượng thật là quá ngây thơ.
“Vậy thì, đông viện bây giờ là tình cảnh như thế nào?” Đới Thời Phi trầm ngâm. Hắn không quan tâm thế tử, nhưng ở nơi đông viện ấy quả thật có người khiến hắn tâm phiền ý loạn.
“Thế tử vẫn như thế, bây giờ lại dần dần chán ghét hai tiểu thiếp kia, lại tìm tới hai vợ nhỏ nuôi bên ngoài kia rồi. Kể từ đó, hai tiểu thiếp liền thường xuyên tới làm khó phu nhân thế tử.” Quản gia Lưu để ý lời nói sắc mặt, nhìn thấy Hầu gia sắc mặt hơi thay đổi liền vội vàng cẩn thận nói một lượt tình cảnh hiện giờ của Tề Thục Lan.
Trấn Bắc Hầu đang nhíu mày liền lập tức thoải mái trở lại. Tình cảnh đáng thương của đứa nhỏ đó khiến lòng hắn thấp thỏm không yên. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn liền nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch có thể giải quyết tất cả những chuyện này, rồi lập tức hạ quyết tâm phải làm ngay.
Nữ nhân đáng thương đã từng dịu dàng chăm sóc khi mình bị thương kia, hắn nhất định không để nàng chịu uất ức thêm nữa. Hơn nữa, Trấn Bắc Hầu Đới Thời Phi hắn cũng quyết không dung tha cho nam nhân khác động tới nàng nữa.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Đới Thời Phi cười nhàn nhạt, bản thân rong ruổi nơi chiến trường, trước nay bách chiến bách thắng, đối với nàng cũng là mang theo quyết tâm phải có cho bằng được.
Đúng vào lúc này, đằng sau núi giả hoa viên lại truyền tới tiếng khóc thút thít của nữ nhân, như có như không, nhưng Đới Thời Phi thính lực mẫn cảm, lập tức nắm được mấu chốt, trong lòng khẽ động: Âm thanh này, sẽ không phải là nàng chứ?
Ngăn người hầu ở phía sau, hắn nhẹ nhàng kéo một góc y bào, giống như đang tìm con mồi vậy, bước đi không một tiếng động.
Núi giả xây rất khéo léo, bên ngoài nhìn như hoàn chỉnh, bên trong lại thiết kế động rỗng, không gian bên trong rất rộng rãi, còn đặt hai bàn đá thái hồ nhỏ, bên cạnh bàn có đặt hai ghế đá. Nơi này vốn dùng để tránh nóng vào mùa hè, nhưng lúc này thời tiết ấm áp chưa tính là quá nóng nực, lại có một nữ nhân trẻ tuổi một mình ngồi trên ghế đá, ghé vào bàn khóc rất thương tâm.
Đới Thời Phi bước tới gần xem thử, nữ nhân này mặc váy vàng nhạt, đai lưng màu tím nhạt, dưới váy bị nắm rất chặt vì khóc, quấn quanh đường cong của mông nhỏ ngồi trên ghế đá, cặp mông xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn.
Nữ nhân cúi đầu chôn mặt giữa hai tay, để lộ cái gáy trắng mềm như củ sen, tóc xõa ra phía sau, thấp thoáng khuyên tai nhỏ nhắn tinh xảo. Vành tai đã ửng đỏ, càng làm nổi bật cổ và sườn mặt trắng như ngọc của nàng.
Đới Thời Phi bước đi mạnh hơn, khom người bước vào bên trong núi giả. Nữ nhân nghe thấy có tiếng động, vội vàng dừng khóc, ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn người đang bước vào.
Đới Thời Phi sắc mặt không thay đổi, trong lòng lại mừng rỡ mỉm cười: Quả nhiên là nàng.
--------------
Ps: Kế hoạch câu dẫn con dâu của Hầu gia chính thức bắt đầu!